Sư Giá vừa dứt lời, trên mặt Tang Thúc liền nhiễm ý cười.
Thế là đủ rồi!
Cô là chủ gia đình!
Không sai!
Cái đuôi nhỏ trong lòng đã vểnh lên thật cao, còn hận không thể ở tại chỗ xoay quanh lay động.
Người chủ gia đình tâm tình nhộn nhạo, khi cảm nhận được "vạn người chú ý", không còn mè nheo không được tự nhiên như trước, khóe miệng hận không thể nứt đến mang tai, sau đó cánh tay trắng nõn vung lên giữa không trung, "Không thành vấn đề!"
Đứa nhỏ ngạo kiều được dỗ dành, cái gì cũng có thể dễ dàng thương lượng.
Sư Giá mỉm cười, mà mọi người đang ngồi hiểu trong lòng mà cười ra tiếng. Khi mọi người lại nhìn về phía Sư Giá cùng Tang Thúc, trong mắt không khỏi mang theo chút hâm mộ.
Chờ ăn cơm xong, mặt trời trên đỉnh đầu đã bắt đầu ngả về tây, khoảng chừng đã gần bốn năm giờ chiều. Sau khi mọi người đem thức ăn còn lại chia đều cho bữa ăn khuya, cũng liền lần lượt giải tán.
Tang Thúc trở lại phòng, từ trong túi của mình lấy ra một chuỗi bóng đèn nhỏ.
Sư Giá lúc này vừa vặn đi tới, nhìn thấy vật trong tay cô, có chút kinh ngạc: "Đây là cái gì? Sao chị lại mang theo cái này?"
Nó trông không giống bất kỳ vật trang trí thiết thực nào cho việc cắm trại ở nơi hoang dã.
Tang Thúc cười khúc khích, cái này đương nhiên Sư Giá không biết, đều là cô lén lút mua sau đó lén bỏ vào trong hành lý, tuy nói là không có tác dụng gì, nhưng đẹp mắt là được!
"Trang trí." Tang Thúc nói.
Sư Giá một đầu hắc tuyến, cũng lười nhìn xem cô muốn làm cái gì.
Tâm tình tích cực của Tang Thúc không hề tiêu tan, thấy Sư Giá quay đầu, lại tự mình treo bóng đèn nhỏ trước cửa sổ nhà gỗ.
Ngôi nhà này rất cũ kỹ, ngay cả cửa sổ này, cũng là loại cửa sổ chữ "Điền" cổ xưa nhất, nước sơn bên ngoài màu nâu đỏ cũng đã bong ra không ít, lộ ra chút màu gỗ thô loang lổ. Nhưng chính màu sắc tự nhiên như vậy sẽ khiến người cảm thấy lãng mạn hơn sau khi treo thêm những bóng đèn nhỏ lấp lánh.
Từ lúc Tang Thúc bắt đầu bận rộn, Sư Giá liền cầm một cái cây gậy đi tới bên bờ sông nhỏ cách đó không xa, thừa dịp còn chưa tối hẳn bắt đầu... xiên cá.
Sư Giá là nghiêm túc, buổi sáng ngày mai không có bữa sáng dinh dưỡng gì, hiện tại còn có thể bắt được cá, buổi sáng hôm sau thức dậy có thể nấu canh.
Vì vậy, lúc Tang Thúc đi ra, nhìn thấy bạn gái mình xắn quần, rất nghiêm túc cầm nhánh cây xiên cá đơn giản của mình, rất nghiêm túc cúi đầu cúi người tìm cá.
Ngay lúc Tang Thúc muốn nói nàng như vậy sẽ không bắt được cá, Sư Giá lại đâm xiên xuống, lúc vớt lên mặt nước, trên nhánh cây bị tước nhọn đã đính một con cá hoạt bát nhảy loạn...
Tang Thúc: "??? Cái quái gì vậy?"
Từ khi nào việc bắt cá lại đơn giản như vậy?
Sư Giá nghe thấy động tĩnh phía sau, quay người lại, nhìn thấy Tang Thúc, ôm cá lên bờ, ngồi xổm bên bờ suối, thả cá vào.
Lúc này Tang Thúc mới nhìn ra Sư Giá đã xây một cái "ao cá" nhỏ bằng đá bên sông. Trong đó đã có ba bốn con cá diếc, còn có một con cá trích, thường gọi là cá cay. Hiện tại mấy con cá này đang an an tĩnh tĩnh ở trong "ao cá" do Sư Giá làm nên, vô cùng ngoan ngoãn.
"Mẹ nó!" Tang Thúc thấy thế, lại một lần nữa nhịn không được phát ra tiếng kinh hô, "Đây đều là em bắt được sao?"
Cô quả thực có chút không thể tin được, bác sĩ của cô lại là người bắt cá giỏi đến thế!
Giá bị dáng vẻ khoa trương của cô chọc cười, vừa gật đầu vừa nói: "Đúng vậy, sáng sớm ngày mai chúng ta có thể nấu canh cá, mấy con cá như vậy, có thể cho mọi người nếm thử."
Tang Thúc: "...Làm sao em có thể bắt được?"
Sư Giá: "Nơi này có rất nhiều cá, em vừa bước xuống nước, những con cá này tự bơi tới, em liền bắt được!"
Tang Thúc không nhịn được lại cảm khái: "Vợ chị thật lợi hại!"
Sư Giá vốn ban đầu còn không cảm thấy có cái gì ngượng ngùng, nhưng nghe Tang Thúc nói lời này, nhất thời trên mặt nhịn không được có chút nóng lên.
Tang Thúc nhìn thấy đôi chân nhỏ nhắn của Sư Giá vẫn còn ướt, cô liếc nhìn đôi tất cùng giày bên cạnh đã bị nước làm ướt nhẹp, không khỏi trực tiếp ngồi xổm xuống trước mặt Sư Giá, "Lên đi, chị cõng em về."
Sư Giá "A" một tiếng, nhìn Tang Thúc bây giờ đưa lưng về phía mình ngồi xổm xuống, còn có chút rối rắm, "Cũng không phải không thể đi."
Tang Thúc lại không có kiên nhẫn như vậy, nhìn thấy nàng vẫn không lên, không khỏi uy hiếp nói: "Em không cho chị cõng em, chị sẽ ôm em về."
Đoạn đường này tuy rằng khoảng cách không xa, nhưng nếu đi chân trần, vạn nhất bị thứ gì đó nhỏ vụn đâm bị thương thì làm sao bây giờ?
Sư Giá nhìn xung quanh, lúc này xung quanh không có ai khác, nhưng người quay phim còn rất chuyên nghiệp, bây giờ đang ở cách đó không xa khiêng máy ảnh nhìn các cô!
Nhưng lại nhìn bộ dáng quật cường của Tang Thúc, Sư Giá không khỏi cắn răng, cuối cùng cũng nằm trên vai Tang Thúc.
"Tang Thúc, chị thật phiền!" Sư Giá nhỏ giọng oán giận.
Người bị oán trách nghe vậy chỉ nhếch khóe môi, sau đó dùng lời Sư Giá hình dung mình lúc ban ngày đi phản bác nàng: "Ồ, chị là chủ gia đình, em phải nghe lời chị nói!"
Dáng vẻ cực kỳ kiêu ngạo này đã bộc lộ rõ tâm trạng vui vẻ của cô.
Sư Giá không muốn đấu võ mồm với cô nữa, chỉ dựa vào vai Tang Thúc cười khẽ: "Được rồi, người đứng đầu gia đình nói gì cũng đúng."
Một hình ảnh thời gian chậm rãi trôi qua như vậy, dưới ống kính của người quay phim, từng khung hình biến thành một hình ảnh đặc sắc.
Khi trở lại nhà gỗ, Sư Giá ngẩng đầu lên, cho dù lúc trước biết Tang Thúc lại mày mò những thứ vô dụng, nhưng lúc này nhìn nhà gỗ nhỏ treo đầy bóng đèn màu vàng ấm áp xung quanh cửa sổ, ở cửa còn đặt hai cái ghế thủ công bằng gỗ, ở giữa ghế không biết Tang Thúc tìm được ở đâu một khối đá thoạt nhìn rất ngay ngắn. Phía trên đặt hai bình giữ nhiệt, nàng vẫn ngẩn người.
Loại phong cách này nhìn có vẻ rất mới mẻ và mộc mạc, nhưng nhìn hai chiếc cốc giữ nhiệt lại có chút cảm giác dưỡng sinh, Sư Giá không khỏi cảm thấy buồn cười.
"Chị làm cái gì vậy?"
Tang Thúc cõng người vào phòng, tìm vớ sạch cho Sư Giá mang vào, trả lời: "Nghe nói nơi này buổi tối sao rất đẹp, không có ánh sáng ô nhiễm, hơn nữa độ cao so với mặt biển tương đối cao, rất thích hợp ngắm trăng. Ban đêm nhiệt độ có chút thấp, chị vốn là muốn vừa pha cà phê, vừa ngồi xuống yên lặng ngắm sao, bất quá điều kiện có hạn, chỉ có thể cùng nhau uống nước nóng ngắm sao."
Lời này của Tang Thúc nghe qua có chút buồn cười, nhưng có lẽ vì sắc mặt cô quá nghiêm túc, Sư lại cảm thấy có chút mộc mạc lãng mạn đến khó tin.
Kiến nghị của người đứng đầu một nhà, trong lòng nàng hình như cũng rất thích.
*
Sư Giá ban đầu nghĩ rằng sẽ rất mệt khi ra ngoài tham gia chương trình lần này, nhưng không nghĩ tới hành trình ba ngày kết thúc, giống như cũng không có vất vả như trong dự đoán.
Khi quá trình ghi chương trình kết thúc, trong Wechat của Sư Giá đã có thêm mấy người liên lạc.
Lúc chia tay, Vu Thư Thành còn đang khó chịu cãi nhau với Tang Thúc, mà nữ diễn viên hợp tác với cô ấy thì lưu luyến không rời kéo Sư Giá đi, giọng nói kia nghe như sắp khóc đến nơi—
"Ô ô ô bác sĩ, tôi không muốn tạm biệt với cô, tôi luyến tiếc thịt bò xào của cô, tôi còn muốn ăn gà cay, bác sĩ tôi có thể đến nhà cô làm khách hay không, tôi sẽ nhớ cô, cô nấu cơm thật ngon!"
Tang Thúc đang làm hai việc cùng một lúc, một bên nghiêm túc đấu võ mồm với Vu Thư Thành, một bên còn đang phân tâm quan sát đám tiểu yêu tinh dòm ngó bạn gái mình xung quanhh.
Nhưng khi Tang Thúc nghe tiểu yêu tinh nói nhớ Sư Giá, nhớ tài nấu nướng của Sư Giá, không nhịn được giật giật khóe miệng.
Sau đó trong lòng Tang Thúc có chút không vui, chẳng lẽ nhan sắc của bạn gái cô không thể so với tài nấu nướng càng làm cho người ta nhớ mãi không quên?
Người nào đó lúc này đã quên lúc thu hình mình ăn dấm chua bậy bạ, mạch não đi vào một chiều không gian khác.
Sau khi chia tay, một số khách mời tham gia chương trình lần này đã đăng tải lời kết thúc ghi hình của mình trên Weibo.
Rõ ràng là không có cùng thảo luận qua, nhưng đợi sau khi chuyến bay của mọi người hạ cánh, mở điện thoại di động ra nhìn, mới biết được nguyên lai không hẹn mà gặp.
[Khách mời số 1: Đây là lần đầu tiên tôi tham gia một chương trình giải trí! Bác sĩ thật dịu dàng, tài nấu nướng thiếu chút nữa bẻ cong tôi!]
[Khách số 2: Bác sĩ có thể hấp dẫn thỏ nhỏ quả thực chính là giấc mộng của mỗi cô gái! Bác sĩ có tay nghề siêu tốt, hi vọng về sau còn có thể có cơ hội hợp tác, huhu, nhưng mà có phải tôi đang si tâm vọng tưởng hay không?]
[Khách số 3: Ba ngày trải nghiệm dã ngoại rất vui vẻ, đánh giá cao tài nấu nướng của bác sĩ, cám ơn bác sĩ.]
[Khách số 4: Trong ba ngày ghi hình, tôi tưởng mình sẽ gầy đi, nhưng không ngờ ở đây lại có một bác sĩ bảo bối nhân loại. Có lỗi với fan của tôi, tôi lại béo lên, nhưng tôi, thực sự rất vui vẻ! Hy vọng một ngày kia, có thể lại một lần nữa ăn thịt bò sốt của bác sĩ!]
...
Tang Thúc nhìn thấy mấy cái weibo này thì không nhịn được mím môi, ôm bác sĩ Sư đang dựa vào ngực mình ngủ chặt hơn một chút.
Mà cư dân mạng lại tỏ ra bối rối khi thấy những bài đăng trên Weibo này gần như được đăng cùng lúc.
"Đây có phải là chương trình giải trí mà tôi biết không? Không phải các nghệ sĩ từng tham gia đều nói rằng nó rất vất vả sao?"
"Đúng vậy, lần trước thần tượng của tôi đến đó, chỉ có ba ngày, gầy đi bốn cân! Đều là tự mình nấu cơm hahaha."
"Có cảm giác như đây không phải diễn kịch, hơn nữa còn nhắc tới bác sĩ? Oa, là bạn gái Tang Tang! Chẳng lẽ bác sĩ Sư còn biết nấu cơm?"
"Xin nhường đường, xin nhường đường, cảm ơn, đảng khảo cổ của đại tiểu thư đến rồi! Lần đầu tiên đại tiểu thư xuất hiện trên mạng là trong đoạn video được ghi lại bởi camera giám sát của i18 với Tang lão sư. Người của i18 tiết lộ, lần đó chính là đại tiểu thư đưa bữa tối cho Tang lão sư. Cho nên, đại tiểu thư biết nấu cơm, hơn nữa căn cứ vào Weibo của Tang lão sư. Đại tiểu thư hẳn là trù nghệ còn rất lợi hại!"
"Oa~, vậy kỳ này khi nào thì phát sóng! Tôi muốn bưng băng ghế nhỏ canh giữ ở trước TV!"
...
Chưa phát sóng đã hot, chính là như vậy.
Tổ chương trình cũng rất mưu mô, họ biết rõ khán giả đang tò mò muốn biết điều gì sẽ xảy ra, trong những bức ảnh spoiler được đăng trên Weibo chính thức một ngày trước khi phát sóng, ngoại trừ Sư Giá, còn có những bức ảnh của năm người còn lại, đáp ứng đúng sự mong đợi của khán giả.
Vào ngày thực sự được phát sóng, cư dân mạng đang xem trực tiếp trên mạng đều bày tỏ, hình ảnh này thật sự rất đáng nhớ.
Số liệu hiển thị, số người xem phát sóng đầu tiên trong ngày tăng gấp hai lần so với bình thường!
Không thể không nói, mặc kệ chương trình lần này có phải vì có Sư Giá tham gia hay không, hoặc là vì lưu lượng diễn viên nghệ sĩ mang đến, chương trình dã ngoại sinh tồn lần này đã hoàn toàn nổi tiếng.
Tỷ suất người xem lần đầu tiên và số lượng đề tài nói chuyện trong các diễn đàn giải trí tối hôm đó, chủ đề về chương trình giải trí mà Sư Giá tham gia giữ vững vị trí thứ nhất.
Khi Tang Thúc xuất hiện ở đầu chương trình nắm tay Sư Giá, làn sóng trên mạng hiện lên đến mức hận không thể chiếm lấy toàn bộ màn hình—
"Aaa! Đại tiểu thư của tôi đến rồi!"
"Đến đây đến đây, là Tang Tang mang theo đại tiểu thư tham gia chương trình!"
Và khi khuôn mặt của nhân vật được Tang Thúc cầm tay cuối cùng cũng được ống kính chiếu đến, người hâm mộ chỉ có thể hét lên—
"Mẹ tôi hỏi tôi tại sao ở nhà lại sủa như mèo, nhan sắc này, huhuhu, đại tiểu thư là đồ ăn tinh thần của tôi!"
"Cùng một con hươu sao hét lên, aaaaaa, bộ dáng của chị gái nhỏ, tôi thích!"
"Đẹp như vậy sao? Xứng với Tang Tang nhà tôi!"
"Tôi chua rồi!"
"Xin lỗi Tang Tang, có lẽ em tạm thời phải trèo lên tường của vợ chị..."
Thế là đủ rồi!
Cô là chủ gia đình!
Không sai!
Cái đuôi nhỏ trong lòng đã vểnh lên thật cao, còn hận không thể ở tại chỗ xoay quanh lay động.
Người chủ gia đình tâm tình nhộn nhạo, khi cảm nhận được "vạn người chú ý", không còn mè nheo không được tự nhiên như trước, khóe miệng hận không thể nứt đến mang tai, sau đó cánh tay trắng nõn vung lên giữa không trung, "Không thành vấn đề!"
Đứa nhỏ ngạo kiều được dỗ dành, cái gì cũng có thể dễ dàng thương lượng.
Sư Giá mỉm cười, mà mọi người đang ngồi hiểu trong lòng mà cười ra tiếng. Khi mọi người lại nhìn về phía Sư Giá cùng Tang Thúc, trong mắt không khỏi mang theo chút hâm mộ.
Chờ ăn cơm xong, mặt trời trên đỉnh đầu đã bắt đầu ngả về tây, khoảng chừng đã gần bốn năm giờ chiều. Sau khi mọi người đem thức ăn còn lại chia đều cho bữa ăn khuya, cũng liền lần lượt giải tán.
Tang Thúc trở lại phòng, từ trong túi của mình lấy ra một chuỗi bóng đèn nhỏ.
Sư Giá lúc này vừa vặn đi tới, nhìn thấy vật trong tay cô, có chút kinh ngạc: "Đây là cái gì? Sao chị lại mang theo cái này?"
Nó trông không giống bất kỳ vật trang trí thiết thực nào cho việc cắm trại ở nơi hoang dã.
Tang Thúc cười khúc khích, cái này đương nhiên Sư Giá không biết, đều là cô lén lút mua sau đó lén bỏ vào trong hành lý, tuy nói là không có tác dụng gì, nhưng đẹp mắt là được!
"Trang trí." Tang Thúc nói.
Sư Giá một đầu hắc tuyến, cũng lười nhìn xem cô muốn làm cái gì.
Tâm tình tích cực của Tang Thúc không hề tiêu tan, thấy Sư Giá quay đầu, lại tự mình treo bóng đèn nhỏ trước cửa sổ nhà gỗ.
Ngôi nhà này rất cũ kỹ, ngay cả cửa sổ này, cũng là loại cửa sổ chữ "Điền" cổ xưa nhất, nước sơn bên ngoài màu nâu đỏ cũng đã bong ra không ít, lộ ra chút màu gỗ thô loang lổ. Nhưng chính màu sắc tự nhiên như vậy sẽ khiến người cảm thấy lãng mạn hơn sau khi treo thêm những bóng đèn nhỏ lấp lánh.
Từ lúc Tang Thúc bắt đầu bận rộn, Sư Giá liền cầm một cái cây gậy đi tới bên bờ sông nhỏ cách đó không xa, thừa dịp còn chưa tối hẳn bắt đầu... xiên cá.
Sư Giá là nghiêm túc, buổi sáng ngày mai không có bữa sáng dinh dưỡng gì, hiện tại còn có thể bắt được cá, buổi sáng hôm sau thức dậy có thể nấu canh.
Vì vậy, lúc Tang Thúc đi ra, nhìn thấy bạn gái mình xắn quần, rất nghiêm túc cầm nhánh cây xiên cá đơn giản của mình, rất nghiêm túc cúi đầu cúi người tìm cá.
Ngay lúc Tang Thúc muốn nói nàng như vậy sẽ không bắt được cá, Sư Giá lại đâm xiên xuống, lúc vớt lên mặt nước, trên nhánh cây bị tước nhọn đã đính một con cá hoạt bát nhảy loạn...
Tang Thúc: "??? Cái quái gì vậy?"
Từ khi nào việc bắt cá lại đơn giản như vậy?
Sư Giá nghe thấy động tĩnh phía sau, quay người lại, nhìn thấy Tang Thúc, ôm cá lên bờ, ngồi xổm bên bờ suối, thả cá vào.
Lúc này Tang Thúc mới nhìn ra Sư Giá đã xây một cái "ao cá" nhỏ bằng đá bên sông. Trong đó đã có ba bốn con cá diếc, còn có một con cá trích, thường gọi là cá cay. Hiện tại mấy con cá này đang an an tĩnh tĩnh ở trong "ao cá" do Sư Giá làm nên, vô cùng ngoan ngoãn.
"Mẹ nó!" Tang Thúc thấy thế, lại một lần nữa nhịn không được phát ra tiếng kinh hô, "Đây đều là em bắt được sao?"
Cô quả thực có chút không thể tin được, bác sĩ của cô lại là người bắt cá giỏi đến thế!
Giá bị dáng vẻ khoa trương của cô chọc cười, vừa gật đầu vừa nói: "Đúng vậy, sáng sớm ngày mai chúng ta có thể nấu canh cá, mấy con cá như vậy, có thể cho mọi người nếm thử."
Tang Thúc: "...Làm sao em có thể bắt được?"
Sư Giá: "Nơi này có rất nhiều cá, em vừa bước xuống nước, những con cá này tự bơi tới, em liền bắt được!"
Tang Thúc không nhịn được lại cảm khái: "Vợ chị thật lợi hại!"
Sư Giá vốn ban đầu còn không cảm thấy có cái gì ngượng ngùng, nhưng nghe Tang Thúc nói lời này, nhất thời trên mặt nhịn không được có chút nóng lên.
Tang Thúc nhìn thấy đôi chân nhỏ nhắn của Sư Giá vẫn còn ướt, cô liếc nhìn đôi tất cùng giày bên cạnh đã bị nước làm ướt nhẹp, không khỏi trực tiếp ngồi xổm xuống trước mặt Sư Giá, "Lên đi, chị cõng em về."
Sư Giá "A" một tiếng, nhìn Tang Thúc bây giờ đưa lưng về phía mình ngồi xổm xuống, còn có chút rối rắm, "Cũng không phải không thể đi."
Tang Thúc lại không có kiên nhẫn như vậy, nhìn thấy nàng vẫn không lên, không khỏi uy hiếp nói: "Em không cho chị cõng em, chị sẽ ôm em về."
Đoạn đường này tuy rằng khoảng cách không xa, nhưng nếu đi chân trần, vạn nhất bị thứ gì đó nhỏ vụn đâm bị thương thì làm sao bây giờ?
Sư Giá nhìn xung quanh, lúc này xung quanh không có ai khác, nhưng người quay phim còn rất chuyên nghiệp, bây giờ đang ở cách đó không xa khiêng máy ảnh nhìn các cô!
Nhưng lại nhìn bộ dáng quật cường của Tang Thúc, Sư Giá không khỏi cắn răng, cuối cùng cũng nằm trên vai Tang Thúc.
"Tang Thúc, chị thật phiền!" Sư Giá nhỏ giọng oán giận.
Người bị oán trách nghe vậy chỉ nhếch khóe môi, sau đó dùng lời Sư Giá hình dung mình lúc ban ngày đi phản bác nàng: "Ồ, chị là chủ gia đình, em phải nghe lời chị nói!"
Dáng vẻ cực kỳ kiêu ngạo này đã bộc lộ rõ tâm trạng vui vẻ của cô.
Sư Giá không muốn đấu võ mồm với cô nữa, chỉ dựa vào vai Tang Thúc cười khẽ: "Được rồi, người đứng đầu gia đình nói gì cũng đúng."
Một hình ảnh thời gian chậm rãi trôi qua như vậy, dưới ống kính của người quay phim, từng khung hình biến thành một hình ảnh đặc sắc.
Khi trở lại nhà gỗ, Sư Giá ngẩng đầu lên, cho dù lúc trước biết Tang Thúc lại mày mò những thứ vô dụng, nhưng lúc này nhìn nhà gỗ nhỏ treo đầy bóng đèn màu vàng ấm áp xung quanh cửa sổ, ở cửa còn đặt hai cái ghế thủ công bằng gỗ, ở giữa ghế không biết Tang Thúc tìm được ở đâu một khối đá thoạt nhìn rất ngay ngắn. Phía trên đặt hai bình giữ nhiệt, nàng vẫn ngẩn người.
Loại phong cách này nhìn có vẻ rất mới mẻ và mộc mạc, nhưng nhìn hai chiếc cốc giữ nhiệt lại có chút cảm giác dưỡng sinh, Sư Giá không khỏi cảm thấy buồn cười.
"Chị làm cái gì vậy?"
Tang Thúc cõng người vào phòng, tìm vớ sạch cho Sư Giá mang vào, trả lời: "Nghe nói nơi này buổi tối sao rất đẹp, không có ánh sáng ô nhiễm, hơn nữa độ cao so với mặt biển tương đối cao, rất thích hợp ngắm trăng. Ban đêm nhiệt độ có chút thấp, chị vốn là muốn vừa pha cà phê, vừa ngồi xuống yên lặng ngắm sao, bất quá điều kiện có hạn, chỉ có thể cùng nhau uống nước nóng ngắm sao."
Lời này của Tang Thúc nghe qua có chút buồn cười, nhưng có lẽ vì sắc mặt cô quá nghiêm túc, Sư lại cảm thấy có chút mộc mạc lãng mạn đến khó tin.
Kiến nghị của người đứng đầu một nhà, trong lòng nàng hình như cũng rất thích.
*
Sư Giá ban đầu nghĩ rằng sẽ rất mệt khi ra ngoài tham gia chương trình lần này, nhưng không nghĩ tới hành trình ba ngày kết thúc, giống như cũng không có vất vả như trong dự đoán.
Khi quá trình ghi chương trình kết thúc, trong Wechat của Sư Giá đã có thêm mấy người liên lạc.
Lúc chia tay, Vu Thư Thành còn đang khó chịu cãi nhau với Tang Thúc, mà nữ diễn viên hợp tác với cô ấy thì lưu luyến không rời kéo Sư Giá đi, giọng nói kia nghe như sắp khóc đến nơi—
"Ô ô ô bác sĩ, tôi không muốn tạm biệt với cô, tôi luyến tiếc thịt bò xào của cô, tôi còn muốn ăn gà cay, bác sĩ tôi có thể đến nhà cô làm khách hay không, tôi sẽ nhớ cô, cô nấu cơm thật ngon!"
Tang Thúc đang làm hai việc cùng một lúc, một bên nghiêm túc đấu võ mồm với Vu Thư Thành, một bên còn đang phân tâm quan sát đám tiểu yêu tinh dòm ngó bạn gái mình xung quanhh.
Nhưng khi Tang Thúc nghe tiểu yêu tinh nói nhớ Sư Giá, nhớ tài nấu nướng của Sư Giá, không nhịn được giật giật khóe miệng.
Sau đó trong lòng Tang Thúc có chút không vui, chẳng lẽ nhan sắc của bạn gái cô không thể so với tài nấu nướng càng làm cho người ta nhớ mãi không quên?
Người nào đó lúc này đã quên lúc thu hình mình ăn dấm chua bậy bạ, mạch não đi vào một chiều không gian khác.
Sau khi chia tay, một số khách mời tham gia chương trình lần này đã đăng tải lời kết thúc ghi hình của mình trên Weibo.
Rõ ràng là không có cùng thảo luận qua, nhưng đợi sau khi chuyến bay của mọi người hạ cánh, mở điện thoại di động ra nhìn, mới biết được nguyên lai không hẹn mà gặp.
[Khách mời số 1: Đây là lần đầu tiên tôi tham gia một chương trình giải trí! Bác sĩ thật dịu dàng, tài nấu nướng thiếu chút nữa bẻ cong tôi!]
[Khách số 2: Bác sĩ có thể hấp dẫn thỏ nhỏ quả thực chính là giấc mộng của mỗi cô gái! Bác sĩ có tay nghề siêu tốt, hi vọng về sau còn có thể có cơ hội hợp tác, huhu, nhưng mà có phải tôi đang si tâm vọng tưởng hay không?]
[Khách số 3: Ba ngày trải nghiệm dã ngoại rất vui vẻ, đánh giá cao tài nấu nướng của bác sĩ, cám ơn bác sĩ.]
[Khách số 4: Trong ba ngày ghi hình, tôi tưởng mình sẽ gầy đi, nhưng không ngờ ở đây lại có một bác sĩ bảo bối nhân loại. Có lỗi với fan của tôi, tôi lại béo lên, nhưng tôi, thực sự rất vui vẻ! Hy vọng một ngày kia, có thể lại một lần nữa ăn thịt bò sốt của bác sĩ!]
...
Tang Thúc nhìn thấy mấy cái weibo này thì không nhịn được mím môi, ôm bác sĩ Sư đang dựa vào ngực mình ngủ chặt hơn một chút.
Mà cư dân mạng lại tỏ ra bối rối khi thấy những bài đăng trên Weibo này gần như được đăng cùng lúc.
"Đây có phải là chương trình giải trí mà tôi biết không? Không phải các nghệ sĩ từng tham gia đều nói rằng nó rất vất vả sao?"
"Đúng vậy, lần trước thần tượng của tôi đến đó, chỉ có ba ngày, gầy đi bốn cân! Đều là tự mình nấu cơm hahaha."
"Có cảm giác như đây không phải diễn kịch, hơn nữa còn nhắc tới bác sĩ? Oa, là bạn gái Tang Tang! Chẳng lẽ bác sĩ Sư còn biết nấu cơm?"
"Xin nhường đường, xin nhường đường, cảm ơn, đảng khảo cổ của đại tiểu thư đến rồi! Lần đầu tiên đại tiểu thư xuất hiện trên mạng là trong đoạn video được ghi lại bởi camera giám sát của i18 với Tang lão sư. Người của i18 tiết lộ, lần đó chính là đại tiểu thư đưa bữa tối cho Tang lão sư. Cho nên, đại tiểu thư biết nấu cơm, hơn nữa căn cứ vào Weibo của Tang lão sư. Đại tiểu thư hẳn là trù nghệ còn rất lợi hại!"
"Oa~, vậy kỳ này khi nào thì phát sóng! Tôi muốn bưng băng ghế nhỏ canh giữ ở trước TV!"
...
Chưa phát sóng đã hot, chính là như vậy.
Tổ chương trình cũng rất mưu mô, họ biết rõ khán giả đang tò mò muốn biết điều gì sẽ xảy ra, trong những bức ảnh spoiler được đăng trên Weibo chính thức một ngày trước khi phát sóng, ngoại trừ Sư Giá, còn có những bức ảnh của năm người còn lại, đáp ứng đúng sự mong đợi của khán giả.
Vào ngày thực sự được phát sóng, cư dân mạng đang xem trực tiếp trên mạng đều bày tỏ, hình ảnh này thật sự rất đáng nhớ.
Số liệu hiển thị, số người xem phát sóng đầu tiên trong ngày tăng gấp hai lần so với bình thường!
Không thể không nói, mặc kệ chương trình lần này có phải vì có Sư Giá tham gia hay không, hoặc là vì lưu lượng diễn viên nghệ sĩ mang đến, chương trình dã ngoại sinh tồn lần này đã hoàn toàn nổi tiếng.
Tỷ suất người xem lần đầu tiên và số lượng đề tài nói chuyện trong các diễn đàn giải trí tối hôm đó, chủ đề về chương trình giải trí mà Sư Giá tham gia giữ vững vị trí thứ nhất.
Khi Tang Thúc xuất hiện ở đầu chương trình nắm tay Sư Giá, làn sóng trên mạng hiện lên đến mức hận không thể chiếm lấy toàn bộ màn hình—
"Aaa! Đại tiểu thư của tôi đến rồi!"
"Đến đây đến đây, là Tang Tang mang theo đại tiểu thư tham gia chương trình!"
Và khi khuôn mặt của nhân vật được Tang Thúc cầm tay cuối cùng cũng được ống kính chiếu đến, người hâm mộ chỉ có thể hét lên—
"Mẹ tôi hỏi tôi tại sao ở nhà lại sủa như mèo, nhan sắc này, huhuhu, đại tiểu thư là đồ ăn tinh thần của tôi!"
"Cùng một con hươu sao hét lên, aaaaaa, bộ dáng của chị gái nhỏ, tôi thích!"
"Đẹp như vậy sao? Xứng với Tang Tang nhà tôi!"
"Tôi chua rồi!"
"Xin lỗi Tang Tang, có lẽ em tạm thời phải trèo lên tường của vợ chị..."
/76
|