“Tôi và ngài Khải, xuất thân cùng một cô nhỉ viện.
Tôi không cha không mẹ, là ngài Khải trạch tâm nhân hậu, tài trợ tôi học xong đại học, lại thuận lợi tiến vào Đạt Phan.
Những tư liệu ngài tra được về tôi, đều là giả, đôi vợ chồng ngài khống chế trong tay, cũng chỉ là ba mẹ của một người bạn học đã qua đời mà thôi, tôi và bọn họ cũng không liên hệ máu mủ, sống chết của bọn họ, cũng không liên quan đến tôi.”
Mạc Hậu trợn mắt hốc mồm.
.
||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||
Thế nào cô ta cũng không nghĩ ra, bắt đầu từ năm năm trước Chu Lâm lại có mục đích ẩn núp ở bên người cô ta.
“Mạc Hậu.” Mâu Khải thấy cô ta như vậy, cũng hảo tâm giải thích với cô ta: “Cô sớm nên nghĩ tới.”
“Với tài cán của Chu Lâm, cô ấy đâu chỉ có thể chỉ là một trợ lí Tổng giám nho nhỏ ở Đạt Phan? Chẳng lẽ cô thật sự cho là cô ấy trung thành với cô không muốn lên chức? Hay là, cô cảm thấy là tác dụng của việc cô uy hiếp dụ dỗ?”
Ánh mắt Thương Mẫn không chớp nhìn chằm chằm người phụ nữ đứng bên người Mâu Khải này.
Trước kia bởi vì cô ta là trợ lí của Mạc Hậu, Thương Mẫn chỉ xem cô ta là tay sai của Mạc Hậu, làm tất cả mọi chuyện đều làm người ta chán ghét, nhưng trừ thân phận này không nói, Chu Lâm cũng là một người rất có thủ đoạn.
Mạc Hậu ác độc, nhưng là tác phong của Đại tiểu thư, rất nhiều chuyện đều là thủ hạ làm cho cô ta, nhà họ Mạc tất nhiên có người tiếp ứng, nhưng ở Đạt Phan, tất nhiên là người bên cạnh mình thân cận.
Cho nên, Chu Lâm…
Đúng như dự đoán, còn chưa chờ Thương Mẫn hạ kết luận này, Chu Lâm đã đưa một cái usb cho Trữ Trình.
“Trợ lý Trữ, đây là năm năm này, đây là một phần ghi âm và danh sách những người và chuyện cô Mạc đã tham gia, trong đó còn có một ít chuyển tiền và ghi chép chuyển tiền, bao gồm tất cả những gì cô ta làm với cô Tô Huệ Phi, tôi đều đã sửa sang lại.
Nếu như các người cần tôi ra tòa làm chứng, tôi sẽ hết sức phối hợp.”
“Chu Lâm!” Mạc Hậu giống như điên rồi, cuồng loạn mà hô tên cô ta: “Cô muốn làm gì? Cô hại tôi như vậy có lợi gì với cô chứ!”
Chu Lâm không lên tiếng, Trữ Trình tiếp nhận usb trong tay cô ta, vẻ mặt cũng ngạc nhiên.
Thương Mẫn sững sờ.
Cục diện này đảo ngược cũng quá nhanh, không những Tô Huệ Phi và Lê Chuẩn không có việc gì, Chu Lâm còn muốn tự tay đem chứng cứ phạm tội của Mạc Hậu mấy năm nay dâng lên?
Có mấy thứ này, cho dù Mạc Hậu có chỗ dựa vững chắc hơn nữa, chỉ sợ khó có thể toàn thân trở ra.
Huống chi, cô mơ hồ biết được một chút, lúc này Mâu Nghiên đang ra tay với nhà họ Mạc, vì vậy nhà họ Mạc bản thân mình còn lo chưa xong, chắc là không còn dư thừa tinh lực để thu dọn mớ hỗn loạn của Mạc Hậu nữa.
“Thương Mẫn.” Mâu Khải không biết cô đang suy nghĩ chuyện gì mà xuất thần, ra tiếng nhắc nhở cô: “Món quà này em còn thích không?”
Thương Mẫn quay đầu lại, vẻ mặt của Mâu Nghiên một mảnh xanh đen.
Quả thật, anh vẫn không có cách nào tóm lấy Mạc Hậu, cho dù là có chứng cứ cũng khó bắt được bảy tất của Mật Hậu một chiêu làm cô ta chết, nhưng mà Mâu Khải lại xếp một quân cờ vào bên người Mạc Hậu, dùng thời gian năm năm đem tắt cả các đê đập của Mạc Hậu làm cho trống rỗng.
Bàn về ẩn nắp, vẫn là Mâu Khải thắng.
Thương Mẫn yên lặng mà cúi thấp đầu xuống.
Anh ta làm cũng đã làm, món quà này cô nhận cũng phải nhận mà không nhận cũng phải nhận.
Nhưng mà, tin vui Tô Huệ Phi và Lê Chuẩn còn sống ở trong lòng cô cọ rửa qua một lần, thay vào đó là một loại lo lắng khó có thể tiếp cận được.
Cô đã sớm biết Mâu Khải người này không giống biểu hiện ra bên ngoài lương thiện như vậy, hôm nay xem ra anh ta quả thật là như thế.
Năm năm trước, anh ta cơ bản không ngờ được hôm nay cô sẽ xuất hiện ở bên cạnh Mâu Nghiên, cũng không biết Mạc Hậu sẽ từng bước làm ra chuyện quá đáng như vậy, thế nhưng anh ta đã sớm chuẩn bị sẵn sàng đưa Chu Lâm xếp vào bên cạnh Mạc Hậu, thu thập tất cả chứng cứ phạm tội của cô ta, nếu như hôm nay không đem nó làm thành quà tặng đưa cho cô vậy thì cuối cùng phần chứng cứ sẽ trở thành cái gì?.
/297
|