Tôi không muốn dùng tài khoản tên thật để viết blog, liền lập một tài khoản khác. Lúc lấy tên có hơi chần chừ một chút. Nhìn thấy hộp sữa trên bàn, bèn điền vào ô trống mấy chữ “Sữa Ca Cao”, nhưng lại bị trùng với tài khoản của người khác. Nghĩ một lúc, họ của mình dù sao cũng là “Quân”, bèn ghi “Vua Sữa Ca Cao” - thực sự là một cái tên vừa ấu trĩ vừa sặc mùi quảng cáo – nhưng không ngờ lại đăng ký thành công.
Vì vậy, tối hôm đó, tôi đăng bài viết đầu tiên của mình lên mạng.
Tôi viết:
“Tôi thích Thành Nhất.”
Chỉ vậy thôi.
*
Thành Nhất đi chụp poster cho phim mới. Hình đăng lên mạng mới có mấy phút đã thành chủ đề tìm kiếm đứng đầu bảng truyền thông.
Poster chụp anh đang mặc cảnh phục, khiến cho vô số thiếu nữ nhìn thấy liền muốn gào thét.
Tôi cũng muốn. Nhưng mà đến nói còn chẳng nói ra được, càng đừng bàn đến gào thét.
Dạo gần đây có cảm giác bản thân thật sa đọa, dần dần không còn phân biệt rõ giữa thiếu niên Thành Nhất năm đó và minh tinh Thành Nhất của hiện tại, không còn phân biệt rõ giữa đàn anh khóa trên mà mình đã thầm thương trộm nhớ với khách hàng hiện tại vẫn tập với mình.
Bài tập cuối cùng của buổi tập hôm nay là leo cầu thang. Loại thang Jacob s Ladder thoạt nhìn tưởng là một máy tập nhẹ nhàng. Nhưng kỳ thật nếu tập nhanh, năm phút trên thang còn hơn nửa tiếng trên máy chạy bộ, là loại máy tập thể lực rất cực đoan. Mồ hôi của Thành Nhất chảy ròng ròng từ trán xuống mặt, xuống cổ, xuống cả thang và sàn tập. Nhưng lúc leo thang này không thể rời tay ra để lau mồ hôi như khi tập với các máy khác, cũng không thể dừng lại. Tôi bèn đứng một bên, cầm khăn lạnh chậm mồ hôi cho anh. Thành Nhất dường như muốn nói “cảm ơn” nhưng tôi đã chặn anh lại.
“Đừng nói! Hít sâu, thở đều!”
Lúc ở trên thang không thể không tập trung, cũng không thể để hơi thở rối loạn.
Khi cơ thể mệt mỏi đến một mức độ nhất định, tinh thần sẽ gần như tê liệt. Sau bài tập đó, Thành Nhất ngồi yên một chỗ mà thở, không nói gì cả. Tôi cũng không hỏi gì, chỉ đưa nước cho anh.
Uống đến ngụm trước thứ năm rồi, Thành Nhất mới lấy lại được sức để nói. Anh không nhìn thẳng vào tôi, giọng nói vẫn còn hơi nặng nề vì chưa hoàn toàn hồi phục nhịp thở bình thường.
Thành Nhất hỏi.
“Tối qua vui không?”
Tôi suy nghĩ một lát, cảm thấy viết được chuyện mình thích Thành Nhất ra tương đối dễ chịu, bèn gật đầu.
Thành Nhất cười một tiếng rất khẽ, nghiêng đầu nhìn vào mắt tôi. Vì anh ấy vốn đang ngồi trên nền đất nên tôi cụp mắt xuống cũng không tránh được. Mắt của Thành Nhất vô cùng, vô cùng đẹp. Gương mặt anh chỉ là ưa nhìn, giữa trăm ngàn ngôi sao trong giới giải trí, không thể tính là nổi bật. Nhưng đôi mắt thì có thể nói là cực phẩm, đẹp đến có thể khiến người ta chìm đắm trong đó. Trên mạng xã hội thậm chí còn có cả một chủ đề nói chuyện của fan tới gần một triệu người theo dõi với tên là “Đôi mắt Thành Nhất”.
Thật ra tôi cũng có cảm giác tương đối khó thở, bởi vì dường như đôi mắt đó không có sự dịu dàng mà tôi vẫn thường nhìn thấy trong các tấm ảnh trên mạng. Ngược lại lại có một khoảng cách không biết nên diễn tả thế nào. Thành Nhất hỏi.
“Đó là bạn trai của em?”
“A?”, Tôi bật ra một tiếng không rõ ràng lắm, có chút bối rối.
Thành Nhất vẫn có vẻ vân đạm phong khinh, nói rõ.
“Người gọi điện hẹn em hôm qua.”
Huyền Khanh? Chắc chắn là không phải... Dù Huyền Khanh nhìn rất được, tính tình cũng tốt, nhưng mà có ai muốn làm bạn gái của một người chỉ cần vài câu là hiểu mọi thứ trong đầu óc mình chứ?
Tôi bèn lắc đầu.
Cơ vai Thành Nhất lập tức thả lỏng, anh ấy lại hỏi.
“Vậy là...”
“Bác sĩ của em.”, Tôi đáp.
Sau đó căn phòng liền chìm vào im lặng. Chủ đề đó đúng là khó tiếp tục. Thành Nhất chống tay xuống đất, muốn đứng dậy.
Nhưng vừa nhấc người dậy, anh ấy liền kêu lên một tiếng, ngã xuống đất, lấy tay trái ôm vai phải. Trong thoáng chốc, tim tôi tựa như ngừng đập. Tôi ngồi sụp xuống, áp sát lại.
“Thành Nhất, anh sao vậy?”
Thành Nhất chỉ vào phần giữa cánh tay và vùng ngực mình, gian nan trả lời.
“Đột nhiên thấy đau ở đây.”
Tôi thử chạm vào khớp vai anh và ấn thử lên vùng nối giữa tay và ngực, quả nhiên là bị căng cơ rồi. Tôi bèn nói.
“Anh chịu đau một chút.”
Nói xong thì đặt cả hai tay lên vai anh, bắt đầu xoa bóp từ bả vai xuống. Sau đó lại cầm lấy tay anh, khẽ đẩy cánh tay theo chiều từ trước ra sau. Lúc đẩy như vậy, tôi dùng lòng bàn tay còn lại ấn nhẹ lên ngực anh, chỗ bị căng cơ. Qua chừng năm phút, có vẻ như anh đã hết đau, tôi mới buông tay ra. Thế nhưng lúc muốn lùi lại, lại không lùi được nữa.
Thành Nhất khẽ chạm cánh tay lên cạnh sườn tôi, ý tứ rất rõ ràng, muốn ngăn tôi lui lại. Tôi nhìn xuống nơi cánh tay anh vừa tiếp xúc với chiếc áo thể thao của bản thân mình, tưởng như mạn sườn bên dưới đã hoàn toàn mất cảm giác.
“Tiểu Mỹ.”, Thành Nhất gọi.
Tôi không biết phải nói gì, đành mơ mơ hồ hồ đáp một tiếng.
“Ừm.”
Thành Nhất hơi dựa người về phía trước, khoảng cách giữa anh ấy và tôi lập tức bị rút ngắn đến nỗi có thể nghe thấy hơi thở của đối phương. Sau đó tôi không lùi lại, Thành Nhất cũng không tiến tới thêm nữa, nhưng sự ái muội trong không khí vẫn dâng lên đến cực điểm.
Nếu giữa hai người nào đó có sự hấp dẫn về mặt tình cảm, trong một số hoàn cảnh nhất định, rất khó để phủ nhận. Dù rằng tôi có muốn chối bỏ hay chạy trốn đến thế nào, thì trong giây phút đó, mọi thứ gần như bị phơi bày trong không khí, không một sự trốn tránh hay che đậy nào có thể cứu vãn được.
Thành Nhất hỏi.
“Tiểu Mỹ, em vẫn còn độc thân, phải không?”
Tôi im lặng một lát, cuối cùng gật đầu.
Giọng của Thành Nhất lại vang lên ngay bên tai tôi.
“Tiểu Mỹ, vậy anh muốn quen biết em ở ngoài công việc, em sẽ không ghét bỏ chứ?”
Không ghét bỏ. Không ghét bỏ. Tuyệt đối không ghét bỏ. Nhưng mà tôi cũng không nói ra thành lời được, chỉ im lặng.
Thành Nhất chợt cười khẽ, đáp.
“Em im lặng, anh sẽ coi như em ngầm đồng ý rồi. Đứng dậy thôi, Tiểu Mỹ.”
“A?”
Tôi ngạc nhiên nhìn lên, Thành Nhất đã đứng dậy, đang cúi đầu nhìn tôi, nụ cười trên môi vừa dịu dàng vừa rạng rỡ, như nắng chiếu qua kẽ lá vào mùa xuân.
***
Quân Hy: Ôn nhu dịu dàng không có nghĩa là không quyết đoán theo trường phái hành động. Tiến lên, Thành Nhất! Tôi ủng hộ cậu!
Vì vậy, tối hôm đó, tôi đăng bài viết đầu tiên của mình lên mạng.
Tôi viết:
“Tôi thích Thành Nhất.”
Chỉ vậy thôi.
*
Thành Nhất đi chụp poster cho phim mới. Hình đăng lên mạng mới có mấy phút đã thành chủ đề tìm kiếm đứng đầu bảng truyền thông.
Poster chụp anh đang mặc cảnh phục, khiến cho vô số thiếu nữ nhìn thấy liền muốn gào thét.
Tôi cũng muốn. Nhưng mà đến nói còn chẳng nói ra được, càng đừng bàn đến gào thét.
Dạo gần đây có cảm giác bản thân thật sa đọa, dần dần không còn phân biệt rõ giữa thiếu niên Thành Nhất năm đó và minh tinh Thành Nhất của hiện tại, không còn phân biệt rõ giữa đàn anh khóa trên mà mình đã thầm thương trộm nhớ với khách hàng hiện tại vẫn tập với mình.
Bài tập cuối cùng của buổi tập hôm nay là leo cầu thang. Loại thang Jacob s Ladder thoạt nhìn tưởng là một máy tập nhẹ nhàng. Nhưng kỳ thật nếu tập nhanh, năm phút trên thang còn hơn nửa tiếng trên máy chạy bộ, là loại máy tập thể lực rất cực đoan. Mồ hôi của Thành Nhất chảy ròng ròng từ trán xuống mặt, xuống cổ, xuống cả thang và sàn tập. Nhưng lúc leo thang này không thể rời tay ra để lau mồ hôi như khi tập với các máy khác, cũng không thể dừng lại. Tôi bèn đứng một bên, cầm khăn lạnh chậm mồ hôi cho anh. Thành Nhất dường như muốn nói “cảm ơn” nhưng tôi đã chặn anh lại.
“Đừng nói! Hít sâu, thở đều!”
Lúc ở trên thang không thể không tập trung, cũng không thể để hơi thở rối loạn.
Khi cơ thể mệt mỏi đến một mức độ nhất định, tinh thần sẽ gần như tê liệt. Sau bài tập đó, Thành Nhất ngồi yên một chỗ mà thở, không nói gì cả. Tôi cũng không hỏi gì, chỉ đưa nước cho anh.
Uống đến ngụm trước thứ năm rồi, Thành Nhất mới lấy lại được sức để nói. Anh không nhìn thẳng vào tôi, giọng nói vẫn còn hơi nặng nề vì chưa hoàn toàn hồi phục nhịp thở bình thường.
Thành Nhất hỏi.
“Tối qua vui không?”
Tôi suy nghĩ một lát, cảm thấy viết được chuyện mình thích Thành Nhất ra tương đối dễ chịu, bèn gật đầu.
Thành Nhất cười một tiếng rất khẽ, nghiêng đầu nhìn vào mắt tôi. Vì anh ấy vốn đang ngồi trên nền đất nên tôi cụp mắt xuống cũng không tránh được. Mắt của Thành Nhất vô cùng, vô cùng đẹp. Gương mặt anh chỉ là ưa nhìn, giữa trăm ngàn ngôi sao trong giới giải trí, không thể tính là nổi bật. Nhưng đôi mắt thì có thể nói là cực phẩm, đẹp đến có thể khiến người ta chìm đắm trong đó. Trên mạng xã hội thậm chí còn có cả một chủ đề nói chuyện của fan tới gần một triệu người theo dõi với tên là “Đôi mắt Thành Nhất”.
Thật ra tôi cũng có cảm giác tương đối khó thở, bởi vì dường như đôi mắt đó không có sự dịu dàng mà tôi vẫn thường nhìn thấy trong các tấm ảnh trên mạng. Ngược lại lại có một khoảng cách không biết nên diễn tả thế nào. Thành Nhất hỏi.
“Đó là bạn trai của em?”
“A?”, Tôi bật ra một tiếng không rõ ràng lắm, có chút bối rối.
Thành Nhất vẫn có vẻ vân đạm phong khinh, nói rõ.
“Người gọi điện hẹn em hôm qua.”
Huyền Khanh? Chắc chắn là không phải... Dù Huyền Khanh nhìn rất được, tính tình cũng tốt, nhưng mà có ai muốn làm bạn gái của một người chỉ cần vài câu là hiểu mọi thứ trong đầu óc mình chứ?
Tôi bèn lắc đầu.
Cơ vai Thành Nhất lập tức thả lỏng, anh ấy lại hỏi.
“Vậy là...”
“Bác sĩ của em.”, Tôi đáp.
Sau đó căn phòng liền chìm vào im lặng. Chủ đề đó đúng là khó tiếp tục. Thành Nhất chống tay xuống đất, muốn đứng dậy.
Nhưng vừa nhấc người dậy, anh ấy liền kêu lên một tiếng, ngã xuống đất, lấy tay trái ôm vai phải. Trong thoáng chốc, tim tôi tựa như ngừng đập. Tôi ngồi sụp xuống, áp sát lại.
“Thành Nhất, anh sao vậy?”
Thành Nhất chỉ vào phần giữa cánh tay và vùng ngực mình, gian nan trả lời.
“Đột nhiên thấy đau ở đây.”
Tôi thử chạm vào khớp vai anh và ấn thử lên vùng nối giữa tay và ngực, quả nhiên là bị căng cơ rồi. Tôi bèn nói.
“Anh chịu đau một chút.”
Nói xong thì đặt cả hai tay lên vai anh, bắt đầu xoa bóp từ bả vai xuống. Sau đó lại cầm lấy tay anh, khẽ đẩy cánh tay theo chiều từ trước ra sau. Lúc đẩy như vậy, tôi dùng lòng bàn tay còn lại ấn nhẹ lên ngực anh, chỗ bị căng cơ. Qua chừng năm phút, có vẻ như anh đã hết đau, tôi mới buông tay ra. Thế nhưng lúc muốn lùi lại, lại không lùi được nữa.
Thành Nhất khẽ chạm cánh tay lên cạnh sườn tôi, ý tứ rất rõ ràng, muốn ngăn tôi lui lại. Tôi nhìn xuống nơi cánh tay anh vừa tiếp xúc với chiếc áo thể thao của bản thân mình, tưởng như mạn sườn bên dưới đã hoàn toàn mất cảm giác.
“Tiểu Mỹ.”, Thành Nhất gọi.
Tôi không biết phải nói gì, đành mơ mơ hồ hồ đáp một tiếng.
“Ừm.”
Thành Nhất hơi dựa người về phía trước, khoảng cách giữa anh ấy và tôi lập tức bị rút ngắn đến nỗi có thể nghe thấy hơi thở của đối phương. Sau đó tôi không lùi lại, Thành Nhất cũng không tiến tới thêm nữa, nhưng sự ái muội trong không khí vẫn dâng lên đến cực điểm.
Nếu giữa hai người nào đó có sự hấp dẫn về mặt tình cảm, trong một số hoàn cảnh nhất định, rất khó để phủ nhận. Dù rằng tôi có muốn chối bỏ hay chạy trốn đến thế nào, thì trong giây phút đó, mọi thứ gần như bị phơi bày trong không khí, không một sự trốn tránh hay che đậy nào có thể cứu vãn được.
Thành Nhất hỏi.
“Tiểu Mỹ, em vẫn còn độc thân, phải không?”
Tôi im lặng một lát, cuối cùng gật đầu.
Giọng của Thành Nhất lại vang lên ngay bên tai tôi.
“Tiểu Mỹ, vậy anh muốn quen biết em ở ngoài công việc, em sẽ không ghét bỏ chứ?”
Không ghét bỏ. Không ghét bỏ. Tuyệt đối không ghét bỏ. Nhưng mà tôi cũng không nói ra thành lời được, chỉ im lặng.
Thành Nhất chợt cười khẽ, đáp.
“Em im lặng, anh sẽ coi như em ngầm đồng ý rồi. Đứng dậy thôi, Tiểu Mỹ.”
“A?”
Tôi ngạc nhiên nhìn lên, Thành Nhất đã đứng dậy, đang cúi đầu nhìn tôi, nụ cười trên môi vừa dịu dàng vừa rạng rỡ, như nắng chiếu qua kẽ lá vào mùa xuân.
***
Quân Hy: Ôn nhu dịu dàng không có nghĩa là không quyết đoán theo trường phái hành động. Tiến lên, Thành Nhất! Tôi ủng hộ cậu!
/13
|