Chân tướng rõ ràng (1)
Tin tức đầu tiên chấn động giới doanh nghiệp — chủ tịch Hội đồng quản trị Kiều Thị tự mình hạ chỉ thị: Buông tha cho kế hoạch thu mua Thạch thị.
Một câu ngắn ngủn, nhất thời lại mở ra. Người bên ngoài đều đoán trong đó có nguyên do, bất đắc dĩ Kiều chủ tịch còn ở bệnh viện tĩnh dưỡng, Kiều gia canh gác nghiêm ngặt, hoàn toàn không ai có thể tiếp xúc gần gũi, vì thế ánh mắt của giới truyền thông nhất trí hướng về một vị đương sự khác.
Đường Học Khiêm từ nhỏ ở dưới ánh đèn của giới truyền thông mà lớn lên, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, đáp trả tự nhiên. Đối mặt với ánh đèn huỳnh quang chớp nháy không ngừng mỗi ngày, cười nhẹ nhàng, tỏ vẻ thong dong nói: Thực cảm kích nhạc phụ đã hiểu rõ và thành toàn.
Vô số phóng viên truyền thong đem hình ảnh này quay ngay trong nháy mắt, vì thế trên màn hình TV không ngoài dự kiến xuất hiện trên màn ảnh tổng giám đốc trẻ tuổi đương nhiệm Đường Viễn tao nhã nói lời cảm tạ. Đây là phản ứng thẳng thắn nhất của đương sự, vì thế toàn bộ dư luận thế giới cũng bắt đầu hướng tới Kiều gia nghiêng về một phía: Vì hạnh phúc con gái mà hy sinh ích lợi của công ty, làm ra quyết định như vậy, Kiều chủ tịch đúng là không dễ dàng gì. Vì thế trong khoảng thời gian ngắn, danh dự Kiều gia chói lọi như mặt trời ban trưa.
Bệnh viện, trong một phòng bệnh khu VIP.
Màn hình LCD TV bị người dừng hình ảnh ở trên mặt một hình ảnh, tay Kiều Chấn Đình vô ý thức vỗ về điều khiển từ xa TV, sau đó để tại một bên.
Người trên màn hình TV ông cực kỳ quen thuộc, nhưng cũng vạn phần xa lạ. Kiều Chấn Đình không thể không thừa nhận, ông bị người thanh niên làm này hoang mang.
Đường Học Khiêm không công khai điều kiện giữa bọn họ, không công khai nhượng bộ mà Đường Viễn đề ra, không công khai kế hoạch bí mật ở sau lưng là gì. Tuy rằng bí mật này sẽ không được giấu diếm được lâu, chờ đến khi công ty con Đường Viễn cuối năm thông báo công khai, sẽ đem chuyện chuyển cổ phần công khai hậu thế, nhưng người trong nghề đều hiểu được thời điểm thời gian công khai là rất cần chú ý. Ngay lúc hai nhà Đường Kiều đang trong thời điểm đối chọi gay gắt chỉ vì một dự án vẫn còn đang xôn xao, bí mật này không bị biết được, không thể nghi ngờ đối với Kiều gia vạn phần có lợi.
Điều này thật sự là không phù hợp với tác phong vị tàn nhẫn sắc bén của công tử Đường gia này từ trước đến nay.
Đường Học Khiêm. Kiều Chấn Đình ở trong lòng mặc niệm tên này, người đàn ông trẻ tuổi này sinh ra một trong những gia tộc gặp nhiều phong ba mưa gió nhất, từ lúc nhỏ đã được sự dạy dỗ nghiêm ngặt, chưa ăn chơi trác táng đã là không dễ, khó được còn có thể có ở thời khắc mấu chốt có ý chí khoan dung nhượng bộ lui binh.
Nhớ rõ trước kia Ngữ Thần từng nói qua, hắn tựa như một điều bí ẩn, sâu không lường được.
Kiều phụ mỉm cười. Nếu như nói Đường Học Khiêm là một bí ẩn sâu không lường được, như vậy hắn hiện tại, đã đem cái chìa khóa đáp án cho một người.
Mà đổi thành một bên.
Đường Viễn bí mật tiến hành ban giám đốc lâm thời được mời dự họp trong ngày hôm ấy, Đường Học Khiêm tiền trảm hậu tấu, lấy thân phận đại cổ đông chuyển nhượng cổ quyền công ty con dưới cờ lớn nhất xuất cho Kiều Thị, làm cho các vị đổng sự hoàn toàn choáng váng.
Đây rõ ràng chính là phản bội a…..
Hắn là người nắm cổ phần lớn nhất trong công ty, lại là chủ tịch tổng giám đốc của công ty, là thiếu gia duy nhất của Đường gia, bất cứ với thân phận nào trong những thân phận trên, cũng đã đủ cho hắn không có lý do làm ra quyết định có tổn hại ích lợi của công ty nghiêm trọng như vậy.
Ban giám đốc không đồng tình, phản đối kịch liệt, gần như hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn, ngay cả Chung Minh Hiên cũng có điểm xấu hổ về quyết định của hắn. Trước dại hội cổ đông lần này, Chung trợ lý đã vào vài ly nước đá lớn, mặc dù như thế trong lòng bàn tay vẫn là khẩn trương cuống cuồng đổ mồ hôi lạnh.
Đây gần như là buộc tội đương nhiệm tổng giám đốc, ban giám đốc đến tột cùng đã trải qua bao nhiêu phong ba, người ngoài không thể hiểu hết, thậm chí ngay cả cha mẹ Đường gia cũng không biết Đường Học Khiêm cuối cùng là nói như thế nào để thuyết phục đổng sự , sau lại hỏi Chung Minh Hiên thì Chung trợ lý cũng chỉ là đơn giản hít một hơi: Tổng giám đốc của chúng ta trước mặt mọi người lập được quân lệnh trạng(*)….
(*) Giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh.
Buôn bán thực chất chính là lợi ích.
Chỉ cần liên tục không ngừng tìm lợi ích lớn nhất cho các cổ đông, cho dù là phản bội cũng sẽ được tha thứ. Đường Học Khiêm từ nhỏ lớn lên ở trong vòng luẩn quẩn của công cuộc kinh doanh này, quy tắc trò chơi trong này lại rõ ràng hơn bất kì ai khác, hắn nhìn thấu, cho nên mới dám mỗi lần xuống tay đều so với người bên ngoài tàn nhẫn ba phần.
Đối mặt với sự chất vấn của các đổng sự nhà mình, hắn không nói được một lời, không biện giải một câu. Hắn hiểu được ngay tại lúc này nói nhiều hơn nữa cũng chỉ là lời nói suông, vì thế hắn rõ ràng không nói gì, nhàn nhã chờ đợi.
Khi toàn bộ lửa giận của mọi người đối với hắn tan hết, người đàn ông tuấn mỹ rốt cuộc mở miệng.
“Nói xong rồi?”
Câu này nhưng thật ra áp chế tất cả các đổng sự.
Hắn không cắn rứt, không cãi lại, vẫn là một thân sạch sẽ cùng bình tĩnh.
“Các vị trưởng bối đều muốn tố cáo tôi, đơn giản là cho là tôi làm tổn hại lợi ích của công ty. Nhưng nếu tôi nói cho các ngài biết, mất đi một bộ phận thị trường, ta vẫn có thể làm cho Đường Viễn khởi tử hồi sinh thì sao?”
Toàn bộ phòng họp trong nháy mắt câm như hến.
Đường Học Khiêm đứng lên, hai tay chống ở trên bàn hội nghị. Ánh mắt đảo qua toàn bộ dưới đài, chậm rãi mở miệng.
“Cho tôi thời gian ba tháng, tôi sẽ trả lại cho các ngài một Đường Viễn hoàn toàn đổi mới——!”
Làm hết phận sự trầm ổn lại ở trong chứa sát khí.
Thật sự chính là khí thế chuẩn của thiếu gia Đường gia nên có.
**** **** ****
Kiều Ngữ Thần đi một chuyến về nông thôn.
Đang ở bên trong ruộng cấp thu hoạch tưới nước, quản gia tiền nhiệm của Kiều gia— thím Trần thấy bóng dáng của nàng nhất thời mừng rỡ không thôi, ha ha cười vội vàng lên bờ, lôi kéo tay nàng, nhìn nàng thật kỹ, cười đến cười toe tóe.
Kiều Ngữ Thần bị bà nhìn cảm giác thật có lỗi, nhịn không được sờ sờ mặt mình: “Con trở nên béo có phải hay không?”
Thím Trần cũng không giấu diếm, thẳng tắp gật đầu: “Mập, mập.” Nói xong, lại nhịn không được vuốt vuốt tóc nàng: “Haiiiii, các cô gái trẻ ngày nay a, chỉ biết muốn gầy muốn giảm béo, đem mình biến thành dáng vẻ không còn hình người mới bằng lòng dừng tay, giống như Ngữ Thần chúng ta thì thế nào, béo một chút mới tốt.”
Nếu như là bình thường, Kiều Ngữ Thần nhất định sẽ lắc đầu khiêm tốn vài câu, đây là tính tình của nàng, không có thói quen thích người khen ngợi. Nhưng hôm nay, nàng lại ngược lại gật gật đầu thừa nhận, chi chi ngô ngô nói không được một câu đầy đủ.
“Kỳ thật, là có nguyên nhân….”
Thím Trần không hổ là người quản gia lâu năm ở nhà cao cửa rộng, hoàn toàn biết nhìn sắc mặt đoán ra tâm tư người đối diện người, huống chi là Kiều Ngữ Thần đơn thuần giống như một tờ giấy trắng như vậy, quả thực tâm tư gì cũng đều bày ở trên mặt.
Thím Trần thử hỏi: “Ngữ Thần, con có tâm sự?”
“Vâng…” Nàng đích xác có, hơn nữa xấu hổ mở miệng.
Kiều Ngữ Thần rất ít khi như vậy. Tuy rằng bởi vì từ nhỏ nhận cách giáo dục quý tộc, khiến cho cử chỉ của nàng khi đối diện với người ngoài hơi có thiên hướng hướng nội một chút, nhưng là quyết không khi nào bối rối thành như thế này.
Thím Trần lại nhìn về phía nàng.
Nàng đích thực đã thay đổi, thân thể trở nên có chút mượt mà, tựa hồ…. cũng có mùi vị của phụ nữ?
Thím Trần bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nhịn không được nhìn về phía bụng của nàng, kinh hỉ nảy ra: “Con ——?”
Nàng không hề giấu diếm, gật gật đầu thừa nhận, nóng lòng cùng người thân tựa như mẹ của mình chia sẻ vui sướng: “Ngày hôm qua, con lén ba ba đến một bệnh viện khác để làm một chút kiểm tra, thế mới biết, sắp hai tháng….”
Thím Trần cười toe. Thật tốt, nàng đã có đứa nhỏ. Nàng thiện lương như vậy, ông trời quả nhiên chiếu cố nàng.
Vội vàng đỡ nàng ở một bên ghế ngồi xuống, thím Trần cẩn thận hỏi: “Đường thiếu gia biết không?”
Kiều Ngữ Thần dừng lại, “Con vẫn chưa nói nói cho anh ấy biết…. Con, không biết nên nói với anh ấy như thế nào.”
“Ăn ngay nói thật a! Cái này còn cái gì phải lo lắng!” Thím Trần nóng nảy: “Con không được lại nghĩ lung tung gì nữa, cậu ấy là ba ba đứa nhỏ, có nhất định phải cho cậu ấy biết!”
Kiều Ngữ Thần thấp đầu, hai tay bất an giữ tại cùng nhau.
“Nhưng, một thời gian trước, chúng con….”
Thím Trần vội vàng tẩy não cho nàng: “Đó cũng không liên quan đến chuyện của các người, đó là công việc riêng của hai nhà Đường Kiều, hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện vợ chồng của con.”
Thanh âm Kiều Ngữ Thần thấp đi: “Nhưng dù sao con đối với anh ấy cũng thực quá đáng….”
Khi đó chỉ muốn vì cha, nàng không phải không lo lắng cảm nhận của hắn, thật sự là nàng không dám lo lắng, nghĩ đến càng nhiều, càng thực sự không nghĩ ra, chủ ý cũng dần bị lung lay, một bên là chồng, một bên là ba ba, nàng hoàn toàn không có lựa chọn nào khác.
Nghe được ba ba bỗng nhiên quyết định buông tay, thì một khắc này nàng gần như yếu đuối ngã ở trong ghế không ngồi nổi. Thần kinh nàng đã hoạt động quá mức cho phép, nàng rất sợ hãi một tia hòa bình trước mắt này chỉ là ảo giác.
Nàng hiện tại ngược lại không dám đi gặp hắn.
“Anh ấy có chán ghét con không?” Nàng cảm thấy thật có lỗi: “Con vẫn luôn nói yêu anh ấy, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại giúp đỡ ba ba….”
Đêm đó trong gió lạnh, bóng dáng hắn canh giữ ở dưới lầu không chịu rời đi, hàng đêm dây dưa trong lòng nàng. Nàng có tài đức gì để được hắn yêu như thế.
“Ngữ Thần.” Thím Trần sờ sờ mặt của nàng: “Người đàn ông khi thích một người phụ nữ, đều đã có tiêu chuẩn mực thước cân nhắc rõ ràng. Thí dụ như tính cách của Đường Học Khiêm, nếu thực sự con không quan tâm đến sự sống chết của cha con, mà chỉ cần tình yêu..., chỉ sợ Đường Học Khiêm cũng sẽ không thích.”
Kiều Ngữ Thần thật cẩn thận hỏi: “…Thật sự?”
Thím Trần bất đắc dĩ nở nụ cười: “Thật sự, con thử nhìn lại thái độ của Đường thiếu gia đối với mẹ của cậu ấy thì sẽ rõ ràng thôi! Nếu có một ngày, muốn cậu ấy chọn giữa mẹ và vợ, cậu ấy nhất định sẽ lựa chọn mẹ, công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ không thể nào kể xiết, cậu ấy muốn báo đáp, đây là chuyện mà phận làm con trên khắp thiên hạ đều nên làm, cho nên loại lựa chọn này phát sinh ở trên người con. Đường thiếu gia nhất định sẽ hiểu con, mà không phải chán ghét con.”
Kiều Ngữ Thần tâm tư nặng nề, một mình dễ dàng tưởng đông tưởng tây, kết quả cuối cùng không có gì hơn là tự mình dọa chính mình, hơn nữa nàng hiện tại đã có đứa nhỏ, cảm xúc dao động khá lớn, thím Trần lo lắng cho nàng, kiên trì muốn đưa nàng trở về. Kiều Ngữ Thần nhìn sắc trời đã tối muộn, thím Trần đã lớn tuổi, một mình lúc trở lại phải đi đường ban đêm, ngược lại lại làm cho nàng lo lắng hơn, vì thế Kiều Ngữ Thần nói cái gì cũng kiên trì trở về một mình.
Chạng vạng, phố xá sầm uất, dưới ánh sáng đủ loại màu sắc của ánh đèn.
Kiều Ngữ Thần không am hiểu che dấu cảm xúc, nhịn không được bước đi vào trung tâm siêu thị đồ dùng trẻ con lớn nhất. Quản lí khu siêu thị này đối với vị khách này đương nhiên không xa lạ gì, trường hợp các loại yến hội thường xuyên có thể nhìn thấy nàng, bất quá ở trong khu siêu thị này mà nhìn thấy nàng vẫn là lần đầu tiên, một tia hiểu rõ nhất thời nổi lên đuôi mắt.
“Kiều tiểu thư, có gì có thể phục vụ cho tiểu thư không?”
Kiều Ngữ Thần nhanh chóng lắc đầu, “Tôi chỉ…”
Nếu thừa nhận là tự cho là đúng, giống như thực dọa người….
Nàng không có kinh nghiệm về phương diện này, mẹ đã mất sớm, cha dù sao cũng là khác phái, ngoài thím Trần ra, nàng không có trưởng bối nào có thể nói chuyện, nên không ai dạy nàng nên điều chỉnh tâm tính như thế nào, từ cô gái trưởng thành là một người phụ nữ.
Nàng thậm chí không biết nên mở miệng biểu đạt cảm giác nội tâm như thế nào.
…. Cứ việc, rất muốn nói cho hắn biết.
Ngoài cha ra, hắn chính là người thân nhất của nàng, nhưng một trận giằng co quyết liệt vừa mới xảy ra, nàng thực sự sợ hắn.
Con người, luôn có di chứng như vậy. Trên chiến trường liều lĩnh ngay cả mạng cũng có thể không cần, nhưng sau khi hạ chiến trường lại nhịn không được từng cơn gió lạnh xâm nhập vào nội tâm.
Cuối cùng Kiều Ngữ Thần mua một bình sữa nhỏ trở về. Gói tinh xảo bên trong gói quà nhỏ, nàng muốn cho hắn kinh hỉ. Nếu nàng ngượng ngùng nói, vậy đổi một loại phương thức khác nói cho hắn biết, người nào đó rất thông minh a, vừa thấy thứ này có thể hiểu được chuyện nàng muốn nói cho hắn biết.
Di động vang lên, thư ký nói cho nàng biết có một phần văn kiện nàng đã quên ký, một vị quản lí cao cấp cùng thư ký ban giám đốc đang ở văn phòng đợi nàng, nàng thế này mới nhớ tới chuyện mình bị mang thai làm váng đầu, công sự làm được một nửa liền không nhịn được chạy tới nông thôn nơi thím Trần ở, vì thế Kiều Ngữ Thần nhanh chóng thuê xe trở về tổng bộ Kiều Thị một chuyến.
Văn kiện Kiều chủ tịch đã xử lý để trong văn phòng, đang đợi Kiều Ngữ Thần ký tên, thư ký là ban giám đốc lão Trần Hòa Phong nham hiểm, cùng với thủ tịch kinh tế tài chính Hứa tiên sinh nhịn không được thời gian dài chờ đợi, thấp giọng bắt chuyện.
Nói chuyện chủ đề đương nhiên là Đường gia.
Lão Trần lòng có ưu tư cảm thán: “Không thể tưởng được Đường Học Khiêm thật có thể nhượng bộ….”
Hắn nhượng bộ bằng thị trường trung tâm quan trọng nhất của Đường Viễn, tương đương nhượng bộ ba phần thiên hạ.
Nhưng Hứa tiên sinh thật ra nhìn xem thực tự nhiên: “Bằng không thì làm sao bây giờ? Dù sao cũng là phu nhân cùng nhạc phụ của hắn, trước mặt nhạc phụ có thể không cho, loại tình cảm vợ chồng cũng không thể không để ý chứ?”
“Loại tình cảm vợ chồng?” Lão Trần cười đến quỷ dị: “Nếu ông biết bọn họ kết hôn như thế nào, chắc chắn sẽ không nói như vậy….”
Bên trong phòng làm việc một trận yên lặng.
Chịu không được cái đề tài rất có lực hấp dẫn này, Hứa tiên sinh hơi hơi thò người ra: “Nói như thế nào?”
Lão Trần cười đến khó lường dị thường: “Thật ngại quá, cơ mật cao nhất.”
Bị cắt đứt hưng trí, là một người đàn ông đều khó chịu. Hứa tiên sinh bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường.
Vị lão Trần tiên sinh này nhất thời mất hứng, nghĩ lại, hắn đường đường là thư ký của tổng giám đốc Kiều Thị, chẳng khác gì là tâm phúc trọng thần của chủ tịch, có cái cơ mật gì lại không biết? Trần bí thư nhắm mắt lại, đầy nhịp điệu khoe lên: “Ông nhớ lại thử xem, Đường Học Khiêm kết hôn vào năm anh ta bao nhiêu tuổi? Hai mươi tư. Hai mươi tư tuổi đối với một người đàn ông mà nói là tuổi gì?”
Đồng dạng thân là người đàn ông, hai người nhất thời cùng nhau đồng cảm sâu sắc: Hai mươi tư, đúng là cái tuổi ‘Trong vạn bụi hoa, không dính một mảnh lá’(*) a…..
(*) ý nói tuổi đó để ăn chơi phong lưu.
“Được, vậy tôi hỏi ông, ông có chịu hai mươi tư tuổi liền kết hôn hay không?”
“Đó là đương nhiên không chịu rồi.” Người đàn ông vội vàng phủ định.
Lão Hứa cười cười: “Đó, ông xem, ngay cả ông cũng sẽ không, huống chi là Đường Học Khiêm. Khi người ta hai mươi tư tuổi đúng thời kì cường thịnh gia nhập vào Đường Viễn, gia thế bối cảnh, quyền lợi địa vị, bên nào không có? Huống chi là phụ nữ, cậu ta càng sẽ không thiếu.”
“Nhưng biết đâu cậu ta vừa ý Kiều tiểu thư thì sao?”
“Ngược lại cơ.” Lão Hứa lắc đầu: “Là Kiều tiểu thư không phải câu ta thì không lấy chồng.”
“Vậy cậu ấy tại sao lại chịu cưới….?”
Thành công nâng lên khẩu vị của đồng sự, lão Hứa phi thường đắc ý, nhất thời thu miệng lại không được: “Phía sau Kiều tiểu thư, có Kiều tiên sinh chống lưng. Mà thủ đoạn của Kiều chủ tịch, ông cũng đã từng nghe thấy chứ….?”
‘Thẻ lách tách’ một tiếng, thanh âm chuyển động tay cầm cửa, ở trong bóng đêm truyền đến rõ ràng như vậy.
Hai người trong văn phòng nhất thời kinh hoàng, song song đứng lên, lại chỉ gặp một bóng dáng thanh tú ôn nhu, yên lặng đứng ở cửa.
Trên mặt Kiều Ngữ Thần không có gì biểu tình, chỉ là tái nhợt một chút. Nhìn hai người trước mắt bất chợt bị dọa đến câm như hến, nàng hơi hơi giật giật môi.
“….Ba tôi có thủ đoạn gì?”
Tin tức đầu tiên chấn động giới doanh nghiệp — chủ tịch Hội đồng quản trị Kiều Thị tự mình hạ chỉ thị: Buông tha cho kế hoạch thu mua Thạch thị.
Một câu ngắn ngủn, nhất thời lại mở ra. Người bên ngoài đều đoán trong đó có nguyên do, bất đắc dĩ Kiều chủ tịch còn ở bệnh viện tĩnh dưỡng, Kiều gia canh gác nghiêm ngặt, hoàn toàn không ai có thể tiếp xúc gần gũi, vì thế ánh mắt của giới truyền thông nhất trí hướng về một vị đương sự khác.
Đường Học Khiêm từ nhỏ ở dưới ánh đèn của giới truyền thông mà lớn lên, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, đáp trả tự nhiên. Đối mặt với ánh đèn huỳnh quang chớp nháy không ngừng mỗi ngày, cười nhẹ nhàng, tỏ vẻ thong dong nói: Thực cảm kích nhạc phụ đã hiểu rõ và thành toàn.
Vô số phóng viên truyền thong đem hình ảnh này quay ngay trong nháy mắt, vì thế trên màn hình TV không ngoài dự kiến xuất hiện trên màn ảnh tổng giám đốc trẻ tuổi đương nhiệm Đường Viễn tao nhã nói lời cảm tạ. Đây là phản ứng thẳng thắn nhất của đương sự, vì thế toàn bộ dư luận thế giới cũng bắt đầu hướng tới Kiều gia nghiêng về một phía: Vì hạnh phúc con gái mà hy sinh ích lợi của công ty, làm ra quyết định như vậy, Kiều chủ tịch đúng là không dễ dàng gì. Vì thế trong khoảng thời gian ngắn, danh dự Kiều gia chói lọi như mặt trời ban trưa.
Bệnh viện, trong một phòng bệnh khu VIP.
Màn hình LCD TV bị người dừng hình ảnh ở trên mặt một hình ảnh, tay Kiều Chấn Đình vô ý thức vỗ về điều khiển từ xa TV, sau đó để tại một bên.
Người trên màn hình TV ông cực kỳ quen thuộc, nhưng cũng vạn phần xa lạ. Kiều Chấn Đình không thể không thừa nhận, ông bị người thanh niên làm này hoang mang.
Đường Học Khiêm không công khai điều kiện giữa bọn họ, không công khai nhượng bộ mà Đường Viễn đề ra, không công khai kế hoạch bí mật ở sau lưng là gì. Tuy rằng bí mật này sẽ không được giấu diếm được lâu, chờ đến khi công ty con Đường Viễn cuối năm thông báo công khai, sẽ đem chuyện chuyển cổ phần công khai hậu thế, nhưng người trong nghề đều hiểu được thời điểm thời gian công khai là rất cần chú ý. Ngay lúc hai nhà Đường Kiều đang trong thời điểm đối chọi gay gắt chỉ vì một dự án vẫn còn đang xôn xao, bí mật này không bị biết được, không thể nghi ngờ đối với Kiều gia vạn phần có lợi.
Điều này thật sự là không phù hợp với tác phong vị tàn nhẫn sắc bén của công tử Đường gia này từ trước đến nay.
Đường Học Khiêm. Kiều Chấn Đình ở trong lòng mặc niệm tên này, người đàn ông trẻ tuổi này sinh ra một trong những gia tộc gặp nhiều phong ba mưa gió nhất, từ lúc nhỏ đã được sự dạy dỗ nghiêm ngặt, chưa ăn chơi trác táng đã là không dễ, khó được còn có thể có ở thời khắc mấu chốt có ý chí khoan dung nhượng bộ lui binh.
Nhớ rõ trước kia Ngữ Thần từng nói qua, hắn tựa như một điều bí ẩn, sâu không lường được.
Kiều phụ mỉm cười. Nếu như nói Đường Học Khiêm là một bí ẩn sâu không lường được, như vậy hắn hiện tại, đã đem cái chìa khóa đáp án cho một người.
Mà đổi thành một bên.
Đường Viễn bí mật tiến hành ban giám đốc lâm thời được mời dự họp trong ngày hôm ấy, Đường Học Khiêm tiền trảm hậu tấu, lấy thân phận đại cổ đông chuyển nhượng cổ quyền công ty con dưới cờ lớn nhất xuất cho Kiều Thị, làm cho các vị đổng sự hoàn toàn choáng váng.
Đây rõ ràng chính là phản bội a…..
Hắn là người nắm cổ phần lớn nhất trong công ty, lại là chủ tịch tổng giám đốc của công ty, là thiếu gia duy nhất của Đường gia, bất cứ với thân phận nào trong những thân phận trên, cũng đã đủ cho hắn không có lý do làm ra quyết định có tổn hại ích lợi của công ty nghiêm trọng như vậy.
Ban giám đốc không đồng tình, phản đối kịch liệt, gần như hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn, ngay cả Chung Minh Hiên cũng có điểm xấu hổ về quyết định của hắn. Trước dại hội cổ đông lần này, Chung trợ lý đã vào vài ly nước đá lớn, mặc dù như thế trong lòng bàn tay vẫn là khẩn trương cuống cuồng đổ mồ hôi lạnh.
Đây gần như là buộc tội đương nhiệm tổng giám đốc, ban giám đốc đến tột cùng đã trải qua bao nhiêu phong ba, người ngoài không thể hiểu hết, thậm chí ngay cả cha mẹ Đường gia cũng không biết Đường Học Khiêm cuối cùng là nói như thế nào để thuyết phục đổng sự , sau lại hỏi Chung Minh Hiên thì Chung trợ lý cũng chỉ là đơn giản hít một hơi: Tổng giám đốc của chúng ta trước mặt mọi người lập được quân lệnh trạng(*)….
(*) Giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh.
Buôn bán thực chất chính là lợi ích.
Chỉ cần liên tục không ngừng tìm lợi ích lớn nhất cho các cổ đông, cho dù là phản bội cũng sẽ được tha thứ. Đường Học Khiêm từ nhỏ lớn lên ở trong vòng luẩn quẩn của công cuộc kinh doanh này, quy tắc trò chơi trong này lại rõ ràng hơn bất kì ai khác, hắn nhìn thấu, cho nên mới dám mỗi lần xuống tay đều so với người bên ngoài tàn nhẫn ba phần.
Đối mặt với sự chất vấn của các đổng sự nhà mình, hắn không nói được một lời, không biện giải một câu. Hắn hiểu được ngay tại lúc này nói nhiều hơn nữa cũng chỉ là lời nói suông, vì thế hắn rõ ràng không nói gì, nhàn nhã chờ đợi.
Khi toàn bộ lửa giận của mọi người đối với hắn tan hết, người đàn ông tuấn mỹ rốt cuộc mở miệng.
“Nói xong rồi?”
Câu này nhưng thật ra áp chế tất cả các đổng sự.
Hắn không cắn rứt, không cãi lại, vẫn là một thân sạch sẽ cùng bình tĩnh.
“Các vị trưởng bối đều muốn tố cáo tôi, đơn giản là cho là tôi làm tổn hại lợi ích của công ty. Nhưng nếu tôi nói cho các ngài biết, mất đi một bộ phận thị trường, ta vẫn có thể làm cho Đường Viễn khởi tử hồi sinh thì sao?”
Toàn bộ phòng họp trong nháy mắt câm như hến.
Đường Học Khiêm đứng lên, hai tay chống ở trên bàn hội nghị. Ánh mắt đảo qua toàn bộ dưới đài, chậm rãi mở miệng.
“Cho tôi thời gian ba tháng, tôi sẽ trả lại cho các ngài một Đường Viễn hoàn toàn đổi mới——!”
Làm hết phận sự trầm ổn lại ở trong chứa sát khí.
Thật sự chính là khí thế chuẩn của thiếu gia Đường gia nên có.
**** **** ****
Kiều Ngữ Thần đi một chuyến về nông thôn.
Đang ở bên trong ruộng cấp thu hoạch tưới nước, quản gia tiền nhiệm của Kiều gia— thím Trần thấy bóng dáng của nàng nhất thời mừng rỡ không thôi, ha ha cười vội vàng lên bờ, lôi kéo tay nàng, nhìn nàng thật kỹ, cười đến cười toe tóe.
Kiều Ngữ Thần bị bà nhìn cảm giác thật có lỗi, nhịn không được sờ sờ mặt mình: “Con trở nên béo có phải hay không?”
Thím Trần cũng không giấu diếm, thẳng tắp gật đầu: “Mập, mập.” Nói xong, lại nhịn không được vuốt vuốt tóc nàng: “Haiiiii, các cô gái trẻ ngày nay a, chỉ biết muốn gầy muốn giảm béo, đem mình biến thành dáng vẻ không còn hình người mới bằng lòng dừng tay, giống như Ngữ Thần chúng ta thì thế nào, béo một chút mới tốt.”
Nếu như là bình thường, Kiều Ngữ Thần nhất định sẽ lắc đầu khiêm tốn vài câu, đây là tính tình của nàng, không có thói quen thích người khen ngợi. Nhưng hôm nay, nàng lại ngược lại gật gật đầu thừa nhận, chi chi ngô ngô nói không được một câu đầy đủ.
“Kỳ thật, là có nguyên nhân….”
Thím Trần không hổ là người quản gia lâu năm ở nhà cao cửa rộng, hoàn toàn biết nhìn sắc mặt đoán ra tâm tư người đối diện người, huống chi là Kiều Ngữ Thần đơn thuần giống như một tờ giấy trắng như vậy, quả thực tâm tư gì cũng đều bày ở trên mặt.
Thím Trần thử hỏi: “Ngữ Thần, con có tâm sự?”
“Vâng…” Nàng đích xác có, hơn nữa xấu hổ mở miệng.
Kiều Ngữ Thần rất ít khi như vậy. Tuy rằng bởi vì từ nhỏ nhận cách giáo dục quý tộc, khiến cho cử chỉ của nàng khi đối diện với người ngoài hơi có thiên hướng hướng nội một chút, nhưng là quyết không khi nào bối rối thành như thế này.
Thím Trần lại nhìn về phía nàng.
Nàng đích thực đã thay đổi, thân thể trở nên có chút mượt mà, tựa hồ…. cũng có mùi vị của phụ nữ?
Thím Trần bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nhịn không được nhìn về phía bụng của nàng, kinh hỉ nảy ra: “Con ——?”
Nàng không hề giấu diếm, gật gật đầu thừa nhận, nóng lòng cùng người thân tựa như mẹ của mình chia sẻ vui sướng: “Ngày hôm qua, con lén ba ba đến một bệnh viện khác để làm một chút kiểm tra, thế mới biết, sắp hai tháng….”
Thím Trần cười toe. Thật tốt, nàng đã có đứa nhỏ. Nàng thiện lương như vậy, ông trời quả nhiên chiếu cố nàng.
Vội vàng đỡ nàng ở một bên ghế ngồi xuống, thím Trần cẩn thận hỏi: “Đường thiếu gia biết không?”
Kiều Ngữ Thần dừng lại, “Con vẫn chưa nói nói cho anh ấy biết…. Con, không biết nên nói với anh ấy như thế nào.”
“Ăn ngay nói thật a! Cái này còn cái gì phải lo lắng!” Thím Trần nóng nảy: “Con không được lại nghĩ lung tung gì nữa, cậu ấy là ba ba đứa nhỏ, có nhất định phải cho cậu ấy biết!”
Kiều Ngữ Thần thấp đầu, hai tay bất an giữ tại cùng nhau.
“Nhưng, một thời gian trước, chúng con….”
Thím Trần vội vàng tẩy não cho nàng: “Đó cũng không liên quan đến chuyện của các người, đó là công việc riêng của hai nhà Đường Kiều, hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện vợ chồng của con.”
Thanh âm Kiều Ngữ Thần thấp đi: “Nhưng dù sao con đối với anh ấy cũng thực quá đáng….”
Khi đó chỉ muốn vì cha, nàng không phải không lo lắng cảm nhận của hắn, thật sự là nàng không dám lo lắng, nghĩ đến càng nhiều, càng thực sự không nghĩ ra, chủ ý cũng dần bị lung lay, một bên là chồng, một bên là ba ba, nàng hoàn toàn không có lựa chọn nào khác.
Nghe được ba ba bỗng nhiên quyết định buông tay, thì một khắc này nàng gần như yếu đuối ngã ở trong ghế không ngồi nổi. Thần kinh nàng đã hoạt động quá mức cho phép, nàng rất sợ hãi một tia hòa bình trước mắt này chỉ là ảo giác.
Nàng hiện tại ngược lại không dám đi gặp hắn.
“Anh ấy có chán ghét con không?” Nàng cảm thấy thật có lỗi: “Con vẫn luôn nói yêu anh ấy, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại giúp đỡ ba ba….”
Đêm đó trong gió lạnh, bóng dáng hắn canh giữ ở dưới lầu không chịu rời đi, hàng đêm dây dưa trong lòng nàng. Nàng có tài đức gì để được hắn yêu như thế.
“Ngữ Thần.” Thím Trần sờ sờ mặt của nàng: “Người đàn ông khi thích một người phụ nữ, đều đã có tiêu chuẩn mực thước cân nhắc rõ ràng. Thí dụ như tính cách của Đường Học Khiêm, nếu thực sự con không quan tâm đến sự sống chết của cha con, mà chỉ cần tình yêu..., chỉ sợ Đường Học Khiêm cũng sẽ không thích.”
Kiều Ngữ Thần thật cẩn thận hỏi: “…Thật sự?”
Thím Trần bất đắc dĩ nở nụ cười: “Thật sự, con thử nhìn lại thái độ của Đường thiếu gia đối với mẹ của cậu ấy thì sẽ rõ ràng thôi! Nếu có một ngày, muốn cậu ấy chọn giữa mẹ và vợ, cậu ấy nhất định sẽ lựa chọn mẹ, công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ không thể nào kể xiết, cậu ấy muốn báo đáp, đây là chuyện mà phận làm con trên khắp thiên hạ đều nên làm, cho nên loại lựa chọn này phát sinh ở trên người con. Đường thiếu gia nhất định sẽ hiểu con, mà không phải chán ghét con.”
Kiều Ngữ Thần tâm tư nặng nề, một mình dễ dàng tưởng đông tưởng tây, kết quả cuối cùng không có gì hơn là tự mình dọa chính mình, hơn nữa nàng hiện tại đã có đứa nhỏ, cảm xúc dao động khá lớn, thím Trần lo lắng cho nàng, kiên trì muốn đưa nàng trở về. Kiều Ngữ Thần nhìn sắc trời đã tối muộn, thím Trần đã lớn tuổi, một mình lúc trở lại phải đi đường ban đêm, ngược lại lại làm cho nàng lo lắng hơn, vì thế Kiều Ngữ Thần nói cái gì cũng kiên trì trở về một mình.
Chạng vạng, phố xá sầm uất, dưới ánh sáng đủ loại màu sắc của ánh đèn.
Kiều Ngữ Thần không am hiểu che dấu cảm xúc, nhịn không được bước đi vào trung tâm siêu thị đồ dùng trẻ con lớn nhất. Quản lí khu siêu thị này đối với vị khách này đương nhiên không xa lạ gì, trường hợp các loại yến hội thường xuyên có thể nhìn thấy nàng, bất quá ở trong khu siêu thị này mà nhìn thấy nàng vẫn là lần đầu tiên, một tia hiểu rõ nhất thời nổi lên đuôi mắt.
“Kiều tiểu thư, có gì có thể phục vụ cho tiểu thư không?”
Kiều Ngữ Thần nhanh chóng lắc đầu, “Tôi chỉ…”
Nếu thừa nhận là tự cho là đúng, giống như thực dọa người….
Nàng không có kinh nghiệm về phương diện này, mẹ đã mất sớm, cha dù sao cũng là khác phái, ngoài thím Trần ra, nàng không có trưởng bối nào có thể nói chuyện, nên không ai dạy nàng nên điều chỉnh tâm tính như thế nào, từ cô gái trưởng thành là một người phụ nữ.
Nàng thậm chí không biết nên mở miệng biểu đạt cảm giác nội tâm như thế nào.
…. Cứ việc, rất muốn nói cho hắn biết.
Ngoài cha ra, hắn chính là người thân nhất của nàng, nhưng một trận giằng co quyết liệt vừa mới xảy ra, nàng thực sự sợ hắn.
Con người, luôn có di chứng như vậy. Trên chiến trường liều lĩnh ngay cả mạng cũng có thể không cần, nhưng sau khi hạ chiến trường lại nhịn không được từng cơn gió lạnh xâm nhập vào nội tâm.
Cuối cùng Kiều Ngữ Thần mua một bình sữa nhỏ trở về. Gói tinh xảo bên trong gói quà nhỏ, nàng muốn cho hắn kinh hỉ. Nếu nàng ngượng ngùng nói, vậy đổi một loại phương thức khác nói cho hắn biết, người nào đó rất thông minh a, vừa thấy thứ này có thể hiểu được chuyện nàng muốn nói cho hắn biết.
Di động vang lên, thư ký nói cho nàng biết có một phần văn kiện nàng đã quên ký, một vị quản lí cao cấp cùng thư ký ban giám đốc đang ở văn phòng đợi nàng, nàng thế này mới nhớ tới chuyện mình bị mang thai làm váng đầu, công sự làm được một nửa liền không nhịn được chạy tới nông thôn nơi thím Trần ở, vì thế Kiều Ngữ Thần nhanh chóng thuê xe trở về tổng bộ Kiều Thị một chuyến.
Văn kiện Kiều chủ tịch đã xử lý để trong văn phòng, đang đợi Kiều Ngữ Thần ký tên, thư ký là ban giám đốc lão Trần Hòa Phong nham hiểm, cùng với thủ tịch kinh tế tài chính Hứa tiên sinh nhịn không được thời gian dài chờ đợi, thấp giọng bắt chuyện.
Nói chuyện chủ đề đương nhiên là Đường gia.
Lão Trần lòng có ưu tư cảm thán: “Không thể tưởng được Đường Học Khiêm thật có thể nhượng bộ….”
Hắn nhượng bộ bằng thị trường trung tâm quan trọng nhất của Đường Viễn, tương đương nhượng bộ ba phần thiên hạ.
Nhưng Hứa tiên sinh thật ra nhìn xem thực tự nhiên: “Bằng không thì làm sao bây giờ? Dù sao cũng là phu nhân cùng nhạc phụ của hắn, trước mặt nhạc phụ có thể không cho, loại tình cảm vợ chồng cũng không thể không để ý chứ?”
“Loại tình cảm vợ chồng?” Lão Trần cười đến quỷ dị: “Nếu ông biết bọn họ kết hôn như thế nào, chắc chắn sẽ không nói như vậy….”
Bên trong phòng làm việc một trận yên lặng.
Chịu không được cái đề tài rất có lực hấp dẫn này, Hứa tiên sinh hơi hơi thò người ra: “Nói như thế nào?”
Lão Trần cười đến khó lường dị thường: “Thật ngại quá, cơ mật cao nhất.”
Bị cắt đứt hưng trí, là một người đàn ông đều khó chịu. Hứa tiên sinh bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường.
Vị lão Trần tiên sinh này nhất thời mất hứng, nghĩ lại, hắn đường đường là thư ký của tổng giám đốc Kiều Thị, chẳng khác gì là tâm phúc trọng thần của chủ tịch, có cái cơ mật gì lại không biết? Trần bí thư nhắm mắt lại, đầy nhịp điệu khoe lên: “Ông nhớ lại thử xem, Đường Học Khiêm kết hôn vào năm anh ta bao nhiêu tuổi? Hai mươi tư. Hai mươi tư tuổi đối với một người đàn ông mà nói là tuổi gì?”
Đồng dạng thân là người đàn ông, hai người nhất thời cùng nhau đồng cảm sâu sắc: Hai mươi tư, đúng là cái tuổi ‘Trong vạn bụi hoa, không dính một mảnh lá’(*) a…..
(*) ý nói tuổi đó để ăn chơi phong lưu.
“Được, vậy tôi hỏi ông, ông có chịu hai mươi tư tuổi liền kết hôn hay không?”
“Đó là đương nhiên không chịu rồi.” Người đàn ông vội vàng phủ định.
Lão Hứa cười cười: “Đó, ông xem, ngay cả ông cũng sẽ không, huống chi là Đường Học Khiêm. Khi người ta hai mươi tư tuổi đúng thời kì cường thịnh gia nhập vào Đường Viễn, gia thế bối cảnh, quyền lợi địa vị, bên nào không có? Huống chi là phụ nữ, cậu ta càng sẽ không thiếu.”
“Nhưng biết đâu cậu ta vừa ý Kiều tiểu thư thì sao?”
“Ngược lại cơ.” Lão Hứa lắc đầu: “Là Kiều tiểu thư không phải câu ta thì không lấy chồng.”
“Vậy cậu ấy tại sao lại chịu cưới….?”
Thành công nâng lên khẩu vị của đồng sự, lão Hứa phi thường đắc ý, nhất thời thu miệng lại không được: “Phía sau Kiều tiểu thư, có Kiều tiên sinh chống lưng. Mà thủ đoạn của Kiều chủ tịch, ông cũng đã từng nghe thấy chứ….?”
‘Thẻ lách tách’ một tiếng, thanh âm chuyển động tay cầm cửa, ở trong bóng đêm truyền đến rõ ràng như vậy.
Hai người trong văn phòng nhất thời kinh hoàng, song song đứng lên, lại chỉ gặp một bóng dáng thanh tú ôn nhu, yên lặng đứng ở cửa.
Trên mặt Kiều Ngữ Thần không có gì biểu tình, chỉ là tái nhợt một chút. Nhìn hai người trước mắt bất chợt bị dọa đến câm như hến, nàng hơi hơi giật giật môi.
“….Ba tôi có thủ đoạn gì?”
/47
|