Kẹt xe, xe bị đình trệ không lưu thông được.
"Tít tít tít tít....." Âm thanh thay nhau vang lên.
Thẩm Quyến cũng bị chặn đường về nhà, anh dựa lưng vào ghế, bàn tay cầm vô lăng gõ nhẹ vài cái.
"Này anh, sao kẹt xe vậy?"
"Không biết nữa, nghe nói đằng trước có tai nạn, tông vào đuôi xe, tình trạng rất thê thảm."
Đại khái là do bệnh nghề nghiệp nên lúc Thẩm Quyến nghe được mấy chữ "tai nạn xe", ngón tay đang gõ dừng hẳn lại, anh đưa tay cởi dây an toàn, ra ghế sau cầm hộp cấp cứu, mở cửa xe mặc kệ màn mưa chạy đi.
"Người này bị sao vậy?"
"Hình như là bác sĩ, tay anh ta đang xách hộp cứu thương kìa."
"Ai, người bị tai nạn may mắn nhỉ, vừa lúc gặp được bác sĩ."
Lúc Thẩm Quyến đi qua thì thấy hai chiếc xe nằm sát nhau, trong đó có một chiếc đuôi bị đụng nát, anh đi tới chiếc xe bị đụng trước, khi nhìn rõ người ngồi thì con ngươi co rút.
Thẩm Quyến kiểm tra sơ, không bị thương nghiêm trọng lắm, đập đầu hôn mê bất tỉnh, thấm rượu cồn khử hết độc rồi dùng băng vải quấn lại.
Trong hỗn độn, Tô Dạng Nhiên mơ hồ cảm thấy trán hơi đau, từ từ có tiềm thức, hình như cô nhìn thấy Thẩm Quyến, Tô Dạng Nhiên nháy mắt, cho là mình bị ảo giác, nhưng mở mắt ra lại vẫn là bóng hình anh, cô theo bản năng kêu: "Thẩm Quyến..."
Anh đến gần, "Sao rồi, đầu còn đau không?"
"Không đau lắm." Tô Dạng Nhiên nhỏ giọng nói.
Người đàn ông trung niên đâm vào xe cô thấy Tô Dạng Nhiên tỉnh lại thì đi nhanh tới, khẩn trương xoa tay, "Xin lỗi cô gái, tôi không có cố ý, tôi đã gọi xe cứu thương rồi, tiền thuốc thang bệnh viện tôi đều lo chu toàn."
"Tôi không đi bệnh viện đâu, không có nghiêm trọng, xe này..."
"Cái này cô yên tâm, tất cả đều là trách nhiệm của tôi, tiền sữa chữa tôi sẽ phụ trách hết, cục công an và công ty bảo hiểm tôi cũng đã liên lạc rồi."
Nghe vậy, Tô Dạng Nhiên không nói gì nữa, người này có lẽ cũng bị hoảng hồn, nếu anh ta đã nói vậy thì cô cũng không truy cứu nữa, "Vậy được, cứ xử lí như vậy đi."
***********
Tô Dạng Nhiên ngồi trên xe Thẩm Quyến, trong tay nắm cái gương nhỏ, nhìn vết thương anh đã xử lí cho mình, "Bác sĩ Thẩm, anh nói xem có khi nào bị để lại sẹo không?"
"Không biết." Thẩm Quyến cầm cái khăn lông từ phía sau đưa cho cô, "Lau tóc đi."
Tô Dạng Nhiên cất gương, cầm khăn lên bắt đầu lau tóc, chờ cô lau xong anh lại đưa tới một cái áo khoác.
"Phủ thêm vào."
Tô Dạng Nhiên không nhận cái áo, thật ra thì anh ướt còn nhiều hơn mình, "Tôi không cầm đâu."
Thẩm Quyến sắc mặt lạnh lùng, "Sẽ bị cảm." Nói ra lời nào cũng lạnh lùng.
Tô Dạng Nhiên nhìn vào mắt anh, dưới ánh sáng màu vàng của đèn đường, tròng mắt Thẩm Quyến lại càng thâm thúy hơn, đường cong khuôn mặt được phác họa rõ ràng, cô siết chặt khăn trong tay, nói: "Anh còn có cái khăn sạch nào không?"
Thẩm Quyến: "Không còn."
Ánh mắt của cô rơi vào mái tóc còn ướt của anh, sau đó Tô Dạng Nhiên đem khăn lông trong tay đưa cho Thẩm Quyến, "Vậy anh chỉ có thể dùng tạm cái này lau tóc thôi."
Thẩm Quyến nhìn bàn tay đưa ra giữa không trung của cô, "Tôi không sao đâu."
Tô Dạng Nhiên nghiêm nghị, "Thẩm Quyến, anh là bác sĩ, rõ ràng anh biết trong tôi và anh, người bị cảm nhiều hơn sẽ là anh, tóc ướt, quần áo ướt, mau mau lau đi." Vừa nói cô vừa tiếp tục hướng khăn lông về phía Thẩm Quyến.
Ánh mắt cô thản nhiên, chân mày lúc này còn nhăn lại, bây giờ nếu anh không nhận lấy chắc chắn cô sẽ còn nói nhiều hơn nữa, vì vậy Thẩm Quyến bị xui khiến cầm lấy khăn Tô Dạng Nhiên đã dùng, chậm rãi lướt qua mái tóc ướt của mình.
Đôi chân mày nhíu chặt của Tô Dạng Nhiên sau khi nhìn thấy Thẩm Quyến lau tóc mới chậm rãi giãn ra, cô hé mắt, khóe miệng cong lên, bất thình lình nói: "Bác sĩ Thẩm, nếu như có lần sau thì anh cứ dùng trước đi, tôi không ngại sử dụng thứ anh đã dùng rồi đâu."
Tay đang lau tóc của anh cứng lại.
Tóc của cô lúc này đã khô một nửa, con ngươi sáng loáng giống như dòng nước suối, đôi môi đỏ thẫm, miệng cười, Tô Dạng Nhiên nghiêng đầu, đột nhiên sát lại gần anh, "Có cần tôi lau tóc giúp anh không?"
Thẩm Quyến tránh ánh mắt cô, giọng nói lạnh lùng cự tuyệt, "Không cần."
Biểu hiện khách khí hời hợt.
Tô Dạng Nhiên đột nhiên nhẹ cười ra tiếng, lần nữa dựa vào ghế ngồi thuận tiện thắt dây an toàn.
Thẩm Quyến thả khăn lông về ghế sau, lần nữa cầm áo khoác đưa cho cô, giọng nói còn lạnh hơn vừa rồi, "Phủ thêm vào."
Tô Dạng Nhiên cũng không từ chối, dứt khoác nhận lấy áo, nhưng cũng không biết là cô cố ý hay vô tình, lúc nhận áo ngón tay còn chạm vào ngón tay cái của anh, trêu đùa con hổ.
Cảm giác tê dại tràn vào đầu, mi mắt Thẩm Quyến nhíu chặt nhìn cô, Tô Dạng Nhiên làm như không có việc gì khoác áo, cảm nhận được ánh mắt của anh mới quay lại nhìn, mặt vô tội hỏi: "Làm sao vậy? Không về nhà hả?"
Trên đường về, mưa rơi ít nhưng vẫn không thể khinh thường, Thẩm Quyến chạy chậm, vững vàng.
Tô Dạng Nhiên chủ động nói với anh, "Bác sĩ Thẩm, hôm nay rất cảm ơn anh."
Thẩm Quyến nắm tay lái, mặt không đổi sắc, "Không cần khách sáo, là bổn phận của bác sĩ thôi." Tiếp đó lại bổ sung một câu, "Hôm nay dù là ai xảy ra chuyện tôi cũng sẽ giúp."
Tô Dạng Nhiên nghiêng đầu nhìn anh, cô nhấp môi dưới, hỏi: "Vậy nếu như người đó cũng giống như tôi, để anh đưa về nhà, vậy liệu anh có làm không?"
"Không đâu." Thẩm Quyến trả lời không chút do dự
Khóe miệng cô vừa kéo lên thì anh lại nói thêm câu nữa.
"Không thuận đường."
"Như vậy anh đưa tôi về nhà là do thuận đường?"
"Nếu không thì sao?"
Tô Dạng Nhiên giống như quả bóng bị xì hơi, cô miễn cưỡng ngồi lại ghế, "Chỉ như vậy à, tôi còn tưởng rằng vì anh quan tâm tôi, lo lắng nên mới đưa về."
Thẩm Quyến nghe ra trong giọng của cô có chút gì đó uất ức và mất mát, anh nhìn cô một cái, Tô Dạng Nhiên ngồi yên, mím môi không lên tiếng.
Qua mấy giây lại nghe tiếng cô, "Đúng rồi, bác sĩ Thẩm, anh không thấy chúng ta rất có duyên sao?"
"Có không?"
"Có đó, anh là bác sĩ khám cho tôi nè, sau đó lại thành hàng xóm, rồi hôm nay anh còn cứu tôi nữa, đây không phải là duyên sao? Là duyên trời định đó!"
Thẩm Quyến, "..."
Tô Dạng Nhiên đổi đề tài, hứng thú bừng bừng hỏi anh, "Bác sĩ Thẩm, anh xem Châu Tinh Trì trong {Đại thoại Tây Du} chưa?"
"Rồi."
"Trong phim Mây Tím tiên tử có nói một câu mà tôi vẫn còn nhớ tới giờ, cô ấy nói, "nhân duyên này là sự an bài lớn nhất của trời cao", anh cảm thấy thế nào?"
Thẩm Quyến nghiêng đầu nhìn cô, Tô Dạng Nhiên lập tức mặt mày vui vẻ.
"Đến nơi rồi."
"Về rồi? Nhanh dữ vậy?" Tô Dạng Nhiên nhìn ra ngoài, lúc này mới chú ý tới xe bọn họ đã đậu dưới hầm.
Thẩm Quyến động tác nhanh chóng đậu xe ngay ngắn.
"Bác sĩ Thẩm, anh lợi hại quá, chỉ mất một lúc đã đậu xe được rồi, không giống tôi, mỗi lần đậu rất mất thời gian.
"Luyện tập nhều lần rồi quen."
"Bác sĩ Thẩm, không thì chờ xe tôi sửa xong rồi anh dạy tôi nha?"
Thẩm Quyến nâng mắt nhìn cô, "Thầy dạy lái xe không dạy cô à?"
Nói tới chỗ này, Tô Dạng Nhiên có vẻ hơi khổ não, "Đã dạy rồi, nhưng mà tôi không tiếp thu được."
"Thầy dạy có kinh nghiệm mà vẫn không dạy được thì tôi không thể đảm nhiệm rồi."
"Ây, anh đừng nói vậy, nếu thầy của tôi có dáng dấp giống như anh, tôi đảm bảo đi thi lái xe vào chỗ đậu chắc chắn được giải nhất, dù sao sắc đẹp là quan trọng nhất mà."
Thẩm Quyến lần nữa liếc cô, tựa như thở dài, anh mở cửa xe, "Xuống xe."
"Được thôi!"
Hai người cùng vào thang máy, Tô Dạng Nhiên đứng trước mặt anh ấn tầng, lầu tám.
Con số dần dần thay đổi, Tô Dạng Nhiên cũng yên lặng trong mười giây, ra khỏi thang máy cô định chuẩn bị đưa áo khoác trong tay trả anh, ngón tay vừa chạm vào thì một suy nghĩ khác lại lóe lên.
"Bác sĩ Thẩm, cái áo khoác này đợi tôi giặt sạch sẽ rồi mang trả lại cho anh." Người ta đưa áo sạch cho mình, mình làm bẩn rồi trả lại thì quá là ảnh hưởng hình tượng rồi.
"Không cần, không sao đâu."
"Cần mà, bác sĩ Thẩm anh mau vào nhà đi, nhớ tắm nước nóng không thôi bị cảm."
Sau khi vào cửa, Tô Dạng Nhiên nhìn áo khoác trong tay lại đưa mắt nhìn màn mưa bụi ngoài trời, đột nhiên hơi buồn rầu, nếu ngày mai trời không nắng lên, cái áo này treo ngoài sân thượng lại bị nước mưa xả xuống, như vậy thì có khác gì chưa giặt đâu?
Cô ngẫm nghĩ cuối cùng quyết định chờ trời tạnh mới giặt, vì vậy cái áo được treo ở một bên kệ.
Tô Dạng Nhiên tắm nước nóng mới thấy người mình sống lại phân nửa, bất thình lình hắt hơi một cái, cô đưa tay xoa xoa mũi, "Không phải là bị cảm chứ, người bị cảm phải là..."
Tô Dạng Nhiên lơ lửng câu nói, mấy giây sau lại lầm bầm lầu bầu, "Nếu bác sĩ Thẩm bị bệnh lương tâm mình sẽ cắn rứt lắm, không được, phải phòng ngừa, hay là mình nấu một nồi nước gừng giải cảm?"
Nói là làm, Tô Dạng Nhiên chạy vào phòng bếp, thuần thục cắt miếng gừng nhỏ ra, cho một cục đường vào nồi, lúc đang nấu canh thì Mạnh Điềm gọi tới, cô ấy nói mơ thấy ác mộng, trên đường về nhà Tô Dạng Nhiên xảy ra chuyện.
Tô Dạng Nhiên hoảng sợ, "Cậu cũng liệu sự như thần vậy?"
Vừa nói cô vừa kể lại chuyện xảy ra vừa rồi, sau khi nghe xong Mạnh Điềm đổ một tầng mồ hôi lạnh, giọng nói áy náy, "Vậy cậu có sao không? Có chỗ nào bị thương nặng không? Cũng tại tớ, mưa lớn như vậy nên giữ cậu ở lại mới đúng."
Tô Dạng Nhiên nhìn chằm chằm nồi nước gừng đang chực sôi trào, nói: "Không sao đâu, trán chỉ trầy trụa một ít, cậu đừng lo."
"Tít tít tít tít....." Âm thanh thay nhau vang lên.
Thẩm Quyến cũng bị chặn đường về nhà, anh dựa lưng vào ghế, bàn tay cầm vô lăng gõ nhẹ vài cái.
"Này anh, sao kẹt xe vậy?"
"Không biết nữa, nghe nói đằng trước có tai nạn, tông vào đuôi xe, tình trạng rất thê thảm."
Đại khái là do bệnh nghề nghiệp nên lúc Thẩm Quyến nghe được mấy chữ "tai nạn xe", ngón tay đang gõ dừng hẳn lại, anh đưa tay cởi dây an toàn, ra ghế sau cầm hộp cấp cứu, mở cửa xe mặc kệ màn mưa chạy đi.
"Người này bị sao vậy?"
"Hình như là bác sĩ, tay anh ta đang xách hộp cứu thương kìa."
"Ai, người bị tai nạn may mắn nhỉ, vừa lúc gặp được bác sĩ."
Lúc Thẩm Quyến đi qua thì thấy hai chiếc xe nằm sát nhau, trong đó có một chiếc đuôi bị đụng nát, anh đi tới chiếc xe bị đụng trước, khi nhìn rõ người ngồi thì con ngươi co rút.
Thẩm Quyến kiểm tra sơ, không bị thương nghiêm trọng lắm, đập đầu hôn mê bất tỉnh, thấm rượu cồn khử hết độc rồi dùng băng vải quấn lại.
Trong hỗn độn, Tô Dạng Nhiên mơ hồ cảm thấy trán hơi đau, từ từ có tiềm thức, hình như cô nhìn thấy Thẩm Quyến, Tô Dạng Nhiên nháy mắt, cho là mình bị ảo giác, nhưng mở mắt ra lại vẫn là bóng hình anh, cô theo bản năng kêu: "Thẩm Quyến..."
Anh đến gần, "Sao rồi, đầu còn đau không?"
"Không đau lắm." Tô Dạng Nhiên nhỏ giọng nói.
Người đàn ông trung niên đâm vào xe cô thấy Tô Dạng Nhiên tỉnh lại thì đi nhanh tới, khẩn trương xoa tay, "Xin lỗi cô gái, tôi không có cố ý, tôi đã gọi xe cứu thương rồi, tiền thuốc thang bệnh viện tôi đều lo chu toàn."
"Tôi không đi bệnh viện đâu, không có nghiêm trọng, xe này..."
"Cái này cô yên tâm, tất cả đều là trách nhiệm của tôi, tiền sữa chữa tôi sẽ phụ trách hết, cục công an và công ty bảo hiểm tôi cũng đã liên lạc rồi."
Nghe vậy, Tô Dạng Nhiên không nói gì nữa, người này có lẽ cũng bị hoảng hồn, nếu anh ta đã nói vậy thì cô cũng không truy cứu nữa, "Vậy được, cứ xử lí như vậy đi."
***********
Tô Dạng Nhiên ngồi trên xe Thẩm Quyến, trong tay nắm cái gương nhỏ, nhìn vết thương anh đã xử lí cho mình, "Bác sĩ Thẩm, anh nói xem có khi nào bị để lại sẹo không?"
"Không biết." Thẩm Quyến cầm cái khăn lông từ phía sau đưa cho cô, "Lau tóc đi."
Tô Dạng Nhiên cất gương, cầm khăn lên bắt đầu lau tóc, chờ cô lau xong anh lại đưa tới một cái áo khoác.
"Phủ thêm vào."
Tô Dạng Nhiên không nhận cái áo, thật ra thì anh ướt còn nhiều hơn mình, "Tôi không cầm đâu."
Thẩm Quyến sắc mặt lạnh lùng, "Sẽ bị cảm." Nói ra lời nào cũng lạnh lùng.
Tô Dạng Nhiên nhìn vào mắt anh, dưới ánh sáng màu vàng của đèn đường, tròng mắt Thẩm Quyến lại càng thâm thúy hơn, đường cong khuôn mặt được phác họa rõ ràng, cô siết chặt khăn trong tay, nói: "Anh còn có cái khăn sạch nào không?"
Thẩm Quyến: "Không còn."
Ánh mắt của cô rơi vào mái tóc còn ướt của anh, sau đó Tô Dạng Nhiên đem khăn lông trong tay đưa cho Thẩm Quyến, "Vậy anh chỉ có thể dùng tạm cái này lau tóc thôi."
Thẩm Quyến nhìn bàn tay đưa ra giữa không trung của cô, "Tôi không sao đâu."
Tô Dạng Nhiên nghiêm nghị, "Thẩm Quyến, anh là bác sĩ, rõ ràng anh biết trong tôi và anh, người bị cảm nhiều hơn sẽ là anh, tóc ướt, quần áo ướt, mau mau lau đi." Vừa nói cô vừa tiếp tục hướng khăn lông về phía Thẩm Quyến.
Ánh mắt cô thản nhiên, chân mày lúc này còn nhăn lại, bây giờ nếu anh không nhận lấy chắc chắn cô sẽ còn nói nhiều hơn nữa, vì vậy Thẩm Quyến bị xui khiến cầm lấy khăn Tô Dạng Nhiên đã dùng, chậm rãi lướt qua mái tóc ướt của mình.
Đôi chân mày nhíu chặt của Tô Dạng Nhiên sau khi nhìn thấy Thẩm Quyến lau tóc mới chậm rãi giãn ra, cô hé mắt, khóe miệng cong lên, bất thình lình nói: "Bác sĩ Thẩm, nếu như có lần sau thì anh cứ dùng trước đi, tôi không ngại sử dụng thứ anh đã dùng rồi đâu."
Tay đang lau tóc của anh cứng lại.
Tóc của cô lúc này đã khô một nửa, con ngươi sáng loáng giống như dòng nước suối, đôi môi đỏ thẫm, miệng cười, Tô Dạng Nhiên nghiêng đầu, đột nhiên sát lại gần anh, "Có cần tôi lau tóc giúp anh không?"
Thẩm Quyến tránh ánh mắt cô, giọng nói lạnh lùng cự tuyệt, "Không cần."
Biểu hiện khách khí hời hợt.
Tô Dạng Nhiên đột nhiên nhẹ cười ra tiếng, lần nữa dựa vào ghế ngồi thuận tiện thắt dây an toàn.
Thẩm Quyến thả khăn lông về ghế sau, lần nữa cầm áo khoác đưa cho cô, giọng nói còn lạnh hơn vừa rồi, "Phủ thêm vào."
Tô Dạng Nhiên cũng không từ chối, dứt khoác nhận lấy áo, nhưng cũng không biết là cô cố ý hay vô tình, lúc nhận áo ngón tay còn chạm vào ngón tay cái của anh, trêu đùa con hổ.
Cảm giác tê dại tràn vào đầu, mi mắt Thẩm Quyến nhíu chặt nhìn cô, Tô Dạng Nhiên làm như không có việc gì khoác áo, cảm nhận được ánh mắt của anh mới quay lại nhìn, mặt vô tội hỏi: "Làm sao vậy? Không về nhà hả?"
Trên đường về, mưa rơi ít nhưng vẫn không thể khinh thường, Thẩm Quyến chạy chậm, vững vàng.
Tô Dạng Nhiên chủ động nói với anh, "Bác sĩ Thẩm, hôm nay rất cảm ơn anh."
Thẩm Quyến nắm tay lái, mặt không đổi sắc, "Không cần khách sáo, là bổn phận của bác sĩ thôi." Tiếp đó lại bổ sung một câu, "Hôm nay dù là ai xảy ra chuyện tôi cũng sẽ giúp."
Tô Dạng Nhiên nghiêng đầu nhìn anh, cô nhấp môi dưới, hỏi: "Vậy nếu như người đó cũng giống như tôi, để anh đưa về nhà, vậy liệu anh có làm không?"
"Không đâu." Thẩm Quyến trả lời không chút do dự
Khóe miệng cô vừa kéo lên thì anh lại nói thêm câu nữa.
"Không thuận đường."
"Như vậy anh đưa tôi về nhà là do thuận đường?"
"Nếu không thì sao?"
Tô Dạng Nhiên giống như quả bóng bị xì hơi, cô miễn cưỡng ngồi lại ghế, "Chỉ như vậy à, tôi còn tưởng rằng vì anh quan tâm tôi, lo lắng nên mới đưa về."
Thẩm Quyến nghe ra trong giọng của cô có chút gì đó uất ức và mất mát, anh nhìn cô một cái, Tô Dạng Nhiên ngồi yên, mím môi không lên tiếng.
Qua mấy giây lại nghe tiếng cô, "Đúng rồi, bác sĩ Thẩm, anh không thấy chúng ta rất có duyên sao?"
"Có không?"
"Có đó, anh là bác sĩ khám cho tôi nè, sau đó lại thành hàng xóm, rồi hôm nay anh còn cứu tôi nữa, đây không phải là duyên sao? Là duyên trời định đó!"
Thẩm Quyến, "..."
Tô Dạng Nhiên đổi đề tài, hứng thú bừng bừng hỏi anh, "Bác sĩ Thẩm, anh xem Châu Tinh Trì trong {Đại thoại Tây Du} chưa?"
"Rồi."
"Trong phim Mây Tím tiên tử có nói một câu mà tôi vẫn còn nhớ tới giờ, cô ấy nói, "nhân duyên này là sự an bài lớn nhất của trời cao", anh cảm thấy thế nào?"
Thẩm Quyến nghiêng đầu nhìn cô, Tô Dạng Nhiên lập tức mặt mày vui vẻ.
"Đến nơi rồi."
"Về rồi? Nhanh dữ vậy?" Tô Dạng Nhiên nhìn ra ngoài, lúc này mới chú ý tới xe bọn họ đã đậu dưới hầm.
Thẩm Quyến động tác nhanh chóng đậu xe ngay ngắn.
"Bác sĩ Thẩm, anh lợi hại quá, chỉ mất một lúc đã đậu xe được rồi, không giống tôi, mỗi lần đậu rất mất thời gian.
"Luyện tập nhều lần rồi quen."
"Bác sĩ Thẩm, không thì chờ xe tôi sửa xong rồi anh dạy tôi nha?"
Thẩm Quyến nâng mắt nhìn cô, "Thầy dạy lái xe không dạy cô à?"
Nói tới chỗ này, Tô Dạng Nhiên có vẻ hơi khổ não, "Đã dạy rồi, nhưng mà tôi không tiếp thu được."
"Thầy dạy có kinh nghiệm mà vẫn không dạy được thì tôi không thể đảm nhiệm rồi."
"Ây, anh đừng nói vậy, nếu thầy của tôi có dáng dấp giống như anh, tôi đảm bảo đi thi lái xe vào chỗ đậu chắc chắn được giải nhất, dù sao sắc đẹp là quan trọng nhất mà."
Thẩm Quyến lần nữa liếc cô, tựa như thở dài, anh mở cửa xe, "Xuống xe."
"Được thôi!"
Hai người cùng vào thang máy, Tô Dạng Nhiên đứng trước mặt anh ấn tầng, lầu tám.
Con số dần dần thay đổi, Tô Dạng Nhiên cũng yên lặng trong mười giây, ra khỏi thang máy cô định chuẩn bị đưa áo khoác trong tay trả anh, ngón tay vừa chạm vào thì một suy nghĩ khác lại lóe lên.
"Bác sĩ Thẩm, cái áo khoác này đợi tôi giặt sạch sẽ rồi mang trả lại cho anh." Người ta đưa áo sạch cho mình, mình làm bẩn rồi trả lại thì quá là ảnh hưởng hình tượng rồi.
"Không cần, không sao đâu."
"Cần mà, bác sĩ Thẩm anh mau vào nhà đi, nhớ tắm nước nóng không thôi bị cảm."
Sau khi vào cửa, Tô Dạng Nhiên nhìn áo khoác trong tay lại đưa mắt nhìn màn mưa bụi ngoài trời, đột nhiên hơi buồn rầu, nếu ngày mai trời không nắng lên, cái áo này treo ngoài sân thượng lại bị nước mưa xả xuống, như vậy thì có khác gì chưa giặt đâu?
Cô ngẫm nghĩ cuối cùng quyết định chờ trời tạnh mới giặt, vì vậy cái áo được treo ở một bên kệ.
Tô Dạng Nhiên tắm nước nóng mới thấy người mình sống lại phân nửa, bất thình lình hắt hơi một cái, cô đưa tay xoa xoa mũi, "Không phải là bị cảm chứ, người bị cảm phải là..."
Tô Dạng Nhiên lơ lửng câu nói, mấy giây sau lại lầm bầm lầu bầu, "Nếu bác sĩ Thẩm bị bệnh lương tâm mình sẽ cắn rứt lắm, không được, phải phòng ngừa, hay là mình nấu một nồi nước gừng giải cảm?"
Nói là làm, Tô Dạng Nhiên chạy vào phòng bếp, thuần thục cắt miếng gừng nhỏ ra, cho một cục đường vào nồi, lúc đang nấu canh thì Mạnh Điềm gọi tới, cô ấy nói mơ thấy ác mộng, trên đường về nhà Tô Dạng Nhiên xảy ra chuyện.
Tô Dạng Nhiên hoảng sợ, "Cậu cũng liệu sự như thần vậy?"
Vừa nói cô vừa kể lại chuyện xảy ra vừa rồi, sau khi nghe xong Mạnh Điềm đổ một tầng mồ hôi lạnh, giọng nói áy náy, "Vậy cậu có sao không? Có chỗ nào bị thương nặng không? Cũng tại tớ, mưa lớn như vậy nên giữ cậu ở lại mới đúng."
Tô Dạng Nhiên nhìn chằm chằm nồi nước gừng đang chực sôi trào, nói: "Không sao đâu, trán chỉ trầy trụa một ít, cậu đừng lo."
/89
|