Chương 13. Đâm lao thì phải theo lao cũng không tệ.
Vừa nãy An Noãn Noãn lợi dụng Cố Bắc Thần làm những hành động mờ ám, không phải anh không cảm nhận được điều đó, chỉ là không vạch trần cô, đương nhiên, anh cũng biết rằng Mục Hiểu Hiểu đã nói dối, mà An Noãn Noãn cũng không nói sự thật.
Có điều người nào đó rất hưởng thụ với những chiêu trò nhỏ của An Noãn Noãn, tiểu nha đầu này rất biết cách “chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng”, quả thật là rất thông minh!
Cố Bắc Thần cầm lấy tay An Noãn Noãn, “Sao bàn tay lại lạnh thế này?”
Mỗi động tác và ánh mắt của anh đều toát lên vẻ dịu dàng như hai người đã quen nhau mấy kiếp vậy.
Khuôn mặt An Noãn Noãn đỏ lên, tránh đi ánh mắt của Cố Bắc Thần, thấp giọng cười nhạo: “Không sao đâu ~” Vừa dứt lời liền hỏi một câu: “Hai người quen nhau à?”
Cố Bắc Thần nhàn nhạt nói: “Ừ.”
Phòng riêng V06 trên tầng 5 của nhà hàng Giang Thượng, về cơ bản đây là phòng ăn riêng được thiết kế dành riêng cho Cố Bắc Thần.
Cố Bắc Thần và An Noãn Noãn ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn ăn dài bằng đá tráng men đen cạnh cửa sổ.
Cố Bắc Thần đưa thực đơn đến trước mặt An Noãn Noãn: “Thích ăn gì thì cứ thoải mái gọi..”
An Noãn Noãn muốn hỏi anh muốn ăn gì, nhưng người đàn ông kia đã châm một điếu thuốc và bắt đầu hút thuốc, như thể ăn uống không phải chuyện của anh, bộ dạng tự cao không quan tâm đến chuyện gì.
An Noãn Noãn gọi một nồi nước lẩu, cùng một vài món ăn kèm, vốn dĩ không muốn gọi thịt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Cố đại thiếu gia chắc chắn toàn ăn sơn hào hải vị, nên càng phải gọi một đĩa thịt bò và thịt cừu, tôm và cá phi lê.
Cố Bắc Thần căn dặn người phục vụ, hầm một nồi súp sườn cừu ở cửa hàng của bọn họ, để đóng gói mang đi.
Nhà hàng Giang Thượng không hẳn là khách sạn bậc nhất nhưng một bữa ăn ít nhất thì cũng mấy trăm tệ, nhưng vì sao lúc trước An Noãn Noãn cũng đã đến ăn cơm với Lục Tĩnh Vũ mấy lần rồi mà cô chưa từng nghe qua trong nhà hàng lẩu có bán món súp sườn?. Cô ngước mắt lên nhìn Cố Bắc Thần: “Trong nhà hàng này có súp sườn cừu à?.”
Sau khi Cố Bắc Thần nhả ra vòng khói cuối cùng: “Ừ” một tiếng, và sau đó không còn nói câu nào nữa.
An Noãn Noãn lo lắng lòng bàn tay lại tuôn ra một lớp mồ hôi, cắn chặt môi dưới, nhìn Cố Bắc Thần, đúng lúc anh ấy cũng đang nhìn cô, dường như đang tìm tòi nghiên cứu điều gì đó.
“Cái đó, chú Cố, chúng ta nói về chuyện tờ giấy hôn thú kia nhé?” Hai tay An Noãn Noãn đang đan vào nhau ở dưới bàn.
Có Bắc Thần cực kì ghét An Noãn Noãn gọi anh là chú Cố, trừng mắt nhìn cô: “Được thôi, vậy thì trước tiên tôi sẽ nói rõ lập trường của mình, hôn quân, nếu trong thực tế tôi không phạm lỗi, thì một mình em không thể tự ý ly hôn được, tôi nói xong rồi, đến lượt em. "
An Noãn Noãn trong lòng bùng nổ, nói cái em gái anh ấy, trên mặt vẫn là nén cơn giận xuống: “ Nhưng mà, đó là một hiểu lầm, chú là một người rộng lượng đừng làm khó một đứa bé như cháu, cháu, chúng ta ăn cơm xong, rồi đi trả lại tờ giấy kết hôn được không..... "
Cố Bắc Thần hơi tức giận: " An Noãn Noãn, thứ nhất, giấy chứng nhận đó không thể trả lại được; thứ hai, tôi rất bận và không có thời gian chơi đùa với em, nếu đã sai rồi, vậy đã sai rồi thì cứ sai luôn đi, thật ra cũng không tệ lắm.”
An Noãn Noãn cao giọng: “Nhưng mà, chúng ta vốn dĩ không phù hợp chút nào, môn không đăng hộ không đối, chú là cậu cả của nhà họ Cố, một anh hùng trong quân đội, còn cháu là đứa nhỏ của một gia đình bảo mẫu, chúng ta đơn giản chỉ là đầu bò đuôi ngựa, càng huống hồ ... ”An Noãn Noãn cắn môi không dám nói thêm câu nào.
Cố Bắc Thần sốt ruột nhíu mày: “Càng huống hồ cái gì?”
An Noãn Noãn nuốt nước bọt, cái câu càng huống hồ chú lớn hơn cháu 10 tuổi, già như vậy, từ đầu đến cuối cô đều không dám nói ra.
Lắc lắc đầu: "Không, không có gì ~"
Cố Bắc Thần như thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh cong cong môi: “Hôm nay em đi xem mắt với vị giáo viên Trương kia, em vốn dĩ là chưa từng gặp, đúng không?”
/1905
|