One Way Ticket

Chương 15: Không là gì cả

/21


Reng…reng…

Tiếng chuông điện thoại đổ dồn…

Holy shit ! Cái gì thế này?Tôi vươn người khỏicái chăn với tay lấy cái điện thoại.

“Hello…?”

“Giờ này mà còn ngủ à?Lười biếng thế?”

Tôi cố mở mắt ngước nhìn đồng hồ…

“Mới có 12 giờ sáng thôi nữ hoàng…Đêm qua thức làm assignment…Mới ngủ được chút là bị phá…” tôi cằn nhằn.

“Hôm nay anh rảnh không?”

Tôi suy nghĩ một lát, ừ hôm nay có lớp buổi chiều, mà cũng cuối tuần rồi, đằng nào ngày mai chẳng nghĩ, nhờ chúng nó điểm danh giùm cũng được. Để xem có chuyện gì đã.

“Hôm nay anh có lớp. Có gì không?”

“Thế hôm nay anh bận rồi à?” giọng em xìu xuống.

“Nghỉ cũng được. Mà có chuyện gì không đã?”

“Đi chơi…”

“Trời, để tối cũng được mà…”

“Không, bây giờ cơ.”

“Sao hôm nay sớm vậy, mọi khi mình toàn hẹn buổi tối mà?”

“Hỏi nhiều quá…Có đi không?”

“Vâng vâng, chưa gì đã gắt lên. Thế mấy giờ?”

“2 tiếng nữa nhé.”

“Trễ chút nữa đi.”

“Sao thế?”

“Nướng thêm chút nữa…”

“Không trả giá, đúng 2 tiếng nữa, không đến tôi dẹp anh luôn…” Em cúp máy cái rụp.

Lại là cái giọng điệu chua ngoa đó, đến phát mệt, dẹp thì thôi vậy, bộ cần lắm sao?

Tôi tiếp tục trùm chăn kín mít, định bụng ngủ tiếp. Nhưng nhắm mắt lại, tưởng tượng ra gương mặt giận dỗi của em khi tôi không đến, tôi chợt phì cười. Lết khỏi giường, tôi vươn vai mệt mỏi, 2 ngày ngủ được 5 tiếng, mai phải ngủ bù, không thì tiêu chắc…



Đến chỗ hẹn, tôi tìm mãi không thấy em đâu, định lấy điện thoại ra gọi thì bất chợt từ phía sau 1 đôi bàn tay nhỏ nhắn che lấy 2 mắt tôi lại.

“Tìm gì đấy?^^ “

Hóa ra em biết tôi đã đến và cố tình núp đâu đó, làm tôi tìm nãy giờ.

“Tìm người.” tôi mỉm cười đáp.

“Tìm ai?”

“Một cô mèo con đi lạc, chắc bị ai bắt cóc rồi.”

“Mèo cái đầu anh.”

Tôi nhẹ nhàng gỡ tay em xuống, đưa lên môi hôn một cái, mùi nước hoa thoang thoảng thật dễ chịu.

Em rụt tay lại, xoay người ra sau tôi thấy em đang làm vẻ hờn dỗi. Đôi môi hồng xinh conglên nhìn muốn cắn cho 1 phát.

“Sao?Hẹn anh ra gấp thế có chuyện gì?”

Em không trả lời, vẫn làm cái vẻ mặt đáng ghét đó.

“Gì nữa đây nữ hoàng?”

“Anh trễ…6 phút.”

Tôi muốn té ngữa.

“Trời, làm gì mà tính từng phút ghê thế. Cho anh thời gian tắm rửa nữa chứ.”

“Không biết, xin lỗi đi.”

“Rồi rồi, xin lỗi mèo con. Sợ thật.” tôi đưa tay vuốt nhẹ má em.

“Đi thôi…” Vừa nói em vừa nắm tay tôi kéo đi.

“Đi đâu vậy?”

“Cứ đi theo em.” Em mỉm cười thật tươi.

Hôm nay em mặc 1 cái váy màu trắng tinh, để tóc xõa. Nhìn từ phía sau, mái tóc em bồng bềnh trong gió, váy áo phất phơ, cứ như là một cánh bướm trắng đang bay lượn giữa cánh đồng hoa. Tôi cảm thấy rạo rực trong lòng, hôm nay em đẹp lạ, vẻ đẹp ngây thơ đến khó tả.

Chúng tôi bước vào nhà hàng, kéo ghế cho em ngồi xuống, tôi hỏi:

“Hẹn anh ra gấp vậy chỉ để đi ăn thôi à?”

“Anh không muốn đi với em sao?” ánh mắt em dò xét.

“Không phải, chỉ là…”

“Thưa anh chị dùng gì?” cô hầu bàn cắt ngang lời của tôi.

Sau khi gọi món, chúng tôi tiếp tục nói chuyện. Tôi thường nói em cười rất đẹp, tại sao không cười thường xuyên hơn, cứ giữ cáivẻ mặt lạnh lùng kênh kiệu ấy trông thật khó gần. Mỗi khi như vậy em lại cong môi lên:”Kệ tôi. Không thích cười.” Nhưng hôm nay em cười thật nhiều, trông em cứ như là một bônghoa dưới ánh nắng ban mai, hồn nhiên, trong sáng.

“Sao hôm nay em cười nhiếu thế?”

“Không phải anh thích em cười à?” mắt em tròn xoe, nhấp nháy nhìn tôi.

Tôi vốn quen với ánh mắt lãnh cảm của em thường ngày, hôm nay nó thật khác lạ, nó khiến tim tôi đâp nhanh hơn.

“Không, anh thích lắm. Từ nay cười nhiều hơn nhé.”

“Em…chỉ cười với anh thôi…” đôi má em ửng hồng.

Bất chợt tôi cảm nhận được tâm hồn tôi đang dâng lên điều gì đó khác lạ. Con tim của tôi không phải là bãi cát vàng trên biển, dễ dàng in dấu nhưng cũng dễ dàng xóa sạch sau một cơn gió. Trải qua nhiều biến cố, sóng gió cuộc đời, nó trở nên chai sạn biến thành 1 tảng đá, trơ trơ trước nắng mưa cảm xúc, nhưng giờ đây lẽ nào nó đang được ai đó khắc lên những dòng chữ mãi không thể phai mờ???

Sau món tráng miệng, em nói nhỏ gì đó với cô hầu bàn, cô ta gật đầu rồi trở vào trong. Tôithắc mắc hỏi nhưng em chỉ tủm tỉm cười, làm tôi càng thêm tò mò hơn. Lát sau cô ta mang ra 1 chiếc bánh đặt xuống bàn, tôi nhìn dòng chữ trên đó:”Happy birthday to Alan.”Tôi sực nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình…Mấy năm gần đây, với tôi ngày này cũng bình thường như bao ngày khác, dần dần ngay cả bản thân mình cũng quên mất. Đang ngạc nhiên thì em cất giọng hát:

“Happy birthday to you, happy birthday to you…Happy birthday to Alan, happy birthday to you.” Em vừa hát vừa vỗ tay, đôi mắt tròn xoe, cái miệng xinh xinh, sao hôm nay em đáng yêu đến thế. Nhìn em tôi ngẩn người ra, đờ đẫn như thằng khờ.

“Này, thổi nến đi chứ. Sao nhìn chằm chằm người ta vậy?” vẫn là đôi mắt chớp chớp đầy vẻ ngây thơ đó, cứ như là em đang dùng mắt nói chuyện với tôi vậy.

“Đừng dùng ánh mắt đó cười với anh.”

“Hử?”

“Nó làm tim anh đập nhanh hơn.”

“Vớ vẩn…Cầu nguyện rồi thổi nến đi kìa…” Em đỏ mặt.

Cầu nguyện à?…Mong sao những người thânyêu của tôi luôn mạnh khỏe, mong sao tôi sớm gặp lại Tiểu Lợi…Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu tôi…Phải rồi, mong sao tôi luôn được nhìn thấy nụ cười, ánh mắt ngày hôm nay của em.

“Phù…ù…ù…”

Cám ơn em, mèo con…Cám ơn em nhiều lắm…



Trong quán bar quen thuộc,

“Này, chơi trò chơi đi.” Em lay lấy tay tôi.

“Chơi trò gì?”

“Năm, mười. Ai thua bị phạt rượu và búng tai…” hơi men làm khuôn mặt em ửng hồng, nổi bật lên giữa làn da trắng muốt.

“Ok”



“Anh thua rồi. Uống đi, mau lên…”

“Ực.”

“Đưa tai đây…”

“Chóc !”

“Đau, mạnh tay thế.”

“Hì hì…” em cười có vẻ thích thú lắm.

“Chơi lại nào…”



“Em thua rồi.”

Em nốc hết 1 hơi, dưới tác dụng của rượu, dôimắt và khuôn mặt em trở nên quyến rũ lạ kỳ, ừ, chả phải tôi đả nói sao, em có sự thu hút mạnh mẽ của 1 ma nữ, một vẻ đẹp bí ẩn. Đangmãi chìm trong suy nghĩ vẩn vơ thì…

“Chóc !”

“Ê, ăn gian quá vậy?Em thua sao lại búng tai người ta?”

“Ha ha…” em ôm bụng cười nắc nẻ.

“Không chơi nữa.” tôi tỏ vẻ cáu giận

“Chơi đi, chơi tiếp đi mà…đi…”

Em lay mạnh tay tôi, cái mỏ chu lên rồi cười hìhì.

“Rồi, nhưng không được ăn gian nữa.”

“Biết…rồi…mà.”

Hôm nay, mọi ánh nhìn đều hút về phía em, từ anh bồi bàn đến những người khách quen đều như vậy. Quả thật em như 1 con người khác, không còn là 1 tảng băng lạnh cóng, mà là 1 bông hoa biết nói biết cười, không ai có thể cưỡng lại sức hút mãnh liệt đang tỏa ra từ em, tôi cũng không ngoại lệ…



“Chơi…tiếp…đi…ợ.” em loạng choạng.

“Chơi cái gì mà chơi. Người ta đóng cửa rồi. Điđược không đấy?” tôi dìu lấy em bước ra khỏi cửa.

“Em…chưa say…”

“Chờ chút, anh bắt taxi đưa em về. .”

“Ợ…trễ quá rồi…Híc…Nhà khóa cửa rồi…Không về nhà đâu…” em xua tay.

“Chứ bây giờ đi đâu?”

“Đi…chơi…tiếp đi.”

“Say mềm ra mà còn đòi chơi. Về nhà anh nhé?” tôi buộc miệng, chắc em lại nổi nóng lên nữa đây.

“Ừ…Đi đi…”

“Em nói gì?” tôi sợ mình nghe nhầm.

“Thì…đi về nhà…anh…Bộ không nghe à?” em nhéo tay tôi rồi lại tiếp tục cười lớn.

“OMG. Rồi, đi nào…”

Em bước đi lảo đảo. Quàng tay qua eo em, tôi cảm nhận được hương thơm dịu nhẹ của mái tóc, mặt em kề sát bên mặt tôi, thỉnh thoảng em xoay người sang thì thầm gì đó, hơi thở nóng ấm phả vào tai tôi. Chút nữa có khi nào…Tự mình trấn tĩnh, tôi xua đi cái tư tưởng vừa mới thoáng qua trong đầu ấy.

“Ọe…Ọe…”

“Trời ơi, coi chừng trúng người anh.”

Tôi thở dài. Ôi, sinh nhật…



Dìu em về đến nhà, có vẻ em đã tỉnh ra được 1 chút.

“Sao?Có vào thật không?” tôi hỏi lại.

Vẫn ôm chặt lấy tôi, kéo nhẹ tay áo, em lí nhí: “Vào…đi. .”

“Cạch…”

Tôi mở cửa vào nhà, khuya rồi, hai thằng lập dị kia đi ngủ hết, cả căn nhà im lặng. Dìu em vào phòng, đặt em nằm xuống giường, đắp mền lại kĩ càng, tôi cởi cáo áo dính đầy rượu và nước ói của em quẳng vào phòng vệ sinh. Mở tủ lấy bộ chăn gối dự phòng, thở dài bước ra cửa. Sinh với chả nhật…

“Alan…”

“Gì nữa đây nữ hoàng?”

“Lại đây…” em nằm trên giường, vươn tay vẫyvẫy, ngực em phập phồng theo từng hơi thở.

“Sao nào?” tôi đưa mặt sát lại gần.

Bỗng nhiên em kéo đầu tôi xuống, mất đà, tôi úp mặt vào ngực của em, tôi cảm nhận được sự mềm mại đằng sau lớp vải mỏng manh kia, nghe được cả tiếng đập của con tim trong lòng ngực, càng lúc càng nhanh. Những nón tay thon mềm, nõn nà luồn vào tóc tôi. Emxoa đầu tôi rồi cười:”Ngoan ngoan…hì hì.”

Tôi ngẩng đầu lên. Nhìn vào mắt em. Em không cười nữa, đôi mắt em mơ màng, môi em khép hờ, hơi thở em trở nên gấp gáp hơn, cả tôi cũng vậy.

“Tiff…” Tôi gọi tên em trong tiếng thở dồn dập.

Em nhắm mắt lại, ngẩn đầu lên đợi chờ. Lúc này ngọn lửa trong lòng tôi đã bùng cháy dữ dội, không thể kiểm soát được nữa.

Tôi không nghĩ nhiều, mặc kệ tất cả, lao vào em. Chúng tôi trao cho nhau 1 nụ hôn mãnh liệt, nồng cháy. Em vẫn ghì chặt lấy cổ tôi, tay tôi luồn vào váy em khám phá…

“Ư. .” em cong người rên lên, nhưng không chống cự…

Môi tôi từ trên mặt em, lướt dần xuống cổ, rồi dừng lại ở ngực. Cả người tôi nóng ran lên, từng thớ thịt căng ra, tôi lần mở hết hàng nút rồi đến áo lót, tôi vục mặt vào ngực em. Tôi hít hà lấy cái hương thơm dịu dàng đặc trưng đó, da thịt em mát rượi, ngọt ngào.

Từng mảnh quần áo của chúng tôi được vứt xuống sàn, em vẫn rên khe khẽ, hình như có lực hút làm chúng tôi dính sát vào nhau. Tôi từ từ tiến vào người em.

“Ư…á. . nhẹ thôi…đau…Ưm…”

Hai hàng lệ em tuôn trào, tôi nhẹ nhàng lau đinước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp rồi đặt lên môi em một nụ hôn sâu lắng. Sau nụ hôn dài, tôi bắt đầu di chuyển…

Tôi chuyển động mỗi lúc một nhanh hơn, em bấu chặt vào lưng tôi, tiếng rên lớn dần…

Tôi cảm giác có 1 dòng điện đang chạy dọc sống lưng, truyền lên đến não, tất cả cảm xúc tuôn ra ngoài, tràn vào người em. Em rên thật to, hạ thể run lên bần bật. Tôi gục xuống người em, chân em quắp chặt lấy hông tôi, tayvẫn ghì chặt vai tôi, cả hai mồ hôi nhễ nhại, thở dốc, giây phút đó chúng tôi như hòa tan vào nhau…

Tôi say sưa nhìn em, gương mặt em đỏ hồng, hơi thở đứt đoạn, em dụi đầu vào ngực tôi thật ngoan ngoãn.

Ôm nhau một hồi, cảm xúc trong tôi lại bừng lên. Cảm nhận được điều đó, thoáng chút ngạcnhiên, em mệt mỏi cất tiếng:

“Á…Lại nữa sao…Anh…Còn đau lắm…”

Tôi mặc kệ lời em nói, xoay người em nằm sấp xuống giường, nhìn đôi mông căng tròn của em nhấp nhô theo từng nhịp thở, tôi lại lao vào.

“Á…Hự…”

Đêm đó, bao nhiêu cảm xúc tôi dồn nén, chất chứa bấy lâu nay đều trút hết vào em. Khắp căn phòng giờ đây không chỉ còn mùi rượu nồng nặc, thay vào đó là bầu không khí đầy nhục dục. Trong đêm tối tĩnh lặng, chỉ còn tiếng máy lạnh chạy êm đều hòa cùng tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ và âm thanh đặc trưng của những lần giao hoan cuồng nhiệt…



Trời đã sáng, những tia nắng đầu tiên đang rọi vào cửa sổ, tôi mở mắt nhìn sang bên cạnh, em gối đầu lên tay tôi, khẽ nép vào ngực. Lúc em ngủ thật dễ thương, đôi mắt nhắm hờ, khuôn mặt hồng hào vẫn còn thoáng chút ngại ngùng, hơi thở đều đặn. Trông em cứ như 1 thiên thần đang say giấc mộng.

Tôi ôm lấy em, hôn nhẹ lên trán. Em thức giấc, khẽ dụi mắt, bĩu môi tinh nghịch, giống như môt chú mèo con bị đánh thức bất thìnhlình. Em là con mèo nhỏ đáng yêu của tôi.

“Em dậy rồi sao?” tôi hỏi trong khi tay vẫn xoa lấy bờ vai tròn trịa của em.

“Ừ. Nhưng mà ngủ chưa sướng…”

Em vừa nói vừa nũng nịu dụi đầu vào lòng tôi, dịu dàng hiền lành. Vuốt nhẹ mái tóc suôn dài, tôi nói:

“Lúc nào cũng ngoan như vậy có phải hơn không?”

“Xì” em nhéo tôi 1 cái rõ đau.

“Gì thế?Mới vừa khen xong…”

“Anh đó nha. Đáng ghét lắm.”

“Sao?”

“Giờ vẫn còn…ê…” em thủ thỉ.

Tôi hôn lên má em rồi mỉm cười, môt nụ cười thật tươi, đầy vui vẻ, không âu lo. Nụ cười mà tôi đã đánh mất từ lâu rồi.

“Em…đi tắm trước.”

Em đỏ mặt, gom lấy áo quần chạy nhanh vào nhà vệ sinh. Tôi nhìn theo em mà lòng yêu thương vô hạn. Mở bao thuốc, tôi châm lửa…”Tách”. Có lẽ nào, anh lại phải buông em ra lần nữa, Lợi Lợi.



Chỉnh trang lại quần áo. em quay sang nhìn tôi:

“Anh còn mệt thì ngủ tiếp đi. Em gọi thức ăn sáng cho anh.”

Tôi hỏi:

“Còn em đi đâu?”

“Em đi về đây.”

Em khoác lấy túi xách, quay bước ra cửa. Tự dưng tơi cảm nhận được một tảng băng vừa xuất hiện, nó khiến căn phòng trở nên lạnh lẽo.

“Tiff…” tôi gọi với theo.

“Sao hả?” em xoay đầu lại.

Đúng rồi, chính ánh mắt đó, ánh mắt lãnh cảmthường ngày mà tôi nhìn thấy. Em làm sao vậy?Sao lại có sự thay đổi nhanh như thế.

“Em…làm bạn gái của anh nhé?” tôi ngập ngừng trong mong chờ.

Em đáp lại bằng cái lắc đầu nhẹ và nụ cười nhạt. Tôi thẩn thờ, lẽ nào em đã hối hận?Lẽ nào đêm qua chỉ là phút nông nổi của em thôi sao?

“Vì sao?” tôi vẫn cố hi vọng.

“Không vì sao cả. Như bây giờ có phải tốt không?”

“Nhưng mà…”

“Em không cần anh chịu trách nhiệm. Bây giờ là thời nào rồi.”

Tôi nghe rõ từng câu từng chữ phát ra từ đôimôi xinh đẹp của em, chúng thật lạnh lùng, tàn nhẫn.

“Chúng ta…còn gặp lại nhau không em?” tôi hướng đôi mắt thoáng chút buồn bã về phía em.

“Khi nào anh rảnh thì gọi cho em.”

“Vậy bây giờ chúng ta là gì của nhau?”

“Không là gì cả.” em lạnh lùng quay ra cửa.

“Rầm” cánh cửa đóng lại, em đi, bỏ lại tôi một mình với những câu hỏi khó mà giải thích.



Tắm xong, tôi mở cửa bước ra khỏi phòng.

“Giỏi đấy, kiếm đâu ra vậy?” thằng MC như mọi ngày vẫn ngồi trên cái bàn, mở miệng.

“Có kiếm gì đâu.” Tôi lắc đầu.

“Thôi đừng chối nữa, tao thấy rồi.”

“…”

“Hai đứa bây xứng nhau đấy. Đi chung với nhau cứ như hai cục nước đá vậy. Đứa nào cũng mặt lạnh như băng.”

“…”

“Hợp cái con khỉ.” Thằng OD ngồi trên ghế quát to, miệng đang nhai điếu xì gà.

Thằng MC thấy vậy, lặng thinh không nói gì.



“Ding…doong. .”

Có tiếng chuông , có phải em quay lại không?Tôi lao nhanh về phía cửa.

“Tôi giao thức ăn sáng.”

“Cảm ơn anh, bao tiền thế.”

“Có người trả rồi thưa anh.”

“Cám ơn.”

Tôi cầm bọc thức ăn nhanh, bước vào trong nhà…

“Sướng chưa, tận tình hết biết, lại còn kêu cả đồ ăn sáng nữa. Người vừa đẹp lại vừa biết quan tâm, phải mà tao…”

“Hừm…Rầm…” thằng OD bực dọc đạp cái ghế, bước ra khỏi nhà.



“Nó hôm nay ăn trúng gì à?Mới sáng sớm tự dưng nổi điên…” thằng MC hỏi tôi.

Không trả lời, tôi bước theo OD ra cửa. Nó xoay lưng lại miệng vẫn phì phèo nhả khói…

“Mày…”

“Im đi, mày làm vậy là sao?Mày đã quên Tiểu Lợi của mày rồi hả?Tao tưởng mày là người chung thủy, ai ngờ cũng là hạng Sở Khanh, thấy trăng quên đèn thôi. Cái thứ đồ ăncơm ở bát mà còn dòm trong nồi…” nó tuôn 1 tràng khiến tôi im lặng.

Nó bực dọc quay bước hướng ra đường, vừa đi vừa lẩm bẩm. Tôi không trách nó, tình nó vốn bảo thủ quá mức, giận chút rồi lại đâu vào đó thôi. Đứng yên 1 chỗ hồi lâu, tôi suy nghĩ…Phải rồi, Lợi Lợi. Anh có lỗi với em. Điều nó nói đúng hay không?Chẳng lẽ mình thật sự là 1 thằng Sở Khanh hay sao?Trong mắt nó, mình tồi tệ như vậy à?

Lúc này trong đầu tôi còn vang lên 1 câu nói…

“Vậy bây giờ chúng ta là gì của nhau?”

“Không là gì cả.”



“Không là gì cả.”



“Không là gì cả.

/21

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status