Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Chương 160: Chương 98.2

/997


Anh không cầu cô có thể lại nhìn anh, không cầu cô có thể lại ở bên cạnh anh, anh suy nghĩ cẩn thận rồi, chỉ cần, chỉ cần gia của anh có thể vui vẻ, chỉ cần gia của anh có thể hạnh phúc, tất cả đau khổ đều để cho mình anh chịu là được rồi.

Bây giờ anh không cầu cái khác, chỉ cầu gia của anh có thể đừng không để ý tới anh, đừng làm như không biết anh, anh, không chịu nổi, không chịu nổi sự lạnh nhạt của gia, không chịu nổi cô không muốn nhìn thấy anh.

Anh thà rằng gia đánh anh, mắng anh, cũng không muốn thấy gia đối với anh như vậy.

Cho nên: “Gia, tôi biết sai rồi, sau này thật sự tôi cái gì cũng không làm.” Cái gì cũng sẽ không làm nữa.

Lại Tư đứng ở sau lưng Ceasar có chút kỳ quặc nhìn Diêm Tử Diệp, cơ hội đấu nhau giữa anh và Diêm Tử Diệp không phải là ít, có lẽ anh đối với thái độ làm người của Diêm Tử Diệp phải hiểu nhiều hơn một chút so với người bình thường, chính là bởi vì biết rõ, anh mới có thể ngạc nhiên như vậy.

Diêm Tử Diệp, một người kiêu ngạo như vậy, làm sao sẽ làm ra tư thế như vậy, chỉ vì nhận được một ánh mắt hoặc một câu nói của cô?

Theo anh biết, trên đời này chỉ có một người có thể làm cho Diêm Tử Diệp như vậy, đó chính là Tần Lam, người phụ nữ trong truyền thuyết kia.

Nhưng mà hầu như tất cả mọi người đều biết, Tần Lam chết rồi, đã chết tròn mười bốn năm. Nhưng mà vừa rồi anh lại gọi Phó An Nhiên là gia… Chẳng lẽ tin tức bọn họ tra được kia là thật sao? Phó An Nhiên chính là Tần Lam? Tần Lam sau khi chết đi sao?

Như vậy, Tần Lam bị bọn họ nhốt lại kia là ai? Đã làm so sánh tất cả gen, Tần Lam kia là thật, ít nhất, thân thể của cô là thật, nhưng mà bên trong cô…

Tầm mắt Lại Tư thoáng nhìn qua ở trên người An Nhiên, hơi nhíu chân mày lại, đầu rũ xuống, trong ánh mắt xẹt qua vẻ sáng ngời.

Phó An Nhiên này, đúng là nên tra kỹ lại một chút.

“Tiểu Nhiên Tiểu Nhiên!” Một giọng nói trong mềm mại mang theo nồng đậm vui mừng phá vỡ bầu không khí kỳ quặc giữa mấy người.

Lúc An Nhiên còn chưa lấy lại tinh thần, một thân thể mềm mại đã nhào vào trong ngực An Nhiên, Tô Nặc núp ở trong ngực An Nhiên, cười ha ha.

“Tiểu Nhiên, mình rất nhớ bạn, chú nhỏ lái xe rất chậm, ở trên đường làm chậm trễ thật lâu.” Cô đây là đang trước tiên tố cáo.

An Nhiên vững vàng ôm Tô Nặc, vẻ mặt hơi mềm mại lại: “Bao nhiêu người, còn hấp ta hấp tấp như vậy.”

Sau khi Tô Nặc không kiêng nể cọ ở trong ngực An Nhiên, mới đi ra từ trong ngực của cô: “Tiểu Nhiên, đã thật lâu chúng ta không gặp nhau, mình rất nhớ bạn, bạn có nhớ mình không? Chú nhỏ là người xấu, chú cũng không cho mình đến tìm bạn, cũng không cho mình đến.” Cô nhất định muốn Tiểu Nhiên biết, không phải là cô không đến tìm Tiểu Nhiên, mà là chú nhỏ không cho cô đến.

“Chú là người xấu? Chú không cho con đến sao? Hả?” Trong giọng nói tràn đầy từ tính mang theo một chút âm u, Tô Kình Thiên dễ dàng nhấc cô bé lên, sau đó một tay ôm chặt cô, tầm mắt dừng ở trên người Phó Quân Hoàng: “Sau này quản chặt người nhà anh, không có chuyện gì thì đừng lừa gạt bảo bối nhà tôi.”

Phó Quân Hoàng vẫn không nói gì, cô nhóc bị Tô Kình Thiên ôm vào trong ngực liền không vui: “Chú nhỏ chú thật xấu! Vậy mà chú lại không cho Tiểu Nhiên tới tìm con! Chú lại không cho con có bạn tốt, chú đây là tiện mộ tật đố hận (*)! Từ tiện mộ tất đố hận này chính là cô nhóc vừa mới học được không bao lâu.

(*) Tiện mộ tật đố hận: ước ao ghen tị.

“Tô Kình Thiên, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói lung tung.” An Nhiên vòng hai tay trước ngực tựa vào trong ngực Phó Quân Hoàng, tầm mắt trong trẻo lạnh lùng dừng ở trên người Tô Kình Thiên.

Tô Kình Thiên hừ lạnh, ôm Tô Nặc xoay người rời đi: “Chú nhỏ đến nói cho con biết, cái gì mới là hư thật sự.”

Cô nhóc vốn còn đang giãy dụa ở trong ngực Tô Kình Thiên lập tức liền bất động, cô núp ở trong ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, bàn tay mềm mại nắm chặt ở trên vạt áo của anh, nhỏ giọng nói:

“Chú nhỏ, chúng ta, chúng ta không thể như vậy, hôm nay là tiệc rượu sinh nhật của Tiểu Nhiên, chúng ta phải hơn…”

Tô Kình Thiên cũng không nói cái gì, chính là ôm cô bước đi dài về phía ra ngoài phòng tiệc, dù sao cách lúc tiệc rượu còn có một đoạn thời gian, anh vẫn có thời gian làm tiếp chuyện chưa làm xong ở trên xe.

“Bảo bối, bây giờ chú nhỏ có hơi khó chịu, giúp chú nhỏ một chút, hả?” Lúc Tô Kình Thiên bước ra sảnh lớn tiệc rượu, đôi mắt hẹp dài thật sâu dừng ở trên người cô nhóc gương mặt đã sớm đỏ lên.

Tô Nặc nắm chặt quần áo trước ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn thật sâu ở trong ngực anh, dạ một tiếng gần như không thể nghe thấy.

Tô Kình Thiên cười ha ha ôm cô nhóc đi đến phòng dành riêng cho mình, khách sạn này là sản nghiệp trong tay Từ Tĩnh Ngưng, tình cảm của Tô Kình Thiên và hai người Phó Quân Hoàng


/997

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status