Hai người uống thành như vậy đương nhiên là không tỉnh nổi, nhưng Giang Thừa thì không, anh theo bản năng cản Tô Dạng Nhiên lại, nhìn thanh niên trẻ tuổi kia nói: "Ngại quá, hai cô ấy uống nhiều quá, chắc nhận lầm người rồi."
Thẩm Quyến nhìn Giang Thừa gật đầu, "Hai người đó không nhận sai người đâu, tôi họ Thẩm, là đồng nghiệp của bác sĩ Mạnh."
Mạnh Điềm kéo Giang Thừa qua một bên, sau đó lại đẩy Tô Dạng Nhiên về phía Thẩm Quyến, Thẩm Quyến bất ngờ theo bản năng ôm lấy Tô Dạng Nhiên đang lảo đảo, mặt Mạnh Điềm hài lòng, "Bác sĩ Thẩm.... Dạng Nhiên nhà tôi...phiền anh đưa lên nhà."
Giang Thừa hơi nhíu mi, "Tuy rằng hơi thất lễ nhưng vẫn hy vọng anh có thể đưa ra gì đó chứng minh thân phận, còn không thì để tôi tự tay đưa lên vậy."
Thẩm Quyến một tay đỡ Tô Dạng Nhiên một tay móc từ túi ra thẻ tên đưa cho Giang Thừa, "Anh làm vậy là đúng rồi, đây là thẻ tên của tôi."
Giang Thừa nhìn thoáng qua.
Thẩm Quyến, bệnh viện tổng hợp Tấn Thành, phó chủ nhiệm khoa giải phẫu thần kinh, ảnh chụp và người thật nhất trí, sau khi xác định xong anh trả lại cho Thẩm Quyến, "Ba người nhưng chỉ có tôi là tỉnh nên phải cảnh giác một chút."
Mạnh Điềm dựa đầu vào vai Giang Thừa, bất mãn lẩm bẩm nói: "Đi được chưa vậy... bác sĩ Thẩm sẽ đưa cô ấy lên mà... em muốn về nhà."
Giang Thừa đã xác nhận thân phận Thẩm Quyến, hơn nữa Tô Dạng Nhiên và Mạnh Điềm cứ một câu là bác sĩ Thẩm nhà tôi, bác sĩ Thẩm nhà cô ấy, Giang Thừa đương nhiên cho rằng bác sĩ Thẩm này là bạn trai Tô Dạng Nhiên, vì thế anh và Thẩm Quyến chào nhau một tiếng rồi dẫn Mạnh Điềm trở về.
Bọn họ đi rồi, Thẩm Quyến cúi đầu nhìn Tô Dạng Nhiên đang nhắm chặt mắt dựa vào vai mình, hô hấp nồng đậm mùi rượu và mùi đồ ăn, chắc là cô và bác sĩ Mạnh đi ăn khuya, còn uống không ít rượu.
Thẩm Quyến vẫn còn nhớ lần trước Tô Dạng Nhiên đã hứa là không ăn thức ăn lề đường nữa, hiện giờ anh biết lời của cô khi trước chỉ là nói suông thôi, cô còn có thể đi với người khác, càng nghĩ càng buồn bực, anh duỗi tay nhéo mặt cô.
"Toàn là nói dối."
Sau một lúc Thẩm Quyến lại phát hiện má cô mềm mại, vì vậy không kiềm được nhéo thêm một bên nữa, Tô Dạng Nhiên bất mãn, cô kéo tay anh ra, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Đau...."
Thẩm Quyến bất đắc dĩ cười lên, ôm cô vào thang máy, Tô Dạng Nhiên dựa cả người vào anh, cửa thang máy "Đinh ——" một tiếng mở ra, có vẻ nghe âm thanh nên cô dần tỉnh táo hơn.
Tô Dạng Nhiên thình lình đưa tay vây quanh cổ anh, "Bác sĩ Thẩm, là anh à."
Bị cô ôm lấy nên không di chuyển được, Thẩm Quyến duỗi tay muốn đẩy tay cô xuống, Tô Dạng Nhiên rõ ràng đang say nhưng lực vẫn rất lớn, đôi tay gắt gao tóm chặt, anh vừa đi vừa lôi cô đi theo, cuối cùng cả người cô đều dán lên ngực anh, cảm giác xông thẳng lên não.
"Tô Dạng Nhiên, cô đừng làm loạn, mau bỏ tay ra." Thẩm Quyến nói.
Gương mặt cô bị rượu làm ửng đỏ, đôi mắt to mê ly sáng dị thường, bỗng nhiên đôi mắt kia ảm đạm đi, giọng nói mang theo ủy khuất, "Bác sĩ Thẩm, có phải anh lại tức giận nữa hay không?"
Thẩm Quyến nhìn cô, anh biết hiện giờ con ma men này vẫn chưa tỉnh, "Tôi không có tức giận."
"Anh có, vừa rồi anh còn kêu tên đầy đủ của tôi kìa."
Kêu tên đầy đủ chính là tức giận, logic gì thế này?
"Bác sĩ Thẩm, anh đừng lúc nào cũng tức giận với tôi được không? Anh tốt với tôi chút đi, tôi còn không được coi trọng bằng tiểu cầu mập nữa." Nói xong, tự dưng Tô Dạng Nhiên bật khóc nức nở, cô chôn đầu vào vai anh, trọng lượng toàn thân dồn cả vào người Thẩm Quyến.
"Tiểu cầu mập là chó, cô là người, tự cô so mình với chó à?" Thẩm Quyến dở khóc dở cười.
"Vậy anh rõ ràng biết nó là chó, tôi là người, mà còn tốt với nó hơn tôi?" Tô Dạng Nhiên càng nghĩ càng tủi thân, cô theo đuổi anh lâu như vậy, anh vẫn như cũ không mặn không nhạt, mà cô thì lại càng lún càng sâu, Tô Dạng Nhiên dứt khoát vùi mặt mình vào cổ anh.
Vùi vào rồi thì lại phát hiện da thịt ở cổ anh lạnh lạnh, thật thoải mái, cô không khỏi kêu ra tiếng, "Bác sĩ Thẩm, cổ anh mát mát, thoải mái quá."
Cổ anh lạnh nhưng gương mặt cô lại nóng, da thịt non mịn trơn trượt, lúc nói chuyện càng tỏa ra mùi rượu, cả người anh run rẩy, đôi mắt đen càng thêm thâm trầm, hô hấp có chút dồn dập.
"Đừng quấy nữa, về nhà ngủ một giấc đi." Thẩm Quyến gian nan mở miệng, giọng nói khô khốc xưa nay chưa từng có.
"Hả? Không đi..." Tô Dạng Nhiên nhíu mi dùng sức lắc đầu, cô rời khỏi cổ anh, nỗ lực mở to đôi mắt, "Bác sĩ Thẩm, anh lớn lên rất đẹp, tôi thật sự rất thích anh. "
Thẩm Quyến mím môi, không nói lời nào.
"Tôi thật sự thích anh, không nói dối."
Ánh mắt Thẩm Quyến có hơi thay đổi, đại khái là tức giận, Tô Dạng Nhiên lại mếu máo, "Anh nhìn kìa, vừa nói không tức giận mà lại tức giận nữa rồi."
"Cô vừa nói dối, cô là người nói dối quen miệng."
"Tôi không có... nói dối."
"Cô nói dối."
"Tôi không có!" Tô Dạng Nhiên tuy rằng mơ hồ nhưng cô vẫn biết anh có ý gì, Thẩm Quyến nói không đúng, cô không có nói dối.
Thẩm Quyến vững vàng đôi mắt, làm thế nào cũng phải bắt cô thừa nhận, "Cô là..."
Vừa dứt lời một vật ấm áp nóng ướt mang theo hơi rượu bỗng nhiên đè ép lên, Tô Dạng Nhiên lần nữa ôm chặt cổ anh, dùng sức nghiền lấy đôi môi ấm áp kia, mềm quá, giống thạch trái cây, ăn ngon, Tô Dạng Nhiên không hề ý thức cắn một ngụm.
"Suýt ——" Thẩm Quyến hít ngược một hơi khí lạnh, đồng thời cơn đau đớn ngắn ngủi cũng làm đầu óc anh thanh tỉnh, Thẩm Quyến duỗi tay đè bả vai cô lại, dùng sức đẩy ra, đôi mắt anh thâm trầm mang theo tia nguy hiểm, giọng nói kỳ lạ.
"Cô bị rượu làm điên rồi à?"
Tô Dạng Nhiên cảm thấy đầu hơi mơ màng nhưng hơi thở trên người anh rất hấp dẫn, vì thế cô giãy giụa muốn thoát khỏi sự kiềm kẹp, cô muốn dựa vào anh, giọng nói mất mác, "Tôi không có bị rượu làm điên, tôi chỉ muốn anh..."
"Tô Dạng Nhiên!" Thẩm Quyến tức giận thật sự, lần thứ hai, đây đã là lần thứ hai, khác ở chỗ lần này là mùi rượu, lần trước là mùi sầu riêng, hơi sầu riêng kia nháy mắt tràn ngập, làm anh đến nay vẫn không thể quên được.
*****
Tô Dạng Nhiên ngủ đủ giấc thì tự nhiên tỉnh lại, đầu vẫn còn đau, lúc nhớ lúc không, cô nhớ rõ đêm qua mình uống hơi nhiều, Mạnh Điềm gọi điện thoại nhờ Giang Thừa đưa cả hai về nhà.
Cô duỗi tay sờ mặt, đầu hú lên một hồi chuông cảnh báo, Tô Dạng Nhiên hét lên một tiếng rồi chạy thẳng đến phòng tắm, tối hôm qua cô chưa tẩy trang mà đã đi ngủ! Chuyện lớn rồi!
Nhưng khi cô bước vào phòng tắm nhìn mình trong gương thì trố mắt ra, người để mặt mộc, trên mặt không có một chút son phấn, không lẽ lớp trang điểm rớt rồi? Cô nhíu mày suy nghĩ, trong đầu trống rỗng, dùng sức tưởng tượng cũng không ra.
Tô Dạng Nhiên tưởng là Mạnh Điềm đã giúp cô tẩy trang, bởi vì hai người giúp nhau tẩy trang không phải chỉ một hai lần, người say ít hơn luôn là người có trách nhiệm tẩy trang, vì vậy cô không thèm suy nghĩ nữa, rửa mặt sạch sẽ rồi đi ra ngoài uống ly yến mạch lấp đầy bụng.
Cảm giác say rượu thật không dễ chịu, cô tự nhủ mình về sau không uống rượu nữa. Tô Dạng Nhiên đang rửa ly thì đột nhiên ngừng lại, trong đầu bỗng nhiên nhớ đến một sự kiện.
Hôm nay là thứ bảy, 10 giờ sáng có tiết học của bác sĩ Thẩm!!!
Cô thật là uống tới hồ đồ, chuyện này mà cũng quên mất. Tô Dạng Nhiên cuống quít lau khô tay rồi chạy ra phòng khách nhìn đồng hồ, 9 giờ mười lăm, cô bị muộn rồi!!
Vọt vào phòng ngủ, trang điểm thay quần áo chỉ tốn mười phút, cô xuống lầu lái xe thẳng đến đại học Tấn Thành, vừa đậu xe ngay ngắn đã nhận tin nhắn Wechat của Chung Án.
—— Chị Tô, sao chị chưa tới?
—— Chị sắp đến muộn rồi, đến trễ hơn giáo sư Thẩm là anh ấy không cho vào đâu!
—— Chị Tô!!!!
Tô Dạng Nhiên làm gì có thời gian trả lời tin nhắn, cô cầm di động chạy như điên, sáng sớm đã phải sửa soạn nhanh gọn vì vậy không kịp mang giày cao gót, hên là không mang nếu không là toi cái mạng già này rồi!
—— Chị Tô, không kịp rồi, thầy Thẩm đã vào phòng học...
Tô Dạng Nhiên vịn cửa thở dốc, hồi còn học đại học cô chưa bao giờ chạy đua bạt mạng như vậy, trên màn hình di động đột nhiên hiện lên tin nhắn của Chung Án, cô theo bản năng xoay đầu nhìn sang, trên bục giảng Thẩm Quyến đang nhìn về phía cô, con ngươi đen nhánh giống như sao, Tô Dạng Nhiên không giữ được trái tim đang nhảy kịch liệt, cô nhìn anh, trong lúc nhất thời quên mất nói chuyện.
Chung Án vừa nhắn xong liền thấy Tô Dạng Nhiên xuất hiện ở phòng học, chỉ kém mấy giây! Mấy giây thôi đó!!
Vài giây sau Tô Dạng Nhiên mới phục hồi tinh thần, cô lập tức đứng thẳng, chắp tay trước ngực, vẻ mặt chân thành tha thiết nhìn Thẩm Quyến, "Giáo sư Thẩm, em sai rồi."
Ánh mắt mọi người đổ dồn lên người ngoài cửa và người trên bục giảng, tuy không học môn này thường xuyên nhưng bọn họ đều đem lời dạy của giáo sư Thẩm ghi tạc trong lòng, nữ sinh bởi vì sợ ngượng ngùng trước mặt Thẩm Quyến, nam sinh là bị thu hút bởi kinh nghiệm và tài hoa của anh nên không dám đến trễ.
"Giáo sư Thẩm, xin cho em một cơ hội." Tô Dạng Nhiên càng thêm chân thành tha thiết.
Thẩm Quyến nhìn Giang Thừa gật đầu, "Hai người đó không nhận sai người đâu, tôi họ Thẩm, là đồng nghiệp của bác sĩ Mạnh."
Mạnh Điềm kéo Giang Thừa qua một bên, sau đó lại đẩy Tô Dạng Nhiên về phía Thẩm Quyến, Thẩm Quyến bất ngờ theo bản năng ôm lấy Tô Dạng Nhiên đang lảo đảo, mặt Mạnh Điềm hài lòng, "Bác sĩ Thẩm.... Dạng Nhiên nhà tôi...phiền anh đưa lên nhà."
Giang Thừa hơi nhíu mi, "Tuy rằng hơi thất lễ nhưng vẫn hy vọng anh có thể đưa ra gì đó chứng minh thân phận, còn không thì để tôi tự tay đưa lên vậy."
Thẩm Quyến một tay đỡ Tô Dạng Nhiên một tay móc từ túi ra thẻ tên đưa cho Giang Thừa, "Anh làm vậy là đúng rồi, đây là thẻ tên của tôi."
Giang Thừa nhìn thoáng qua.
Thẩm Quyến, bệnh viện tổng hợp Tấn Thành, phó chủ nhiệm khoa giải phẫu thần kinh, ảnh chụp và người thật nhất trí, sau khi xác định xong anh trả lại cho Thẩm Quyến, "Ba người nhưng chỉ có tôi là tỉnh nên phải cảnh giác một chút."
Mạnh Điềm dựa đầu vào vai Giang Thừa, bất mãn lẩm bẩm nói: "Đi được chưa vậy... bác sĩ Thẩm sẽ đưa cô ấy lên mà... em muốn về nhà."
Giang Thừa đã xác nhận thân phận Thẩm Quyến, hơn nữa Tô Dạng Nhiên và Mạnh Điềm cứ một câu là bác sĩ Thẩm nhà tôi, bác sĩ Thẩm nhà cô ấy, Giang Thừa đương nhiên cho rằng bác sĩ Thẩm này là bạn trai Tô Dạng Nhiên, vì thế anh và Thẩm Quyến chào nhau một tiếng rồi dẫn Mạnh Điềm trở về.
Bọn họ đi rồi, Thẩm Quyến cúi đầu nhìn Tô Dạng Nhiên đang nhắm chặt mắt dựa vào vai mình, hô hấp nồng đậm mùi rượu và mùi đồ ăn, chắc là cô và bác sĩ Mạnh đi ăn khuya, còn uống không ít rượu.
Thẩm Quyến vẫn còn nhớ lần trước Tô Dạng Nhiên đã hứa là không ăn thức ăn lề đường nữa, hiện giờ anh biết lời của cô khi trước chỉ là nói suông thôi, cô còn có thể đi với người khác, càng nghĩ càng buồn bực, anh duỗi tay nhéo mặt cô.
"Toàn là nói dối."
Sau một lúc Thẩm Quyến lại phát hiện má cô mềm mại, vì vậy không kiềm được nhéo thêm một bên nữa, Tô Dạng Nhiên bất mãn, cô kéo tay anh ra, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Đau...."
Thẩm Quyến bất đắc dĩ cười lên, ôm cô vào thang máy, Tô Dạng Nhiên dựa cả người vào anh, cửa thang máy "Đinh ——" một tiếng mở ra, có vẻ nghe âm thanh nên cô dần tỉnh táo hơn.
Tô Dạng Nhiên thình lình đưa tay vây quanh cổ anh, "Bác sĩ Thẩm, là anh à."
Bị cô ôm lấy nên không di chuyển được, Thẩm Quyến duỗi tay muốn đẩy tay cô xuống, Tô Dạng Nhiên rõ ràng đang say nhưng lực vẫn rất lớn, đôi tay gắt gao tóm chặt, anh vừa đi vừa lôi cô đi theo, cuối cùng cả người cô đều dán lên ngực anh, cảm giác xông thẳng lên não.
"Tô Dạng Nhiên, cô đừng làm loạn, mau bỏ tay ra." Thẩm Quyến nói.
Gương mặt cô bị rượu làm ửng đỏ, đôi mắt to mê ly sáng dị thường, bỗng nhiên đôi mắt kia ảm đạm đi, giọng nói mang theo ủy khuất, "Bác sĩ Thẩm, có phải anh lại tức giận nữa hay không?"
Thẩm Quyến nhìn cô, anh biết hiện giờ con ma men này vẫn chưa tỉnh, "Tôi không có tức giận."
"Anh có, vừa rồi anh còn kêu tên đầy đủ của tôi kìa."
Kêu tên đầy đủ chính là tức giận, logic gì thế này?
"Bác sĩ Thẩm, anh đừng lúc nào cũng tức giận với tôi được không? Anh tốt với tôi chút đi, tôi còn không được coi trọng bằng tiểu cầu mập nữa." Nói xong, tự dưng Tô Dạng Nhiên bật khóc nức nở, cô chôn đầu vào vai anh, trọng lượng toàn thân dồn cả vào người Thẩm Quyến.
"Tiểu cầu mập là chó, cô là người, tự cô so mình với chó à?" Thẩm Quyến dở khóc dở cười.
"Vậy anh rõ ràng biết nó là chó, tôi là người, mà còn tốt với nó hơn tôi?" Tô Dạng Nhiên càng nghĩ càng tủi thân, cô theo đuổi anh lâu như vậy, anh vẫn như cũ không mặn không nhạt, mà cô thì lại càng lún càng sâu, Tô Dạng Nhiên dứt khoát vùi mặt mình vào cổ anh.
Vùi vào rồi thì lại phát hiện da thịt ở cổ anh lạnh lạnh, thật thoải mái, cô không khỏi kêu ra tiếng, "Bác sĩ Thẩm, cổ anh mát mát, thoải mái quá."
Cổ anh lạnh nhưng gương mặt cô lại nóng, da thịt non mịn trơn trượt, lúc nói chuyện càng tỏa ra mùi rượu, cả người anh run rẩy, đôi mắt đen càng thêm thâm trầm, hô hấp có chút dồn dập.
"Đừng quấy nữa, về nhà ngủ một giấc đi." Thẩm Quyến gian nan mở miệng, giọng nói khô khốc xưa nay chưa từng có.
"Hả? Không đi..." Tô Dạng Nhiên nhíu mi dùng sức lắc đầu, cô rời khỏi cổ anh, nỗ lực mở to đôi mắt, "Bác sĩ Thẩm, anh lớn lên rất đẹp, tôi thật sự rất thích anh. "
Thẩm Quyến mím môi, không nói lời nào.
"Tôi thật sự thích anh, không nói dối."
Ánh mắt Thẩm Quyến có hơi thay đổi, đại khái là tức giận, Tô Dạng Nhiên lại mếu máo, "Anh nhìn kìa, vừa nói không tức giận mà lại tức giận nữa rồi."
"Cô vừa nói dối, cô là người nói dối quen miệng."
"Tôi không có... nói dối."
"Cô nói dối."
"Tôi không có!" Tô Dạng Nhiên tuy rằng mơ hồ nhưng cô vẫn biết anh có ý gì, Thẩm Quyến nói không đúng, cô không có nói dối.
Thẩm Quyến vững vàng đôi mắt, làm thế nào cũng phải bắt cô thừa nhận, "Cô là..."
Vừa dứt lời một vật ấm áp nóng ướt mang theo hơi rượu bỗng nhiên đè ép lên, Tô Dạng Nhiên lần nữa ôm chặt cổ anh, dùng sức nghiền lấy đôi môi ấm áp kia, mềm quá, giống thạch trái cây, ăn ngon, Tô Dạng Nhiên không hề ý thức cắn một ngụm.
"Suýt ——" Thẩm Quyến hít ngược một hơi khí lạnh, đồng thời cơn đau đớn ngắn ngủi cũng làm đầu óc anh thanh tỉnh, Thẩm Quyến duỗi tay đè bả vai cô lại, dùng sức đẩy ra, đôi mắt anh thâm trầm mang theo tia nguy hiểm, giọng nói kỳ lạ.
"Cô bị rượu làm điên rồi à?"
Tô Dạng Nhiên cảm thấy đầu hơi mơ màng nhưng hơi thở trên người anh rất hấp dẫn, vì thế cô giãy giụa muốn thoát khỏi sự kiềm kẹp, cô muốn dựa vào anh, giọng nói mất mác, "Tôi không có bị rượu làm điên, tôi chỉ muốn anh..."
"Tô Dạng Nhiên!" Thẩm Quyến tức giận thật sự, lần thứ hai, đây đã là lần thứ hai, khác ở chỗ lần này là mùi rượu, lần trước là mùi sầu riêng, hơi sầu riêng kia nháy mắt tràn ngập, làm anh đến nay vẫn không thể quên được.
*****
Tô Dạng Nhiên ngủ đủ giấc thì tự nhiên tỉnh lại, đầu vẫn còn đau, lúc nhớ lúc không, cô nhớ rõ đêm qua mình uống hơi nhiều, Mạnh Điềm gọi điện thoại nhờ Giang Thừa đưa cả hai về nhà.
Cô duỗi tay sờ mặt, đầu hú lên một hồi chuông cảnh báo, Tô Dạng Nhiên hét lên một tiếng rồi chạy thẳng đến phòng tắm, tối hôm qua cô chưa tẩy trang mà đã đi ngủ! Chuyện lớn rồi!
Nhưng khi cô bước vào phòng tắm nhìn mình trong gương thì trố mắt ra, người để mặt mộc, trên mặt không có một chút son phấn, không lẽ lớp trang điểm rớt rồi? Cô nhíu mày suy nghĩ, trong đầu trống rỗng, dùng sức tưởng tượng cũng không ra.
Tô Dạng Nhiên tưởng là Mạnh Điềm đã giúp cô tẩy trang, bởi vì hai người giúp nhau tẩy trang không phải chỉ một hai lần, người say ít hơn luôn là người có trách nhiệm tẩy trang, vì vậy cô không thèm suy nghĩ nữa, rửa mặt sạch sẽ rồi đi ra ngoài uống ly yến mạch lấp đầy bụng.
Cảm giác say rượu thật không dễ chịu, cô tự nhủ mình về sau không uống rượu nữa. Tô Dạng Nhiên đang rửa ly thì đột nhiên ngừng lại, trong đầu bỗng nhiên nhớ đến một sự kiện.
Hôm nay là thứ bảy, 10 giờ sáng có tiết học của bác sĩ Thẩm!!!
Cô thật là uống tới hồ đồ, chuyện này mà cũng quên mất. Tô Dạng Nhiên cuống quít lau khô tay rồi chạy ra phòng khách nhìn đồng hồ, 9 giờ mười lăm, cô bị muộn rồi!!
Vọt vào phòng ngủ, trang điểm thay quần áo chỉ tốn mười phút, cô xuống lầu lái xe thẳng đến đại học Tấn Thành, vừa đậu xe ngay ngắn đã nhận tin nhắn Wechat của Chung Án.
—— Chị Tô, sao chị chưa tới?
—— Chị sắp đến muộn rồi, đến trễ hơn giáo sư Thẩm là anh ấy không cho vào đâu!
—— Chị Tô!!!!
Tô Dạng Nhiên làm gì có thời gian trả lời tin nhắn, cô cầm di động chạy như điên, sáng sớm đã phải sửa soạn nhanh gọn vì vậy không kịp mang giày cao gót, hên là không mang nếu không là toi cái mạng già này rồi!
—— Chị Tô, không kịp rồi, thầy Thẩm đã vào phòng học...
Tô Dạng Nhiên vịn cửa thở dốc, hồi còn học đại học cô chưa bao giờ chạy đua bạt mạng như vậy, trên màn hình di động đột nhiên hiện lên tin nhắn của Chung Án, cô theo bản năng xoay đầu nhìn sang, trên bục giảng Thẩm Quyến đang nhìn về phía cô, con ngươi đen nhánh giống như sao, Tô Dạng Nhiên không giữ được trái tim đang nhảy kịch liệt, cô nhìn anh, trong lúc nhất thời quên mất nói chuyện.
Chung Án vừa nhắn xong liền thấy Tô Dạng Nhiên xuất hiện ở phòng học, chỉ kém mấy giây! Mấy giây thôi đó!!
Vài giây sau Tô Dạng Nhiên mới phục hồi tinh thần, cô lập tức đứng thẳng, chắp tay trước ngực, vẻ mặt chân thành tha thiết nhìn Thẩm Quyến, "Giáo sư Thẩm, em sai rồi."
Ánh mắt mọi người đổ dồn lên người ngoài cửa và người trên bục giảng, tuy không học môn này thường xuyên nhưng bọn họ đều đem lời dạy của giáo sư Thẩm ghi tạc trong lòng, nữ sinh bởi vì sợ ngượng ngùng trước mặt Thẩm Quyến, nam sinh là bị thu hút bởi kinh nghiệm và tài hoa của anh nên không dám đến trễ.
"Giáo sư Thẩm, xin cho em một cơ hội." Tô Dạng Nhiên càng thêm chân thành tha thiết.
/89
|