Hình ảnh nhìn qua rất chấn động, nhưng lúc này Lục Trần chẳng có tâm tư nào để chiêm ngưỡng nó nữa.
Điều anh muốn là bay đến phía sau của sao Thổ càng sớm càng tốt.
Nửa giờ sau, dưới sự gia tốc tối đa của hàng chục động cơ tổng hợp hạt nhân có thể khố chế, cuối cùng Hi Vọng đã thành công đi vào quỹ đạo của Sao Thổ, sau đó lợi dụng lực hấp dẫn khổng lồ của Sao Thổ để đẩy Hi Vọng về phía sau Sao Thổ.
Lúc này, giữa Hi Vọng và Vệ tinh Titan cách nhau một sao Thổ khổng lồ, nguồn năng lượng cuồn cuộn sắp phóng ra trên Vệ tinh Titan cũng sẽ bị sao Thổ chặn lại.
Hi Vọng cuối cùng cũng không cần lo lắng phải chịu ảnh hưởng rồi.
Lúc này, nhóm Lục Trần chỉ có cách sử dụng kính viễn vọng khúc xạ trên đỉnh Hi Vọng, để quan sát tình hình trên Vệ tinh Titan thông qua vệ tinh liên lạc mà họ đã phóng lên Vệ tinh Titan trước đó.
"Mười, chín, tám ... hai, một!"
Mọi thứ đều như mong đợi.
Hành tinh nhỏ va chạm mãnh liệt với Vệ tinh Titan.
Đương nhiên là cảnh này, Lục Trần đã để cho Học viện Khoa học phát sóng trực tiếp, để mọi người trên Hi vọng cũng có thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng ngoạn mục của hành tinh nhỏ va vào tinh cầu đồ sộ trên màn ảnh rộng.
Lúc này, trên đường di chuyển của hệ mặt trời, ánh sáng từ mặt trời gần như đã bị che lấp bởi nửa còn lại của sao Thổ, nên là trên Hi Vọng bây giờ là màn đêm.
Nhưng mà, trong bóng tối, ở phía chân trời vô tận xa xăm, có một nguồn sáng khổng lồ đột nhiên xuất hiện, cường độ của nó cao gấp mấy lần so với ánh sáng mặt trời mà Sao Thổ phản chiếu! Nguồn sáng khổng lồ này ngay lập tức chiếu sáng toàn bộ hệ Sao Thổ.
Hình ảnh này chỉ xuất hiện trong thoáng chốc, sau đó tín hiệu bị ngắt.
Lục Trần và mọi người đều biết, đó là vệ tinh nhỏ mà bọn họ phóng lên Vệ tinh Titan, đã trực tiếp bị nóng chảy bởi bức xạ mạnh từ Vệ tinh TiTan rồi.
Đây là nỗi kinh hoàng khi hành tinh nhỏ va vào tinh cầu, năng lượng giải phóng ra quả thực không thể tưởng tượng được.
Nguồn ánh sáng mạnh mẽ, nguồn nhiệt và tia năng lượng cao bắn ra có thể trực tiếp làm khuấy đảo long trời lở đất sao trời bốn phía.
Nếu không có Sao Thổ khổng lồ che mưa chắn gió, thì lúc này hẳn là Hi Vọng đã bị nguồn năng lượng cường đại do Vệ tinh Titan phóng ra phá hủy rồi.
Trong lịch sử, bá chủ trái đất từng là thời đại của loài khủng long, và chỉ vì một hành tinh nhỏ va vào trái đất đã làm cho toàn bộ khủng long tuyệt chủng.
Theo nghiên cứu, ngay khi hành tinh nhỏ kia va chạm với địa cầu, đã gây ra lượng bụi vô tận bao phủ toàn bộ bầu khí quyển của trái đất, làm cho toàn bộ trái đất chìm vào bóng tối.
Sự mất cân bằng của áp suất không khí đã gây ra một trận siêu bão trên trái đất ngay lập tức, sức gió mạnh đến cuốn đá vụn vào quỹ đạo của trái đất.
Đồng thời, chỗ bị va chạm trên địa cầu nhanh chóng bị tan chảy bốn phía, nham thạch, đất cát bị đun nóng chảy thành hồng thủy đỏ sậm, tàn sát bừa bãi trên mặt đất.
Sóng thần khổng lồ, siêu sao Hỏa, vô vàn trận động đất...
Trực tiếp xóa sổ toàn bộ thời đại khủng long.
Có thể tưởng tượng, nếu Hi Vọng còn dừng lại trên Vệ tinh Titan như trước, thì sẽ là một khung cảnh như thế nào.
Nếu bọn họ không trốn được ở phía sau Sao Thổ, nếu bọn họ rời đi muộn hơn hai tiếng thôi, cũng sẽ bị nguồn năng lượng khủng khiếp từ Vệ tinh Titan giải phóng ra bắt kịp.
Đối mặt với sức mạnh kinh thiên động địa này, một trăm mười nghìn người trên Hi Vọng hoàn toàn không dám nhúc nhích, chỉ lẳng lặng núp sau sao Thổ, lặng lẽ quan sát tất cả.
Nhóm Lục Trần bắt đầu cảm thấy may mắn vì bọn họ đã làm ra quyết định đúng đắn này.
Nếu như không tìm thấy tấm khiên Sao Thổ to lớn này, e rằng bây giờ toàn bộ Hi Vọng đã trở thành một vũng sắt thép nóng chảy.
Bước chân của các tia bức xạ cao không ngừng lại chút nào, sau khi đi qua quỹ đạo của Sao Thổ trong chớp mắt, chúng tiếp tục bay về mọi phía với tốc độ ánh sáng.
"Theo quan sát, phía bắc của Sao Thổ đã bị năng lượng từ Vệ tinh Titan giải phóng đánh sâu vào, sao Thổ sắp tạo ra hoạt động khổng lồ, đẩy một luồng gió mạnh từ Sao Thổ lên không gian vũ trụ, chúng ta chỉ có thể khởi hành sau khi gió Sao Thổ đi qua."
Đúng lúc này, Đinh Đại Thành nói.
Khái niệm gió Sao Thổ với gió mặt trời không khác nhau là bao, đều là năng lượng cao mang theo những hạt electron lưu chuyển.
Tốc độ của các electron mang năng lượng cao chậm hơn nhiều so với tốc độ ánh sáng, khoảng 4 triệu km một giờ.
Hơn nữa hướng nó thổi cũng là hướng mà Hi Vọng đang hướng tới, nên phải đợi gió sao Thổ thổi qua thì bọn họ mới có thể xuất phát.
"Loạt gió sao Thổ lần này dài bao lâu?" Lục Trần hỏi.
"Khoảng năm đến sáu tiếng, hẳn là đứt quãng." Đinh Đại Thành nói.
"Được rồi, vậy thì chờ gió sao Thổ đi qua rồi xuất phát."
Sáu tiếng sau, sau khi xác định lửa trên bề mặt Sao Thổ đã dịu đi, Lục Trần một lần nữa hạ lệnh khởi hành.
Đây là lần cuối cùng rời xa mặt trời, lần này đi rồi, sẽ không quay trở lại.
Dưới sự gia tốc của hàng chục động cơ phản ứng nhiệt hạch, Hi Vọng nhanh chóng rời khỏi hệ mặt trời với vận tốc 0,4 lần ánh sáng.
Theo khoảng cách ngày càng xa, mặt trời càng lúc càng ảm đạm, tâm trạng Lục Trần và mọi người bỗng trở nên có chút nặng nề không rõ lý do.
Con đường phía trước còn dài, thứ đang chờ đợi loài người sẽ chính là một hành trình dài 4,2 năm ánh sáng, là một chuyến đi ước chừng dài khoảng mười năm.
Trong cuộc hành trình bạn sẽ gặp những điều kì lạ gì? Bạn sẽ gặp phải những nguy hiểm gì?
Không ai biết.
Nhưng Hi Vọng không thể không lên đường.
Con người có nguồn gốc từ hành tinh lục địa, cũng được định sẵn để bắt rễ trên các hành tinh lục địa.
Và Proxima b là hành tinh thích hợp định cư gần trái đất nhất.
Theo nhiều nguồn tư liệu, Proxima b cũng có bầu khí quyển tương tự như ở Trái Đất, sơ sơ người ta suy đoán hàm lượng oxy là 20%, chính xác là hàm lượng oxy mà con người cần.
Hơn nữa trên đó có cả núi và đại dương, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Proxima Centauri b sẽ là ngôi nhà mới của nhân loại trong tương lai.
Lúc này, Trần Sơ Nhiên cũng đưa tới một bản báo cáo, đó là bản báo cáo về vụ sập mỏ.
Theo báo cáo, trong số bốn trăm công nhân được giải cứu lần này, có một trăm hai mươi tư người không thể cứu được.
Trong lòng Lục Trần có chút đau đớn, dù là chuyến đi đến sao Hỏa hay chuyến đi tới Vệ tinh Titan, đều đã hy sinh không ít người, có thể thấy chỗ đáng sợ vũ trụ, chính là khắp nơi đều đầy rẫy những nguy hiểm đến tính mạng.
"Tăng thêm phần thưởng cho các công nhân, đồng thời thay mặt tôi, xin lỗi người nhà của những người đã hy sinh." Lục Trần nhìn báo cáo nói.
"Phần thưởng tăng thêm bao nhiêu?" Trần Sơ Nhiên hỏi.
"Cô để nhóm Tạ Vĩ Hào xem đi, đương nhiên, không thể làm rét lạnh cõi lòng của mọi người, lần này chúng ta đã khai thác được nguồn năng lượng lớn, không cần phải keo kiệt." Lục Trần nói.
Lần này thu hoạch được ở trên Vệ tinh Titan tương đối nhiều, cũng nên cho dân chúng một chút phần thưởng tử tế.
"Được." Trần Sợ Nhiên gật đầu.
"Đúng rồi, phát một thông báo, ba ngày sau sẽ tổ chức đại lễ chôn cất những người tử nạn trên Sao Hỏa và Vệ tinh Titan."
Trước đó Lục Trần đã hứa rằng khi rời khỏi Vệ tinh Titan, anh sẽ tổ chức một buổi lễ tang long trọng cho các anh hùng của nhân loại, giờ đã đến lúc rồi.
Điều anh muốn là bay đến phía sau của sao Thổ càng sớm càng tốt.
Nửa giờ sau, dưới sự gia tốc tối đa của hàng chục động cơ tổng hợp hạt nhân có thể khố chế, cuối cùng Hi Vọng đã thành công đi vào quỹ đạo của Sao Thổ, sau đó lợi dụng lực hấp dẫn khổng lồ của Sao Thổ để đẩy Hi Vọng về phía sau Sao Thổ.
Lúc này, giữa Hi Vọng và Vệ tinh Titan cách nhau một sao Thổ khổng lồ, nguồn năng lượng cuồn cuộn sắp phóng ra trên Vệ tinh Titan cũng sẽ bị sao Thổ chặn lại.
Hi Vọng cuối cùng cũng không cần lo lắng phải chịu ảnh hưởng rồi.
Lúc này, nhóm Lục Trần chỉ có cách sử dụng kính viễn vọng khúc xạ trên đỉnh Hi Vọng, để quan sát tình hình trên Vệ tinh Titan thông qua vệ tinh liên lạc mà họ đã phóng lên Vệ tinh Titan trước đó.
"Mười, chín, tám ... hai, một!"
Mọi thứ đều như mong đợi.
Hành tinh nhỏ va chạm mãnh liệt với Vệ tinh Titan.
Đương nhiên là cảnh này, Lục Trần đã để cho Học viện Khoa học phát sóng trực tiếp, để mọi người trên Hi vọng cũng có thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng ngoạn mục của hành tinh nhỏ va vào tinh cầu đồ sộ trên màn ảnh rộng.
Lúc này, trên đường di chuyển của hệ mặt trời, ánh sáng từ mặt trời gần như đã bị che lấp bởi nửa còn lại của sao Thổ, nên là trên Hi Vọng bây giờ là màn đêm.
Nhưng mà, trong bóng tối, ở phía chân trời vô tận xa xăm, có một nguồn sáng khổng lồ đột nhiên xuất hiện, cường độ của nó cao gấp mấy lần so với ánh sáng mặt trời mà Sao Thổ phản chiếu! Nguồn sáng khổng lồ này ngay lập tức chiếu sáng toàn bộ hệ Sao Thổ.
Hình ảnh này chỉ xuất hiện trong thoáng chốc, sau đó tín hiệu bị ngắt.
Lục Trần và mọi người đều biết, đó là vệ tinh nhỏ mà bọn họ phóng lên Vệ tinh Titan, đã trực tiếp bị nóng chảy bởi bức xạ mạnh từ Vệ tinh TiTan rồi.
Đây là nỗi kinh hoàng khi hành tinh nhỏ va vào tinh cầu, năng lượng giải phóng ra quả thực không thể tưởng tượng được.
Nguồn ánh sáng mạnh mẽ, nguồn nhiệt và tia năng lượng cao bắn ra có thể trực tiếp làm khuấy đảo long trời lở đất sao trời bốn phía.
Nếu không có Sao Thổ khổng lồ che mưa chắn gió, thì lúc này hẳn là Hi Vọng đã bị nguồn năng lượng cường đại do Vệ tinh Titan phóng ra phá hủy rồi.
Trong lịch sử, bá chủ trái đất từng là thời đại của loài khủng long, và chỉ vì một hành tinh nhỏ va vào trái đất đã làm cho toàn bộ khủng long tuyệt chủng.
Theo nghiên cứu, ngay khi hành tinh nhỏ kia va chạm với địa cầu, đã gây ra lượng bụi vô tận bao phủ toàn bộ bầu khí quyển của trái đất, làm cho toàn bộ trái đất chìm vào bóng tối.
Sự mất cân bằng của áp suất không khí đã gây ra một trận siêu bão trên trái đất ngay lập tức, sức gió mạnh đến cuốn đá vụn vào quỹ đạo của trái đất.
Đồng thời, chỗ bị va chạm trên địa cầu nhanh chóng bị tan chảy bốn phía, nham thạch, đất cát bị đun nóng chảy thành hồng thủy đỏ sậm, tàn sát bừa bãi trên mặt đất.
Sóng thần khổng lồ, siêu sao Hỏa, vô vàn trận động đất...
Trực tiếp xóa sổ toàn bộ thời đại khủng long.
Có thể tưởng tượng, nếu Hi Vọng còn dừng lại trên Vệ tinh Titan như trước, thì sẽ là một khung cảnh như thế nào.
Nếu bọn họ không trốn được ở phía sau Sao Thổ, nếu bọn họ rời đi muộn hơn hai tiếng thôi, cũng sẽ bị nguồn năng lượng khủng khiếp từ Vệ tinh Titan giải phóng ra bắt kịp.
Đối mặt với sức mạnh kinh thiên động địa này, một trăm mười nghìn người trên Hi Vọng hoàn toàn không dám nhúc nhích, chỉ lẳng lặng núp sau sao Thổ, lặng lẽ quan sát tất cả.
Nhóm Lục Trần bắt đầu cảm thấy may mắn vì bọn họ đã làm ra quyết định đúng đắn này.
Nếu như không tìm thấy tấm khiên Sao Thổ to lớn này, e rằng bây giờ toàn bộ Hi Vọng đã trở thành một vũng sắt thép nóng chảy.
Bước chân của các tia bức xạ cao không ngừng lại chút nào, sau khi đi qua quỹ đạo của Sao Thổ trong chớp mắt, chúng tiếp tục bay về mọi phía với tốc độ ánh sáng.
"Theo quan sát, phía bắc của Sao Thổ đã bị năng lượng từ Vệ tinh Titan giải phóng đánh sâu vào, sao Thổ sắp tạo ra hoạt động khổng lồ, đẩy một luồng gió mạnh từ Sao Thổ lên không gian vũ trụ, chúng ta chỉ có thể khởi hành sau khi gió Sao Thổ đi qua."
Đúng lúc này, Đinh Đại Thành nói.
Khái niệm gió Sao Thổ với gió mặt trời không khác nhau là bao, đều là năng lượng cao mang theo những hạt electron lưu chuyển.
Tốc độ của các electron mang năng lượng cao chậm hơn nhiều so với tốc độ ánh sáng, khoảng 4 triệu km một giờ.
Hơn nữa hướng nó thổi cũng là hướng mà Hi Vọng đang hướng tới, nên phải đợi gió sao Thổ thổi qua thì bọn họ mới có thể xuất phát.
"Loạt gió sao Thổ lần này dài bao lâu?" Lục Trần hỏi.
"Khoảng năm đến sáu tiếng, hẳn là đứt quãng." Đinh Đại Thành nói.
"Được rồi, vậy thì chờ gió sao Thổ đi qua rồi xuất phát."
Sáu tiếng sau, sau khi xác định lửa trên bề mặt Sao Thổ đã dịu đi, Lục Trần một lần nữa hạ lệnh khởi hành.
Đây là lần cuối cùng rời xa mặt trời, lần này đi rồi, sẽ không quay trở lại.
Dưới sự gia tốc của hàng chục động cơ phản ứng nhiệt hạch, Hi Vọng nhanh chóng rời khỏi hệ mặt trời với vận tốc 0,4 lần ánh sáng.
Theo khoảng cách ngày càng xa, mặt trời càng lúc càng ảm đạm, tâm trạng Lục Trần và mọi người bỗng trở nên có chút nặng nề không rõ lý do.
Con đường phía trước còn dài, thứ đang chờ đợi loài người sẽ chính là một hành trình dài 4,2 năm ánh sáng, là một chuyến đi ước chừng dài khoảng mười năm.
Trong cuộc hành trình bạn sẽ gặp những điều kì lạ gì? Bạn sẽ gặp phải những nguy hiểm gì?
Không ai biết.
Nhưng Hi Vọng không thể không lên đường.
Con người có nguồn gốc từ hành tinh lục địa, cũng được định sẵn để bắt rễ trên các hành tinh lục địa.
Và Proxima b là hành tinh thích hợp định cư gần trái đất nhất.
Theo nhiều nguồn tư liệu, Proxima b cũng có bầu khí quyển tương tự như ở Trái Đất, sơ sơ người ta suy đoán hàm lượng oxy là 20%, chính xác là hàm lượng oxy mà con người cần.
Hơn nữa trên đó có cả núi và đại dương, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Proxima Centauri b sẽ là ngôi nhà mới của nhân loại trong tương lai.
Lúc này, Trần Sơ Nhiên cũng đưa tới một bản báo cáo, đó là bản báo cáo về vụ sập mỏ.
Theo báo cáo, trong số bốn trăm công nhân được giải cứu lần này, có một trăm hai mươi tư người không thể cứu được.
Trong lòng Lục Trần có chút đau đớn, dù là chuyến đi đến sao Hỏa hay chuyến đi tới Vệ tinh Titan, đều đã hy sinh không ít người, có thể thấy chỗ đáng sợ vũ trụ, chính là khắp nơi đều đầy rẫy những nguy hiểm đến tính mạng.
"Tăng thêm phần thưởng cho các công nhân, đồng thời thay mặt tôi, xin lỗi người nhà của những người đã hy sinh." Lục Trần nhìn báo cáo nói.
"Phần thưởng tăng thêm bao nhiêu?" Trần Sơ Nhiên hỏi.
"Cô để nhóm Tạ Vĩ Hào xem đi, đương nhiên, không thể làm rét lạnh cõi lòng của mọi người, lần này chúng ta đã khai thác được nguồn năng lượng lớn, không cần phải keo kiệt." Lục Trần nói.
Lần này thu hoạch được ở trên Vệ tinh Titan tương đối nhiều, cũng nên cho dân chúng một chút phần thưởng tử tế.
"Được." Trần Sợ Nhiên gật đầu.
"Đúng rồi, phát một thông báo, ba ngày sau sẽ tổ chức đại lễ chôn cất những người tử nạn trên Sao Hỏa và Vệ tinh Titan."
Trước đó Lục Trần đã hứa rằng khi rời khỏi Vệ tinh Titan, anh sẽ tổ chức một buổi lễ tang long trọng cho các anh hùng của nhân loại, giờ đã đến lúc rồi.
/539
|