Thành Nhất dậy sớm, nấu xong bữa sáng mang đến bên giường cho tôi rồi mới đi đến trường quay. Tôi dựa đầu vào thành giường, vừa lấy muỗng xúc bột bắp trộn thịt bằm trong tô vừa nói với anh ấy.
“Trước đây em hay đọc truyện trên mạng, cảnh này từng đọc qua vô số lần, không ngờ còn có ngày thực sự được trải qua.”
Thành Nhất cười, cúi xuống đối diện với tôi, thổi lọn tóc nhỏ trên trán tôi, nói.
“Cảnh này cũng không giống trong tiểu thuyết trên mạng đâu.”
“A?”
Anh ấy hơi nheo nheo mắt, cúi sát xuống, nói nhỏ bên tai tôi.
“Trong truyện thường là đãi ngộ phục vụ bữa sáng này diễn ra sau đêm đầu tiên đó.”
Tôi bị sặc luôn miếng bột bắp đang nhai trong miệng.
*
Cô bé Hy Vọng hẹn tôi ở một quán cà phê cao cấp. Lúc tôi đến nơi, gọi điện cho cô bé, liền nghe được tiếng nói cao cao lanh lảnh rất đáng yêu ở đầu dây bên kia.
“Chị Sữa Ca Cao, chị chờ em một chút, em ra đón chị!”
Khoảng hai phút sau, một thiếu nữ mặc đầm xanh và áo khoác jeans bạc màu rất thời trang bước ra khỏi cửa quán, nhìn quanh tìm kiếm.
Cô bé rất xinh – thậm chí nên nói là đẹp. Dáng cao, phải đến gần một mét tám, chân dài, thân hình cân đối, gương mặt tròn, mắt dài, môi mỏng – nhìn còn đẹp hơn nhiều diễn viên mới nổi bây giờ.
Nhìn thấy tôi, cô bé vẫy vẫy tay, gọi lớn.
“Chị Sữa Ca Cao!”
Tôi đang bước đi, chút nữa thì loạng choạng té xuống đường. Tới gần cô bé, tôi vội đưa tay ra nói.
“Chào em. Chị tên Quân Từ Mỹ. Sữa Ca Cao... là biệt danh thôi...”
Cô bé cười, nắm lấy tay tôi, vui vẻ đáp.
“Dạ, chị Tiểu Mỹ! Em là Lâm Thần Hy, Thần là rạng sáng, Hy trong hy vọng, chị gọi Tiểu Hy được rồi!”
Lại thêm một người gọi tôi là Tiểu Mỹ... Thật sự là...
like idol, like fan.
Cũng không ngờ nickname của cô bé thực sự lấy từ ý nghĩa của tên thật mà đặt – đúng là hơi... đơn giản. Nhưng nghĩ tới “Vua Sữa Ca Cao” của mình, tôi cảm thấy cũng không có mặt mũi nào nhận xét điểm này. Lâm Thần Hy vừa kéo tay tôi vào quán vừa nói.
“Chị Tiểu Mỹ, chị thật là xinh!”
Tôi lắc đầu đáp.
“Không xứng so với em đâu.”
*
Anh trai của Lâm Thần Hy tên là Lâm Thanh Thần. Lúc nhìn thấy anh ta, tôi có cảm giác gien nhà họ Lâm thật là lợi hại. Anh ta cao đến gần một mét chín, người thanh mảnh, gương mặt vô cùng anh tuấn. Là kiểu đẹp trai như đập vào mặt người ta. Trên người thì mặc đồ vest hàng hiệu, thực sự là khiến cho người đối diện chói đến mù mắt. Công bằng mà nói, nếu anh ta làm trong giới giải trí, chỉ dựa vào ngoại hình cũng có thể trở thành “nhất ca” một cõi rồi.
Nhưng người như vậy lại tốt nghiệp xuất sắc tại khoa luật của đại học Thanh Hoa, hiện tại là luật sư làm việc cho một trong những văn phòng nổi tiếng nhất ở Bắc Kinh. Tôi từng nghe Lâm Thần Hy khoe khoang người anh trai giỏi giang của mình ít nhất là ba lần. Vì vậy mà khi nhìn thấy vẻ kiêu ngạo trên mặt anh ta, cũng thấy tương đối dễ hiểu.
Sau khi Lâm Thần Hy nói xong kế hoạch khởi kiện của cô bé rồi, Lâm Thanh Thần nhìn tôi nói, khi anh ta mở miệng, lời nói rất lưu loát, trầm bổng, có sức thuyết phục và khí thế không phải người nào cũng có được. Lúc anh ta nói, ánh mắt tôi dừng lại trên chiếc khăn thắt bên trong cổ áo sơ mi của anh ta, là một chiếc khăn lụa Salvatore Ferragamo rất đẹp, cùng một loại với chiếc mà Lâm Thần Hy đeo trên cổ – hai anh em này dường như vô cùng thân thiết.
“Chị Quân Từ Mỹ, vụ kiện này dù chưa từng có tiền lệ, nhưng tôi tự tin sẽ làm được. Có những chuyện chưa ai làm qua, chính là bởi vì người ta cho rằng không thể làm được. Chỉ có điều, kỳ thực quy định của luật pháp đều có bảo vệ quyền lợi và sức khỏe tâm lý của mỗi công dân. Việc gây tổn thương tinh thần cho người khác, khi có bằng chứng cụ thể, hoàn toàn có thể cấu thành một tội danh, cũng tương tự như việc đánh người vậy. Tuy nhiên, đối với vụ kiện này, tôi có một việc cần nhờ chị.”
Lâm Thần Hy có vẻ hơi bất ngờ, nhưng tôi gật đầu đáp.
“Anh cứ nói.”
Lâm Thanh Thần đan hai tay vào nhau, đặt lên gối, nói rõ điều kiện của anh ta.
“Tiểu Hy nhà chúng tôi học nhạc, trong trường nó giảng viên, giáo sư, hiệu trưởng đều có dây dưa với giới giải trí. Việc này nếu để nó trực tiếp ra mặt, nó thể ảnh hưởng tới mấy năm học còn lại của nó. Phiên tòa này nếu thực sự xảy ra, sẽ thu hút rất đông người bên cánh báo chí tới dự. Vì vậy, lúc trên tòa, tôi muốn nhờ chị ra mặt làm người khởi kiện chính.”
Lâm Thần Hy vừa nghe như vậy liền ré lên.
“Anh! Em không sợ, em sẽ tự mình!”
Lâm Thanh Thần quét mắt qua cô bé, vẻ nghiêm khắc hiện rõ trên mặt.
“Tiểu Hy, anh cũng có giới hạn của anh. Có thể thần tượng rất quan trọng với em, vì vậy anh nhận giúp em, nhưng việc có ảnh hưởng tới tương lai của em, anh sẽ có tính toán của riêng anh.”
“Anh! Lúc ở nhà anh không có nói như vậy!!!”
Tôi đưa tay lên ngăn cô bé lại, gật đầu, đồng ý với Lâm Thanh Thần.
“Không sao. Chị ra mặt được.”
Dù sao tôi cũng là kẻ không có tiền đồ.
Dù sao tôi cũng không muốn tha cho người làm hại Thành Nhất.
*
Lâm Thanh Thần chuẩn bị hồ sơ khởi kiện rất nhanh chóng. Lâm Thần Hy không hổ là lãnh đạo của một fanclub gần một triệu người theo dõi, dù qua vụ scandal vừa rồi đã giảm mất gần một phần ba, nhưng lực lượng cô bé nắm trong tay vẫn rất hùng mạnh. Tuyên bố khởi kiện, liên hệ fan ở khắp cả nước, lấy chữ kí và ý kiến – cô bé đều làm rất hăng hái, cũng rất hiệu quả. Câu chuyện này gây tiếng vang cực lớn trên mạng xã hội, không chỉ riêng gì trong nước, mà cả các nước chịu ảnh hưởng của nền giải trí Hoa ngữ.
Không ai trong giới giải trí ngờ được tới động thái này, kể cả người ở công ty Thành Nhất. Tin đồn trên mạng càng lúc càng ghê gớm, nói Thành Nhất một mình đứng đằng sau gây ra tất cả những chuyện này để PR bản thân. Hy Vọng Lúc Nửa Đêm và Vua Sữa Ca Cao – hai nickname đứng đầu vụ khởi kiện – được cho là người mà công ty Thành Nhất bỏ tiền mua. Ngay cả cô bạn gái cũ kia có thể cũng đã bắt tay với Thành Nhất để tạo dựng mọi chuyện.
Tóm lại là loạn như chưa từng loạn.
Mà đứng ở giữa tâm bão – Thành Nhất vẫn giữ im lặng. Ngày đầu tiên thông tin vụ kiện được tung ra, anh đang đi chụp hình ở xa, gọi điện cho tôi cũng không nhắc gì tới chuyện đó. Hôm sau anh quay lại Bắc Kinh, tận một giờ sáng mới từ sân bay về nhà, chúng tôi cũng không nói gì về vụ kiện.
Đến ngày thứ ba, khi Phù Dung lên mạng đăng video công khai mắng chửi Thành Nhất bạc tình bạc nghĩa, hèn hạ mua fan kiện cô ta, mắng cả các fan có tham gia vào vụ kiện này. Lâm Thần Hy vào video đó hẹn cô ta “có giỏi thì ra tòa nói chuyện”. Comment của cô bé liên tục bị cả fan và antifan đẩy lên đầu. “Fan Thành Nhất kiện Phù Dung” cũng vào top chủ đề tìm kiếm của mạng xã hội.
Tối hôm đó, Thành Nhất lại đến nhà tôi. Anh ấy bước vào nhà, ôm chặt lấy tôi rất lâu rồi mới nói.
“Tiểu Mỹ, em, thật yên tĩnh.”
Tôi đưa tay lên sờ sờ mái tóc mềm của anh ấy, có chút xót xa.
Rõ ràng là một con người thích tĩnh lặng, vậy mà lại không thể không đứng giữa phong ba của miệng đời.
***
“Trước đây em hay đọc truyện trên mạng, cảnh này từng đọc qua vô số lần, không ngờ còn có ngày thực sự được trải qua.”
Thành Nhất cười, cúi xuống đối diện với tôi, thổi lọn tóc nhỏ trên trán tôi, nói.
“Cảnh này cũng không giống trong tiểu thuyết trên mạng đâu.”
“A?”
Anh ấy hơi nheo nheo mắt, cúi sát xuống, nói nhỏ bên tai tôi.
“Trong truyện thường là đãi ngộ phục vụ bữa sáng này diễn ra sau đêm đầu tiên đó.”
Tôi bị sặc luôn miếng bột bắp đang nhai trong miệng.
*
Cô bé Hy Vọng hẹn tôi ở một quán cà phê cao cấp. Lúc tôi đến nơi, gọi điện cho cô bé, liền nghe được tiếng nói cao cao lanh lảnh rất đáng yêu ở đầu dây bên kia.
“Chị Sữa Ca Cao, chị chờ em một chút, em ra đón chị!”
Khoảng hai phút sau, một thiếu nữ mặc đầm xanh và áo khoác jeans bạc màu rất thời trang bước ra khỏi cửa quán, nhìn quanh tìm kiếm.
Cô bé rất xinh – thậm chí nên nói là đẹp. Dáng cao, phải đến gần một mét tám, chân dài, thân hình cân đối, gương mặt tròn, mắt dài, môi mỏng – nhìn còn đẹp hơn nhiều diễn viên mới nổi bây giờ.
Nhìn thấy tôi, cô bé vẫy vẫy tay, gọi lớn.
“Chị Sữa Ca Cao!”
Tôi đang bước đi, chút nữa thì loạng choạng té xuống đường. Tới gần cô bé, tôi vội đưa tay ra nói.
“Chào em. Chị tên Quân Từ Mỹ. Sữa Ca Cao... là biệt danh thôi...”
Cô bé cười, nắm lấy tay tôi, vui vẻ đáp.
“Dạ, chị Tiểu Mỹ! Em là Lâm Thần Hy, Thần là rạng sáng, Hy trong hy vọng, chị gọi Tiểu Hy được rồi!”
Lại thêm một người gọi tôi là Tiểu Mỹ... Thật sự là...
like idol, like fan.
Cũng không ngờ nickname của cô bé thực sự lấy từ ý nghĩa của tên thật mà đặt – đúng là hơi... đơn giản. Nhưng nghĩ tới “Vua Sữa Ca Cao” của mình, tôi cảm thấy cũng không có mặt mũi nào nhận xét điểm này. Lâm Thần Hy vừa kéo tay tôi vào quán vừa nói.
“Chị Tiểu Mỹ, chị thật là xinh!”
Tôi lắc đầu đáp.
“Không xứng so với em đâu.”
*
Anh trai của Lâm Thần Hy tên là Lâm Thanh Thần. Lúc nhìn thấy anh ta, tôi có cảm giác gien nhà họ Lâm thật là lợi hại. Anh ta cao đến gần một mét chín, người thanh mảnh, gương mặt vô cùng anh tuấn. Là kiểu đẹp trai như đập vào mặt người ta. Trên người thì mặc đồ vest hàng hiệu, thực sự là khiến cho người đối diện chói đến mù mắt. Công bằng mà nói, nếu anh ta làm trong giới giải trí, chỉ dựa vào ngoại hình cũng có thể trở thành “nhất ca” một cõi rồi.
Nhưng người như vậy lại tốt nghiệp xuất sắc tại khoa luật của đại học Thanh Hoa, hiện tại là luật sư làm việc cho một trong những văn phòng nổi tiếng nhất ở Bắc Kinh. Tôi từng nghe Lâm Thần Hy khoe khoang người anh trai giỏi giang của mình ít nhất là ba lần. Vì vậy mà khi nhìn thấy vẻ kiêu ngạo trên mặt anh ta, cũng thấy tương đối dễ hiểu.
Sau khi Lâm Thần Hy nói xong kế hoạch khởi kiện của cô bé rồi, Lâm Thanh Thần nhìn tôi nói, khi anh ta mở miệng, lời nói rất lưu loát, trầm bổng, có sức thuyết phục và khí thế không phải người nào cũng có được. Lúc anh ta nói, ánh mắt tôi dừng lại trên chiếc khăn thắt bên trong cổ áo sơ mi của anh ta, là một chiếc khăn lụa Salvatore Ferragamo rất đẹp, cùng một loại với chiếc mà Lâm Thần Hy đeo trên cổ – hai anh em này dường như vô cùng thân thiết.
“Chị Quân Từ Mỹ, vụ kiện này dù chưa từng có tiền lệ, nhưng tôi tự tin sẽ làm được. Có những chuyện chưa ai làm qua, chính là bởi vì người ta cho rằng không thể làm được. Chỉ có điều, kỳ thực quy định của luật pháp đều có bảo vệ quyền lợi và sức khỏe tâm lý của mỗi công dân. Việc gây tổn thương tinh thần cho người khác, khi có bằng chứng cụ thể, hoàn toàn có thể cấu thành một tội danh, cũng tương tự như việc đánh người vậy. Tuy nhiên, đối với vụ kiện này, tôi có một việc cần nhờ chị.”
Lâm Thần Hy có vẻ hơi bất ngờ, nhưng tôi gật đầu đáp.
“Anh cứ nói.”
Lâm Thanh Thần đan hai tay vào nhau, đặt lên gối, nói rõ điều kiện của anh ta.
“Tiểu Hy nhà chúng tôi học nhạc, trong trường nó giảng viên, giáo sư, hiệu trưởng đều có dây dưa với giới giải trí. Việc này nếu để nó trực tiếp ra mặt, nó thể ảnh hưởng tới mấy năm học còn lại của nó. Phiên tòa này nếu thực sự xảy ra, sẽ thu hút rất đông người bên cánh báo chí tới dự. Vì vậy, lúc trên tòa, tôi muốn nhờ chị ra mặt làm người khởi kiện chính.”
Lâm Thần Hy vừa nghe như vậy liền ré lên.
“Anh! Em không sợ, em sẽ tự mình!”
Lâm Thanh Thần quét mắt qua cô bé, vẻ nghiêm khắc hiện rõ trên mặt.
“Tiểu Hy, anh cũng có giới hạn của anh. Có thể thần tượng rất quan trọng với em, vì vậy anh nhận giúp em, nhưng việc có ảnh hưởng tới tương lai của em, anh sẽ có tính toán của riêng anh.”
“Anh! Lúc ở nhà anh không có nói như vậy!!!”
Tôi đưa tay lên ngăn cô bé lại, gật đầu, đồng ý với Lâm Thanh Thần.
“Không sao. Chị ra mặt được.”
Dù sao tôi cũng là kẻ không có tiền đồ.
Dù sao tôi cũng không muốn tha cho người làm hại Thành Nhất.
*
Lâm Thanh Thần chuẩn bị hồ sơ khởi kiện rất nhanh chóng. Lâm Thần Hy không hổ là lãnh đạo của một fanclub gần một triệu người theo dõi, dù qua vụ scandal vừa rồi đã giảm mất gần một phần ba, nhưng lực lượng cô bé nắm trong tay vẫn rất hùng mạnh. Tuyên bố khởi kiện, liên hệ fan ở khắp cả nước, lấy chữ kí và ý kiến – cô bé đều làm rất hăng hái, cũng rất hiệu quả. Câu chuyện này gây tiếng vang cực lớn trên mạng xã hội, không chỉ riêng gì trong nước, mà cả các nước chịu ảnh hưởng của nền giải trí Hoa ngữ.
Không ai trong giới giải trí ngờ được tới động thái này, kể cả người ở công ty Thành Nhất. Tin đồn trên mạng càng lúc càng ghê gớm, nói Thành Nhất một mình đứng đằng sau gây ra tất cả những chuyện này để PR bản thân. Hy Vọng Lúc Nửa Đêm và Vua Sữa Ca Cao – hai nickname đứng đầu vụ khởi kiện – được cho là người mà công ty Thành Nhất bỏ tiền mua. Ngay cả cô bạn gái cũ kia có thể cũng đã bắt tay với Thành Nhất để tạo dựng mọi chuyện.
Tóm lại là loạn như chưa từng loạn.
Mà đứng ở giữa tâm bão – Thành Nhất vẫn giữ im lặng. Ngày đầu tiên thông tin vụ kiện được tung ra, anh đang đi chụp hình ở xa, gọi điện cho tôi cũng không nhắc gì tới chuyện đó. Hôm sau anh quay lại Bắc Kinh, tận một giờ sáng mới từ sân bay về nhà, chúng tôi cũng không nói gì về vụ kiện.
Đến ngày thứ ba, khi Phù Dung lên mạng đăng video công khai mắng chửi Thành Nhất bạc tình bạc nghĩa, hèn hạ mua fan kiện cô ta, mắng cả các fan có tham gia vào vụ kiện này. Lâm Thần Hy vào video đó hẹn cô ta “có giỏi thì ra tòa nói chuyện”. Comment của cô bé liên tục bị cả fan và antifan đẩy lên đầu. “Fan Thành Nhất kiện Phù Dung” cũng vào top chủ đề tìm kiếm của mạng xã hội.
Tối hôm đó, Thành Nhất lại đến nhà tôi. Anh ấy bước vào nhà, ôm chặt lấy tôi rất lâu rồi mới nói.
“Tiểu Mỹ, em, thật yên tĩnh.”
Tôi đưa tay lên sờ sờ mái tóc mềm của anh ấy, có chút xót xa.
Rõ ràng là một con người thích tĩnh lặng, vậy mà lại không thể không đứng giữa phong ba của miệng đời.
***
/13
|