Chương 29: Về ngay trong đêm
Cố Bắc Thần nắm lấy cái cằm của An Noãn Noãn: “Từ Hải Thành đến quê của em mất bao lâu?”
“Hơn hai tiếng.”
Cố Bắc Thần híp con mắt, vậy đi xe của bọn họ khoảng nửa tiếng là tới.
“Bây giờ xuất phát, tôi đi với em.” Ánh mắt của Cố Bắc Thần vô cùng chắc chắn nhìn An Noãn Noãn.
“Anh không phải là đang bị thương sao?”
Cố Bắc Thần liếc cô một cái: “Vết thương như vậy tính là gì chứ?”
Cố Bắc Thần nói xong, muốn gọi người ở cửa hành động, bị An Noãn Noãn ấn lại, ánh mắt của cô long lanh ngập nước, lần đầu tiên dùng ánh mắt này nhìn Cố Bắc Thần: “Tại sao phải là tối nay? Tôi, tôi còn có một câu hỏi muốn hỏi anh!”
Cố Bắc Thần trừng cô một cái: “Trở về từ từ hỏi. Cả đời còn rất dài.”
Cuối cùng An Noãn Noãn nuốt nước miếng, ngậm miệng lại.
Thấy cô ăn quả đắng, môi mỏng của Cố Bắc Thần kéo lên một độ cong tà mị, nhìn vào mắt của An Noãn Noãn, giọng nói u ám nói: “Nếu đã kết hôn rồi, như vậy hai chúng ta phải hòa thuận sống vui sướng qua thời gian này, em cứ nói đi?”
Hôm nay thực tế bày ra ở trước mặt của An Noãn Noãn ép cô suy nghĩ rất nhiều, lúc này ánh mắt cô hoảng hốt nhìn Cố Bắc Thần, cuối cùng vẫn gật đầu, giọng nói trở nên hiền hòa: “Ừ, em sẽ cố gắng.”
Những lời này của An Noãn Noãn ngược lại khiến cho Cố Bắc Thần cảm thấy rất hưởng thụ, anh đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu của cô, giọng nói hiền hòa lại trầm thấp, “Vậy bây giờ xuất phát thôi, về quê của em để gặp bà ngoại.”
An Noãn Noãn hơi đảo mắt, nghi ngờ nhìn Cố Bắc Thần, tròng mắt trắng đen rõ ràng trong suốt không có tạp chất nào, nhưng trong lòng của cô vẫn lo lắng, cắn môi dưới: “Tại sao phải là bây giờ...”
Cố Bắc Thần không muốn nói với cô, mẹ của anh đã biết rõ việc bọn họ đăng ký kết hôn, cho nên càng không muốn nói với cô, Từ Phượng Chi không đồng ý, đương nhiên cũng không thể nói cho cô biết, Từ Phượng Chi rất có thể sẽ tìm bà ngoại của cô theo như suy đoán.
Cố Bắc Thần không trả lời câu hỏi của An Noãn Noãn, chỉ gọi lính cảnh vệ ở cửa, phân phó bọn họ chuẩn bị xe đồng thời anh đưa tay ấn điện thoại của bác sĩ trưởng Cao Kiện.
Lát sau Cao Kiện hùng hổ tiến tới nói: “... Ông đây sớm muộn gì sẽ bị anh hại chết, vội vàng đi đầu thai à đêm hôm khuya khoắt muốn chạy đi đâu.”
Cố Bắc Thần nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua, híp cặp mắt hẹp dài nhìn Cao Kiện: “Có tin tôi ra lệnh quân đội chuyển Liên Kiều đến sở y tế đặc chủng không.”
Cao Kiện sờ chóp mũi, hung hăng nói: “Anh có khí phách.” Sau khi nói xong, chỉ vào mũi của Cố Bắc Thần nói: “Để hai người của anh trông coi ở đây, từ giờ trở đi tất cả đều nghe theo tôi, nếu không thì, hừ.”
Một chiếc xe bảo mẫu có bảng hiệu quân đội bay nhanh trên đường cao tốc, Cố Bắc Thần nghiêng người dựa vào giường xếp, An Noãn Noãn bên cạnh đang căng thẳng đến chóp mũi và trán đều là mồ hôi.
Cố Bắc Thần hơi cau mày: “Thả lỏng đi, tin là bà ngoại sẽ rất vui.”
An Noãn Noãn im lặng nuốt nước miếng, nhẹ nhàng gật đầu: “Tôi vẫn là nên gọi cho bà nói một tiếng!” Miễn cho lát nữa dọa bà ngoại ngất đi.
Trong phòng khách nhà của An Noãn Noãn chỉ có hai người là bà ngoại và Cố Bắc Thần, bà ngoại hồi phục rất tốt, nhìn thẳng vào Cố Bắc Thần trên mặt đều là sự đau lòng: “... Đứa bé Noãn Noãn này thật là hồ đồ, đại thiếu gia đang bị thương sao còn có thể đưa Noãn Noãn trở về chứ, đứa nhỏ này thật sự không hiểu chuyện.”
Nói thật, người hầu nhà họ Cố nhiều như vậy, Cố Bắc Thần không biết ai là ai, chỉ là ngày sinh nhật hai mươi hai tuổi An Noãn Noãn giúp làm cơm ở trong phòng bếp của nhà họ Cố, lúc giúp bà lão đưa đồ ăn lên đã khiến cho anh chú ý tới.
/1905
|