"Cậu chủ Quân… nếu, nếu anh thật sự bởi vì không cưới được vợ mà ép buộc thiếu nữ vị thành niên, tôi… tôi có thể giới thiệu cho anh mấy cô chủ danh giá.”
…
Mọi người đồng tình nhìn Tần Thiên, đã sớm nghe nói cậu Ba của tập đoàn Tần thị này là một tên ngốc, hiện tại xem ra đúng là như vậy!
Biết rõ cậu chủ Quân đã tức giận, còn nói "cậu chủ Quân không cưới được vợ mà ép buộc thiếu nữ vị thành niên"… xem ra, cậu ba Tần này cùng cô gái không biết trời cao đất rộng ở cửa kia là cùng một kiểu người!
Kiểu người muốn chết!
Quân Vô Vọng không để ý đến Tần Thiên, ánh mắt chuyển hướng nhìn về phía Tô Tiểu Ái đang đứng ở cửa.
Ánh mắt kia thật sự là quá dọa người, những người đàn ông ở đây từng có kinh nghiệm xã hội cũng không chịu nổi, huống chi là học sinh cấp ba đơn thuần như Tô Tiểu Ái!
"À… những gì cần nói tôi đã nói xong rồi, được rồi, tạm biệt, tôi phải đi…" Lòng bàn chân của Tô Tiểu Ái như bôi dầu, xoay người chuồn đi vài bước lại xoay người lại, quay đầu lại, nghiêm túc mà kiên định nói với Quân Vô Vọng: "Anh hết hy vọng đi, tôi sẽ không gả cho người đàn ông lớn tuổi như anh đâu.”
Người đàn ông lớn tuổi…
Mấy người trong phòng họp cúi đầu thấp hơn!
Rốt cuộc cô gái nhỏ không biết trời cao đất rộng này là ai? Tại sao lại nói cậu chủ Quân muốn kết hôn với cô? Tổng giám đốc muốn kết hôn, sao những cấp dưới như họ lại không biết một chút nào?
Tần Thiên liều mạng nín cười, kìm nén thật vất vả… bởi vì anh trai không muốn đối mặt với Quân Vô Vọng nên mới sai anh ta đến, vốn dĩ trong lòng anh ta còn có oán hận, anh ta cũng không muốn đối mặt với Quân Vô Vọng, ánh mắt của Quân Vô Vọng giống như có băng, giống như muốn đông lạnh người ta thành que kem!
Anh ta không cam lòng đến tập đoàn Quân thị, không ngờ lại nhìn thấy cảnh Quân Vô Vọng bị một nữ sinh chỉ thẳng vào mặt mắng, đây thật sự là… trăm năm khó gặp!
Anh ta thỏa mãn rồi! Có thể nhìn thấy Quân Vô Vọng bị một nữ sinh chỉ vào mặt mà mắng, cho dù bị đông lạnh thành que kem, anh ta cảm thấy cũng đáng!
…
Tô Tiểu Ái chạy ra khỏi tòa nhà tập đoàn Quân thị, vịn vào một thân cây ven đường, dùng sức thở hổn hển để lấy lại bình tĩnh.
Trời ạ, vừa rồi cô thực sự đã mắng Quân Vô Vọng, đúng là đã mắng anh!
Cô đã mắng người đàn ông mà cả Yến Thành cũng phải cung kính gọi một tiếng “Cậu chủ Quân”!
Trời ạ, lúc đó đúng là vì tức giận mà liều lĩnh, bây giờ nghĩ lại mới thấy thật đáng sợ!
Nhưng dù sao đi nữa, cô cũng đã mắng Quân Vô Vọng rồi, lần này chắc chắn anh sẽ không ép cô kết hôn với anh nữa! Dù sao, không có bất kỳ người đàn ông nào lại dễ dàng tha thứ cho “vị hôn thê” của mình mà dám mắng mình như vậy, huống chi người đó lại là Quân Vô Vọng!
Ở Yến Thành, chắc chắn không ai dám lớn tiếng nói chuyện với Quân Vô Vọng như cô vừa làm!
...
Tô Tiểu Ái cảm thấy cậu chủ Quân là một người đàn ông có vấn đề, thích bị ngược đãi đến điên cuồng! Rõ ràng cô đã to gan lớn mật chạy tới mắng anh, mạnh mẽ bày tỏ ý nghĩ không muốn gả cho anh, sao anh vẫn muốn kết hôn với cô chứ? Vì sao không thể không cưới cô?
Chẳng lẽ... người đàn ông thật sự là biến thái, thích trẻ con? Trong đầu Tô Tiểu Ái không tự giác hiện ra một hình ảnh: cô bị cởi sạch cột vào giá chữ thập, mà Quân Vô Vọng ở bên cạnh đang cầm roi đánh cô...
Thật là khủng khiếp!
Tô Tiểu Ái rùng mình một cái.
"Sao vậy? Cô dâu lạnh sao?" Thợ trang điểm cúi đầu hỏi.
Tô Tiểu Ái lắc đầu: "Không... không lạnh...”
Tiếp theo, Tô Tiểu Ái giống như một khúc gỗ mặc cho một nhóm thợ trang điểm làm việc!
Đúng vậy, hôm nay là ngày Tô Tiểu Ái và cậu chủ Quân kết hôn.
/140
|