Mẫn nhi, xem tin tức hôm qua chưa?”
Lục Tiêu giật mạnh headphone của Tuyết Mẫn xuống, cô quay sang lườm Tiêu tiêu, lấy lại headphone:
“Tin gì? Khủng hoảng kinh tế á? Top 10 công ty lớn ở Đài Bắc có nguy cơ phá sản chứ gì? Tiêu tiêu, công ty của gia đình tớ làm ăn bao lâu rồi? Sóng gió cỏn con này, cậu nhắc đến làm gì?”
“Mẫn à, nghe nói nghiêm trọng lắm đó, các ngân hàng bắt đầu thúc nợ rồi, sợ không đủ khả năng trả!”
“Rầm!!!”
Tuyết Mẫn tức giận thật sự, Tiêu tiêu này, mọi hôm rất lắm chuyện nhưng cũng biết đường nể nang cô, vậy mà hôm nay nói như vậy, không sợ cô bận lòng hay sao?
Nhận thấy Mẫn Mẫn tức giận, Tiêu tiêu im lặng, ỉu xìu trở về chỗ ngồi, Mẫn Mẫn lắc đầu nhìn bộ dạng lật đật của đứa bạn, cô lại đeo headphone vào, rồi tiếp tục nghe nhạc. Phá sản gì cơ chứ? Đường đường là công ty lớn ở Đài Bắc, phá sản dễ vậy sao? Tiêu tiêu thật ngây thơ.
Tiết học kết thúc như mọi ngày, không đợi Lục Tiêu, cô xách cặp kiêu ngạo đi trước. Đi qua mọi người cứ nhìn cô e dè, người thì sợ, người thì lườm, người thì soi mói làm cô khó chịu đến nỗi chỉ muốn bay về nhà.
“Dì Dương, bố cháu về chưa?”
Mẫn Mẫn bước vào nhà, cô nhẹ nhàng hỏi cô giúp việc, trong lòng đang đè nén tức giận, quyết phải làm cho rõ với bố. Nghe thấy giọng của cô chủ, bà Dương giúp việc vội chạy ra, 2 người giúp việc khác đang giúp Mẫn Mẫn cất cặp và túi đàn.
“Ông chủ đang đợi cô trên phòng đọc sách.”
Mẫn Mẫn cảm thấy ngạc nhiên, bố cô rất ít khi có thời gian đọc sách, hơn nữa lại chẳng bao giờ tìm cô mà toàn cô tìm ông. Chuyện Lục Tiêu vừa nói làm Mẫn Mẫn giật mình, chẳng lẽ công ty sắp phá sản là thật? Hoang đường, không thể và không bao giờ! Mẫn Mẫn trấn an lại bản thân, rồi kiêu ngạo bước lên phòng đọc sách.
“Bố”
“Mẫn nhi, con về rồi à? Mau vào đây, có chuyện ta cần phải trao đổi với con.”
“Chuyện gì vậy ạ?”
Mẫn Mẫn ngồi xuống, nhìn mặt bố 1 cách dò xét, hình như bố cô đang có điều gì ưu phiền? Chuyện gì vậy? Chuyện công ty ư? Hay là chuyện phá sản?
“Con đã tìm được nam nhân nào mình thích chưa?”
Phù, hóa ra là chuyện này, cô thở nhẹ nhõm, hú hồn, hóa ra tưởng chuyện phá sản, rồi 1 tiểu thư như cô lại phải đi làm thêm như trong mấy câu chuyện, rồi yêu 1 anh chàng bình dân, nghĩ đến điều cô đang tưởng tượng thôi cũng đủ khiến cô nổi da gà. Cô nhìn ông Dương, cười tươi:
“Sao hôm nay bố hỏi chuyện này vậy? Thích thì con chưa thích ai. Bố cũng thừa biết tính của Mẫn nhi rồi mà, có lục tung đất Đài Bắc này lên cũng không có người Mẫn nhi thích.”
“Vậy con thích người như thế nào?”
“Tối thiểu phải là ngoại hình được, gia đình có điều kiện, thông minh, chiều con, hơn nữa không được phép có 1 tật xấu nào, tóm lại là 100% perfect boy” (trời ơi, Mẫn tỷ tuyển chồng hay tuyển nhân vật máu mặt nào đây?)
“Vậy là tốt!”
Ông Dương gật gù đồng ý, dĩ nhiên là cái tính kiêu ngạo ngút trời kia của cô là được thừa hưởng từ bố, và cả cái tính lì lợm, bướng bỉnh. Thấy lạ vì câu hỏi của bố, Mẫn mẫn nhìn ông Dương thắc mắc:
“Bố, có phải có chuyện gì không?”
“À...”
Ông Dương ngập ngừng làm Tuyết Mẫn nghi ngờ? Trước giờ bố có bao giờ ngập ngừng thế này đâu? Chuyện gì cũng chỉ nói vỏn vẹn trong 1, 2 câu, nhanh, gọn, dễ hiểu và ngay lập tức phải thực hiện. Mẫn mẫn bắt đầu lo lắng, tự dưng đề cập đến chuyện yêu đương, chẳng lẽ lại bắt cô phải đính hôn sao????? Không sao, chắc công ty đang khó khăn nên cần làm thế, đính hôn thì hủy là được, khi nào công ty tai qua nạn khỏi, thì mọi chuyện sẽ đâu vào đấy. Dù gì cô chẳng phải làm thế, bạn bè cô cũng nhiều người đã đính hôn ( dĩ nhiên toàn con nhà giàu thôi =p~), điều này không còn là lạ nữa. Nhưng mà đính hôn với ai???
“Bố, không lẽ bố định đính hôn cho con với ai đó sao???”
“Aiigggg, đúng chỉ có Mẫn nhi là hiểu ta thôi. Nếu là vậy, con có đồng ý không?”
“Con không đồng ý được sao? Không sao cả, đính hôn thôi chứ có phải kết hôn đâu mà lo. Nếu công ty khó khăn, cần đính hôn để giải quyết, con sẽ đính hôn, đợi khi nào công ty ổn định, chúng ta hủy hôn là được.”
Ông Dương tròn mắt nhìn con gái, điều này là điều ông mong đợi, nhưng không phải chỉ là đính hôn.
“Mẫn nhi à, chuyện này....”
Mẫn mẫn cười xòa ( tỷ cứ cười đi =))~ Sắp có biến rồi đấy), tiến đến mát xa vai cho bố, ông Dương khó xử, ấp úng nói:
“Ta, cũng muốn con đính hôn....”
“Bố muốn thì con sẽ làm tất cả mọi chuyện”
“Thật chứ! Mẫn nhi, con không lừa ông già này chứ?”
“Dĩ nhiên, là 1 tiểu thư như con không thể nói 2 lời được, hơn nữa chỉ là đính hôn, không có vấn đề gì!”
“Thật ra....Công ty chúng ta đang gặp khó khăn lớn, có thể...có thể...sẽ phá sản.”
“Con biết, trang nhất của tất cả các báo đều đã đăng tin rồi. Vì vậy con phải đính hôn để cứu công ty đúng không?”
“À...cứu công ty thì đúng, nhưng mà...không phải đính hôn.”
“Vậy thì quá tốt rồi!!!”
Mẫn mẫn cười lớn, rồi tiếp tục xoa bóp vai cho ông Dương, ông Dương e dè, rồi nuốt nước bọt, quyết định đánh liều nói ra tất cả:
“Không phải đính hôn, mà là kết hôn”
Ông nói lớn, khiến cho Mẫn mẫn giật mình, nghe thấy 2 từ “kết hôn”, Mẫn mẫn hoảng sợ, kéo mạnh ông Dương, lo lắng hỏi:
“Cái gì? Sao lại kết hôn?”
“Gia đình bên đó sợ chúng ta hủy hôn, vì vậy....”
“Không phải bố đã đồng ý rồi chứ?????”
Mẫn mẫn hét lớn, cô chùn chân, đứng lặng, đầu óc quay linh tinh 360 độ không phương hướng, ông Dương sợ hãi, vội vàng nói:
“Chẳng phải con vừa hứa sẽ làm tất cả những gì ta muốn hay sao? Hơn nữa, đối tượng đó rất hợp với tiêu chuẩn của con. Mẫn nhi à, con gái ngoan, bảo bối của ta, con vừa nói là đã nói là sẽ giữ lời hay sao?”
“Bốốốố....Bây giờ bố định bán con gái hay sao?”
Mẫn mẫn tức giận hét lớn, tay vung loạn xạ làm ông Dương sợ toát mồ hôi, ông e dè tìm cách nói khéo để làm dịu lòng con gái.
“Mẫn nhi, đảm bảo người đó con sẽ thích, hơn nữa kết hôn với đính hôn có khác gì nhau là mấy đâu. Bên đó sẽ hứa khi nào 2 đứa đủ tuổi sẽ làm lễ nhập phòng ( động phòng ý :x:x)”
“Con còn đang đi học mà....”
Mẫn mẫn dậm chân, giãy nảy lên phản đối, cô cố nhõng nhẹo để làm nũng ông Dương, vì cô biết ông rất dễ mềm lòng.
“Mẫn mẫn, chỉ là kết hôn trên danh nghĩa thôi, khi nào con đủ tuổi nhập phòng, hãy tìm cách để ly hôn, vậy là được mà.”
“Vậy chẳng phải cũng giống đính hôn hay sao?”
Mẫn mẫn ngạc nhiên, cô dịu lại, nhìn ông Dương, ông cười lớn, rồi đứng dậy đến chỗ kính viễn vọng, ông vừa chỉnh kính vừa nói nghiêm nghị:
“Vậy nên chỉ là lời nói và giấy tờ thôi mà. Con yên tâm!”
Nhận thấy ẩn ý trong câu nói của bố, Mẫn mẫn cười xòa, cô ngồi xuống ghế, uống 1 ngụm trà, cơn giận lắng xuống, cô có vẻ đã chấp nhận chuyện này.
“Vậy cũng phải để con gặp bên đó chứ!”
“Dĩ nhiên là vậy, nhưng vì thời gian gấp quá, nên ba đã thay con làm thủ tục đăng kí kết hôn rồi. Con yên tâm, chỉ qua đợt khủng hoảng này là được. Ngày mai con sẽ chuyển sang nhà đó, và đồng thời chuyển trường.”
“Đột ngột vậy sao?”
Mẫn mẫn ngạc nhiên, tròn xoe mắt ngây thơ nhìn bố, ông Dương mỉm cười gật đầu. Mẫn mẫn miễn cưỡng cúi chào, rồi bước ra khỏi phòng, không sao, chỉ là kết hôn trên giấy tờ, chuyện đó cô sẽ làm, vì công ty của gia đình. Dù gì kết hôn ở tuổi 17, cũng không sao, 3 năm nữa cô mới đủ tuổi để nhập phòng, 3 năm ly thân là đủ để ly hôn rồi. Cô thật là thông minh, và bố cô cũng vậy. ( trời ơi hôn nhân lừa đảo, bố con Mẫn tỷ tệ quá
Lục Tiêu giật mạnh headphone của Tuyết Mẫn xuống, cô quay sang lườm Tiêu tiêu, lấy lại headphone:
“Tin gì? Khủng hoảng kinh tế á? Top 10 công ty lớn ở Đài Bắc có nguy cơ phá sản chứ gì? Tiêu tiêu, công ty của gia đình tớ làm ăn bao lâu rồi? Sóng gió cỏn con này, cậu nhắc đến làm gì?”
“Mẫn à, nghe nói nghiêm trọng lắm đó, các ngân hàng bắt đầu thúc nợ rồi, sợ không đủ khả năng trả!”
“Rầm!!!”
Tuyết Mẫn tức giận thật sự, Tiêu tiêu này, mọi hôm rất lắm chuyện nhưng cũng biết đường nể nang cô, vậy mà hôm nay nói như vậy, không sợ cô bận lòng hay sao?
Nhận thấy Mẫn Mẫn tức giận, Tiêu tiêu im lặng, ỉu xìu trở về chỗ ngồi, Mẫn Mẫn lắc đầu nhìn bộ dạng lật đật của đứa bạn, cô lại đeo headphone vào, rồi tiếp tục nghe nhạc. Phá sản gì cơ chứ? Đường đường là công ty lớn ở Đài Bắc, phá sản dễ vậy sao? Tiêu tiêu thật ngây thơ.
Tiết học kết thúc như mọi ngày, không đợi Lục Tiêu, cô xách cặp kiêu ngạo đi trước. Đi qua mọi người cứ nhìn cô e dè, người thì sợ, người thì lườm, người thì soi mói làm cô khó chịu đến nỗi chỉ muốn bay về nhà.
“Dì Dương, bố cháu về chưa?”
Mẫn Mẫn bước vào nhà, cô nhẹ nhàng hỏi cô giúp việc, trong lòng đang đè nén tức giận, quyết phải làm cho rõ với bố. Nghe thấy giọng của cô chủ, bà Dương giúp việc vội chạy ra, 2 người giúp việc khác đang giúp Mẫn Mẫn cất cặp và túi đàn.
“Ông chủ đang đợi cô trên phòng đọc sách.”
Mẫn Mẫn cảm thấy ngạc nhiên, bố cô rất ít khi có thời gian đọc sách, hơn nữa lại chẳng bao giờ tìm cô mà toàn cô tìm ông. Chuyện Lục Tiêu vừa nói làm Mẫn Mẫn giật mình, chẳng lẽ công ty sắp phá sản là thật? Hoang đường, không thể và không bao giờ! Mẫn Mẫn trấn an lại bản thân, rồi kiêu ngạo bước lên phòng đọc sách.
“Bố”
“Mẫn nhi, con về rồi à? Mau vào đây, có chuyện ta cần phải trao đổi với con.”
“Chuyện gì vậy ạ?”
Mẫn Mẫn ngồi xuống, nhìn mặt bố 1 cách dò xét, hình như bố cô đang có điều gì ưu phiền? Chuyện gì vậy? Chuyện công ty ư? Hay là chuyện phá sản?
“Con đã tìm được nam nhân nào mình thích chưa?”
Phù, hóa ra là chuyện này, cô thở nhẹ nhõm, hú hồn, hóa ra tưởng chuyện phá sản, rồi 1 tiểu thư như cô lại phải đi làm thêm như trong mấy câu chuyện, rồi yêu 1 anh chàng bình dân, nghĩ đến điều cô đang tưởng tượng thôi cũng đủ khiến cô nổi da gà. Cô nhìn ông Dương, cười tươi:
“Sao hôm nay bố hỏi chuyện này vậy? Thích thì con chưa thích ai. Bố cũng thừa biết tính của Mẫn nhi rồi mà, có lục tung đất Đài Bắc này lên cũng không có người Mẫn nhi thích.”
“Vậy con thích người như thế nào?”
“Tối thiểu phải là ngoại hình được, gia đình có điều kiện, thông minh, chiều con, hơn nữa không được phép có 1 tật xấu nào, tóm lại là 100% perfect boy” (trời ơi, Mẫn tỷ tuyển chồng hay tuyển nhân vật máu mặt nào đây?)
“Vậy là tốt!”
Ông Dương gật gù đồng ý, dĩ nhiên là cái tính kiêu ngạo ngút trời kia của cô là được thừa hưởng từ bố, và cả cái tính lì lợm, bướng bỉnh. Thấy lạ vì câu hỏi của bố, Mẫn mẫn nhìn ông Dương thắc mắc:
“Bố, có phải có chuyện gì không?”
“À...”
Ông Dương ngập ngừng làm Tuyết Mẫn nghi ngờ? Trước giờ bố có bao giờ ngập ngừng thế này đâu? Chuyện gì cũng chỉ nói vỏn vẹn trong 1, 2 câu, nhanh, gọn, dễ hiểu và ngay lập tức phải thực hiện. Mẫn mẫn bắt đầu lo lắng, tự dưng đề cập đến chuyện yêu đương, chẳng lẽ lại bắt cô phải đính hôn sao????? Không sao, chắc công ty đang khó khăn nên cần làm thế, đính hôn thì hủy là được, khi nào công ty tai qua nạn khỏi, thì mọi chuyện sẽ đâu vào đấy. Dù gì cô chẳng phải làm thế, bạn bè cô cũng nhiều người đã đính hôn ( dĩ nhiên toàn con nhà giàu thôi =p~), điều này không còn là lạ nữa. Nhưng mà đính hôn với ai???
“Bố, không lẽ bố định đính hôn cho con với ai đó sao???”
“Aiigggg, đúng chỉ có Mẫn nhi là hiểu ta thôi. Nếu là vậy, con có đồng ý không?”
“Con không đồng ý được sao? Không sao cả, đính hôn thôi chứ có phải kết hôn đâu mà lo. Nếu công ty khó khăn, cần đính hôn để giải quyết, con sẽ đính hôn, đợi khi nào công ty ổn định, chúng ta hủy hôn là được.”
Ông Dương tròn mắt nhìn con gái, điều này là điều ông mong đợi, nhưng không phải chỉ là đính hôn.
“Mẫn nhi à, chuyện này....”
Mẫn mẫn cười xòa ( tỷ cứ cười đi =))~ Sắp có biến rồi đấy), tiến đến mát xa vai cho bố, ông Dương khó xử, ấp úng nói:
“Ta, cũng muốn con đính hôn....”
“Bố muốn thì con sẽ làm tất cả mọi chuyện”
“Thật chứ! Mẫn nhi, con không lừa ông già này chứ?”
“Dĩ nhiên, là 1 tiểu thư như con không thể nói 2 lời được, hơn nữa chỉ là đính hôn, không có vấn đề gì!”
“Thật ra....Công ty chúng ta đang gặp khó khăn lớn, có thể...có thể...sẽ phá sản.”
“Con biết, trang nhất của tất cả các báo đều đã đăng tin rồi. Vì vậy con phải đính hôn để cứu công ty đúng không?”
“À...cứu công ty thì đúng, nhưng mà...không phải đính hôn.”
“Vậy thì quá tốt rồi!!!”
Mẫn mẫn cười lớn, rồi tiếp tục xoa bóp vai cho ông Dương, ông Dương e dè, rồi nuốt nước bọt, quyết định đánh liều nói ra tất cả:
“Không phải đính hôn, mà là kết hôn”
Ông nói lớn, khiến cho Mẫn mẫn giật mình, nghe thấy 2 từ “kết hôn”, Mẫn mẫn hoảng sợ, kéo mạnh ông Dương, lo lắng hỏi:
“Cái gì? Sao lại kết hôn?”
“Gia đình bên đó sợ chúng ta hủy hôn, vì vậy....”
“Không phải bố đã đồng ý rồi chứ?????”
Mẫn mẫn hét lớn, cô chùn chân, đứng lặng, đầu óc quay linh tinh 360 độ không phương hướng, ông Dương sợ hãi, vội vàng nói:
“Chẳng phải con vừa hứa sẽ làm tất cả những gì ta muốn hay sao? Hơn nữa, đối tượng đó rất hợp với tiêu chuẩn của con. Mẫn nhi à, con gái ngoan, bảo bối của ta, con vừa nói là đã nói là sẽ giữ lời hay sao?”
“Bốốốố....Bây giờ bố định bán con gái hay sao?”
Mẫn mẫn tức giận hét lớn, tay vung loạn xạ làm ông Dương sợ toát mồ hôi, ông e dè tìm cách nói khéo để làm dịu lòng con gái.
“Mẫn nhi, đảm bảo người đó con sẽ thích, hơn nữa kết hôn với đính hôn có khác gì nhau là mấy đâu. Bên đó sẽ hứa khi nào 2 đứa đủ tuổi sẽ làm lễ nhập phòng ( động phòng ý :x:x)”
“Con còn đang đi học mà....”
Mẫn mẫn dậm chân, giãy nảy lên phản đối, cô cố nhõng nhẹo để làm nũng ông Dương, vì cô biết ông rất dễ mềm lòng.
“Mẫn mẫn, chỉ là kết hôn trên danh nghĩa thôi, khi nào con đủ tuổi nhập phòng, hãy tìm cách để ly hôn, vậy là được mà.”
“Vậy chẳng phải cũng giống đính hôn hay sao?”
Mẫn mẫn ngạc nhiên, cô dịu lại, nhìn ông Dương, ông cười lớn, rồi đứng dậy đến chỗ kính viễn vọng, ông vừa chỉnh kính vừa nói nghiêm nghị:
“Vậy nên chỉ là lời nói và giấy tờ thôi mà. Con yên tâm!”
Nhận thấy ẩn ý trong câu nói của bố, Mẫn mẫn cười xòa, cô ngồi xuống ghế, uống 1 ngụm trà, cơn giận lắng xuống, cô có vẻ đã chấp nhận chuyện này.
“Vậy cũng phải để con gặp bên đó chứ!”
“Dĩ nhiên là vậy, nhưng vì thời gian gấp quá, nên ba đã thay con làm thủ tục đăng kí kết hôn rồi. Con yên tâm, chỉ qua đợt khủng hoảng này là được. Ngày mai con sẽ chuyển sang nhà đó, và đồng thời chuyển trường.”
“Đột ngột vậy sao?”
Mẫn mẫn ngạc nhiên, tròn xoe mắt ngây thơ nhìn bố, ông Dương mỉm cười gật đầu. Mẫn mẫn miễn cưỡng cúi chào, rồi bước ra khỏi phòng, không sao, chỉ là kết hôn trên giấy tờ, chuyện đó cô sẽ làm, vì công ty của gia đình. Dù gì kết hôn ở tuổi 17, cũng không sao, 3 năm nữa cô mới đủ tuổi để nhập phòng, 3 năm ly thân là đủ để ly hôn rồi. Cô thật là thông minh, và bố cô cũng vậy. ( trời ơi hôn nhân lừa đảo, bố con Mẫn tỷ tệ quá
/43
|