Cuối cùng… tất cả ánh đèn đều được thắp sáng lên, trong hội trường lại vang lên một trận vỗ tay vang dội.
Thương Mẫn bị tiếng vỗ tay làm cho giật mình, cô kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy trái tim đã nhảy tới cổ họng.
Cô nhìn sang phía Thương Tuyết, quả nhiên đối diện với ánh mắt ác độc của Thương Tuyết.
Xem ra… cô đã thành công rồi Thương Mẫn nhẹ nhàng thở ra.
“Tiếp theo chúng ta mời nhà thiết kế của mỗi người mẫu bước ra sân khấu, dựa theo thứ tự giải thích chúng ta nghe ý tưởng của bộ thiết kế” Người dẫn chương trình tiếp tục thúc đẩy quá trình.
Nhà thiết kế bước lên sân khấu, dựa theo thứ tự lúc nấy, Thương Mẫn không có tâm trạng nghe bọn họ nói chuyện, cô dồn hết tất cả lực chú ý ở trên người Thương Tuyết, cuối cùng Thương Tuyết đã nắm tay người mẫu của mình bước lên trên sân khẩu.
“Chào mọi người, tôi là Thương Tuyết.
Đầu tiên tôi cảm ơn mọi người đã dành sự ủng hộ cho tôi và sự xem trọng của quý vị ban giám khảo, tác phẩm này từ lúc thiết kế đến lúc được may thành phẩm tổng cộng gồm năm ngày, thời gian không dài nhưng mà tôi đã dùng rất nhiều tâm huyết.
Về ý tưởng thiết kế, giống như chúng ta đã biết, khi nhắc đến các cô gái trẻ tuổi, điều đầu tiên chúng ta liên tưởng đến đó chính là màu hồng, màu hồng xinh đẹp, màu hồng công chúa, tôi tin tưởng là lúc mọi người còn nhỏ đã từng chơi búp bê barbie.
Thật ra tôi cũng vậy, lúc tôi nhỏ bởi vì ba không có ở bên cạnh, cuộc sống của tôi cũng không phải là quá tốt, lúc đó tôi thấy các bạn gái khác chơi búp bê barbie, trong lòng của tôi vô cùng ghen ty tôi vẫn luôn mộng tưởng mình có một con búp bê, ngày hôm nay tôi đứng ở đây rốt cuộc tôi cũng đã thực hiện được giấc mơ này”
Thương Tuyết nói xong, tay lại giơ về phía người mẫu ở bên cạnh: “Một tỉnh linh hoàn mỹ như thế này chẳng lẽ không phải là ước mơ của mỗi một cô gái?”
Thương Mẫn cau mày.
Nghe thấy cô ta nói như vậy, cô cẩn thận quan sát gương mặt cùng với tư thế của người mẫu, đúng là có chút tương tự với búp bê barbie.
ó điều là.
“Cô đang nói bí mật của thiếu nữ hả?” Tô Huệ Phi đã lên tiếng trước c‹ thấy phải gọi là bí mật của trẻ em thì đúng hơn”
lôi cảm Lời này của cô vừa mới nói ra, toàn bộ hội trường đều bật cười, Thương Tuyết đứng ở trên sân khấu vô cùng bối Thương Mẫn cũng không nhịn được mà bật cười, không hổ là bạn thân của cô, quả nhiên ngay cả ăn nói cũng giống như cô.
“Tô Huệ Phi!” Đồng Tiên cảnh cáo cô: “Đây là hội trường, nghiêm túc một chút đi”
Tô Huệ Phi hậm hực ngậm miệng lại, nhưng mà lấy lúc xoay người lại bản tim với Thương Mẫn.
Thương Mẫn cũng đưa tay lên đến đỉnh đầu trằng trợn thể hiện tình cảm với cô.
Thương Tuyết bị mọi người cười một trận, tự chuốc lấy nhục nhã, đành phải mang theo người mẫu bước xuống sân khấu Qua một hồi lâu người mẫu của Thương Mẫn bước lên sân khấu, tất cả mọi người đều đang đợi nhà thiết kế của tác phẩm này bước lên, Thương Mẫn thay đồ ở đảng sau hậu trường, chiếc áo khoác thật dài bọc lấy quần áo ở bên trong, gấu váy được cài lên thắt lưng, trông cô ăn mặc có chút kỳ quái.
Trong ánh mắt của mọi người, Thương Mẫn bước lên sân khấu chữ T, cô hất mái tóc, trang điểm nhạt, mang theo nụ cười khẽ.
Lúc trước cô đã tham gia rất nhiều cuộc thi thiết kế, nhưng mà không có cái nào khẩn trương hơn so với hiện tại, có lẽ là bởi vì đối diện với cô người ngồi đó chính là Mâu Nghiên.
Lúc này, anh đang dựa lưng vào ghế, mỉm cười nhìn cô.
“Tôi biết là tôi xuất hiện ở đây sẽ bị rất nhiều người xem thường, mọi người đều hiểu rõ lý do, tôi cũng không cần phải nói nhiều lời làm gì” Thương Mẫn khẽ cắn môi, tay đang cầm micro có hơi run.
Sở dĩ tôi thiết kế ra tác phẩm này có lẽ có sự chênh lệch với đề tài bí mật thiếu nữ, bởi vì tôi của hai mươi hai tuổi đã không còn là thiếu nữ nữa…
Dưới sân khấu vang lên tiếng cười, Thương Mẫn khó khăn nuốt một ngụm, đối mặt với ánh mắt thâm thúy như sao trời.
“Tôi có một người bạn là quân nhân đã xuất ngũ, lúc tôi gặp anh ấy thì có vẻ hơi trễ, sau khi tôi trải qua đoạn thời gian tuổi trẻ khó khăn vất vả, lại trải qua sự phản bội và lừa gạt, anh ấy mới bước đến cuộc đời của tôi.
Tôi chưa từng gặp qua bộ dạng mặc quân trang của anh ấy, cũng chưa từng nhìn thấy dáng người anh dũng của anh ấy ở sân huấn luyện, nhưng mà tôi có thể tưởng tượng được những hình ảnh đó cho nên tôi đã dùng ngòi bút của mình để vẽ xuống”
Mười ngón tay của Mâu Nghiên đan xen vào nhau, nghe thấy lời nói của Thương Mẫn, khóe miệng dần dân cong lên.
“Mỗi một cô gái có lẽ đều sẽ có một lần xúc động như thế này, rất dễ dàng bởi vì một bộ quần áo mà thích một người nào đó, quân trang, đồ vest, hoặc là những bộ quần áo khác.
Ngày hôm nay tôi biểu hiện cũng chỉ là một góc của băng sơn, nhưng mà tôi nghĩ là có một vài người lại bởi vì một người nào đó mà thích một bộ quần áo, giống như bộ váy.
cưới mà tôi thiết , vào ngày hôm nay có lẽ nó không phải là cái đẹp của công chúng, nhưng mà sẽ luôn có người bởi vì người ở trong lòng của mình mà yêu thích nó, tôi hi vọng là những cô gái muốn ở bên cạnh người lính hoặc là sắp ở bên cạnh người lính, vào cái ngày quan trọng nhất trong cuộc đời của mình có thể mặc một chiếc váy cưới như thế này, cùng với anh ấy mặc quân trang đứng ở bên cạnh, anh ấy bảo vệ quốc gia, chúng ta bảo vệ anh ấy”
Trong mắt của Thương Mẫn có từng đốm ánh sáng, vừa mới dứt lời Mạc Hậu đã vỗ tay trước.
Cô ta nhìn Mâu Nghiên ngồi ở bên cạnh, trong đôi mắt mang theo tương lai và khát vọng.
Câu chuyện đó của Thương Mẫn sao lại không phải là những gì mà cô ta đang suy nghĩ ở trong lòng vào thời thiếu nữ?
Thương Mãn cúi chào khán giả, trong khoảnh khảc cô cúi đầu, cô nhìn thấy Mâu Nghiên cũng đang vỗ tay cho cô, sau đó đó tiếng vỗ tay của toàn bộ hội trường lại vang lên.
Mà nhà thiết kế vàng Tê Kim Mẫn ở bên cạnh Đồng Tiên cũng đang âm thầm lau nước mắt.
Khóe miệng của Thương Mắn cong lên, hài lòng cười một tiếng.
Cô đứng đó nhìn ánh mắt căm hận của Thương Tuyết, cô nhướng mày với cô ta, nụ cười đần dần trở nên tà ác.
“Được rồi, hiện tại mời các người mẫu của chúng ta nghỉ ngơi, tất cả nhà thiết kế bước lên sân khấu..” Người dẫn chương trình lên tiếng.
“Chờ một chút!” Thương Mẫn cầm micro ngăn người dẫn chương trình lại Hành động của cô làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, ngay cả Mâu Nghiên cũng không nhịn được mình nhíu mày.
“Xin lỗi vì đã làm chậm trễ thời gian của mọi người, lúc nãy tôi đã nói bởi vì tôi đứng đây là bởi vì có nguyên nhân đặc biệt, mà nguyên nhân đó chính là bởi vì cô Thương Tuyết, người đã giành được hạng nhất trong cuộc thi lần này nói tôi sao chép ý tưởng”
Giọng điệu của Thương Mẫn kiên định, đứng thẳng người ‘Sắc mặt của Thương Tuyết thay đổi, ý thức được chuyện này có chút không đúng.
“Thương Mẫn, cô muốn làm cái gì vậy?” Cô ta ngồi dưới sân khấu: “Chuyện này đã ồn ào lắm rồi, cô muốn làm phiền đến toàn bộ Đạt Phan không yên bình hả?”
“Chuyện này vẫn còn chưa đủ ồn ào đâu!” Thương Mẫn trả lời cô ta: “Nếu như tôi không lấy cái mũ này xuống, thế thì cho dù sau này tác phẩm của tôi có xuất sắc hơn nữa cũng sẽ có người nói tôi ăn cắp tác phẩm, chuyện mà tôi chưa làm tôi sẽ không thừa nhận, đồng thời người nào làm sai cũng nên nhận trừng phạt”
Sắc mặt của Mâu Nghiên đen lại, anh híp mắt nhìn chắm chẵm vào Thương Mẫn, muốn cô có chừng mực.
Quá xúc động sẽ dễ dàng bị người ta ghỉ hận, cô làm như vậy rõ ràng đang đẩy mình đến đầu sóng ngọn gió.
“Thương Mẫn, mọi thứ đều phải có chứng cứ, cô xác định mình không ăn cắp tác phẩm của Thương Tuyết, nhưng mà cô có thứ gì để thuyết phục chúng tôi không? Mạc Hậu rất hài lòng về biếu hiện của Thương Mẫn, tạo thêm đòn bấy.
“Tôi có chứ” Thương Mẫn kiên định lạ thường.
Cô cởi hết nút áo khoác, động tác lưu loát hất nó ra sau, khi đai lưng được gỡ ra, bộ áo cưới đang mặc trên người xuất hiện.
“Đó là cái gì vậy…”
“0a… Thật là xinh đẹp quá đi!”
Người dưới sân khấu phát ra tiếng tán thưởng.
/297
|