Đối với cô bao lâu nay tất cả đều là sống trong nhung lụa, sung sướng hưởng thụ, cảm giác thật là tuyệt! Thế nhưng, tất cả chỉ là quá khứ từ khi ngày nghỉ hè đã kết thúc và bắt đầu đi học lại. Cô ngồi trong xe la í ới, giậm giậm chân tức giận nói Tại sao nghỉ hè ngắn ngủn vậy? Ta còn chưa đi mua sắm gì mà? , cô nhìn ra ngoài cửa sổ ô tô thì thấy xe đã đến trường từ lúc nào Đối với cô hằng ngày phải xách cặp đến trường là một cực hình. Cô bước xuống xe, đeo balo lên vai và bước vào trường, nhấc đôi chân nặng nề không muốn bước nhưng phải cố mà thôi! Cô thở dài. Bước vào trường, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. Cô : Hồ Lục Thủy, thiên kim tiểu thư nhà họ Hồ kiêm Đại tỷ của trường phổ thông A Hoa, ngôi trường nổi tiếng với điểm cao ngất trời, tụ họp các thành phần trai tuấn nữ mỹ. Cô không quan tâm đến những con mắt đó, cứ thế bước vào trường với gương mặt lạnh.
Đại tỷ , Hàm Thi từ đằng sau thấy bóng dáng của Hồ Lục Thủy chạy đến nhảy cửng lên ôm. Cô quay sang nhìn nhỏ, nở nụ cười tươi vui nhưng nhanh tắt đi.
Chào ,cô nói duy nhất một từ nhưng trong đó chứa hàm ý, nhỏ nhìn cô, nở nụ cười răng khểnh luôn tươi của nó. Nhỏ leo xuống, khoác tay qua cổ cô vừa đi vừa nói chuyện.
Nè nè biết gì không? Lớp tụi mình hôm nay có giáo viên mới đó ,nhỏ hí ha hí hửng nói
Giáo viên? Bà kia đâu? Hay không chịu nổi nên đổi giáo viên rồi? Đáng — đời ,cô cười khảy một cái, kéo dài chữ đáng đời . Nhỏ nhìn cô, cười khảy. Không lâu sau đã đến cửa lớp, cô mở cửa ra. Mọi ánh mắt nhìn về phía cô lần nữa, nhưng lần này cô đáp lại bằng ánh mắt vui vẻ. Cô chạy ào đến tụi tụ tập một góc, mở giọng vui vẻ ra
Á Nguyệt, Hạo Thiên, Đình Đình, Nhật Lâm, Chu Thảo, tớ nhớ các cậu quá à~~ , cô nhào đến ôm Á Nguyệt, cả bọn cười rộ lên
Tớ cũng nhớ cậu, những ngày qua tớ chán nản khi phải rú rú ở nhà rồi ,Á Nguyệt ôm cô, dụi mặt vào ngực của cô
Haha...nhột...haha , cô cười cười. Bỗng cánh cửa lớp mở ra, tiếng giày cộp cộp vang lên, cô cảm nhận được tiếng thở dài, tiếng bức chân vững vàng. Là thầy giáo! Cô nghĩ là như vậy. Cô quay lưng lại nhìn người giáo viên đó, quả không sai, cô nhìn ông thầy với ánh mắt không cảm xúc, trực giác mách bảo phải đi về chỗ sớm. Cô buông Á Nguyệt ra, nói nhỏ với tụi nó
Về chỗ ngồi ngay lập tức , cô chưa kịp nói câu đó thì ông thầy đang ngồi rung chân trên chiếc ghế đã phải hơn chục lần thay giáo viên lên tiếng, nói đúng lời cô chuẩn bị nói, cô nhìn ông thầy với ánh mắt ngạc nhiên nhưng chưa đầy 1 giây hồi phục lại ánh mắt lạnh nhạt. Bước vào chỗ của mình, cô ngồi xuống nhưng chưa kịp ngồi thì ông thầy lên tiếng
Các em đứng lên cho tôi , hắn đứng lên, đi xuống phía lớp, nhìn cả bọn với ánh mắt khinh thường. Cả bọn nhìn nhau, không nói lời nào nhưng vẫn hiểu, liền đứng lên như theo lời ông thầy. Ông thầy bước qua hai dãy, nhìn xuống chân của mỗi đứa học sinh và hắn dừng lại ở Hồ Lục Thủy. Cô nhìn hắn, trong đầu nghĩ Tên này dừng lại ở đây là ý gì nhỉ? ,cô suy nghĩ nhìn ông thầy rồi nhìn xuống đôi giày của mình, đôi Vans clacssic được hắn nhìn chăm chú
Thầy ơi, đừng nhìn nữa thầy , cô lên tiếng, khoanh tay trước ngực nhìn ông thầy không chút kiên dè. Hắn ngước lên nhìn cô, cô toả ra mùi sát khí, tuy nhẹ nhưng đủ để người ta lạnh sống lưng, cô ấy nhìn mình không chút sợ hãi, quả là có tố chất! Hắn cười khảy nhìn cô
Cười gì? , cô nhìn hắn khó hiểu, tại sao hắn lại cười, vả lại với nụ cười khinh thường
Thú vị thật , hắn nói duy nhất ba từ, đi về phía bục giảng để cô với khuôn mặt khó hiểu. Cô nhìn hắn, một ông thầy giáo mà giám không phục trước cô ư? Cô cười khinh nhìn dáng người của hắn.
Tôi là Vương Minh Khang, sẽ là giáo viên chủ nhiệm của các em và sẽ giảng dạy môn Toán và Anh , hắn nói một tràng, không nhìn đám học sinh ở dưới.
Và cứ thế cho đến khi hết giờ, hắn đi ra khỏi lớp, không nói lời nào nhìn Hồ Lục Thủy mỉm cười nhưng nhanh chóng đã bị dập tắc. Cô nhìn hắn, xách balo đeo lên vai đi ra khỏi lớp cùng với Hàm Thi
Về đến nhà riêng của cô, đặt balo xuống giường, nằm phịch xuống giường đánh một giấc tới 5h chiều. Khi tỉnh dậy thì cô đã thấy khắp nhà tối om, vì thiết kế theo kiểu Châu Âu nên ngôi nhà này trở thành biệt thự. Cô đi xuống dưới nhà, mở tủ lạnh và lục lọi tìm đồ ăn. Hâm lại đồ ăn hôm qua và kèm theo một ly sữa nóng, cô nhâm nhi một mình, đến sofa ngồi xuống mở tivi coi. Khi tivi được mở lên thì tin tức đầu tiên là Vương Minh Khang xuất hiện với bộ suit đen tôn lên vẻ lạnh lùng cùng với mái tóc vuốt ngược ra sau, đang đi đến bữa tiệc chúng mừng của ba cô
Không...thể...nào
Đại tỷ , Hàm Thi từ đằng sau thấy bóng dáng của Hồ Lục Thủy chạy đến nhảy cửng lên ôm. Cô quay sang nhìn nhỏ, nở nụ cười tươi vui nhưng nhanh tắt đi.
Chào ,cô nói duy nhất một từ nhưng trong đó chứa hàm ý, nhỏ nhìn cô, nở nụ cười răng khểnh luôn tươi của nó. Nhỏ leo xuống, khoác tay qua cổ cô vừa đi vừa nói chuyện.
Nè nè biết gì không? Lớp tụi mình hôm nay có giáo viên mới đó ,nhỏ hí ha hí hửng nói
Giáo viên? Bà kia đâu? Hay không chịu nổi nên đổi giáo viên rồi? Đáng — đời ,cô cười khảy một cái, kéo dài chữ đáng đời . Nhỏ nhìn cô, cười khảy. Không lâu sau đã đến cửa lớp, cô mở cửa ra. Mọi ánh mắt nhìn về phía cô lần nữa, nhưng lần này cô đáp lại bằng ánh mắt vui vẻ. Cô chạy ào đến tụi tụ tập một góc, mở giọng vui vẻ ra
Á Nguyệt, Hạo Thiên, Đình Đình, Nhật Lâm, Chu Thảo, tớ nhớ các cậu quá à~~ , cô nhào đến ôm Á Nguyệt, cả bọn cười rộ lên
Tớ cũng nhớ cậu, những ngày qua tớ chán nản khi phải rú rú ở nhà rồi ,Á Nguyệt ôm cô, dụi mặt vào ngực của cô
Haha...nhột...haha , cô cười cười. Bỗng cánh cửa lớp mở ra, tiếng giày cộp cộp vang lên, cô cảm nhận được tiếng thở dài, tiếng bức chân vững vàng. Là thầy giáo! Cô nghĩ là như vậy. Cô quay lưng lại nhìn người giáo viên đó, quả không sai, cô nhìn ông thầy với ánh mắt không cảm xúc, trực giác mách bảo phải đi về chỗ sớm. Cô buông Á Nguyệt ra, nói nhỏ với tụi nó
Về chỗ ngồi ngay lập tức , cô chưa kịp nói câu đó thì ông thầy đang ngồi rung chân trên chiếc ghế đã phải hơn chục lần thay giáo viên lên tiếng, nói đúng lời cô chuẩn bị nói, cô nhìn ông thầy với ánh mắt ngạc nhiên nhưng chưa đầy 1 giây hồi phục lại ánh mắt lạnh nhạt. Bước vào chỗ của mình, cô ngồi xuống nhưng chưa kịp ngồi thì ông thầy lên tiếng
Các em đứng lên cho tôi , hắn đứng lên, đi xuống phía lớp, nhìn cả bọn với ánh mắt khinh thường. Cả bọn nhìn nhau, không nói lời nào nhưng vẫn hiểu, liền đứng lên như theo lời ông thầy. Ông thầy bước qua hai dãy, nhìn xuống chân của mỗi đứa học sinh và hắn dừng lại ở Hồ Lục Thủy. Cô nhìn hắn, trong đầu nghĩ Tên này dừng lại ở đây là ý gì nhỉ? ,cô suy nghĩ nhìn ông thầy rồi nhìn xuống đôi giày của mình, đôi Vans clacssic được hắn nhìn chăm chú
Thầy ơi, đừng nhìn nữa thầy , cô lên tiếng, khoanh tay trước ngực nhìn ông thầy không chút kiên dè. Hắn ngước lên nhìn cô, cô toả ra mùi sát khí, tuy nhẹ nhưng đủ để người ta lạnh sống lưng, cô ấy nhìn mình không chút sợ hãi, quả là có tố chất! Hắn cười khảy nhìn cô
Cười gì? , cô nhìn hắn khó hiểu, tại sao hắn lại cười, vả lại với nụ cười khinh thường
Thú vị thật , hắn nói duy nhất ba từ, đi về phía bục giảng để cô với khuôn mặt khó hiểu. Cô nhìn hắn, một ông thầy giáo mà giám không phục trước cô ư? Cô cười khinh nhìn dáng người của hắn.
Tôi là Vương Minh Khang, sẽ là giáo viên chủ nhiệm của các em và sẽ giảng dạy môn Toán và Anh , hắn nói một tràng, không nhìn đám học sinh ở dưới.
Và cứ thế cho đến khi hết giờ, hắn đi ra khỏi lớp, không nói lời nào nhìn Hồ Lục Thủy mỉm cười nhưng nhanh chóng đã bị dập tắc. Cô nhìn hắn, xách balo đeo lên vai đi ra khỏi lớp cùng với Hàm Thi
Về đến nhà riêng của cô, đặt balo xuống giường, nằm phịch xuống giường đánh một giấc tới 5h chiều. Khi tỉnh dậy thì cô đã thấy khắp nhà tối om, vì thiết kế theo kiểu Châu Âu nên ngôi nhà này trở thành biệt thự. Cô đi xuống dưới nhà, mở tủ lạnh và lục lọi tìm đồ ăn. Hâm lại đồ ăn hôm qua và kèm theo một ly sữa nóng, cô nhâm nhi một mình, đến sofa ngồi xuống mở tivi coi. Khi tivi được mở lên thì tin tức đầu tiên là Vương Minh Khang xuất hiện với bộ suit đen tôn lên vẻ lạnh lùng cùng với mái tóc vuốt ngược ra sau, đang đi đến bữa tiệc chúng mừng của ba cô
Không...thể...nào
/10
|