Chương 3: Không có ý định nhảy sông tự tử
Cái gì? An Noãn Noãn điên cuồng chớp mắt, hoá ra anh cho rằng cô muốn nhảy sông tự tử?
Khóe miệng người phụ nữ nào đó cong lên, buồn cười, bà ngoại còn đang nằm trong bệnh viện, làm sao cô có thể có lòng dạ thanh thản mà đi tìm chết được.
Nhìn thấy nụ cười của An Noãn Noãn, Cố Bắc Thần chau mày: "Buồn cười lắm sao?"
Người đàn ông này rõ ràng là nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ, nhưng tại sao lại hình thành khí chất mạnh mẽ như vậy?
An Noãn Noãn như bị điểm huyệt đứng bất động tại chỗ, nuốt nước miếng, từ từ giải thích: "Tôi không có ý định tự tử. Có điều vẫn cảm ơn ngài!"
An Noãn Noãn nói xong, liền cúi đầu cảm tạ với Cố Bắc Thần.
Chân mày Cố Bắc Thần lần nữa nhíu lại, cô nhóc này bị mất trí nhớ sao? Hay là, cô căn bản không phải là cô bé kia?
An Noãn Noãn cúi đầu cảm ơn xong, ngẩng đầu lên, bước chân chuẩn bị rời đi, "Ai da..." Bởi vì cô đứng quá lâu mà hai chân đều tê dại, lảo đảo suýt nữa ngã xuống, may được Cố Bắc Thần đỡ lấy eo: "Sao vậy?"
Mặt của An Noãn Noãn thẳng tắp đập vào lồng ngực Cố Bắc Thần, bởi vì lúc này trọng tâm bất ổn, cô theo bản năng đưa tay mạnh mẽ ôm lấy eo của Cố Bắc Thần.
Cố Bắc Thần nói xong, hơi thở nam tính mãnh liệt xông vào chóp mũi An Noãn Noãn, mùi thuốc lá sạch sẽ nhàn nhạt khiến tim cô đập nhanh lên, hai má đỏ bừng, tim đập thình thịch vài cái.
Lục Đào đã đỗ xe vội vàng chạy đến, nhìn thấy cảnh phía trước, hai mắt mở to nhìn, từ từ tiến lên: "... Có muốn đưa người đến bệnh viện không?"
An Noãn Noãn rời khỏi ngực của Cố Bắc Thần, dùng sức xua tay: "Không cần, không cần, cảm ơn hai người, tôi thật sự không sao."
Đúng thật là mất mặt mà, chẳng lẽ trên mặt cô tỏ rõ vẻ không vui sao? Trên mặt cô có viết mấy chữ ‘tôi muốn nhảy sông tự tử à’, đúng thật là....
Cố Bắc Thần tự nhiên nói: "Không sao thì cũng đừng ngốc ở đây nữa, trời sắp mưa rồi, nước sông sẽ dâng lên, đi lên đi!"
An Noãn Noãn gần như được Cố Bắc Thần "hộ tống" lên bờ.
An Noãn Noãn lần nữa cúi đầu với hai người đàn ông xa lạ trước mặt: "Xin lỗi, mang đến phiền toái cho hai người rồi, tôi là đang ở chỗ này chờ bạn." Giờ phút này, cô mới xem như là hoàn toàn bình tĩnh trở lại sau khi bắt được hai kẻ gian dâm kia.
Cố Bắc Thần và Lục Đào cùng ngồi vào xe, Cố Bắc Thần nói: "Lái xe trở lại đường cũ, đi theo cô gái kia."
Lục Đào khởi động xe, bất ngờ, hơi nhướng mày: "Không phải chứ..."
"Cô gái kia mấy năm trước là người hầu của nhà tôi." Cố Bắc Thần nói, ánh mắt dừng lại ở bóng dáng kiêu ngạo bên đường cách đó không xa, nhẹ giọng nói: "Tôi cảm giác cô gái kia có chỗ không đúng."
Nghe Cố Bắc Thần nói, Lục Đào đảo mắt, cười khẽ, ừm! Khá thú vị.
Lúc này, Thang Mễ dừng xe ở bên đường, nhanh chóng xuống xe ôm lấy An Noãn Noãn: "Noãn Noãn, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Trong điện thoại An Noãn Noãn cũng không nói quá nhiều, nhưng Thang Mễ lại cảm thấy cô đã xảy ra chuyện, hơn nữa còn là chuyện lớn, nếu không thì cô đã không dùng giọng nói như vậy để nói chuyện với cô ấy.
An Noãn Noãn bây giờ lại vô cùng bi thương, nhưng cũng may mắn là cô đã nhìn rõ bộ mặt thật của hai người cặn bã Mục Hiểu Hiểu và Lục Tĩnh Vũ kia, nếu không thì, cô vẫn còn ngây ngốc sẽ không biết bị hai người đê tiện kia lừa đến lúc nào.
Hít một hơi thật sâu, trời đã bắt đầu mưa, An Noãn Noãn giật giật khóe miệng: "Không có gì đâu, lên xe đi, mình sẽ từ từ nói với cậu."
An Noãn Noãn không phải là người biết nói dối, đương nhiên cô biết mình không thể lừa được hoả nhãn kim tinh của Thang Mễ.
Khi cả hai lên xe, Thang Mễ liền nhìn An Noãn Noãn: "Lục Tĩnh Vũ không cho cậu vay tiền sao?"
An Noãn Noãn cũng biết nơi Thang Mễ đỗ xe hoàn toàn không phải là chỗ đậu xe, hai cô cứ như vậy không phải là đang đợi cảnh sát giao thông đến chào hỏi sao? Cô liếc mắt nhìn Thang Mễ nói: "Ừm! Trước tiên cậu lái xe đi, đưa mình đến bệnh viện, rồi từ từ mình nói."
Thang Mễ đạp ga, lái chiếc Volkswagen, hùng hùng hổ hổ đi trên đường lớn.
Lục Đào liếc mắt nhìn đồng hồ: "Đi theo không?"
Cố Bắc Thần cau mày: "Không cần."
/1905
|