"Không hay rồi, không hay rồi..." Châu Tuân Phi vội chạy vào trong lễ đường, vẻ mặt khiếp sợ, hắn không ngờ rằng Lục Trần lại dám to gan đến mức đánh tàn phế Lâm Phá Hải.
Lâm Phá Hải là ông vua con của Lâm gia, địa vị còn cao hơn cả Lâm Phá Quân, đây thật sự là đã chọc giận Lâm gia rồi.
Lúc này trong lễ đường, hai gia chủ Lâm gia và Châu gia đang ngồi ở vị trí gia chủ cùng các trưởng bối của các gia tộc lớn khác ở Trung Hải, Lâm Phá Quân cũng đang chuẩn bị đeo vào tay Châu Thần Thần chiếc nhẫn kim cương trị giá mấy trăm nghìn nhân dân tệ, đây là vật đính hôn của hai người bọn họ.
Chỉ cần anh ta đeo nhẫn cho Châu Thần Thần, sau đó hai người cùng bái lạy các vị trưởng bối là nghi lễ đính hôn sẽ kết thúc, tiếp theo là sẽ đến bữa tiệc để tất cả quan khách cùng chúc mừng cho đôi vợ chồng trẻ.
Vậy mà đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của Châu Tuân Phi, Lâm Phá Quân nhíu mày, Châu Thần Thần vội vàng rút tay lại.
"Trước mặt người lớn mà bộ dạng hoảng sợ vội vàng, không ra thể thống gì!" Châu Huấn Tài nhíu mày, biểu hiện lúc này của Châu Tuân Phi thật khiến ông ta mất mặt.
So với mấy người con của Lâm gia thì Châu Tuân Phi thật sự quá yếu đuối.
"Ông thông gia chớ vội nóng giận, để hỏi Tiểu Phi xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi." Một ông lão khác ngồi bên cạnh Châu Huấn Tài lên tiếng, ông ta chính là bố của Lâm Phá Quân, gia chủ của Lâm gia ở Đông Nam, cường giả võ đạo ẩn thế Lâm Chấn Đông.
"Ông Lâm nói đúng." Châu Huấn Tài gật đầu với Lâm Chấn Đông, mặc dù con gái ông ta gả cho Lâm Phá Quân, ông ta coi như đã ngang hàng thông gia với Lâm Chấn Đông.
Tuy nhiên xét về tuổi tác hay là thân phận địa vụ, Lâm Chấn Đông đều cao hơn Châu Huấn Tài không ít.
Cho nên Châu Huấn Tài chỉ có thể gọi Lâm Chấn Đông một tiếng lão Lâm.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Châu Huấn Tài trừng mắt nhìn Châu Tuân Phi hỏi.
"Ông Lâm, bố, Lục Trần đến rồi, đang ở bên ngoài, hắn, hắn ta......" Châu Tuân Phi run như cầy sấy lắp bắp, hắn liếc nhìn Lâm Chấn Đông một cái, nhất thời không dám nói ra chuyện Lâm Phá Hải quỳ gối trước Lục Trần, thậm chí còn bị Lục Trần đánh gãy tay phải.
Nghe đến cái tên Lục Trần, Châu Huấn Tài nhíu chặt hai hàng lông mày, ông ta biết chuyện mình cho con trai đi Madagascar phá hoại chuyện hợp tác giữa tập đoàn đá thô Khai Thiên và Samba có chút không chân chính, chắc chắn đã khiến Lục Trần tức giận, không ngờ Lục Trần lại thật sự tìm đến cửa thế này.
"Ồ? Lục Trần này là người thế nào, ngay đến ông thông gia cũng phải nhíu mày thế?" Lâm Chấn Đông thấy Châu Huấn Tài nhíu mày, không giấu được tò mò, một nhân vật tầm cỡ như ông ta bình thường chỉ quan tâm đến việc đột phá cảnh giới võ đạo căn bản sẽ không quan tâm đến những truyện thế sự bên ngoài, cho nên Lâm Chấn Đông có thể nói là không biết một chút gì về thân phận của Lục Trần, cũng tương tự như việc Lục Trần cũng không biết đến Đông Nam Lâm gia vậy.
"Cậu ta là ông chủ của Công nghệ Di Kỳ, năm ngoái mới thành lập, quật khởi lên trong vòng nửa năm trở lại đây giờ đã trở thành một người nổi tiếng toàn quốc rồi. Công nghệ của anh ta lại càng khiến cả thế giới kinh ngạc. Bởi vì con trai tôi đã đắc tội với anh ta ở Du Châu, cho nên lần này chắc anh ta tới để gây chuyện với Châu gia chúng tôi." Trước mặt Lâm Chấn Đông, Châu Huấn Tài căn bản không dám giở trò gì, việc này Châu gia ông ta chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
"Công nghệ Di Kỳ sao? Hình như tôi đã nghe qua rồi, có điều một doanh nhân thế tục thì có gì đáng sợ, Phá Quân, con ra ngoài xem có chuyện gì đi." Nghe Châu Huấn Tài nói, Lâm Chấn Đông nhíu mày một chút cũng không bận tâm.
Đối với những thương nhân phàm phu tục tử như vậy, Lâm gia ông ta căn bản chẳng coi ra gì.
Tài sản khổng lồ của Lâm Gia ông ta cũng chính là đưa cho những thương nhân này giúp ông ta quản lý.
Còn bọn họ chỉ một lòng theo đuổi con đường đỉnh cao võ đạo, đương nhiên sẽ không coi trọng Công nghệ Di Kỳ rồi.
"Vâng." Lâm Phá Quân gật đầu rồi đi ra ngoài.
Nghi lễ đính hôn tạm thời bị gián đoạn, Lâm Phá Quân nhíu mày, trong lòng có chút không vui, anh ta thu lại chiếc nhẫn kim cương rồi đi ra ngoài.
Lâm Phá Quân là cao thủ thứ hai của Lâm gia, đã 38 tuổi rồi nhưng vẫn chưa kết hôn, thậm chí còn chưa từng có bạn gái.
Bởi vì Lâm Phá Quân là một người đam mê võ thuật, từ 5 tuổi anh ta đã bắt đầu luyện tập võ học cổ đại, suốt 33 năm qua đều chỉ một lòng chìm đắm trong thế giới võ thuật, hơn nữa thiên chất võ đạo của anh ta cũng thuộc lại nghịch thiên, có thể nói là thiên tài mấy trăm năm mới xuất hiện trong lịch sử của Lâm gia, vô số thiên tài địa bảo của Lâm gia đều không tiếc để cho anh ta tu luyện, cho nên Lâm Phá Quân mới 38 tuổi những đã là một cao thủ võ thuật ẩn mình.
Hai tháng trước việc kinh doanh của Lâm gia ở trung nguyên xảy ra chút chuyện, sau khi thấy việc tiến bộ võ thuật đã bị chậm chạp lại, Lâm Phá Quân liền chuẩn bị xuất quan ra ngoài, thuận tiện ra xem tình hình hiện tại của Trung Nguyên.
Sau đó khi Lâm Phá Quân đến thăm Châu gia, lần đầu tiên nhìn thấy Châu Thần Thần đã bị vẻ đẹp của Châu Thần Thần làm cho mê đắm, sau nhiều lần hẹn Châu Thần Thần nhưng đều bị từ chối thì Lâm Phá Quân cũng đã từ bỏ rồi, mắc dù anh ta rất thích Châu Thần Thần nhưng cũng có nguyên tắc của bản thân, chuyện cưỡng ép con gái nhà lành căn bản cũng coi thường không muốn làm.
Nhưng khi anh ta vừa rời Trung Nguyên trở về Đông Nam thì Châu Gia lại chủ động tìm đến, nói muốn gả Châu Thần Thần cho anh ta, anh ta đương nhiên biết Châu gia làm vậy là có việc muốn nhờ cậy, nên trực tiếp hỏi lí do của Châu gia, sau khi nghe xong chuyện Châu gia đắc tội với ông chủ hô mưa gọi gió của Công nghệ Di Kỳ thì anh ta liền đồng ý.
Là một nhân tài võ học, anh ta vốn chẳng để vào mắt một tên doanh nhân phàm phu tục tử.
"Chúng ta cũng ra ngoài xem sao." Thấy con trai đi trước, Lâm Chấn Đông cũng đứng lên đi theo, nói thật lòng, ông ta cũng muốn xem Lục Trần là ai, rõ ràng biết hôm nay là ngày vui của Lâm gia và Châu gia mà anh ấy vẫn dám đến gây loạn.
Mọi người đều gật đầu rồi đứng lên đi ra khỏi lễ đường.
......
"Công nghệ Di Kỳ cũng quá kiêu ngạo hung hăng rồi, ngay đến cả Lâm Phá Hải cũng dám đánh phế, anh ta không sợ Lâm gia san bằng luôn cả Công nghệ Di Kỳ của anh ta sao?"
"Tên này đúng là không biết đến sự khủng bố của Lâm gia, có điều hôm nay hắn ta coi như đã giẵm phải đinh rồi, lát nữa e rằng sẽ không thoát thân được rồi!"
"Thoát thân? Anh nghĩ nhiều quá rồi, Lâm gia là ai chứ? anh ta dám phế Lâm Phá Hải, có thể bảo toàn được tính mạng hay không mới là vấn đề."
"Đừng nói nữa, người của Lâm gia và Châu gia đều ra rồi."
Đám đông quay lại nhìn, chỉ thấy sau lưng Lâm Phá Quân tất cả các bậc trưởng bối trong lễ đường đều ra ngoài này hết rồi.
Khi Lâm Phá Quân nhìn thấy em trai của mình lại đang quỳ rạp trước chân của một người thanh niên thì nhanh chóng biết người thanh niên này chính là Lục Trần, ông chủ của Công nghệ Di Kỳ đó rồi.
"Hả?" Lâm Phá Quân vừa thấy vậy thì nháy mắt nộ khí bao phủ trên gương mặt, Lâm Chấn Đông sau lưng cũng mang vẻ mặt tức giận vô cùng, Lâm Phá Hải là đứa con mà ông ta yêu thương nhất, từ bao giờ lại phải chịu sự nhục nhã lớn như vậy, đây là một sự sỉ nhục vô cùng to lớn với Lâm gia ông ta.
Sắc mặt của đám người Châu gia cùng các ông lớn khác của Trung Nguyên đột nhiên biến sắc, đây là cục diện không chết không xong khi đối đầu với Lâm gia, mọi người lắc đầu, ánh mắt nhìn Lục Trần không khác gì nhìn một người đã chết.
Trong thời gian mới có hơn nửa năm thành lập Công nghệ Di Kỳ mà đã cho ra mắt máy bay chiến đấu 6.0 cùng các khoa học kỹ thuật đỉnh cấp khác, trở thành người nổi tiếng trong giới quân đội cũng như cả nước, Công nghệ Di Kỳ có thể nói là đang đứng vị trí số một.
Nhưng anh chỉ là một doanh nhân bình thường, anh chọc giận gia tộc lớn đã ẩn thế là việc vô cùng không có lý trí.
Trong nháy mắt, dường như tất cả mọi người đều cho rằng Lục Trần xong đời rồi, Công nghệ Di Kỳ của anh ấy cũng tận số rồi.
/539
|