Chương 27: Khóc rồi?
An Noãn Noãn cúi đầu nhìn bản thân mình: “Làm sao vậy? Tôi mặc quần áo đi làm có vấn đề gì sao?”
Giọng nói của Cố Bắc Thần khó chịu nói: “Sau này đi làm đừng ăn mặc như vậy nữa, xấu quá.”
Mặc dù chỉ là áo sơ mi cổ áo lá sen màu trắng bình thường, nhưng lại bó sát người, làm cho bộ ngực nhỏ của cô giống như là muốn nhảy ra ngoài, còn có váy đuôi cá màu đen, không qua đầu gối.
Toàn thân trước sau lồi lõm, quá mức khiêu gợi và xinh đẹp! Sẽ khiến cho người khác phái có suy nghĩ kỳ lạ.
Hôm nay tâm trạng của An Noãn Noãn rất xấu rồi, trừng mắt nhìn Cố Bắc Thần một cái, trong lòng thầm mắng một câu, ai cần anh lo.
Trên mặt vẫn quan tâm người khác: “Anh bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không?”
Cố Bắc Thần vẫn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của An Noãn Noãn, kéo chăn ra, chân trái được miếng băng gạc bọc lấy, xem ra rất nghiêm trọng.
“Không sao, tổn thương ngoài da, không gãy xương.” Cố Bắc Thần nói.
An Noãn Noãn ngẩn người nhìn chằm chằm vào chân bị thương của Cố Bắc Thần. Lúc này bầu không khí trong phòng bệnh trở nên đặc biệt an tĩnh, thế cho nên có vẻ kỳ dị.
Cố Bắc Thần híp mắt: “Noãn Noãn, ăn tối chưa?”
Lúc này An Noãn Noãn mới hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn Cố Bắc Thần: “... Anh muốn ăn gì, tôi đi mua cơm.”
Cố Bắc Thần vẫn luôn nhìn vào ánh mắt của cô, giọng nói hơi trầm mang theo sự lười biếng: “Không cần đi mua, sẽ có người chuyên đưa cơm qua đây, muốn ăn cái gì?”
Lúc này An Noãn Noãn nói một câu làm cho quân trưởng Cố trở nên vui vẻ: “Anh là người bệnh, tôi theo anh, anh ăn cái gì tôi ăn cái đó.”
Cố Bắc Thần cong môi, đưa tay: “Tới đây.”
Lần này An Noãn Noãn cũng không ngẩn người, không mở to mắt nhìn anh, mà tới gần anh vài bước: “Làm sao vậy?”
Cố Bắc Thần đưa tay kéo cô tới trước mặt, con mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô: “Khóc rồi sao?”
An Noãn Noãn im lặng nuốt nước miếng: “Không, không có, đang yên đang làm khóc cái gì.”
Ngón tay thon dài của Cố Bắc Thần lướt lên gương mặt của cô: “Tôi còn tưởng nhìn thấy tin nhắn tôi ở bệnh viện cho nên đã khóc rồi.”
An Noãn Noãn cảm thấy tư thế của hai người rất ái muội, khom người vùng vẫy khỏi tay của anh: “Anh có muốn uống nước không? Tôi đi rót nước cho anh.”
Cố Bắc Thần không buông tay, nhìn cô: “Trong nhà thu dọn hết chưa?”
“Hả? Ôi.” An Noãn Noãn lộ ra vẻ mất tự nhiên: “Tôi luôn đi làm, tăng ca, cuối tuần này mới chuẩn bị đi xem...”
Cố Bắc Thần lộ ra vẻ u ám: “Thật không? Nói như vậy, em hoàn toàn chưa về nhà sao?”
“Về rồi.” Là đã về nhà của cô có được không.
Hỏa nhãn kim tinh của Cố Bắc Thần làm sao An Noãn Noãn có thể qua mặt được, cô có thể nói cô quên mất chuyện này không.
Hai tuần này đều đang bận làm bản quảng cáo, nhưng mà cho tới hôm nay nhận được cái kết quả này, cô đâu còn tinh thần nhớ tới chuyện của Cố Bắc Thần.
Cùng lúc đó, trong thư phòng lão gia tử của Cố gia.
Từ Phượng Chi đang nói đến chuyện hôn sự chớp nhoáng của Cố Bắc Thần với bố chồng và chồng, lời đồn trong quân khu là thật.
Nhưng làm cho Từ Phượng Chi kích động là người con trai lấy lại là cháu của nữ đầu bếp năm đó, chuyện này làm sao có thể.
Ý của bà vô cùng rõ ràng, thừa dịp chuyện này còn chưa có nhiều người biết, nhanh chóng để cho cha chồng và chồng ra mặt thu dọn.
Nhưng mà nghe xong báo cáo mặt của lão tướng quân Cố Trường Hà vui mừng vung tay lên: “Rất tốt mà! Con của nữ đầu bếp thì sao? Tôi cảm thấy rất tốt.”
/1905
|