Xe của An Nhiên là một chiếc Mercedes-benz khiêm tốn, tính năng an toàn cực kì tốt, chỉ là, người trong xe không có chuyện gì, không biết xe thế nào, chính là không phát hỏa.
"Quân chủ, chờ thuộc hạ, tôi liền gọi xe tới đây, tôi.... ..."
Hiện tại AN Nhiên làm gì có thời gian hao tốn ở chỗ này? Mở cửa xe, quả quyết xuống xe.
Lãnh Hạo thấy vậy, cũng vội vàng xuống xe theo, vòng qua xe, theo sát phía sau cô.
Em trai tài xế nhỏ cũng bị dọa sợ cho một thân mồ hôi lạnh, hiện tại hắn bị dọa sợ đến không làm chủ được tinh thần, cho nên hawnsmowr ra quân chủ ra khỏi tai nạn xe cô, hắn sẽ bị đưa vào vô xá, sẽ hoàn toàn biến mất trên thế giới này.... ......
"A, vị tiểu thư này, thật sự rất xin lỗi, đều tại tôi lúc lái xe không chú ý, đụng vào xe cô, cô xe.... ...." Tài xế gây tai nạn không nghĩ tới mình vừa mới xuống xe, liền thấy người bị hắn đụng vào xuống xe, xem ra, mọi người không hề bị thương, nghĩ tới đây, giọng nói của hắn cũng lớn hơn.
Chỉ là hắn vẫn chưa hoàn toàn thở phào, một ánh mắt lạnh lẽo liền nhìn vào trên người hắn, nhất thời tài xế kinh hãi trước thế lực không tầm thường.
Ánh mắt của cậu con trai này thật dọa người.
"Xe nyaf còn có thể dùng không?" An Nhiên kéo Lãnh Hạo đang muốn tiến lên phía trước, trên khuôn mặt lạnh nhạt không để lộ bất kì biểu cảm gì.
Tài xế không hiểu nhìn về phía An Nhiên.
An Nhiên cau mày, "Xe của anh."
Ở chỗ này, trên con đường này rất khó gọi được xe.
"Khuông có..... Chuyện." Hẳn là không sao? Xe kia là xe môn chủ ngồi, nếu như va chạm như vậy mà xảy ra chuyện, như vây không biết môn chủ đã chết mấy trăm lần.
An Nhiên không nói hai lời, xải bước đi tới Cayenne cách mình khoảng trăm mét.
Lãnh Hạo vội vàng đi theo phía sau cô, vẻ mặt vẫn bất động như cũ.
Tài xé có chút không hiểu hàng động của An Nhiên, lúc nhìn đên cô càng ngày càng gần xe của môn chủ, nhất thời hắn bị dọa cho một thân mồ hôi lạnh.
Cái cô gái và cậu con trai kia thoạt nhìn không phải người hiền lành gì, nếu như bọn họ đột nhiên làm ra chuyện bất lợi gì trước mặt môn chủ, hắn có tự sát cũng không thể tạ tội!
Hắn vội vàng chạy tới, thời điểm mắt thấy AN Nhiên muốn kéo cửa xe, đột nhiên An Nhiên dừng lại.
Trước đó cô không chú ý tới trong xe có người, nhưng đến gần, cô mơ hoog thấy một bóng dáng ngồi ở bên trong.
là một người đàn ông.
"Tiểu thư, chúng ta......." Ở trước mặt người ngoài, lãnh Hạo vẫn luôn gọi cô là "tiểu thư", tất cả nhân viên Vô xá đều như thế, không được tiết lộ một chút tin tức liên quan đến Vô xá ở trước mặt người ngoài.
Vị tiểu thư này, chúng tôi có thể trả phí sửa xe cho cô, cô xem, chuyện này chúng ta nên xử lý thế nào?" Tài xế chạy tới, có chút lấy lòng nhìn An Nhiên.
Chân mày nhíu lại, An Nhiên đang muố mở miệng trong con ngươi xoẹt qua một tia kinh ngạc, tầm mắt của cô, nghênh đón một chiếc xe Jeep quân dụng.
Lãnh Hạo cũng nhìn thấy chiếc xe Jeep kia, hắn lặng lẽ rời đi, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Hắn vẫn chưa thể xuất hiện trước mặt Phó Quân Hoàng.
Một tiếng thắng gấp phá vỡ sự trầm tĩnh nơi này, bóng dáng thẳng tắp bước xuống từ trên xe, trên người Phó Quân Hoàng còn mặc đồng phục huấn luyện, trên mặt vẫn còn thuốc màu, hiển nhiên là mới trở về từ sân huấn luyện.
Trong lòng tài xế có chút kinh ngạc, trên người còn có hơi thở vương giả, là ai?
Trong lòng thở dài một hơi, An Nhiên còn chưa di chuyển chút nào, người đàn ông đã đi về phía trước, một tay kéo cô vào trong ngực của mình, anh ôm cô vô cùng chặt, giọng khô khốc:
"Hù chết anh."
Anh vừa mới dẫn người trở về từ sân huấn luyện, cảnh vệ Viên Tiểu Thôi của anh đã chạy tới, nói cho anh biết An Nhiên xảy ra tai nạn xe cộ, anh cái gì cũng không đổi, liền khởi động Jeep chạy về phía này.
Thật may, bảo bối của anh không sao.
"Lão soái ca của chúng ta, từ lúc nào thì lá gan nhỏ như vậy?" AN Nhiên cũng không giãy giụa khỏi ngực anh.
Trong nháy mắt Phó Quân Hoàng xuất hiện, trong lòng phiền não khoogn chịu nổi dường như lập tức bình tĩnh lại.
Cô dựa vào trong ngực anh, nghe nhịp tin trầm ổn của anh, khóe môi cong lên một độ cong không quá rõ ràng.
"Cẩn thận." Phó Quân Hoàng ôm cô, đi về phía chiếc xe Jeep, bỏ lại nhân viên cảnh vệ của mình, xử lý trận "Tai nạn xe cộ" này.
"Được."
Vốn ngồi bên trong xe, người đàn ông nhìn văn kiện trong tay, lúc nghe giọng nói của An Nhiên, văn kiện cầm trong tay hơi dừng lại một chút, hắn đợi chờ, nghiêng tai lắng nghe trong chốc lát, lại không nghe được ngữ điệu làm hắn quen thuộc đến tận xương kia, hắn tự giễu nhếch khóe môi.
Người đàn ông có chút mệt mỏi để văn kiện trong tay xuống, ngửa đầu, nhéo sống mũi của bản thân.
"Sau này, chú ý lái xe. Lúc lái xe cho ông chủ thì càng phải chú ý." giọng nói lạnh nhạt không chút phập phồng dao động nào tiếp tục vang lên.
Đây không phải là ảo giác!
Người đàn ông nhanh chóng nhấn nút kéo cửa xe xuống, hắn cũng không thấy bóng dáng làm hắn quen thuộc, chỉ thấy được một bóng lưng, chỉ là bóng lưng kia, cùng hắn khảm tận xương tủy, giống nhau làm sao.
Mở cửa xe, bỗng nhiên đứng dậy, vừa muốn chạy về phía trước, rõ ràng người đàn ông dừng lại, nhìn xe Jeep khởi động, nhìn nói biến mất không thấy khỏi tầm mắt của mình.
Người đàn ông tự giễu ngồi trở lại trong xe, không nhìn ánh măt kinh ngạc của tài xế, đóng cửa lại, ngửa đầu dựa vào chỗ ngồi trên xe, nhắm mắt dưỡng thần.
Diêp Tử, mày đừng ngây thơ.
"Xem tin tức rồi sao?" Sau khi lên xe, thắt chặt dây an toàn, An Nhiên mở miệng hỏi.
Phó Quân Hoàng có chút nghi ngờ nhìn về phía An Nhiên, "Cái gì?"
AN Nhiên cười, "Không có gì." Trước khi anh biết, sẽ giải quyết xong.
"Mệt mỏi, dựa vào." Giọng nói của Phó Quân Hoàng không cứng rắn lạnh lẽo giống vừa rồi, dịu dàng hơn nhiều.
"Biết." Cô cũng không hỏi anh sao lại biết cô xảy ra chuyện, khi có anh ở bên người cô, anh ở bên cạnh cô, giống như có người, anh không nói, cô không nói, coi như không biết đi.
Như vậy cũng tốt, có một số việc, không cần thiết phải nói trắng ra.
"Chúng ta muốn đi nơi nào?" Đường đi dường như có chút không đúng.
"Bệnh viện." Phó Quân Hoàng không dừng lại chút nào, tỉ mỉ nhìn An Nhiên một lần, lần nữa thu hồi tầm mắt lại, "Tốt hơn hết là nên đi kiểm tra."
"Em không sao. Lão soái ca, bây giờ em còn có việc cần hoàn thành, anh trở về bộ đội tiếp tục huấn luyện đi, mấy ngày này đừng trở lại." Chỉ khi anh ở trong bộ đội mới không bị những kí giả kia quấy rầy.
"Xảy ra chuyện gì?" Sắc mặt Phó Quân Hoàng đột nhiên cang thẳng.
"Em sẽ xử lý tốt. Chỉ cần anh nghe lời ở trong bộ đội, huấn luyện thật tốt, là được rồi." Chỉ khi đảm bảo anh không bị thương tổn, cô mới có thể buông tay ra, xử lý chuyện hiện nay.
Chân mày Phó Quân Hoàng cau lại, lúc anh đang muốn nói điều gì, xe đã đến trung tâm bệnh viện.
"Phải kiểm tra."
An Nhiên bất đắc dĩ, vì để cho anh yên tâm, không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp.
Ở trong bệnh viện, tất cả lớn nhỏ đều kiểm tra một lần, , sau khi xác đinh thân thể của cô không có vẫn đề gì, lúc này Phó Quân Hoàng mới an tâm.
Vậy mà bọn họ vừa bước ra bệnh viện, mấy tên mặc đồng phục cảnh sát liền bước lại gần Phó An Nhiên, một tên cảnh sát trong đó đi tới trước mặt An Nhiên, có nề nếp nói:
"Xin hỏi là Phó An Nhiên phải không? Chúng tôi là cục cảnh sát, theo điều tra cô có liên quan tới cái chết của Kim Duy Hi, mời đi theo chúng tôi một chuyến."
"Quân chủ, chờ thuộc hạ, tôi liền gọi xe tới đây, tôi.... ..."
Hiện tại AN Nhiên làm gì có thời gian hao tốn ở chỗ này? Mở cửa xe, quả quyết xuống xe.
Lãnh Hạo thấy vậy, cũng vội vàng xuống xe theo, vòng qua xe, theo sát phía sau cô.
Em trai tài xế nhỏ cũng bị dọa sợ cho một thân mồ hôi lạnh, hiện tại hắn bị dọa sợ đến không làm chủ được tinh thần, cho nên hawnsmowr ra quân chủ ra khỏi tai nạn xe cô, hắn sẽ bị đưa vào vô xá, sẽ hoàn toàn biến mất trên thế giới này.... ......
"A, vị tiểu thư này, thật sự rất xin lỗi, đều tại tôi lúc lái xe không chú ý, đụng vào xe cô, cô xe.... ...." Tài xế gây tai nạn không nghĩ tới mình vừa mới xuống xe, liền thấy người bị hắn đụng vào xuống xe, xem ra, mọi người không hề bị thương, nghĩ tới đây, giọng nói của hắn cũng lớn hơn.
Chỉ là hắn vẫn chưa hoàn toàn thở phào, một ánh mắt lạnh lẽo liền nhìn vào trên người hắn, nhất thời tài xế kinh hãi trước thế lực không tầm thường.
Ánh mắt của cậu con trai này thật dọa người.
"Xe nyaf còn có thể dùng không?" An Nhiên kéo Lãnh Hạo đang muốn tiến lên phía trước, trên khuôn mặt lạnh nhạt không để lộ bất kì biểu cảm gì.
Tài xế không hiểu nhìn về phía An Nhiên.
An Nhiên cau mày, "Xe của anh."
Ở chỗ này, trên con đường này rất khó gọi được xe.
"Khuông có..... Chuyện." Hẳn là không sao? Xe kia là xe môn chủ ngồi, nếu như va chạm như vậy mà xảy ra chuyện, như vây không biết môn chủ đã chết mấy trăm lần.
An Nhiên không nói hai lời, xải bước đi tới Cayenne cách mình khoảng trăm mét.
Lãnh Hạo vội vàng đi theo phía sau cô, vẻ mặt vẫn bất động như cũ.
Tài xé có chút không hiểu hàng động của An Nhiên, lúc nhìn đên cô càng ngày càng gần xe của môn chủ, nhất thời hắn bị dọa cho một thân mồ hôi lạnh.
Cái cô gái và cậu con trai kia thoạt nhìn không phải người hiền lành gì, nếu như bọn họ đột nhiên làm ra chuyện bất lợi gì trước mặt môn chủ, hắn có tự sát cũng không thể tạ tội!
Hắn vội vàng chạy tới, thời điểm mắt thấy AN Nhiên muốn kéo cửa xe, đột nhiên An Nhiên dừng lại.
Trước đó cô không chú ý tới trong xe có người, nhưng đến gần, cô mơ hoog thấy một bóng dáng ngồi ở bên trong.
là một người đàn ông.
"Tiểu thư, chúng ta......." Ở trước mặt người ngoài, lãnh Hạo vẫn luôn gọi cô là "tiểu thư", tất cả nhân viên Vô xá đều như thế, không được tiết lộ một chút tin tức liên quan đến Vô xá ở trước mặt người ngoài.
Vị tiểu thư này, chúng tôi có thể trả phí sửa xe cho cô, cô xem, chuyện này chúng ta nên xử lý thế nào?" Tài xế chạy tới, có chút lấy lòng nhìn An Nhiên.
Chân mày nhíu lại, An Nhiên đang muố mở miệng trong con ngươi xoẹt qua một tia kinh ngạc, tầm mắt của cô, nghênh đón một chiếc xe Jeep quân dụng.
Lãnh Hạo cũng nhìn thấy chiếc xe Jeep kia, hắn lặng lẽ rời đi, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Hắn vẫn chưa thể xuất hiện trước mặt Phó Quân Hoàng.
Một tiếng thắng gấp phá vỡ sự trầm tĩnh nơi này, bóng dáng thẳng tắp bước xuống từ trên xe, trên người Phó Quân Hoàng còn mặc đồng phục huấn luyện, trên mặt vẫn còn thuốc màu, hiển nhiên là mới trở về từ sân huấn luyện.
Trong lòng tài xế có chút kinh ngạc, trên người còn có hơi thở vương giả, là ai?
Trong lòng thở dài một hơi, An Nhiên còn chưa di chuyển chút nào, người đàn ông đã đi về phía trước, một tay kéo cô vào trong ngực của mình, anh ôm cô vô cùng chặt, giọng khô khốc:
"Hù chết anh."
Anh vừa mới dẫn người trở về từ sân huấn luyện, cảnh vệ Viên Tiểu Thôi của anh đã chạy tới, nói cho anh biết An Nhiên xảy ra tai nạn xe cộ, anh cái gì cũng không đổi, liền khởi động Jeep chạy về phía này.
Thật may, bảo bối của anh không sao.
"Lão soái ca của chúng ta, từ lúc nào thì lá gan nhỏ như vậy?" AN Nhiên cũng không giãy giụa khỏi ngực anh.
Trong nháy mắt Phó Quân Hoàng xuất hiện, trong lòng phiền não khoogn chịu nổi dường như lập tức bình tĩnh lại.
Cô dựa vào trong ngực anh, nghe nhịp tin trầm ổn của anh, khóe môi cong lên một độ cong không quá rõ ràng.
"Cẩn thận." Phó Quân Hoàng ôm cô, đi về phía chiếc xe Jeep, bỏ lại nhân viên cảnh vệ của mình, xử lý trận "Tai nạn xe cộ" này.
"Được."
Vốn ngồi bên trong xe, người đàn ông nhìn văn kiện trong tay, lúc nghe giọng nói của An Nhiên, văn kiện cầm trong tay hơi dừng lại một chút, hắn đợi chờ, nghiêng tai lắng nghe trong chốc lát, lại không nghe được ngữ điệu làm hắn quen thuộc đến tận xương kia, hắn tự giễu nhếch khóe môi.
Người đàn ông có chút mệt mỏi để văn kiện trong tay xuống, ngửa đầu, nhéo sống mũi của bản thân.
"Sau này, chú ý lái xe. Lúc lái xe cho ông chủ thì càng phải chú ý." giọng nói lạnh nhạt không chút phập phồng dao động nào tiếp tục vang lên.
Đây không phải là ảo giác!
Người đàn ông nhanh chóng nhấn nút kéo cửa xe xuống, hắn cũng không thấy bóng dáng làm hắn quen thuộc, chỉ thấy được một bóng lưng, chỉ là bóng lưng kia, cùng hắn khảm tận xương tủy, giống nhau làm sao.
Mở cửa xe, bỗng nhiên đứng dậy, vừa muốn chạy về phía trước, rõ ràng người đàn ông dừng lại, nhìn xe Jeep khởi động, nhìn nói biến mất không thấy khỏi tầm mắt của mình.
Người đàn ông tự giễu ngồi trở lại trong xe, không nhìn ánh măt kinh ngạc của tài xế, đóng cửa lại, ngửa đầu dựa vào chỗ ngồi trên xe, nhắm mắt dưỡng thần.
Diêp Tử, mày đừng ngây thơ.
"Xem tin tức rồi sao?" Sau khi lên xe, thắt chặt dây an toàn, An Nhiên mở miệng hỏi.
Phó Quân Hoàng có chút nghi ngờ nhìn về phía An Nhiên, "Cái gì?"
AN Nhiên cười, "Không có gì." Trước khi anh biết, sẽ giải quyết xong.
"Mệt mỏi, dựa vào." Giọng nói của Phó Quân Hoàng không cứng rắn lạnh lẽo giống vừa rồi, dịu dàng hơn nhiều.
"Biết." Cô cũng không hỏi anh sao lại biết cô xảy ra chuyện, khi có anh ở bên người cô, anh ở bên cạnh cô, giống như có người, anh không nói, cô không nói, coi như không biết đi.
Như vậy cũng tốt, có một số việc, không cần thiết phải nói trắng ra.
"Chúng ta muốn đi nơi nào?" Đường đi dường như có chút không đúng.
"Bệnh viện." Phó Quân Hoàng không dừng lại chút nào, tỉ mỉ nhìn An Nhiên một lần, lần nữa thu hồi tầm mắt lại, "Tốt hơn hết là nên đi kiểm tra."
"Em không sao. Lão soái ca, bây giờ em còn có việc cần hoàn thành, anh trở về bộ đội tiếp tục huấn luyện đi, mấy ngày này đừng trở lại." Chỉ khi anh ở trong bộ đội mới không bị những kí giả kia quấy rầy.
"Xảy ra chuyện gì?" Sắc mặt Phó Quân Hoàng đột nhiên cang thẳng.
"Em sẽ xử lý tốt. Chỉ cần anh nghe lời ở trong bộ đội, huấn luyện thật tốt, là được rồi." Chỉ khi đảm bảo anh không bị thương tổn, cô mới có thể buông tay ra, xử lý chuyện hiện nay.
Chân mày Phó Quân Hoàng cau lại, lúc anh đang muốn nói điều gì, xe đã đến trung tâm bệnh viện.
"Phải kiểm tra."
An Nhiên bất đắc dĩ, vì để cho anh yên tâm, không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp.
Ở trong bệnh viện, tất cả lớn nhỏ đều kiểm tra một lần, , sau khi xác đinh thân thể của cô không có vẫn đề gì, lúc này Phó Quân Hoàng mới an tâm.
Vậy mà bọn họ vừa bước ra bệnh viện, mấy tên mặc đồng phục cảnh sát liền bước lại gần Phó An Nhiên, một tên cảnh sát trong đó đi tới trước mặt An Nhiên, có nề nếp nói:
"Xin hỏi là Phó An Nhiên phải không? Chúng tôi là cục cảnh sát, theo điều tra cô có liên quan tới cái chết của Kim Duy Hi, mời đi theo chúng tôi một chuyến."
/997
|