Nói xong, cô ta nhanh chóng bò lên, tóm lấy điện thoại ở đầu giường ấn phím tắt gọi cho phục vụ.
“Help!” Mạc Hậu hô lớn với điện thoại.
“Cô!” Thương Mẫn chau mày, nhưng nhìn thấy dáng vẻ chật vật kêu cứu của Mạc Hậu với điện thoại, cô nhịn không được trào phúng.
“Coi như cô gọi người tới thì sao? Tránh được hôm nay thì tránh được sau này sao?” Thương Mẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta: “Mạc Hậu, tôi sẽ không bỏ qua cho cô, những mạng người cô đã lấy đi, tôi nhất định sẽ đòi lại.”
“Thật sao?” Mạc Hậu nghe Thương Mẫn nói, run rẫy đứng thẳng người: “Nhưng thật đáng tiếc, Mâu Nghiên đã nói với tôi, ngày mai anh ấy sẽ tiễn tôi về nước, chờ đến khi cô tìm được thi thể của Lê Chuẩn và Tô Huệ Phi, tôi sẽ chờ cô trên địa bàn của tôi.”
Đưa cô ta về nước?
Thương Mẫn càng không hiểu Mâu Nghiên, không phải anh nói muốn ra tay với nhà họ Mạc sao? Vì sao lại đưa Mạc Hậu trở về?
Chẳng lẽ thật ra anh đã biết những việc Mạc Hậu làm nên cố ý muốn bao che cho cô ta?
“Ha.” Thương Mẫn cười chế giễu: “Cô tính hay lắm, muốn trở về nước sao? Cô cho là mình có thể về được hả?”
Mạc Hậu lùi lại một bước, giấu hai tay ở phía sau, nắm chặt cái đèn trên đầu giường để chuẩn bị tự vệ.
Thương Mẫn trợn mắt nhìn Mạc Hậu, tiến về phía cô ta.
Ánh mắt của Mạc Hậu và cô giao nhau, cô ta liền chụp lấy đèn để bàn đập về phía Thương Mẫn.
Nếu giờ không ra tay, sợ rằng sau này sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa, cô ta đã gọi người đến, đến lúc đó cùng lắm chỉ coi là tự vệ.
“Thương Mẫn, cô đi chết đi.” Nét mặt Mạc Hậu vô cùng dữ tợn, gần như dùng toàn bộ sức lực của cơ thể.
“Thương Mẫn, cẩn thận!” Bạch Chấp trợn mắt, dường như không hề suy nghĩ gì, lập tức xông lên phía trước, kéo Thương Mẫn về phía sau.
Thân hình anh ta linh hoạt, giúp Thương Mẫn thoát khỏi một kiếp nạn, rồi nhanh chóng xoay người, cái đèn trệch khỏi đầu, đập thẳng lên bả vai của anh ta.
Chụp đèn thủy tinh đập vào người Bạch Chấp, vỡ thành nhiều mảnh.
“Bạch Chấp…” Thương Mẫn trợn mắt há mồm, không ngờ Mạc Hậu có thể ra tay tàn nhẫn như vậy.
Bạch Chấp chịu đòn không nói lời nào, chỉ hơi nhíu mày, ngược lại còn hỏi cô: “Cô không sao chứ?”
Sắc mặt Thương Mẫn tái nhợt, nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Hậu đang ở sau lưng Bạch Chấp.
Cô ta cầm chiếc chụp đèn bị vỡ trong tay, kinh hãi nhìn về phía Thương Mẫn.
Mâu Nghiên nhìn chằm chằm về một hướng, đôi mắt đỏ hoe của Thương Mẫn khiến trái tim anh như thắt lại, anh không nói lời nào, sải bước tới gần, dễ dàng kéo Thương Mẫn vào lòng.
Thương Mẫn mắt thăng bằng, trong tiềm thức muốn chạy trốn, nhưng sức lực của Mâu Nghiên đã ngăn không cho cô bỏ đi.
Mũi cô đập mạnh vào ngực anh, vô cùng đau rát, thậm chí nước mắt cũng trào ra.
Anh… tới để bênh vực Mạc Hậu sao?.
/297
|