Trong đại sảnh tập đoàn Quân thị người đến người đi, không có ai chú ý Tô Tiểu Ái, Tô Tiểu Ái thuận lợi vào thang máy, đến tầng năm mươi tám, ra khỏi thang máy, Tô Tiểu Ái hít sâu một hơi rồi tự cổ vũ mình: Tô Tiểu Ái, cố lên! cố lên, mày có thể mà!
Lao vào văn phòng của Quân Vô Vọng, mắng Quân Vô Vọng xối xả, khiến ấn tượng của anh với cô tệ đến mức bùng nổ! Như vậy anh hẳn là sẽ không kết hôn với cô nữa nhỉ!
Ừm, Tô Tiểu Ái, đúng vậy, cứ làm như vậy đi!
"Chào cô, xin hỏi cô tìm ai?" Trợ lý nhìn thấy Tô Tiểu Ái mặc đồng phục đeo cặp sách thì kinh ngạc hỏi.
Tô Tiểu Ái cười nói: "Tôi tìm Quân Vô Vọng, anh ta có ở đây không?”
"Cô gái, cô tìm tổng giám đốc có chuyện gì? Xin hỏi, cô có hẹn trước không? Tổng giám đốc hiện tại đang ở họp trong phòng họp, cô có chuyện gì… này, cô gái, cô gái…" Trợ lý còn chưa nói xong đã đột nhiên lo lắng kêu lên!
Bởi vì Tô Tiểu Ái tinh mắt liếc thấy phòng họp, liền trực tiếp chạy tới.
Trợ lý bị hù dọa, tổng giám đốc và đối tác hợp tác của công ty ở bên trong đang nói về vấn đề hợp tác rất quan trọng, tổng giám đốc còn cố ý dặn dò, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy!
Nhưng động tác của Tô Tiểu Ái cực nhanh, mấy bước đã chạy tới cửa phòng họp, dùng sức đẩy cửa phòng họp ra.
"Làng du lịch lần này…" Người đang nói chuyện bởi vì cửa phòng họp bị đẩy ra mà sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Ái đứng ở cửa.
Lưng đeo cặp sách, mặc đồng phục học sinh?
Đây là đứa trẻ nhà nào lạc đường tới đây sao?
Tô Tiểu Ái đứng bên ngoài phòng họp, ánh mắt khẽ lướt qua cảnh tượng bên trong, căn phòng lớn đầy bởi những người đàn ông lịch lãm, ai nấy đều mặc âu phục chỉnh tề, giày da bóng loáng, trên người toát ra khí chất sắc sảo của những tinh anh trong xã hội.
Cảnh tượng ấy khiến cô không khỏi cảm thấy sợ hãi và có chút do dự.
Nhưng khi nghĩ đến hạnh phúc cả đời mình, Tô Tiểu Ái cắn nhẹ môi, cố gắng trấn tĩnh bản thân và gom góp tất cả dũng khí để tìm kiếm Quân Vô Vọng giữa đám đông.
Chỉ cần nhìn lướt qua, cô đã nhận ra anh ngay!
Người đàn ông đó thật sự quá nổi bật, sự hiện diện của anh mạnh mẽ đến mức không thể phớt lờ. Dù căn phòng này tràn ngập những nhân vật tinh anh, khí thế ai nấy đều bức người, nhưng anh vẫn dễ dàng trở thành tâm điểm, thu hút ánh mắt của bất cứ ai, bao gồm cả Tô Tiểu Ái.
Ánh mắt của cô dừng lại trên người Quân Vô Vọng, người đàn ông này ở ngoài đời thực còn cuốn hút hơn cả những hình ảnh trên tạp chí mà cô từng thấy. Những bức ảnh đó chỉ lột tả được chưa tới một phần ba sức hút và khí thế mãnh liệt của anh.
Anh chỉ ngồi lặng yên ở chỗ đó, dáng vẻ điềm tĩnh nhưng lạnh lùng.
Đôi mắt sâu thẳm, lạnh giá nhìn chằm chằm về phía cô, vị khách không mời mà đến bất ngờ xuất hiện trong phòng họp, sự lạnh lẽo khiến người khác không khỏi run sợ.
Trong nháy mắt khi đôi mắt lạnh như băng của anh nhìn qua, thân thể Tô Tiểu Ái trở nên cứng ngắc! Cô có cảm giác tứ chi của mình đang từng chút từng chút một bị đông cứng…
Tô Tiểu Ái, mày sao lại có thể bị một ánh mắt của người đàn ông này hù dọa? Lấy khí thế của mày ra đi, không cần sợ hãi, đừng quên mày tới đây để làm gì.
Tô Tiểu Ái hít sâu một hơn, để cho tứ chi dần dần cứng ngắc của mình từ từ khôi phục cảm giác, sau đó hé miệng, chuẩn bị nói chuyện…
"Cô gái, cô không thể xông vào phòng họp…" Trợ lý đuổi theo, kéo Tô Tiểu Ái, muốn kéo cô ra ngoài.
"Cô buông tôi ra." Tô Tiểu Ái dùng sức đẩy trợ lý ra, trợ lý mang giày cao gót lảo đảo lui lại mấy bước, cuối cùng ngã ngồi trên mặt đất.
Tô Tiểu Ái không để ý đến cô ta, mà chĩa mũi dùi vào Quân Vô Vọng.
"Này, anh là Quân Vô Vọng đúng không, tôi là Tô Tiểu Ái… nghe nói anh muốn kết hôn với tôi? Tôi rất tò mò, tại sao anh muốn kết hôn với tôi? Biết rõ ràng tôi không muốn, còn muốn ép buộc tôi?”
"Anh thành thật khai báo, anh có phải có bí mật gì không thể cho ai biết hay không? Ví dụ như sở thích luyến đồng, thích trẻ con gì đó chẳng hạn?”
/140
|