1 Tháng cuối cùng trước khi cuộc đại chiến trên quần đảo Rafael bắt đầu, 1 tháng yên lặng cuối cùng của thế giới này.
Biển Bắc, biển Nam, biển Tây cả ba vùng biển này thậm chí cả Tân Thế Giới cũng đang cảm thấy không khí không thích hợp, tất cả mọi người đều nhận ra có một gọng kìm vô hình bóp chặt tất cả, có lẽ chỉ có một nơi vẫn không nhận ra bất cứ thứ gì thay đổi, biển Đông.
….........
Biển Đông – Làng Syrub, một trong những ngôi làng yên bình bậc nhất biển Đông, trong thời đại cơ giới hóa, trong thời đại rất nhiều hòn đảo đã được nâng cấp thành thành phố khang trang hiện đại thì làng Syrub vẫn lằng lặng ở đó, ngôi làng vẫn yên bình vô cùng.
Làng Syrub có thể được coi là một khu nghỉ dưỡng sinh thái, một thiên đường về du lịch của biển Đông, nơi đây có hoạt động du lịch phát triển rất mạnh.
Trung tâm làng Syrub là một bệnh viện lớn, bệnh viện này thuộc hệ thống bệnh viện trung ương toàn biển Đông. Cả biển Đông có tổng cộng 27 bệnh viên trung ương cùng mang cái tên Angel được đánh số từ 1 đến 27, làng Syrub là nơi đặt Angel 25.
Ngày dần về chiều, hoàng hôn nhẹ nhàng buông xuống, hôm nay là một ngày dịu mát, đến cả ánh nắng mặt trời chói chang hàng ngày cũng bị những đám mây che phủ đi, gió hiu hiu thôi cùng với tiếng sóng biển vỗ rì rào, cảm giác lúc này làm cho người ta cảm thấy vui thích.
Bệnh viện Angel 25 cũng vang lên từng tiếng cười nói vui vẻ, một đám bác sĩ khoác lên mình bộ Blue trắng, bọn họ vừa hoàn thành một ca phẫu thuật tim cực khó suốt từ 6h sáng đến 4h chiều mới hoàn thành, trên khuôn mặt ai cũng đầy mệt mỏi nhưng nụ cười luôn xuất hiện trên môi, ca phẫu thuật đã thành công mỹ mãn.
“Viện trưởng, cô thật giỏi, nếu không có cô chỉ sợ ca phẫu thuật này thất bại mất rồi”.
“Viện trưởng người nhà bệnh nhân muốn gặp cô”
“Viện trưởng tối nay rảnh không, tôi mời cô đi ăn”.
Viện trưởng của bệnh viện Angel 25 là một thiên tài về phẫu thuật đồng thời cũng là một đại mỹ nhân, người phụ nữ xinh đẹp nhất toàn bộ hòn đảo Syrub.
Khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn xen lẫn chút mệt mỏi, nàng mỉm cười nhè nhẹ lắc đầu, chỉnh lại gọng kính của mình :”Mọi người mệt rồi nếu ai không có nhiệm vụ gì thì cứ về sớm đi, tôi cũng mệt rồi chỉ sợ muốn đi ăn uống với mọi người cũng không được”.
Nàng nói xong bỏ mặc những ánh mắt say đắm xung quanh cứ như vậy trở về phòng viện trưởng của mình.
Kaya mệt mỏi tháo chiếc mũ trùm đầu của bác sĩ cùng bộ áo blu trắng của mình lên ghế, nàng thở ra một hơi đầy mệt mỏi, bàn tay có chút gầy gò nhẹ vén mái tóc màu vàng tuyệt đẹp, Kaya 3 năm qua cũng thực sự quen với cuộc sống này.
Kaya năm nay mới 23 tuổi độ tuổi trưởng thành của một phụ nữ, nàng lúc này còn đẹp hơn trước đây, bớt vài phần ngây thơ thêm vài phần chín chắn, trong khoảng thời gian qua đối với nàng tuyệt đổi rất vui vẻ, được nhìn thấy từng bệnh nhân chữa khỏi trong tay mình, làm gì có điều gì hạnh phúc hơn ?.
Ở độ tuổi của Kaya rất nhiều người còn đang chật vật tìm kiếm một công việc nhưng nàng đã là A cấp bác sĩ, 23 tuổi đạt đến A cấp ngay cả thế giới này cũng không có nhiều, Kaya không giỏi chữa bệnh cứu người nhưng nàng lại được mệnh danh là bác sĩ có đôi tay vàng của biển Đông, nàng là một chuyên gia về phẫu thuật đặc biệt là não và tim.
Nhìn lên đồng hồ Kaya mỉm cười, hôm nay là một ngày đặc biệt với nàng, hôm nay là sinh nhật nàng có điều những năm qua nàng luôn ăn sinh nhật một mình, ngoại trừ công việc thì Kaya cũng chỉ có công việc.
Bằng vẻ đẹp, tài năng cùng gia thế của nàng đương nhiên có thể làm vô số nam nhân theo đuổi bất quá nàng thực sự chưa động tâm với bất kỳ ai, nàng chưa từng để thêm một ai bước vào trái tim của mình.
Bước lên chiếc xe quen thuộc, Kaya nhẹ nhàng lái về biệt thự của mình ở trên đồi, căn biệt thư đối với nàng có quá nhiều kỷ niệm, ở đấy nàng mới có thể cảm thấy thoải mái nhất, tại nơi đây nàng mới có thể cảm thấy tự do và ấm áp nhất, trong căn nhà này có sự hiện diện của hắn, trong căn nhà này có món quà đầu tiên và có lẽ cũng là cuối cùng hắn tặng nàng.
Trở lại biệt thự của mình Kaya bỗng nhíu mày, cánh cổng biệt thự vậy mà lại đang khóa, bình thường căn biệt thự này luôn mở cửa, quản gia Merry cũng người làm vẫn luôn mở cửa đợi nàng trở về, không rỗ tại sao hôm nay vậy mà lại đóng.
Kaya nghi hoặc nhìn vào bên trong sân, không có nổi một bóng người bên trong, biệt thự đột nhiên im lặng một cách đáng sợ.
Maya khẽ nhíu mày sau đó xuống xe, nàng lấy chìa khó mở cánh cổng to lớn rồi từ từ lái xe tiến vào bên trong, tiếng xe của nàng vang lên thậm chí tiếng còi xe cũng không hề nhỏ có điều không một ai ra đón nàng.
Kaya đột nhiên mỉm cười, một suy nghĩ thoáng hiện ra trong đầu nàng :”Chú Merry lại muốn làm mình bất ngờ đây mà”.
Kaya thản nhiên mở cửa trong căn nhà, đập vào mắt nàng là căn phòng trống trải, bên trong dĩ nhiễn cũng không có người, sự im ắng này làm Kaya quả thực có chút sợ hãi.
Nàng bước thật chậm thật chậm tiến về từng căn phòng, vẫn không có một bóng người, căn biệt thự của nàng lúc này không khác gì một căn nhà chết.
Đột nhiên có một tia sáng lóe lên, tia sáng trong nhà ăn, ở đó xuất hiện một ánh nến lung linh mờ ảo, thứ ánh sáng làm đôi mắt Kaya khẽ chớp, nàng chậm rãi mỉm cười tiến về phòng ăn :”Hóa ra là mọi người ở trong này”.
Mạnh mẽ mở cửa phòng ăn ra, trước mặt nàng là một bàn đồ ăn nhỏ đầy ấm cúng với những ánh nến lung linh, nhưng bên trong đó cũng tuyệt đối không có người nào.
Kaya tiếp tục mỉm cười, nàng vậy mà đi thẳng đến cái bàn ăn nhỏ quan sát tất cả, Kaya bỗng dưng lên tiếng :”Chú Merry đừng trốn nữa, ra đây đi”.
Đáng tiếc cho Kaya cho dù nàng gọi lớn tiếng hơn nữa cũng không có ai đáp lời nàng, tất cả những người sống trong căn nhà này quả thực không có mặt, trong căn nhà hiện nay cũng chỉ có một mình Kaya cùng một người khác mà thôi.
Kaya đột nhiên khựng lại, không biết từ bao giờ sau lưng nàng xuất hiện một nam nhân, một hơi thở nóng bỏng thổi thẳng vào vành tai của nàng, một bàn tay ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng, giọng nói đã từ rất lâu Kaya không được nghe vang lên :”Chúc mừng sinh nhật”.
Kaya thân hình khẽ run lên, hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tuyệt mỹ, nàng cứ như vậy lặng im, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, nàng cố gắng để tiếng khóc không bật ra nhưng không thể, cổ họng nàng vang lên từng tiếng nấc nghẹ ngào.
Kaya hét lên, nàng vừa hét vừa khóc, khuôn mặt nàng làm Minato thực sự thương tâm.
“Đi ra”.
“Đi ra”.
“Đi ra”.
Đáng tiếc Minato vẫn không cử động, hắn cứ lặng lẽ đứng đó ôm nàng, cuộc đời Minato hắn phong lưu thành tính, nhưng đối với những nữ nhân của mình hắn cũng thực sự chịu trách nhiệm, ngoại trừ Kaya ra, cô gái này có lẽ là người Minato có lỗi nhiều nhất.
Nàng không có gia thế gì đặc biệt, nàng không có khả năng đặc biệt, nàng không thể chiến đấu cũng không thể giúp Minato bất cứ thứ gì, nàng có chút hậu đậu, có chút ngờ nghệch, có chút nhát gan, có chút bướng bỉnh, có chút cứng đầu, đáng tiếc hết lần này đến lần khác hắn lại không bỏ được cô gái này.
Nhấc bổng cả cơ thể Kaya lên vai, lúc đầu Kaya dùng hết sức lực toàn thân dãy dụa bất quá khi nhìn thấy khuôn mặt Minato thì nàng bộng khựng lại, ánh mắt nhu hòa hơn rất nhiều, trên mặt Minato là chiếc mặt nạ bằng đồng có chút cũ kỹ, chiếc mặt nạ chính tay nàng chọn cho hắn.
Đôi bàn tay của Kaya mân mê chiếc mặt nạ, suy nghĩ lúc này của nàng như ngừng lại, đôi môi mềm mại khẽ dán lên miệng chiếc mặt nạ bằng đồng, nàng nhìn Minato giọng nói mang theo sự cầu khẩn:”Ngươi ở bên ta có thể đeo nó được không ?”.
Minato gật đầu :”Ừ”.
Nhẹ nhàng đặt nàng xuống ghế bất quá cô gái này như thay đổi 180 độ vậy, nàng vậy mà bám chặt lấy cánh tay Minato :”Đừng, cứ ôm ta như vậy thêm một lúc được không ?”.
Minato không đáp, hắn dùng đôi cánh tay to lớn của mình ôm chọn Kaya vào lòng, hắn tiếp tục gắp từng miếng thức ăn đưa vào cái miệng nhỏ nhắn của nàng, động tác của hai người thân mật vô cùng.
Kaya giống như một con mèo nhỏ trong ngực Minato, nàng chính là chờ cảm giác này lâu lắm rồi, nàng đợi hắn đến ôm mình từ phía sau, nàng đợi Ngốc của nàng ôm nàng vào ngực, giây phút này nàng đã đợi 4 năm rồi.
Minato ôn nhu lên tiếng :”Toàn bộ đều là ta nấu đấy, ngon không ?”.
Kaya khuôn mặt khẽ ửng đỏ sau đó gật đầu “Uhm”.
…......
Sinh nhật này là sinh nhật đáng nhớ nhất trong đời Kaya cũng là sinh nhật mà nàng hạnh phúc nhất.
…....
Khoảng thời gian tiếp theo cả căn biệt thự khổng lồ cũng chỉ có mình Kaya và Minato, không còn bất cứ một ai nữa, đây chính là thế giới của hai người, thế giới của một đôi tình nhân có một điều thủy chung Minato không đi đến bước cuối cùng, thủy chung Minato vẫn tự tạo một giới hạn của hắn với nàng.
Thứ Minato muốn là Kaya yêu mình của hiện tại chứ không phải là Minato của quá khứ, chỉ có khi đó Kaya mới thực sự là nữ nhân của hắn.
….......
Công việc của Kaya tại bệnh viện Angel 25 cũng dừng lại, không phải nàng không muốn làm mà nàng xin nghỉ phép, Kaya nghỉ phép một tháng để ở bên Minato, đồng thời công việc của nàng do một nhân vật đến từ tổng bộ nhà Vongola tiếp nhận.
Bác sĩ A cấp chỉ có thể cứu người trong phạm vi y học chấp nhận, những thứ y học có thể thực hiện được còn bác sĩ S cấp có thể làm những việc vượt qua tầm hiểu biết của con người và y học, người đến thay Kaya chính là một trong Tứ Vệ của Minato – Lina.
Khoảng thời gian này Kaya cười rất nhiều, nàng cũng rất hạnh phúc, nàng cùng Minato thực sự chưa bao giờ tách ra, hết đi mua sắm lại xuất hiện tình tứ bên nhau trong nhà hàng hay những bữa ăn đầm ấm chỉ có hai người ngay tại căn biệt thự, đôi khi là những chuyến du lịch ngắn ngày trên những du thuyền xa hoa.
Thời gian trôi qua rất nhanh rất nhanh, Minato biết quãng thời gian để hắn có thể ở bên Kaya có lẽ sắp kết thúc, tất cả những việc chưa thể làm được Minato đã làm, tất cả những việc hắn muốn làm hắn cũng sắp làm được. Trên mỏm đá cao nhất của làng Syrub, Minato lặng im đứng trên đó cảm nhận từng hơi gió biển thổi vào, hắn ngước nhìn lên ánh trăng trên cao.
Sau lưng hắn là một nữ nhân xinh đẹp, nàng mặc một bộ váy trắng mỏng, mái tóc vàng tuôn bay trong gió, khuôn mặt nàng áp vào lưng Minato, một giọng nói mang theo chút sợ sệt của nàng vang lên :”Anh phải đi ư ?”.
Minato xoay người nàng lại để nàng ngồi trên đùi mình, đôi tình nhân cứ như vậy ngồi lặng im ngắm nhìn vầng trăng cao cao.
Nam nhân có những việc cho dù không muốn làm cũng phải làm, Minato cần kết thúc mọi việc một cách dứt điểm và mãi mãi, một cuộc chiến định thiên hạ.
Bàn tay hắn ôm kaya có chút chặt hơn, đồng thời thân hình cô gái nhỏ nhắn của hắn cũng liên tục run lên, nàng thực sự sợ, nàng sợ lại một quãng thời gian 3 năm khác tiến đến, lần này nàng có cảm giác không phải 3 năm mà là rất lâu rất lâu.
Kaya ánh mắt nhìn ra biển cả mênh mông, nhìn ra người mẹ thiên nhiên rộng lớn và quyền lực vô cùng, bỗng Kaya thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nàng khẽ xoay người lại đối diện khuôn mặt Minato, hai bàn tay run rẩy tháo chiếc mặt nạ của hắn ra, hành động lần này làm Minato thoáng ngạc nhiên sau đó hắn mỉm cười, một nụ cười ngọt ngào.
Lần đầu tiên hai đôi môi dính chặt vào nhau, Kaya cứ như vậy ôm lấy cổ hắn, đôi môi nàng run run thậm chí Minato còn cảm nhận được từng hàng nước mắt lăn dài trên má nàng, khuôn mặt tuyệt mỹ đẫm lệ.
Kaya dùng giọng nói nhẹ như tiếng muỗi kêu, khuôn mặt nàng ửng đỏ :”Yêu em đi”.
Biển Bắc, biển Nam, biển Tây cả ba vùng biển này thậm chí cả Tân Thế Giới cũng đang cảm thấy không khí không thích hợp, tất cả mọi người đều nhận ra có một gọng kìm vô hình bóp chặt tất cả, có lẽ chỉ có một nơi vẫn không nhận ra bất cứ thứ gì thay đổi, biển Đông.
….........
Biển Đông – Làng Syrub, một trong những ngôi làng yên bình bậc nhất biển Đông, trong thời đại cơ giới hóa, trong thời đại rất nhiều hòn đảo đã được nâng cấp thành thành phố khang trang hiện đại thì làng Syrub vẫn lằng lặng ở đó, ngôi làng vẫn yên bình vô cùng.
Làng Syrub có thể được coi là một khu nghỉ dưỡng sinh thái, một thiên đường về du lịch của biển Đông, nơi đây có hoạt động du lịch phát triển rất mạnh.
Trung tâm làng Syrub là một bệnh viện lớn, bệnh viện này thuộc hệ thống bệnh viện trung ương toàn biển Đông. Cả biển Đông có tổng cộng 27 bệnh viên trung ương cùng mang cái tên Angel được đánh số từ 1 đến 27, làng Syrub là nơi đặt Angel 25.
Ngày dần về chiều, hoàng hôn nhẹ nhàng buông xuống, hôm nay là một ngày dịu mát, đến cả ánh nắng mặt trời chói chang hàng ngày cũng bị những đám mây che phủ đi, gió hiu hiu thôi cùng với tiếng sóng biển vỗ rì rào, cảm giác lúc này làm cho người ta cảm thấy vui thích.
Bệnh viện Angel 25 cũng vang lên từng tiếng cười nói vui vẻ, một đám bác sĩ khoác lên mình bộ Blue trắng, bọn họ vừa hoàn thành một ca phẫu thuật tim cực khó suốt từ 6h sáng đến 4h chiều mới hoàn thành, trên khuôn mặt ai cũng đầy mệt mỏi nhưng nụ cười luôn xuất hiện trên môi, ca phẫu thuật đã thành công mỹ mãn.
“Viện trưởng, cô thật giỏi, nếu không có cô chỉ sợ ca phẫu thuật này thất bại mất rồi”.
“Viện trưởng người nhà bệnh nhân muốn gặp cô”
“Viện trưởng tối nay rảnh không, tôi mời cô đi ăn”.
Viện trưởng của bệnh viện Angel 25 là một thiên tài về phẫu thuật đồng thời cũng là một đại mỹ nhân, người phụ nữ xinh đẹp nhất toàn bộ hòn đảo Syrub.
Khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn xen lẫn chút mệt mỏi, nàng mỉm cười nhè nhẹ lắc đầu, chỉnh lại gọng kính của mình :”Mọi người mệt rồi nếu ai không có nhiệm vụ gì thì cứ về sớm đi, tôi cũng mệt rồi chỉ sợ muốn đi ăn uống với mọi người cũng không được”.
Nàng nói xong bỏ mặc những ánh mắt say đắm xung quanh cứ như vậy trở về phòng viện trưởng của mình.
Kaya mệt mỏi tháo chiếc mũ trùm đầu của bác sĩ cùng bộ áo blu trắng của mình lên ghế, nàng thở ra một hơi đầy mệt mỏi, bàn tay có chút gầy gò nhẹ vén mái tóc màu vàng tuyệt đẹp, Kaya 3 năm qua cũng thực sự quen với cuộc sống này.
Kaya năm nay mới 23 tuổi độ tuổi trưởng thành của một phụ nữ, nàng lúc này còn đẹp hơn trước đây, bớt vài phần ngây thơ thêm vài phần chín chắn, trong khoảng thời gian qua đối với nàng tuyệt đổi rất vui vẻ, được nhìn thấy từng bệnh nhân chữa khỏi trong tay mình, làm gì có điều gì hạnh phúc hơn ?.
Ở độ tuổi của Kaya rất nhiều người còn đang chật vật tìm kiếm một công việc nhưng nàng đã là A cấp bác sĩ, 23 tuổi đạt đến A cấp ngay cả thế giới này cũng không có nhiều, Kaya không giỏi chữa bệnh cứu người nhưng nàng lại được mệnh danh là bác sĩ có đôi tay vàng của biển Đông, nàng là một chuyên gia về phẫu thuật đặc biệt là não và tim.
Nhìn lên đồng hồ Kaya mỉm cười, hôm nay là một ngày đặc biệt với nàng, hôm nay là sinh nhật nàng có điều những năm qua nàng luôn ăn sinh nhật một mình, ngoại trừ công việc thì Kaya cũng chỉ có công việc.
Bằng vẻ đẹp, tài năng cùng gia thế của nàng đương nhiên có thể làm vô số nam nhân theo đuổi bất quá nàng thực sự chưa động tâm với bất kỳ ai, nàng chưa từng để thêm một ai bước vào trái tim của mình.
Bước lên chiếc xe quen thuộc, Kaya nhẹ nhàng lái về biệt thự của mình ở trên đồi, căn biệt thư đối với nàng có quá nhiều kỷ niệm, ở đấy nàng mới có thể cảm thấy thoải mái nhất, tại nơi đây nàng mới có thể cảm thấy tự do và ấm áp nhất, trong căn nhà này có sự hiện diện của hắn, trong căn nhà này có món quà đầu tiên và có lẽ cũng là cuối cùng hắn tặng nàng.
Trở lại biệt thự của mình Kaya bỗng nhíu mày, cánh cổng biệt thự vậy mà lại đang khóa, bình thường căn biệt thự này luôn mở cửa, quản gia Merry cũng người làm vẫn luôn mở cửa đợi nàng trở về, không rỗ tại sao hôm nay vậy mà lại đóng.
Kaya nghi hoặc nhìn vào bên trong sân, không có nổi một bóng người bên trong, biệt thự đột nhiên im lặng một cách đáng sợ.
Maya khẽ nhíu mày sau đó xuống xe, nàng lấy chìa khó mở cánh cổng to lớn rồi từ từ lái xe tiến vào bên trong, tiếng xe của nàng vang lên thậm chí tiếng còi xe cũng không hề nhỏ có điều không một ai ra đón nàng.
Kaya đột nhiên mỉm cười, một suy nghĩ thoáng hiện ra trong đầu nàng :”Chú Merry lại muốn làm mình bất ngờ đây mà”.
Kaya thản nhiên mở cửa trong căn nhà, đập vào mắt nàng là căn phòng trống trải, bên trong dĩ nhiễn cũng không có người, sự im ắng này làm Kaya quả thực có chút sợ hãi.
Nàng bước thật chậm thật chậm tiến về từng căn phòng, vẫn không có một bóng người, căn biệt thự của nàng lúc này không khác gì một căn nhà chết.
Đột nhiên có một tia sáng lóe lên, tia sáng trong nhà ăn, ở đó xuất hiện một ánh nến lung linh mờ ảo, thứ ánh sáng làm đôi mắt Kaya khẽ chớp, nàng chậm rãi mỉm cười tiến về phòng ăn :”Hóa ra là mọi người ở trong này”.
Mạnh mẽ mở cửa phòng ăn ra, trước mặt nàng là một bàn đồ ăn nhỏ đầy ấm cúng với những ánh nến lung linh, nhưng bên trong đó cũng tuyệt đối không có người nào.
Kaya tiếp tục mỉm cười, nàng vậy mà đi thẳng đến cái bàn ăn nhỏ quan sát tất cả, Kaya bỗng dưng lên tiếng :”Chú Merry đừng trốn nữa, ra đây đi”.
Đáng tiếc cho Kaya cho dù nàng gọi lớn tiếng hơn nữa cũng không có ai đáp lời nàng, tất cả những người sống trong căn nhà này quả thực không có mặt, trong căn nhà hiện nay cũng chỉ có một mình Kaya cùng một người khác mà thôi.
Kaya đột nhiên khựng lại, không biết từ bao giờ sau lưng nàng xuất hiện một nam nhân, một hơi thở nóng bỏng thổi thẳng vào vành tai của nàng, một bàn tay ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng, giọng nói đã từ rất lâu Kaya không được nghe vang lên :”Chúc mừng sinh nhật”.
Kaya thân hình khẽ run lên, hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tuyệt mỹ, nàng cứ như vậy lặng im, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, nàng cố gắng để tiếng khóc không bật ra nhưng không thể, cổ họng nàng vang lên từng tiếng nấc nghẹ ngào.
Kaya hét lên, nàng vừa hét vừa khóc, khuôn mặt nàng làm Minato thực sự thương tâm.
“Đi ra”.
“Đi ra”.
“Đi ra”.
Đáng tiếc Minato vẫn không cử động, hắn cứ lặng lẽ đứng đó ôm nàng, cuộc đời Minato hắn phong lưu thành tính, nhưng đối với những nữ nhân của mình hắn cũng thực sự chịu trách nhiệm, ngoại trừ Kaya ra, cô gái này có lẽ là người Minato có lỗi nhiều nhất.
Nàng không có gia thế gì đặc biệt, nàng không có khả năng đặc biệt, nàng không thể chiến đấu cũng không thể giúp Minato bất cứ thứ gì, nàng có chút hậu đậu, có chút ngờ nghệch, có chút nhát gan, có chút bướng bỉnh, có chút cứng đầu, đáng tiếc hết lần này đến lần khác hắn lại không bỏ được cô gái này.
Nhấc bổng cả cơ thể Kaya lên vai, lúc đầu Kaya dùng hết sức lực toàn thân dãy dụa bất quá khi nhìn thấy khuôn mặt Minato thì nàng bộng khựng lại, ánh mắt nhu hòa hơn rất nhiều, trên mặt Minato là chiếc mặt nạ bằng đồng có chút cũ kỹ, chiếc mặt nạ chính tay nàng chọn cho hắn.
Đôi bàn tay của Kaya mân mê chiếc mặt nạ, suy nghĩ lúc này của nàng như ngừng lại, đôi môi mềm mại khẽ dán lên miệng chiếc mặt nạ bằng đồng, nàng nhìn Minato giọng nói mang theo sự cầu khẩn:”Ngươi ở bên ta có thể đeo nó được không ?”.
Minato gật đầu :”Ừ”.
Nhẹ nhàng đặt nàng xuống ghế bất quá cô gái này như thay đổi 180 độ vậy, nàng vậy mà bám chặt lấy cánh tay Minato :”Đừng, cứ ôm ta như vậy thêm một lúc được không ?”.
Minato không đáp, hắn dùng đôi cánh tay to lớn của mình ôm chọn Kaya vào lòng, hắn tiếp tục gắp từng miếng thức ăn đưa vào cái miệng nhỏ nhắn của nàng, động tác của hai người thân mật vô cùng.
Kaya giống như một con mèo nhỏ trong ngực Minato, nàng chính là chờ cảm giác này lâu lắm rồi, nàng đợi hắn đến ôm mình từ phía sau, nàng đợi Ngốc của nàng ôm nàng vào ngực, giây phút này nàng đã đợi 4 năm rồi.
Minato ôn nhu lên tiếng :”Toàn bộ đều là ta nấu đấy, ngon không ?”.
Kaya khuôn mặt khẽ ửng đỏ sau đó gật đầu “Uhm”.
…......
Sinh nhật này là sinh nhật đáng nhớ nhất trong đời Kaya cũng là sinh nhật mà nàng hạnh phúc nhất.
…....
Khoảng thời gian tiếp theo cả căn biệt thự khổng lồ cũng chỉ có mình Kaya và Minato, không còn bất cứ một ai nữa, đây chính là thế giới của hai người, thế giới của một đôi tình nhân có một điều thủy chung Minato không đi đến bước cuối cùng, thủy chung Minato vẫn tự tạo một giới hạn của hắn với nàng.
Thứ Minato muốn là Kaya yêu mình của hiện tại chứ không phải là Minato của quá khứ, chỉ có khi đó Kaya mới thực sự là nữ nhân của hắn.
….......
Công việc của Kaya tại bệnh viện Angel 25 cũng dừng lại, không phải nàng không muốn làm mà nàng xin nghỉ phép, Kaya nghỉ phép một tháng để ở bên Minato, đồng thời công việc của nàng do một nhân vật đến từ tổng bộ nhà Vongola tiếp nhận.
Bác sĩ A cấp chỉ có thể cứu người trong phạm vi y học chấp nhận, những thứ y học có thể thực hiện được còn bác sĩ S cấp có thể làm những việc vượt qua tầm hiểu biết của con người và y học, người đến thay Kaya chính là một trong Tứ Vệ của Minato – Lina.
Khoảng thời gian này Kaya cười rất nhiều, nàng cũng rất hạnh phúc, nàng cùng Minato thực sự chưa bao giờ tách ra, hết đi mua sắm lại xuất hiện tình tứ bên nhau trong nhà hàng hay những bữa ăn đầm ấm chỉ có hai người ngay tại căn biệt thự, đôi khi là những chuyến du lịch ngắn ngày trên những du thuyền xa hoa.
Thời gian trôi qua rất nhanh rất nhanh, Minato biết quãng thời gian để hắn có thể ở bên Kaya có lẽ sắp kết thúc, tất cả những việc chưa thể làm được Minato đã làm, tất cả những việc hắn muốn làm hắn cũng sắp làm được. Trên mỏm đá cao nhất của làng Syrub, Minato lặng im đứng trên đó cảm nhận từng hơi gió biển thổi vào, hắn ngước nhìn lên ánh trăng trên cao.
Sau lưng hắn là một nữ nhân xinh đẹp, nàng mặc một bộ váy trắng mỏng, mái tóc vàng tuôn bay trong gió, khuôn mặt nàng áp vào lưng Minato, một giọng nói mang theo chút sợ sệt của nàng vang lên :”Anh phải đi ư ?”.
Minato xoay người nàng lại để nàng ngồi trên đùi mình, đôi tình nhân cứ như vậy ngồi lặng im ngắm nhìn vầng trăng cao cao.
Nam nhân có những việc cho dù không muốn làm cũng phải làm, Minato cần kết thúc mọi việc một cách dứt điểm và mãi mãi, một cuộc chiến định thiên hạ.
Bàn tay hắn ôm kaya có chút chặt hơn, đồng thời thân hình cô gái nhỏ nhắn của hắn cũng liên tục run lên, nàng thực sự sợ, nàng sợ lại một quãng thời gian 3 năm khác tiến đến, lần này nàng có cảm giác không phải 3 năm mà là rất lâu rất lâu.
Kaya ánh mắt nhìn ra biển cả mênh mông, nhìn ra người mẹ thiên nhiên rộng lớn và quyền lực vô cùng, bỗng Kaya thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nàng khẽ xoay người lại đối diện khuôn mặt Minato, hai bàn tay run rẩy tháo chiếc mặt nạ của hắn ra, hành động lần này làm Minato thoáng ngạc nhiên sau đó hắn mỉm cười, một nụ cười ngọt ngào.
Lần đầu tiên hai đôi môi dính chặt vào nhau, Kaya cứ như vậy ôm lấy cổ hắn, đôi môi nàng run run thậm chí Minato còn cảm nhận được từng hàng nước mắt lăn dài trên má nàng, khuôn mặt tuyệt mỹ đẫm lệ.
Kaya dùng giọng nói nhẹ như tiếng muỗi kêu, khuôn mặt nàng ửng đỏ :”Yêu em đi”.
/439
|