Đường Học Khiêm thực lo âu, đối với điện thoại nhất nhất kể ra tội trạng của mình, không hiểu sao bỗng dưng trước mắt như hiện ra mồn một cảnh tại trường quay quảng cáo buổi trưa, này tương đương với một lần diễn tập, nếu như ngay cả Đỗ Phi Phàm cũng không thể chấp nhận, Kiều Ngữ Thần làm sao có thể nhận được.
Vì thế người đàn ông nhịn không được thầm nghĩ: Nếu anh thẳng thắn, em thật sự có thể tha thứ cho anh không?
Lộn xộn một đống lớn đủ cách diễn tả, hiếm khi Đường Học Khiêm cũng có lúc ấp a ấp úng nói chuyện không mạch lạc như thế này, cũng hiếm khi Đổ Phi Phàm lại kiên nhẫn nghe như thế mà không cúp điện thoại một cái rụp.
Vừa thu một số tiền tài lớn bất nghĩa nha, giả trang bộ dáng vẫn là phải nên, đây là nguyên tắc cơ bản của cách cướp tiền trắng trợn trong cuộc sống a….
Thật vất vả Đường Học Khiêm rốt cuộc cũng đem câu chuyện nói xong, không yên thêm bất an, Đường Học Khiêm đã đợi lại đợi, khẩn trương lại khẩn trương, thời gian từng giây từng phút trôi qua, khuôn mặt tuấn tú của Đường Học Khiêm dần dần đen lại: Uy uy…. Đừng nói với con là dì đang ngủ đấy nhé…..
May mắn, phù! Thật may mắn, Đỗ ‘tiểu thư’ vô cùng đúng lúc trong giấc ngủ mơ giật mình tỉnh giấc, dùng một loại giọng điệu thâm trầm cấp ra phương thuốc đúng bệnh hốt thuốc: “Nếu con muốn cô ấy, phải đi theo đuổi cô ấy nha, nếu cảm thấy lòng của cô ấy đã bị con làm vỡ tan, vậy đơn giản con hãy nhặt lại thật cẩn thận rồi nhặt lên khâu lại. Nếu con cảm thấy đã phụ lòng cô ấy, vậy bồi thường cao hơn một chút. Còn không đơn giản, con theo đuổi con bé ấy lần nữa lâu hơn một chút. Dì… dì muốn ngủ, đừng nói dì... không... giúp... cháu... cháu... Oaaaa...”
……
Đỗ Phi Phàm ném điện thoại xuống, giống như con rùa rút đầu chui rúc vào ổ chăn ấm áp vùi đầu đi ngủ. Chung Ngang tiên sinh ở một bên nghe được đầu đầy hắc tuyến, nhịn không được lên tiếng hỏi: “Trước kia, em cũng dùng mấy câu nói có lệ thế này để nói với Tiêu Tố Tố sao…?"
“Vâng….”
Chung tiên sinh đột nhiên ‘a’ một tiếng: “... Vậy mà em cũng nói mấy câu thế này với con trai của cô ấy?”
Đỗ ‘tiểu thư’ mơ hồ không rõ, thanh âm từ sâu kín trong chăn bay ra: “Chân lý vạn năm không đổi….”
Đỗ ‘tiểu thư’ mừng rỡ nha, trong mộng đã nằm thấy mình đang ngồi rửa bát, bỗng dưng một cơn mưa tiền từ trên trời cao rơi xuống. Đường Học Khiêm từ nhỏ đã khôn khéo giảo quyệt, khôn khéo đến mức làm cho nắm đấm cùng hàm răng của ai cũng đều phát ngứa, hiếm lắm hắn ta mới kế thừa sự trì độn chậm chạp về tình cảm của mẹ hắn, con heo vàng hiếm khi mới dâng đến tận cửa như thế này, sao có thể không làm thịt đây!
Bên kia điện thoại, Đường Học Khiêm nhanh chóng dùng đầu óc thông minh siêu việt của anh ta ghi nhớ cẩn thận lời của Đỗ Phi Phàm vừa nói, lấy thái độ nghiêm túc của khoa học đem từng chữ đều thấu triệt nghiên cứu lần, gắng đạt tới điểm sâu nhất của từng ẩn ý trong từng câu từng chữ trong đó.
Thẳng thắn bao dung, bồi thường hồi báo! Dì Đỗ cho hắn bát tự chân ngôn! (tám chữ chân thực, chính xác)
Một giờ sau, vị tổng giám đốc trẻ thần thái phi dương tinh thần toả sáng, cầm qua chìa khóa xe trên bàn rời phòng làm việc, tâm tình kích động không thôi: Dì Đỗ quả nhiên là cao thủ lâu năm trong nghề a!
——Vẫn như từ trước đến nay các câu chuyện xưa thường hay nói, chỉ số thông minh của đàn ông trong tình yêu thật là không được cao cho lắm….
**** **** ****
Đường Học Khiêm khi về đến nhà, trời đã muốn vừa rạng sáng rồi, đẩy cửa phòng ra, ngoài ý muốn phát hiện bên trong vẫn đèn sáng.
“… Còn chưa ngủ?”
Nghe được thanh âm, Kiều Ngữ Thần dụi dụi con mắt, buông quyển sách tiếng Đức đang cầm trên tay xuống, ngồi ở đầu giường ngẩng đầu nhìn lại hướng cửa. Bóng dáng thân thuộc của Đường Học Khiêm trong khoảnh khắc đập vào mi mắt, nụ cười nhẹ không tự chủ nổi lên trên mặt Kiều Ngữ Thần.
“Anh đã về?”
Ánh trăng từ rèm cửa sổ chiếu xuyên qua, cùng ngọn đèn màu da cam trong phòng đan xen nhau vào cùng một chỗ, trong ánh sáng như thế này, nàng luôn luôn ở đây chờ hắn về nhà, dịu dàng mà cười, lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu.
Đường Học Khiêm trước mắt bỗng nhiên có một mảnh hoảng hốt, một luồng ấm áp không thể nói nên lời tràn ngập cả thân thể hắn.
Trên thế giới này, nếu có một người vĩnh viễn sẽ chờ ngươi về nhà, đây phải là hạnh phúc hay không?
Hắn đi về hướng nàng, ở mép giường ngồi xuống, nâng tay vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, đầu ngón tay xuyên qua trong đó, xúc cảm vô cùng thân thiết làm cho hắn luyến tiếc buông nàng ra.
“Đang đọc cái gì?”
“À, sách tiếng Đức.” Nàng nhăn mày lại, dùng thanh âm của oán giận mềm mại nói: “Miss Tang của công ty anh cùng công ty nước Đức hợp tác? Lời thoại quảng cáo đều là tiếng Đức….”
Lời thoại bằng tiếng Đức? Đường Học Khiêm nhịn không được khóe miệng nhếch nhẹ: Hoắc Vũ Thần, anh quả nhiên chuyên nghiệp. Hắn đã bắt đầu hiểu lí do vì sao công ty YC luôn thành công như thế trong từng đoạn quảng cáo.
Đường Học Khiêm ôm chầm eo của nàng, thấp giọng hỏi: “Hoắc Vũ Thần không dạy em sao?”
“Anh ấy mấy ngày nay bề bộn nhiều việc, rất nhiều chuyện đều phải do anh ấy tự mình ra mặt chuẩn bị.” Kiều Ngữ Thần lật lật mấy trang sách trong tay, “Anh ấy có nói vài ngày tới anh ấy sẽ dạy em.”
Hắn dạy? Ý thức nguy cơ lập tức chiếm cứ tràn đầy đầu óc của Đường Học Khiêm. Không được, kiên quyết không thể cấp cho người đàn ông kia cơ hội như thế! Lửa sắp cháy đến! Lửa cháy có thể lan ra đồng cỏ a….
Đường Học Khiêm bỗng nhiên buộc chặt đôi tay ôm bên hông, ôm nàng vào lòng, đem nàng khóa vào trong ngực, thanh âm khêu gợi từ bên tai của nàng lướt qua: “Anh dạy cho em a….”
“Anh dạy em?” Kiều Ngữ Thần chớp chớp đôi mắt to: “Anh biết cái này?”
“A, nếu không tại sao hợp tác cùng người nước Đức? Trên bàn đàm phán đều phải dùng tiếng Đức nói chuyện.”
Kiều Ngữ Thần không thể tin nổi nhìn hắn: “Em nghĩ đến anh đều dùng phiên dịch.”
“Anh không thích dùng phiên dịch.” Đường Học Khiêm cầm quyển sách tiếng Đức trong tay nàng qua, tùy tay lật vài trang, thanh âm như dòng nước ngầm mãnh liệt chảy bên tai nàng: “Trên bàn đàm phán dùng phiên dịch dễ dàng hỏng việc.”
Kiều Ngữ Thần bị hắn khóa vào trong ngực, tựa vào bộ ngực hắn, tầm mắt dư quang lơ đãng thoáng nhìn gương mặt nhìn nghiêng của Đường Học Khiêm từng đường cong rõ ràng, tuấn tú động lòng người.
Kiều Ngữ Thần hướng trên người hắn nhích lại gần, hưởng thụ giờ khắc ấm áp này.
“Anh học lúc nào vậy? ….Trung học và đại học em luôn luôn ở bên cạnh anh, không thấy anh đăng kí khóa tiếng Đức. Không lẽ anh học từ lúc sơ trung?”
“… Không phải.”
Kiều Ngữ Thần kinh ngạc ngẩng lên đầu nhìn hắn: “Tiểu học đã học rồi?” Chẳng lẽ đây là thiên tài nhi đồng trong truyền thuyết? … >___
Vì thế người đàn ông nhịn không được thầm nghĩ: Nếu anh thẳng thắn, em thật sự có thể tha thứ cho anh không?
Lộn xộn một đống lớn đủ cách diễn tả, hiếm khi Đường Học Khiêm cũng có lúc ấp a ấp úng nói chuyện không mạch lạc như thế này, cũng hiếm khi Đổ Phi Phàm lại kiên nhẫn nghe như thế mà không cúp điện thoại một cái rụp.
Vừa thu một số tiền tài lớn bất nghĩa nha, giả trang bộ dáng vẫn là phải nên, đây là nguyên tắc cơ bản của cách cướp tiền trắng trợn trong cuộc sống a….
Thật vất vả Đường Học Khiêm rốt cuộc cũng đem câu chuyện nói xong, không yên thêm bất an, Đường Học Khiêm đã đợi lại đợi, khẩn trương lại khẩn trương, thời gian từng giây từng phút trôi qua, khuôn mặt tuấn tú của Đường Học Khiêm dần dần đen lại: Uy uy…. Đừng nói với con là dì đang ngủ đấy nhé…..
May mắn, phù! Thật may mắn, Đỗ ‘tiểu thư’ vô cùng đúng lúc trong giấc ngủ mơ giật mình tỉnh giấc, dùng một loại giọng điệu thâm trầm cấp ra phương thuốc đúng bệnh hốt thuốc: “Nếu con muốn cô ấy, phải đi theo đuổi cô ấy nha, nếu cảm thấy lòng của cô ấy đã bị con làm vỡ tan, vậy đơn giản con hãy nhặt lại thật cẩn thận rồi nhặt lên khâu lại. Nếu con cảm thấy đã phụ lòng cô ấy, vậy bồi thường cao hơn một chút. Còn không đơn giản, con theo đuổi con bé ấy lần nữa lâu hơn một chút. Dì… dì muốn ngủ, đừng nói dì... không... giúp... cháu... cháu... Oaaaa...”
……
Đỗ Phi Phàm ném điện thoại xuống, giống như con rùa rút đầu chui rúc vào ổ chăn ấm áp vùi đầu đi ngủ. Chung Ngang tiên sinh ở một bên nghe được đầu đầy hắc tuyến, nhịn không được lên tiếng hỏi: “Trước kia, em cũng dùng mấy câu nói có lệ thế này để nói với Tiêu Tố Tố sao…?"
“Vâng….”
Chung tiên sinh đột nhiên ‘a’ một tiếng: “... Vậy mà em cũng nói mấy câu thế này với con trai của cô ấy?”
Đỗ ‘tiểu thư’ mơ hồ không rõ, thanh âm từ sâu kín trong chăn bay ra: “Chân lý vạn năm không đổi….”
Đỗ ‘tiểu thư’ mừng rỡ nha, trong mộng đã nằm thấy mình đang ngồi rửa bát, bỗng dưng một cơn mưa tiền từ trên trời cao rơi xuống. Đường Học Khiêm từ nhỏ đã khôn khéo giảo quyệt, khôn khéo đến mức làm cho nắm đấm cùng hàm răng của ai cũng đều phát ngứa, hiếm lắm hắn ta mới kế thừa sự trì độn chậm chạp về tình cảm của mẹ hắn, con heo vàng hiếm khi mới dâng đến tận cửa như thế này, sao có thể không làm thịt đây!
Bên kia điện thoại, Đường Học Khiêm nhanh chóng dùng đầu óc thông minh siêu việt của anh ta ghi nhớ cẩn thận lời của Đỗ Phi Phàm vừa nói, lấy thái độ nghiêm túc của khoa học đem từng chữ đều thấu triệt nghiên cứu lần, gắng đạt tới điểm sâu nhất của từng ẩn ý trong từng câu từng chữ trong đó.
Thẳng thắn bao dung, bồi thường hồi báo! Dì Đỗ cho hắn bát tự chân ngôn! (tám chữ chân thực, chính xác)
Một giờ sau, vị tổng giám đốc trẻ thần thái phi dương tinh thần toả sáng, cầm qua chìa khóa xe trên bàn rời phòng làm việc, tâm tình kích động không thôi: Dì Đỗ quả nhiên là cao thủ lâu năm trong nghề a!
——Vẫn như từ trước đến nay các câu chuyện xưa thường hay nói, chỉ số thông minh của đàn ông trong tình yêu thật là không được cao cho lắm….
**** **** ****
Đường Học Khiêm khi về đến nhà, trời đã muốn vừa rạng sáng rồi, đẩy cửa phòng ra, ngoài ý muốn phát hiện bên trong vẫn đèn sáng.
“… Còn chưa ngủ?”
Nghe được thanh âm, Kiều Ngữ Thần dụi dụi con mắt, buông quyển sách tiếng Đức đang cầm trên tay xuống, ngồi ở đầu giường ngẩng đầu nhìn lại hướng cửa. Bóng dáng thân thuộc của Đường Học Khiêm trong khoảnh khắc đập vào mi mắt, nụ cười nhẹ không tự chủ nổi lên trên mặt Kiều Ngữ Thần.
“Anh đã về?”
Ánh trăng từ rèm cửa sổ chiếu xuyên qua, cùng ngọn đèn màu da cam trong phòng đan xen nhau vào cùng một chỗ, trong ánh sáng như thế này, nàng luôn luôn ở đây chờ hắn về nhà, dịu dàng mà cười, lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu.
Đường Học Khiêm trước mắt bỗng nhiên có một mảnh hoảng hốt, một luồng ấm áp không thể nói nên lời tràn ngập cả thân thể hắn.
Trên thế giới này, nếu có một người vĩnh viễn sẽ chờ ngươi về nhà, đây phải là hạnh phúc hay không?
Hắn đi về hướng nàng, ở mép giường ngồi xuống, nâng tay vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, đầu ngón tay xuyên qua trong đó, xúc cảm vô cùng thân thiết làm cho hắn luyến tiếc buông nàng ra.
“Đang đọc cái gì?”
“À, sách tiếng Đức.” Nàng nhăn mày lại, dùng thanh âm của oán giận mềm mại nói: “Miss Tang của công ty anh cùng công ty nước Đức hợp tác? Lời thoại quảng cáo đều là tiếng Đức….”
Lời thoại bằng tiếng Đức? Đường Học Khiêm nhịn không được khóe miệng nhếch nhẹ: Hoắc Vũ Thần, anh quả nhiên chuyên nghiệp. Hắn đã bắt đầu hiểu lí do vì sao công ty YC luôn thành công như thế trong từng đoạn quảng cáo.
Đường Học Khiêm ôm chầm eo của nàng, thấp giọng hỏi: “Hoắc Vũ Thần không dạy em sao?”
“Anh ấy mấy ngày nay bề bộn nhiều việc, rất nhiều chuyện đều phải do anh ấy tự mình ra mặt chuẩn bị.” Kiều Ngữ Thần lật lật mấy trang sách trong tay, “Anh ấy có nói vài ngày tới anh ấy sẽ dạy em.”
Hắn dạy? Ý thức nguy cơ lập tức chiếm cứ tràn đầy đầu óc của Đường Học Khiêm. Không được, kiên quyết không thể cấp cho người đàn ông kia cơ hội như thế! Lửa sắp cháy đến! Lửa cháy có thể lan ra đồng cỏ a….
Đường Học Khiêm bỗng nhiên buộc chặt đôi tay ôm bên hông, ôm nàng vào lòng, đem nàng khóa vào trong ngực, thanh âm khêu gợi từ bên tai của nàng lướt qua: “Anh dạy cho em a….”
“Anh dạy em?” Kiều Ngữ Thần chớp chớp đôi mắt to: “Anh biết cái này?”
“A, nếu không tại sao hợp tác cùng người nước Đức? Trên bàn đàm phán đều phải dùng tiếng Đức nói chuyện.”
Kiều Ngữ Thần không thể tin nổi nhìn hắn: “Em nghĩ đến anh đều dùng phiên dịch.”
“Anh không thích dùng phiên dịch.” Đường Học Khiêm cầm quyển sách tiếng Đức trong tay nàng qua, tùy tay lật vài trang, thanh âm như dòng nước ngầm mãnh liệt chảy bên tai nàng: “Trên bàn đàm phán dùng phiên dịch dễ dàng hỏng việc.”
Kiều Ngữ Thần bị hắn khóa vào trong ngực, tựa vào bộ ngực hắn, tầm mắt dư quang lơ đãng thoáng nhìn gương mặt nhìn nghiêng của Đường Học Khiêm từng đường cong rõ ràng, tuấn tú động lòng người.
Kiều Ngữ Thần hướng trên người hắn nhích lại gần, hưởng thụ giờ khắc ấm áp này.
“Anh học lúc nào vậy? ….Trung học và đại học em luôn luôn ở bên cạnh anh, không thấy anh đăng kí khóa tiếng Đức. Không lẽ anh học từ lúc sơ trung?”
“… Không phải.”
Kiều Ngữ Thần kinh ngạc ngẩng lên đầu nhìn hắn: “Tiểu học đã học rồi?” Chẳng lẽ đây là thiên tài nhi đồng trong truyền thuyết? … >___
/47
|