GÓC DÀNH CHO TÁC GIẢTác giả Tô Chỉ San: chap 8 có 1 vài sai sót. Đó là tên của 4 người kia, gồm: Lý Mạn, Tử Ngưng, Gỉan Nhạc và Lãnh Lãnh nha
----------------------
Chuyện gì xảy ra vậy? , Triệu Thần từ xa đi tới, gương mặt điềm tĩnh đến lạ thường, nhìn gương mặt đỏ của Cát Dương, cơn tức ập đến nhưng...phải nhịn!!
Triệu Thần, cô ta đánh người của cậu kìa , Hồ Lục Thủy chạy đến cầm cánh tay Triệu Thần, khoé mắt ươn ướt, đôi môi đang ra lệnh.
À xin lỗi!! Cô là ai vậy? Bọn tôi quen cô hả? , Cát Dương đi tới bên Triệu Thần, từ trong túi áo của anh rút ra một chiếc khăn giấy màu đỏ, bên trong có tẩm sẵn thuốc trị thương nên chỉ cần lau lên vết thương là được.
Giản Nhạc thấy Vương Minh Khang ở đằng sau, không mảy may học trò của mình đang cãi nhau, vẫn tiếp tục nhâm nhi tách trà hoa cúc. Khều nhẹ tay Lý Mạn, nói: Lý Mạn, thầy kìa! , Lý Mạn quay đầu lại nhìn thầy, quả nhiên là có duyên mà, đi đâu cũng gặp ( Tô San: bớt ATSM đi chế :v ). Liếc nhìn Hồ Lục Thủy, nói to: Giản Nhạc, bây giờ cậu và tớ tới chỗ thầy Khang đi , nói xong quay lưng đi.
Giản Nhạc cười khinh, xoay người đi theo Lý Mạn đến bên chỗ thầy. Đình Đình thấy cô im lặng, trong tay cầm 7 viên bi, búng tay một cái, cả bảy lăn đến chỗ đôi gót của Lý Mạn và Giản Nhạc. Và...
RẦM!! Cả hai úp mặt xuống dưới nền nhà, một tay của Giản Nhạc kéo mép khăn trải bàn một bên, thức ăn ở trên lập tức đổ lên người, gương mặt dính sốt cà, rau giá. Quần áo cũng bị cơm cà ri và nước hoa quả đổ lên, đương nhiên sẽ là trò cười của mọi người xung quanh.
Đáng đời , Cát Dương cười khẽ một tiếng, lấy tay che miệng lại. Triệu Tử nhìn dáng vẻ này của cả hai, không nhịn được cười phá lên Đình Đình...hahaha...cậu được...được...hahaha...đó!! Hahaha , đặt bàn tay lên vai Đình Đình, ôm bụng cười
Lãnh Lãnh nhìn Đình Đình, đột ngột đi tới, quát: Là cậu làm phải không? , chuẩn bị giơ tay lên tát thì một bàn tay to, lạnh lẽo bắt lại
Cậu thấy tôi làm? Chứng cứ đâu? , Đình Đình thản nhiên gạt tay Lãnh Lãnh ra, lấy chiếc khăn mùi soa trong túi ra lau tay mình. Ngầm ý là bàn tay này vừa cầm phải một vật dơ bẩn
Hành động của cậu là có ý gì?
Ý gì đâu, tay dơ thì phải lau cho sạch thôi chứ sao. Ý kiến?
...Cậu...cậu nhớ đó!
Mặt tôi là tôi phải nhớ, khắt vào tim mình. Mắc gì phải nhớ mặt cậu? , Đình Đình lau xong bàn tay, chiếc khăn đó được vứt vào sọt rác một cánh dứt khoác.
Vương Minh Khang nhìn hành động này của cả bọn, khoé miệng nhếch lên nụ cười đầy hứng thú.
||||||||||||||||
Triệu Thần... , giọng nói run rẩy, Tử Ngưng nhìn Triệu Thần với con mắt cầu xin Hồi nãy tớ xin lỗi vì...—
Người cần xin lỗi không phải là tôi , từ trong miệng thốt ra 8 từ lạnh lẽo, không thèm liếc nhìn một cái, chăm chú chăm lo cho Cát Dương
Cậu bắt tớ đi xin lỗi cái con nhỏ này sao? Tớ có cái gì thua kém nó mà sao cậu không chấp nhận tớ...? , Tử Ngưng nói to, đôi mắt bắt đầu ướt. Mong cho chiêu này hiệu quả, nghe đồn rằng Triệu Thần rất thích những cô gái mít ước, mong sẽ chiếm được một chút ánh mắt. Tuy nhiên...
Xin lỗi hay không là quyền của cô. Chúng ta đi thôi Cát Dương! , không một chút tình cảm, một chút quan tâm trong đó. Vô vọng rồi
Tôi xi— , lời chưa nói, giọng nói kia đã cắt ngang
Tôi không cần lời xin lỗi của cô , 8 từ được thốt ra từ miệng của Cát Dương. Đối với cô mà nói, xin lỗi chỉ là lời nói suông mà thôi. Hành động, cô mới cần.
Tử Ngưng nắm chặt bàn tay lại, trừng mắt nhìn Cát Dương : Cô đừng có quá đá— , lời chưa nói hết, đã bị một giọng nói chen vào
Bạn tôi có quá đáng hay không, không cần cô lên tiếng nhận xét , vâng, đây chính là giọng nói của chị Hồ Lục Thủy sau bao nhiêu cảnh diễn bị tác giả cắt. Lạnh lùng nhìn Tử Ngưng
..... , Lãnh Lãnh run rẩy, im lặng nhìn Hồ Lục Thủy, chưa bao giờ cô cảm nhận được sự lạnh lẽo này
Hành động không có lí do này, 'xin lỗi'? Xin lỗi, lời hứa đó đối với bọn này, coi như chưa bao giờ nghe thấy. Còn về cái tát, sẽ trả lại , đôi mắt không chút gợn sóng, nói xong xoay người rời khỏi. Sau lưng là bọn Đình Đình
Vương Minh Khang uống xong tách trà, đứng dậy chuẩn bị đi về lớp, thì...
Thầy ơi...đỡ em dậy...được không ạ?'', giọng nói run rẩy của Lý Mạn vang lên, cả người bây giờ toàn mùi thức ăn, đứng lên thì được nhưng.....phải tỏ ra yếu đuối trước mặt thầy mới được. Anh nhìn thấy hành động này của cô, muốn xoay người rời đi nhưng mọi người xung quanh sẽ nói gì, anh không muốn hình tượng mình xây bấy lâu nay sụp đổ nhanh chóng, đành ngậm ngùi vươn tay ra. Tuy nhiên...
Còn ở đó làm gì vậy?'', giọng nói lạnh lùng, không chút tình cảm vang lên từ phái sau lưng anh, quay mặt lại nhìn thấy cô đang khoanh tay lại, dùng đôi mắt đó nhìn anh. Tiêu rồi!!! Thế là cuộc đời này chấm dứt rồi...nhưng mà cô đến đúng lúc lắm, rất đúng lúc là đằng khác
Thầy...giúp em, chân em hình như bị chật rồi... , cố níu giữ thầy lại,phải dùng chiêu khác mới được.
Thầy Khang! , chữ Khanh được cô nhấn mạnh
Lý Mạn tức giận, không kìm lòng được, một tay vịn bàn đứng lên, thức ăn trên người cũng rơi xuống, Giản Nhạc thì được Lãnh Lãnh và Tử Ngưng giúp đứng lên. Cô nhìn Lý Mạn, đôi mắt xẹt qua một chút ánh sáng
Thầy à, chúng ta đi thôi , cô cầm tay của anh, dán vào người mình rời đi.
Lý Mạn đột nhiên lên tiếng: Hồ Lục Thủy, Hồ Lục Thủy, suốt ngày thầy chỉ biết có mỗi cô ta thôi sao? Cô ta đã làm những gì cho thầy chưa? Tại sao thầy phải ở bên cô ta chứ? Em thích thầy... , kèm theo đó là những giọt nước mắt ( Tô San: mem định thêm chữ giả tạo dzô mà không nỡ )
Vương Minh Khang dừng bước, hết lần này đến lần khác là cô lên tiếng, lần này đến lượt anh
Tên học trò của tôi, em không cần nói ra , sải bước đi tiếp
(C_C)(C_C)(C_C)(C_C)(C_C)(C_C)
Buổi chiều...
Kế hoạch giờ làm gì? , A Hoa ôm eo Đình Đình, vẻ mặt nửa giỡn nửa nghiêm. Từ nhỏ hai người này đã đính hôn với nhau nên việc thân mật này cả đám cũng quen rồi
Hả?! Không phải nên đùa giỡn tiếp sao? , Triệu Tử thất vọng, thở dài
Cát Dương, cậu không sao chứ? , Hàm Thi lo lắng cho Cát Dương
Không sao đâu, tớ ổn. Thù này không trả tớ không phải Cát Dương , dựa vào lưng Triệu Thần, đôi mắt loé lên vẻ thích thú.
Tung tin tớ và Khang có đính hôn, giao ước từ nhỏ lên, được sự đồng ý cũng như chúc phúc của 2 gia đình , cô nhếch miệng lên, gương mặt vui vẻ nói
----------------------
Chuyện gì xảy ra vậy? , Triệu Thần từ xa đi tới, gương mặt điềm tĩnh đến lạ thường, nhìn gương mặt đỏ của Cát Dương, cơn tức ập đến nhưng...phải nhịn!!
Triệu Thần, cô ta đánh người của cậu kìa , Hồ Lục Thủy chạy đến cầm cánh tay Triệu Thần, khoé mắt ươn ướt, đôi môi đang ra lệnh.
À xin lỗi!! Cô là ai vậy? Bọn tôi quen cô hả? , Cát Dương đi tới bên Triệu Thần, từ trong túi áo của anh rút ra một chiếc khăn giấy màu đỏ, bên trong có tẩm sẵn thuốc trị thương nên chỉ cần lau lên vết thương là được.
Giản Nhạc thấy Vương Minh Khang ở đằng sau, không mảy may học trò của mình đang cãi nhau, vẫn tiếp tục nhâm nhi tách trà hoa cúc. Khều nhẹ tay Lý Mạn, nói: Lý Mạn, thầy kìa! , Lý Mạn quay đầu lại nhìn thầy, quả nhiên là có duyên mà, đi đâu cũng gặp ( Tô San: bớt ATSM đi chế :v ). Liếc nhìn Hồ Lục Thủy, nói to: Giản Nhạc, bây giờ cậu và tớ tới chỗ thầy Khang đi , nói xong quay lưng đi.
Giản Nhạc cười khinh, xoay người đi theo Lý Mạn đến bên chỗ thầy. Đình Đình thấy cô im lặng, trong tay cầm 7 viên bi, búng tay một cái, cả bảy lăn đến chỗ đôi gót của Lý Mạn và Giản Nhạc. Và...
RẦM!! Cả hai úp mặt xuống dưới nền nhà, một tay của Giản Nhạc kéo mép khăn trải bàn một bên, thức ăn ở trên lập tức đổ lên người, gương mặt dính sốt cà, rau giá. Quần áo cũng bị cơm cà ri và nước hoa quả đổ lên, đương nhiên sẽ là trò cười của mọi người xung quanh.
Đáng đời , Cát Dương cười khẽ một tiếng, lấy tay che miệng lại. Triệu Tử nhìn dáng vẻ này của cả hai, không nhịn được cười phá lên Đình Đình...hahaha...cậu được...được...hahaha...đó!! Hahaha , đặt bàn tay lên vai Đình Đình, ôm bụng cười
Lãnh Lãnh nhìn Đình Đình, đột ngột đi tới, quát: Là cậu làm phải không? , chuẩn bị giơ tay lên tát thì một bàn tay to, lạnh lẽo bắt lại
Cậu thấy tôi làm? Chứng cứ đâu? , Đình Đình thản nhiên gạt tay Lãnh Lãnh ra, lấy chiếc khăn mùi soa trong túi ra lau tay mình. Ngầm ý là bàn tay này vừa cầm phải một vật dơ bẩn
Hành động của cậu là có ý gì?
Ý gì đâu, tay dơ thì phải lau cho sạch thôi chứ sao. Ý kiến?
...Cậu...cậu nhớ đó!
Mặt tôi là tôi phải nhớ, khắt vào tim mình. Mắc gì phải nhớ mặt cậu? , Đình Đình lau xong bàn tay, chiếc khăn đó được vứt vào sọt rác một cánh dứt khoác.
Vương Minh Khang nhìn hành động này của cả bọn, khoé miệng nhếch lên nụ cười đầy hứng thú.
||||||||||||||||
Triệu Thần... , giọng nói run rẩy, Tử Ngưng nhìn Triệu Thần với con mắt cầu xin Hồi nãy tớ xin lỗi vì...—
Người cần xin lỗi không phải là tôi , từ trong miệng thốt ra 8 từ lạnh lẽo, không thèm liếc nhìn một cái, chăm chú chăm lo cho Cát Dương
Cậu bắt tớ đi xin lỗi cái con nhỏ này sao? Tớ có cái gì thua kém nó mà sao cậu không chấp nhận tớ...? , Tử Ngưng nói to, đôi mắt bắt đầu ướt. Mong cho chiêu này hiệu quả, nghe đồn rằng Triệu Thần rất thích những cô gái mít ước, mong sẽ chiếm được một chút ánh mắt. Tuy nhiên...
Xin lỗi hay không là quyền của cô. Chúng ta đi thôi Cát Dương! , không một chút tình cảm, một chút quan tâm trong đó. Vô vọng rồi
Tôi xi— , lời chưa nói, giọng nói kia đã cắt ngang
Tôi không cần lời xin lỗi của cô , 8 từ được thốt ra từ miệng của Cát Dương. Đối với cô mà nói, xin lỗi chỉ là lời nói suông mà thôi. Hành động, cô mới cần.
Tử Ngưng nắm chặt bàn tay lại, trừng mắt nhìn Cát Dương : Cô đừng có quá đá— , lời chưa nói hết, đã bị một giọng nói chen vào
Bạn tôi có quá đáng hay không, không cần cô lên tiếng nhận xét , vâng, đây chính là giọng nói của chị Hồ Lục Thủy sau bao nhiêu cảnh diễn bị tác giả cắt. Lạnh lùng nhìn Tử Ngưng
..... , Lãnh Lãnh run rẩy, im lặng nhìn Hồ Lục Thủy, chưa bao giờ cô cảm nhận được sự lạnh lẽo này
Hành động không có lí do này, 'xin lỗi'? Xin lỗi, lời hứa đó đối với bọn này, coi như chưa bao giờ nghe thấy. Còn về cái tát, sẽ trả lại , đôi mắt không chút gợn sóng, nói xong xoay người rời khỏi. Sau lưng là bọn Đình Đình
Vương Minh Khang uống xong tách trà, đứng dậy chuẩn bị đi về lớp, thì...
Thầy ơi...đỡ em dậy...được không ạ?'', giọng nói run rẩy của Lý Mạn vang lên, cả người bây giờ toàn mùi thức ăn, đứng lên thì được nhưng.....phải tỏ ra yếu đuối trước mặt thầy mới được. Anh nhìn thấy hành động này của cô, muốn xoay người rời đi nhưng mọi người xung quanh sẽ nói gì, anh không muốn hình tượng mình xây bấy lâu nay sụp đổ nhanh chóng, đành ngậm ngùi vươn tay ra. Tuy nhiên...
Còn ở đó làm gì vậy?'', giọng nói lạnh lùng, không chút tình cảm vang lên từ phái sau lưng anh, quay mặt lại nhìn thấy cô đang khoanh tay lại, dùng đôi mắt đó nhìn anh. Tiêu rồi!!! Thế là cuộc đời này chấm dứt rồi...nhưng mà cô đến đúng lúc lắm, rất đúng lúc là đằng khác
Thầy...giúp em, chân em hình như bị chật rồi... , cố níu giữ thầy lại,phải dùng chiêu khác mới được.
Thầy Khang! , chữ Khanh được cô nhấn mạnh
Lý Mạn tức giận, không kìm lòng được, một tay vịn bàn đứng lên, thức ăn trên người cũng rơi xuống, Giản Nhạc thì được Lãnh Lãnh và Tử Ngưng giúp đứng lên. Cô nhìn Lý Mạn, đôi mắt xẹt qua một chút ánh sáng
Thầy à, chúng ta đi thôi , cô cầm tay của anh, dán vào người mình rời đi.
Lý Mạn đột nhiên lên tiếng: Hồ Lục Thủy, Hồ Lục Thủy, suốt ngày thầy chỉ biết có mỗi cô ta thôi sao? Cô ta đã làm những gì cho thầy chưa? Tại sao thầy phải ở bên cô ta chứ? Em thích thầy... , kèm theo đó là những giọt nước mắt ( Tô San: mem định thêm chữ giả tạo dzô mà không nỡ )
Vương Minh Khang dừng bước, hết lần này đến lần khác là cô lên tiếng, lần này đến lượt anh
Tên học trò của tôi, em không cần nói ra , sải bước đi tiếp
(C_C)(C_C)(C_C)(C_C)(C_C)(C_C)
Buổi chiều...
Kế hoạch giờ làm gì? , A Hoa ôm eo Đình Đình, vẻ mặt nửa giỡn nửa nghiêm. Từ nhỏ hai người này đã đính hôn với nhau nên việc thân mật này cả đám cũng quen rồi
Hả?! Không phải nên đùa giỡn tiếp sao? , Triệu Tử thất vọng, thở dài
Cát Dương, cậu không sao chứ? , Hàm Thi lo lắng cho Cát Dương
Không sao đâu, tớ ổn. Thù này không trả tớ không phải Cát Dương , dựa vào lưng Triệu Thần, đôi mắt loé lên vẻ thích thú.
Tung tin tớ và Khang có đính hôn, giao ước từ nhỏ lên, được sự đồng ý cũng như chúc phúc của 2 gia đình , cô nhếch miệng lên, gương mặt vui vẻ nói
/10
|