Du sơn ngoạn thủy là một sự vận động rất tiêu tốn thể lực, Kiều Ngữ Thần sau khi tắm xong chỉ cảm thấy khung xương toàn thân đều rã rời, thầm nghĩ hảo hảo ngủ một giấc.
Lau mái tóc còn nhỏ nước từ trong phòng tắm đi ra, Kiều Ngữ Thần nhìn chiếc giường đơn trong phòng ngủ mà buồn bã. Một cái giường, hai người, ngủ như thế nào?
Không đợi nàng mở miệng, Đường Học Khiêm bưng một ly sữa vào phòng ngủ. Đem sữa nhét vào trong tay nàng, hắn khẽ cười: “Em mệt lắm rồi, đi ngủ sớm một chút.”
Kiều Ngữ Thần cầm lấy ly sữa ấm áp, nhỏ giọng hỏi ngược lại: “Vậy còn anh?”
“Anh có chứng kiêng lactoza, không chạm vào sữa.”
“Không phải, em không phải nói chuyện này.” Hắn đã hiểu sai ý tứ của nàng, Kiều Ngữ Thần chỉ có thể da mặt dày tiếp tục hỏi: “Em hỏi tối hôm nay anh ngủ thế nào?”
“Phòng khách.” Hắn tựa hồ không thèm quan tâm, nhẹ nhàng nói: “Buổi tối anh còn có việc, ở phòng khách là được rồi.”
“Nha….” Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời có một loại cảm giác mất mát nói không nên lời.
Đường Học Khiêm cẩn thận nhìn nàng một cái, thực quân tử cùng nàng nói ‘Ngủ ngon’, sau đó đóng cửa đi ra khỏi phòng ngủ.
Nàng không có giữ hắn.
Đường Học Khiêm đi ra khỏi phòng ngủ, dựa lưng vào trước cửa phòng ngủ của nàng, áp chế dục vọng trong thân thể rục rịch, nhắm hai mắt lại: Cái giá phải trả cho việc làm quân tử, thật sự rất lớn a….
Hắn bây giờ rất để ý cảm giác của nàng, cùng nàng chung sống một phòng lại không thể làm gì, ngay cả ôm nàng vào lòng cũng không được, đối với một người đàn ông đang phát dục mà làm ra vẻ tốt bụng, đây thực sự là một cuộc khảo nghiệm khả năng tự chủ của người đàn ông….
Hắn không thể không động đậy những ý tưởng trong đầu, trên thực tế bằng đầu óc cả ngày xoay tròn với tốc độ cao như Đường Học Khiêm, phương pháp xử lí bàng môn tà đạo hắn sớm đã suy nghĩ một đống lớn. Tỷ như, hắn từng nghĩ tới chuốc rượu Kiều Ngữ Thần sau đó dụ gian, dùng hết tất cả mọi thủ đoạn để cho nàng mang thai đứa nhỏ của hắn, với cá tính lấy gia đình làm trọng của Kiều Ngữ Thần mà nói, để đứa nhỏ có một gia đình đầy đủ, nhất định sẽ nuốt xuống tất cả những ủy khuất ở lại bên cạnh hắn.
Kế hoạch này là nhanh nhất có thể đạt tới hiệu quả, nhưng Đường Học Khiêm cuối cùng chỉ là ngẫm lại mà thôi, không có làm gì cả. Hắn phát hiện đây không phải là kết quả hắn muốn, hắn thích một Kiều Ngữ Thần đầy đủ, sẽ chân chính thương hắn, tin tưởng hắn, cam tâm tình nguyện trở lại bên cạnh hắn, hắn đã mang đến cho nàng nhiều ủy khuất như vậy, không đành lòng lại để cho nàng chịu ủy khuất lớn hơn nữa.
Đường tiên sinh thở ra một hơi, nhịn không được an ủi mình: Từ từ rồi cũng sẽ đến đi, có thể chung sống một phòng, so với lúc trước ngay cả bóng dáng của nàng đều không thấy được mà nói, đã có thể xem là đãi ngộ đặc biệt…. May mắn chính mình tiên hạ thủ vi cường, trước tiên bao tất cả khách sạn.
Suy nghĩ thông suốt và quyết tâm, người đàn ông ngồi ở trên sô pha phòng khách mở ra laptop, chờ đợi kết nối webcam trên Internet, thuận tiện đến bên quầy bar tự rót cho mình một ly cà phê. Bưng ly cà phê đi đến trước máy tính, vừa chuyển xong, trên màn hình lập tức xuất hiện hơn mười vị tổng bộ cao cấp của tập đoàn tài chính Đường Viễn, mặc một bộ âu phục màu đen, toàn bộ ngồi ở phòng họp tổng bộ thứ nhất chờ đợi sự xuất hiện của hắn.
“Tổng giám đốc!” Thấy bóng dáng Đường Học Khiêm xuất hiện ở trên màn hình lớn của phòng họp, phó tổng giám đốc tuổi tác đã cao lập tức năn nỉ nói: “Ở Đường Viễn, quyết sách đầu tư hàng năm đang vào thời khắc mấu chốt, hi vọng ngài mau chóng quay về Đài Loan, những chuyện như thế này không thể không có ngài.”
Trong phòng hội nghị lập tức vang lên một mảnh tiếng phụ họa.
Đường Học Khiêm trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo, thả ly cà phê trong tay xuống, ngón tay khẽ nhịp lên mặt bàn, thanh âm đều đặn sắc lạnh, nhịp nhàng ăn khớp: “Đã nói một tuần sau, tôi sẽ quay về Đài Loan. Chuyện này, tôi hi vọng không có ai lên tiếng bàn thêm gì nữa.”
Khí thế của hắn rất khiếp người, cho dù ở phía xa ngoài ngàn dặm, cũng có loại cảm giác áp bách mãnh liệt, làm cho người ta thở không được, không dám giãy dụa.
Đường Học Khiêm nhìn lướt qua người toàn trường, không tự giác thay đổi tư thế, hai chân giao nhau ngồi nghiêm chỉnh, đây là tín hiệu trạng thái hắn tiến vào công việc.
“Chuyện trong công ty cần tôi xem qua, hiện tại có thể bắt đầu nói.”
**** **** ****
Kiều Ngữ Thần lăn qua lộn lại không thể đi vào giấc ngủ.
Ngoài cửa sổ bóng đêm đang dày đặc nhưng nàng không có một tia buồn ngủ, trong đầu toàn những hình ảnh mấy ngày nay hắn vì nàng làm từng li từng tý.
Nàng không thể không có cảm giác, trên thực tế nàng rất có cảm giác, nhưng ngược lại, nàng lại cảm thấy một loại hoảng hốt không chân thật. Nàng từ nhỏ sống ở trong một xã hội thượng lưu, thường thấy một vòng luẩn quẩn của những thanh niên giàu có lấy sự truy đuổi các cô gái làm trò vui, nàng thường tham dự những buổi tiệc thượng lưu ấy, thường nghe những người đó thổi phồng thành tích vĩ đại của mình, nghe nói người phụ nữ càng khó theo đuổi càng gây hứng thú.
Đường Học Khiêm, Kiều Ngữ Thần mặc niệm tên này: Anh có phải người đàn ông như vậy hay không?
Nàng từng đối với hắn vô cùng tín nhiệm, gần như là tin tưởng hắn vô điều kiện, nhưng là trong vòng một đêm hắn hủy diệt tất cả tín nhiệm nàng đối với hắn, Kiều Ngữ Thần vẫn nhớ loại cảm giác này, tất cả tín ngưỡng ở trong khoảnh khắc ầm ầm sập đổ, toàn bộ thế giới ở trước mặt nàng lung la lung lay, phá tan thành những mảnh nhỏ.
Nhưng là bây giờ, hắn một lần nữa đuổi tới. Thủ đoạn mới lạ mà tinh xảo, tâm tư kín đáo, mỗi một chuyện hắn làm đều công kích trực tiếp vào lòng của nàng, hắn làm tất cả mọi chuyện gần như hoàn mỹ không tỳ vết. Ai đó nói hôn nhân là một canh bạc, nàng đã thua một lần, làm sao dám đánh cược lần thứ hai?
Nhưng, cứ buông tay như vậy?
Kiều Ngữ Thần đem mặt chôn ở trong chăn, thực không cốt khí khinh bỉ chính mình: Nàng yêu hắn, vẫn chưa từng thay đổi.
Sự thật này là nguồn gốc của mọi đau đớn phát ra tận trong tim, hắn tựa như một câu đố bí ẩn nhất, hấp dẫn lấy nàng không tự giác tới gần, làm cho nàng quên mất cảm giác tuyệt vọng mà mẹ đã một lần lưu lại cho nàng, cho dù từng bị hắn làm tổn thương, vết thương vẫn còn đang chồng chất đó nhưng nàng cũng vẫn bị trên người hắn mê hoặc, hấp dẫn trói buộc mọi thứ kể cả hơi thở của nàng, nàng hoàn toàn không thể tưởng tượng được khi hắn yêu người khác.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng hình lưỡi liềm, đang dần lên cao, ban đêm dày đặc sương mù dần dần dâng lên, tựa như tình yêu giữa hắn và nàng, vẫn châm chích không ngừng, tán loạn giữa hai người.
Đồng hồ ở đầu giường tí tách trôi qua, Kiều Ngữ Thần đầy bụng tâm sự, thật sự ngủ không được. Cầm lấy đồng hồ báo thức xem, đã sắp ba giờ sáng. Kiều Ngữ Thần giật mình: Không biết hắn ở phòng khách đã ngủ chưa?
Đường đường là thiếu gia chân chính của Đường gia, hẳn là chưa từng vì ai ủy khuất chính mình, nhưng là vì nàng, nên hắn nhường chỗ ngủ. Kiều Ngữ Thần không phải là người thích chiếm tiện nghi của người khác, nàng cũng không muốn cho hắn hạ thấp tư thái như vậy.
Nghĩ nghĩ, Kiều Ngữ Thần lặng lẽ mở cửa phòng ngủ, vụng trộm nhìn hắn.
Hắn không ngủ.
Không những không ngủ, mà còn bề bộn nhiều việc.
“Đứng ở lập trường công ty đương nhiên phải làm như vậy, ...Năm điều kiện nhiều nhất chỉ đáp ứng hai chuyện, căn cứ theo lời tôi cùng đối phương tiếp tục đàm luận.” Hắn hạ vị trí tai nghe, làm cho thanh âm trở nên rõ ràng hơn. “…Nếu giá cả tiếp tục đi lên, chúng ta liền hủy bỏ mọi chi phí, đồng thời cùng ngân hàng bàn bạc lại, chặt đứt vốn lưu động của bọn họ, để cho bọn họ ngược lại quỳ xuống để van cầu chúng ta.”
Trên bàn văn kiện bất tri bất giác xếp chồng chất, đều là hắn lâm thời dùng bút rất nhanh ghi chép lại tất cả những điểm yếu, cà phê trong tay một ngụm chưa động.
m thanh từ cuộc họp qua webcam vẫn nối liền không dứt không gián đoạn, không ngừng có người báo cáo, hắn một bên nghe một bên dùng bút vòng ra trọng điểm, đồng thời nghĩ ra đối sách nói cho thuộc hạ.
Thời gian từng giọt từng giọt đi, hắn vẫn đang làm việc ở bên trong, một đêm chưa ngủ.
Kiều Ngữ Thần lặng lẽ đóng cửa phòng, dựa lưng vào cửa phòng ngủ, nhắm hai mắt lại.
Tim đập thật nhanh, bởi vì rốt cuộc biết hắn đối với nàng thực để ý.
Nàng từng hỏi hắn công việc không vội sao, nàng biết thân phận của hắn đặc thù, ngay tại lúc này gần như không thể phân thân. Nghe được câu hỏi của nàng, hắn cho tới bây giờ đều là cười nói không vội, vân đạm phong khinh dáng vẻ như đã tính toán sẵn, không có một dấu vết nói dối. Vì thế nàng gật gật đầu, không hoài nghi gì nữa.
Cho tới bây giờ, nàng mới hiểu được, hắn đang nói láo. Hắn bề bộn nhiều việc, nhưng lúc hắn làm việc, hắn cũng không cho nàng thấy.
Đường Học Khiêm, Kiều Ngữ Thần bỗng nhiên có loại cảm giác: Cái tên này, nhất định cùng nàng dây dưa cùng một chỗ.
**** **** ****
Đài Loan. Tám giờ sáng.
Quảng cáo Đường Viễn do YC phụ trách chính thức hoàn thành giai đoạn chế tác hậu kỳ, Hoắc Vũ Thần tự mình đến tổng bộ Đường Viễn, đem hiệu quả quảng cáo cho người của Đường Viễn xem qua.
Thư ký mang theo Hoắc Vũ Thần đẩy ra cửa ban công văn phòng tổng giám đốc, Hoắc Vũ Thần tiến vào văn phòng, không thấy bóng dáng của Đường Học Khiêm, chỉ nhìn thấy đôi mắt gấu mèo 0.0 sâu và đen của trợ lý Chung Minh Hiên.
“Tiểu Hoắc... Mặc kệ cậu có chuyện gì…. Trước hết để cho tớ về nhà ngủ một giấc rồi nói sau….”
Thanh âm của Chung Minh Hiên hữu khí vô lực giống như linh hồn lướt qua không có sức sống, Hoắc Vũ Thần nhìn sang, chỉ nhìn thấy một anh bạn họ Chung đang hấp hối.
“Đường Học Khiêm đâu?” Hoắc Vũ Thần lúc nào cũng xem Đường phu nhân như mẹ ruột, cho nên đối với Đường tổng giám đốc cho tới bây giờ đều là không khách khí gọi thẳng cả tên lẫn họ…..
“Tên đó là một lão bản đại gian đại ác…!”
Nhắc tới tên người này, Chung trợ lý hận đến nghiến răng nghiến lợi, toàn bộ tổng bộ Đường Viễn cao thấp bị người đàn ông kia từ xa truyền mệnh lệnh về khống chế chỉ chút hơi tàn, mỗi người hận không thể cắn hắn một chút.
“Vào thời điểm cuối năm như thế này, cậu ta lại mang theo lão bà đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy nói chuyện yêu đương!!!” Chung Minh Hiên lại thay thế chức vị tổng giám đốc của hắn trong lòng oán trách không thôi, nhịn không được đem tất cả tối trạng của ác nhân Đường Học Khiêm này toàn bộ chiêu cáo thiên hạ: “Cậu ta chỉ làm việc mỗi buổi tối, khiến cho mọi công việc của chúng tôi ở đây đều chuyển sang buổi tối, cậu có từng gặp qua công ty nào, hay những quản lí cấp cao nào phải trực đêm không??!!”
Hoắc Vũ Thần hơi hơi trầm tư: “Kiều Ngữ Thần ở cùng hắn?”
“Đúng vậy a, Học Khiêm vì tiểu Kiều nha.”
Anh bạn họ Chung đôi mắt khẽ đảo một vòng, nảy ra ý hay, bạo gan nói tiếp: “Tiểu Hoắc, cậu không biết sao, Đường Học Khiêm người kia có bao nhiêu hư đốn a... Vì muốn lừa đem tiểu Kiều trở về trong tay một lần nữa, tên kia ngay cả Phật tổ cũng dám hối lộ!! Một mối nhân duyên dù trả giá đắt bao nhiêu cũng đáng a! Còn có chuyện khác.... bala bala bala… Tóm lại chỉ cần lừa chết tiểu Kiều không đền mạng…”
Lời này không thể nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lửa.
Hoắc Vũ Thần nhất thời nổi giận: Phản thiên, tưởng như vậy sẽ đem người lừa đi được sao, khi dễ nhà mẹ đẻ của Kiều Ngữ Thần chúng ta không có người phải không?!
So sánh với Đường Học Khiêm, Hoắc Vũ Thần cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, đầu óc vừa chuyển, quỷ kế tà ác hơn lập tức xuất hiện. Một giây sau, Hoắc Vũ Thần bấm vào điện thoại Kiều Ngữ Thần: “Ngữ Thần, là anh. Anh có lời muốn nói với em…”
Cùng Hoắc Vũ Thần đấu, Đường Học Khiêm rất khó chiếm được tiện nghi, hơn nữa hiện tại toàn bộ tâm hắn đều bị Kiều Ngữ Thần chiếm cứ, tính như thế nào đều là nhất định phải thua.
Chung đồng học vui sướng khi người gặp họa, trong đầu không biết tại sao lại hiện lên danh ngôn của Mao chủ tịch: Đấu với trời, đó là chuyện vui vô cùng, đấu với nhau, đó là chuyện vui vô cùng, cùng người đấu, đó là chuyện vui vô cùng!
Lau mái tóc còn nhỏ nước từ trong phòng tắm đi ra, Kiều Ngữ Thần nhìn chiếc giường đơn trong phòng ngủ mà buồn bã. Một cái giường, hai người, ngủ như thế nào?
Không đợi nàng mở miệng, Đường Học Khiêm bưng một ly sữa vào phòng ngủ. Đem sữa nhét vào trong tay nàng, hắn khẽ cười: “Em mệt lắm rồi, đi ngủ sớm một chút.”
Kiều Ngữ Thần cầm lấy ly sữa ấm áp, nhỏ giọng hỏi ngược lại: “Vậy còn anh?”
“Anh có chứng kiêng lactoza, không chạm vào sữa.”
“Không phải, em không phải nói chuyện này.” Hắn đã hiểu sai ý tứ của nàng, Kiều Ngữ Thần chỉ có thể da mặt dày tiếp tục hỏi: “Em hỏi tối hôm nay anh ngủ thế nào?”
“Phòng khách.” Hắn tựa hồ không thèm quan tâm, nhẹ nhàng nói: “Buổi tối anh còn có việc, ở phòng khách là được rồi.”
“Nha….” Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời có một loại cảm giác mất mát nói không nên lời.
Đường Học Khiêm cẩn thận nhìn nàng một cái, thực quân tử cùng nàng nói ‘Ngủ ngon’, sau đó đóng cửa đi ra khỏi phòng ngủ.
Nàng không có giữ hắn.
Đường Học Khiêm đi ra khỏi phòng ngủ, dựa lưng vào trước cửa phòng ngủ của nàng, áp chế dục vọng trong thân thể rục rịch, nhắm hai mắt lại: Cái giá phải trả cho việc làm quân tử, thật sự rất lớn a….
Hắn bây giờ rất để ý cảm giác của nàng, cùng nàng chung sống một phòng lại không thể làm gì, ngay cả ôm nàng vào lòng cũng không được, đối với một người đàn ông đang phát dục mà làm ra vẻ tốt bụng, đây thực sự là một cuộc khảo nghiệm khả năng tự chủ của người đàn ông….
Hắn không thể không động đậy những ý tưởng trong đầu, trên thực tế bằng đầu óc cả ngày xoay tròn với tốc độ cao như Đường Học Khiêm, phương pháp xử lí bàng môn tà đạo hắn sớm đã suy nghĩ một đống lớn. Tỷ như, hắn từng nghĩ tới chuốc rượu Kiều Ngữ Thần sau đó dụ gian, dùng hết tất cả mọi thủ đoạn để cho nàng mang thai đứa nhỏ của hắn, với cá tính lấy gia đình làm trọng của Kiều Ngữ Thần mà nói, để đứa nhỏ có một gia đình đầy đủ, nhất định sẽ nuốt xuống tất cả những ủy khuất ở lại bên cạnh hắn.
Kế hoạch này là nhanh nhất có thể đạt tới hiệu quả, nhưng Đường Học Khiêm cuối cùng chỉ là ngẫm lại mà thôi, không có làm gì cả. Hắn phát hiện đây không phải là kết quả hắn muốn, hắn thích một Kiều Ngữ Thần đầy đủ, sẽ chân chính thương hắn, tin tưởng hắn, cam tâm tình nguyện trở lại bên cạnh hắn, hắn đã mang đến cho nàng nhiều ủy khuất như vậy, không đành lòng lại để cho nàng chịu ủy khuất lớn hơn nữa.
Đường tiên sinh thở ra một hơi, nhịn không được an ủi mình: Từ từ rồi cũng sẽ đến đi, có thể chung sống một phòng, so với lúc trước ngay cả bóng dáng của nàng đều không thấy được mà nói, đã có thể xem là đãi ngộ đặc biệt…. May mắn chính mình tiên hạ thủ vi cường, trước tiên bao tất cả khách sạn.
Suy nghĩ thông suốt và quyết tâm, người đàn ông ngồi ở trên sô pha phòng khách mở ra laptop, chờ đợi kết nối webcam trên Internet, thuận tiện đến bên quầy bar tự rót cho mình một ly cà phê. Bưng ly cà phê đi đến trước máy tính, vừa chuyển xong, trên màn hình lập tức xuất hiện hơn mười vị tổng bộ cao cấp của tập đoàn tài chính Đường Viễn, mặc một bộ âu phục màu đen, toàn bộ ngồi ở phòng họp tổng bộ thứ nhất chờ đợi sự xuất hiện của hắn.
“Tổng giám đốc!” Thấy bóng dáng Đường Học Khiêm xuất hiện ở trên màn hình lớn của phòng họp, phó tổng giám đốc tuổi tác đã cao lập tức năn nỉ nói: “Ở Đường Viễn, quyết sách đầu tư hàng năm đang vào thời khắc mấu chốt, hi vọng ngài mau chóng quay về Đài Loan, những chuyện như thế này không thể không có ngài.”
Trong phòng hội nghị lập tức vang lên một mảnh tiếng phụ họa.
Đường Học Khiêm trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo, thả ly cà phê trong tay xuống, ngón tay khẽ nhịp lên mặt bàn, thanh âm đều đặn sắc lạnh, nhịp nhàng ăn khớp: “Đã nói một tuần sau, tôi sẽ quay về Đài Loan. Chuyện này, tôi hi vọng không có ai lên tiếng bàn thêm gì nữa.”
Khí thế của hắn rất khiếp người, cho dù ở phía xa ngoài ngàn dặm, cũng có loại cảm giác áp bách mãnh liệt, làm cho người ta thở không được, không dám giãy dụa.
Đường Học Khiêm nhìn lướt qua người toàn trường, không tự giác thay đổi tư thế, hai chân giao nhau ngồi nghiêm chỉnh, đây là tín hiệu trạng thái hắn tiến vào công việc.
“Chuyện trong công ty cần tôi xem qua, hiện tại có thể bắt đầu nói.”
**** **** ****
Kiều Ngữ Thần lăn qua lộn lại không thể đi vào giấc ngủ.
Ngoài cửa sổ bóng đêm đang dày đặc nhưng nàng không có một tia buồn ngủ, trong đầu toàn những hình ảnh mấy ngày nay hắn vì nàng làm từng li từng tý.
Nàng không thể không có cảm giác, trên thực tế nàng rất có cảm giác, nhưng ngược lại, nàng lại cảm thấy một loại hoảng hốt không chân thật. Nàng từ nhỏ sống ở trong một xã hội thượng lưu, thường thấy một vòng luẩn quẩn của những thanh niên giàu có lấy sự truy đuổi các cô gái làm trò vui, nàng thường tham dự những buổi tiệc thượng lưu ấy, thường nghe những người đó thổi phồng thành tích vĩ đại của mình, nghe nói người phụ nữ càng khó theo đuổi càng gây hứng thú.
Đường Học Khiêm, Kiều Ngữ Thần mặc niệm tên này: Anh có phải người đàn ông như vậy hay không?
Nàng từng đối với hắn vô cùng tín nhiệm, gần như là tin tưởng hắn vô điều kiện, nhưng là trong vòng một đêm hắn hủy diệt tất cả tín nhiệm nàng đối với hắn, Kiều Ngữ Thần vẫn nhớ loại cảm giác này, tất cả tín ngưỡng ở trong khoảnh khắc ầm ầm sập đổ, toàn bộ thế giới ở trước mặt nàng lung la lung lay, phá tan thành những mảnh nhỏ.
Nhưng là bây giờ, hắn một lần nữa đuổi tới. Thủ đoạn mới lạ mà tinh xảo, tâm tư kín đáo, mỗi một chuyện hắn làm đều công kích trực tiếp vào lòng của nàng, hắn làm tất cả mọi chuyện gần như hoàn mỹ không tỳ vết. Ai đó nói hôn nhân là một canh bạc, nàng đã thua một lần, làm sao dám đánh cược lần thứ hai?
Nhưng, cứ buông tay như vậy?
Kiều Ngữ Thần đem mặt chôn ở trong chăn, thực không cốt khí khinh bỉ chính mình: Nàng yêu hắn, vẫn chưa từng thay đổi.
Sự thật này là nguồn gốc của mọi đau đớn phát ra tận trong tim, hắn tựa như một câu đố bí ẩn nhất, hấp dẫn lấy nàng không tự giác tới gần, làm cho nàng quên mất cảm giác tuyệt vọng mà mẹ đã một lần lưu lại cho nàng, cho dù từng bị hắn làm tổn thương, vết thương vẫn còn đang chồng chất đó nhưng nàng cũng vẫn bị trên người hắn mê hoặc, hấp dẫn trói buộc mọi thứ kể cả hơi thở của nàng, nàng hoàn toàn không thể tưởng tượng được khi hắn yêu người khác.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng hình lưỡi liềm, đang dần lên cao, ban đêm dày đặc sương mù dần dần dâng lên, tựa như tình yêu giữa hắn và nàng, vẫn châm chích không ngừng, tán loạn giữa hai người.
Đồng hồ ở đầu giường tí tách trôi qua, Kiều Ngữ Thần đầy bụng tâm sự, thật sự ngủ không được. Cầm lấy đồng hồ báo thức xem, đã sắp ba giờ sáng. Kiều Ngữ Thần giật mình: Không biết hắn ở phòng khách đã ngủ chưa?
Đường đường là thiếu gia chân chính của Đường gia, hẳn là chưa từng vì ai ủy khuất chính mình, nhưng là vì nàng, nên hắn nhường chỗ ngủ. Kiều Ngữ Thần không phải là người thích chiếm tiện nghi của người khác, nàng cũng không muốn cho hắn hạ thấp tư thái như vậy.
Nghĩ nghĩ, Kiều Ngữ Thần lặng lẽ mở cửa phòng ngủ, vụng trộm nhìn hắn.
Hắn không ngủ.
Không những không ngủ, mà còn bề bộn nhiều việc.
“Đứng ở lập trường công ty đương nhiên phải làm như vậy, ...Năm điều kiện nhiều nhất chỉ đáp ứng hai chuyện, căn cứ theo lời tôi cùng đối phương tiếp tục đàm luận.” Hắn hạ vị trí tai nghe, làm cho thanh âm trở nên rõ ràng hơn. “…Nếu giá cả tiếp tục đi lên, chúng ta liền hủy bỏ mọi chi phí, đồng thời cùng ngân hàng bàn bạc lại, chặt đứt vốn lưu động của bọn họ, để cho bọn họ ngược lại quỳ xuống để van cầu chúng ta.”
Trên bàn văn kiện bất tri bất giác xếp chồng chất, đều là hắn lâm thời dùng bút rất nhanh ghi chép lại tất cả những điểm yếu, cà phê trong tay một ngụm chưa động.
m thanh từ cuộc họp qua webcam vẫn nối liền không dứt không gián đoạn, không ngừng có người báo cáo, hắn một bên nghe một bên dùng bút vòng ra trọng điểm, đồng thời nghĩ ra đối sách nói cho thuộc hạ.
Thời gian từng giọt từng giọt đi, hắn vẫn đang làm việc ở bên trong, một đêm chưa ngủ.
Kiều Ngữ Thần lặng lẽ đóng cửa phòng, dựa lưng vào cửa phòng ngủ, nhắm hai mắt lại.
Tim đập thật nhanh, bởi vì rốt cuộc biết hắn đối với nàng thực để ý.
Nàng từng hỏi hắn công việc không vội sao, nàng biết thân phận của hắn đặc thù, ngay tại lúc này gần như không thể phân thân. Nghe được câu hỏi của nàng, hắn cho tới bây giờ đều là cười nói không vội, vân đạm phong khinh dáng vẻ như đã tính toán sẵn, không có một dấu vết nói dối. Vì thế nàng gật gật đầu, không hoài nghi gì nữa.
Cho tới bây giờ, nàng mới hiểu được, hắn đang nói láo. Hắn bề bộn nhiều việc, nhưng lúc hắn làm việc, hắn cũng không cho nàng thấy.
Đường Học Khiêm, Kiều Ngữ Thần bỗng nhiên có loại cảm giác: Cái tên này, nhất định cùng nàng dây dưa cùng một chỗ.
**** **** ****
Đài Loan. Tám giờ sáng.
Quảng cáo Đường Viễn do YC phụ trách chính thức hoàn thành giai đoạn chế tác hậu kỳ, Hoắc Vũ Thần tự mình đến tổng bộ Đường Viễn, đem hiệu quả quảng cáo cho người của Đường Viễn xem qua.
Thư ký mang theo Hoắc Vũ Thần đẩy ra cửa ban công văn phòng tổng giám đốc, Hoắc Vũ Thần tiến vào văn phòng, không thấy bóng dáng của Đường Học Khiêm, chỉ nhìn thấy đôi mắt gấu mèo 0.0 sâu và đen của trợ lý Chung Minh Hiên.
“Tiểu Hoắc... Mặc kệ cậu có chuyện gì…. Trước hết để cho tớ về nhà ngủ một giấc rồi nói sau….”
Thanh âm của Chung Minh Hiên hữu khí vô lực giống như linh hồn lướt qua không có sức sống, Hoắc Vũ Thần nhìn sang, chỉ nhìn thấy một anh bạn họ Chung đang hấp hối.
“Đường Học Khiêm đâu?” Hoắc Vũ Thần lúc nào cũng xem Đường phu nhân như mẹ ruột, cho nên đối với Đường tổng giám đốc cho tới bây giờ đều là không khách khí gọi thẳng cả tên lẫn họ…..
“Tên đó là một lão bản đại gian đại ác…!”
Nhắc tới tên người này, Chung trợ lý hận đến nghiến răng nghiến lợi, toàn bộ tổng bộ Đường Viễn cao thấp bị người đàn ông kia từ xa truyền mệnh lệnh về khống chế chỉ chút hơi tàn, mỗi người hận không thể cắn hắn một chút.
“Vào thời điểm cuối năm như thế này, cậu ta lại mang theo lão bà đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy nói chuyện yêu đương!!!” Chung Minh Hiên lại thay thế chức vị tổng giám đốc của hắn trong lòng oán trách không thôi, nhịn không được đem tất cả tối trạng của ác nhân Đường Học Khiêm này toàn bộ chiêu cáo thiên hạ: “Cậu ta chỉ làm việc mỗi buổi tối, khiến cho mọi công việc của chúng tôi ở đây đều chuyển sang buổi tối, cậu có từng gặp qua công ty nào, hay những quản lí cấp cao nào phải trực đêm không??!!”
Hoắc Vũ Thần hơi hơi trầm tư: “Kiều Ngữ Thần ở cùng hắn?”
“Đúng vậy a, Học Khiêm vì tiểu Kiều nha.”
Anh bạn họ Chung đôi mắt khẽ đảo một vòng, nảy ra ý hay, bạo gan nói tiếp: “Tiểu Hoắc, cậu không biết sao, Đường Học Khiêm người kia có bao nhiêu hư đốn a... Vì muốn lừa đem tiểu Kiều trở về trong tay một lần nữa, tên kia ngay cả Phật tổ cũng dám hối lộ!! Một mối nhân duyên dù trả giá đắt bao nhiêu cũng đáng a! Còn có chuyện khác.... bala bala bala… Tóm lại chỉ cần lừa chết tiểu Kiều không đền mạng…”
Lời này không thể nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lửa.
Hoắc Vũ Thần nhất thời nổi giận: Phản thiên, tưởng như vậy sẽ đem người lừa đi được sao, khi dễ nhà mẹ đẻ của Kiều Ngữ Thần chúng ta không có người phải không?!
So sánh với Đường Học Khiêm, Hoắc Vũ Thần cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, đầu óc vừa chuyển, quỷ kế tà ác hơn lập tức xuất hiện. Một giây sau, Hoắc Vũ Thần bấm vào điện thoại Kiều Ngữ Thần: “Ngữ Thần, là anh. Anh có lời muốn nói với em…”
Cùng Hoắc Vũ Thần đấu, Đường Học Khiêm rất khó chiếm được tiện nghi, hơn nữa hiện tại toàn bộ tâm hắn đều bị Kiều Ngữ Thần chiếm cứ, tính như thế nào đều là nhất định phải thua.
Chung đồng học vui sướng khi người gặp họa, trong đầu không biết tại sao lại hiện lên danh ngôn của Mao chủ tịch: Đấu với trời, đó là chuyện vui vô cùng, đấu với nhau, đó là chuyện vui vô cùng, cùng người đấu, đó là chuyện vui vô cùng!
/47
|