Chương 42: Không sợ, anh ở đây
Đêm Vô Danh thấy vậy, vội vàng lắc mình, nhưng mà cô ta vẫn chưa kịp ngăn Diêm Tử Diệp lại, trong nháy mát khi cô muốn ngăn cản Diêm Tử Diệp lại, một cây súng chuẩn xác nhắm ngay mi tâm của cô ta!
Đêm Vô Danh nhất thời cả kinh, vội vàng lắc mình!
Cũng trong nháy mắt lắc mình, đận xoẹt qua trên mặt của cô ta! Tức khắc, trên gương mặt cô ta truyền đến một trận nóng bỏng đau đớn.
Mà cũng trong giây lát đó, Diêm Tử Diệp đã biến mất trong tầm mắt của bọn họ! !
Mặt khác một bên, khi Tần Vũ Triết dùng súng chỉ vào Diêm Tử Diệp, Phó Quân Hoàng đã tới lầu ba biệt thự, anh cũng không có quá nhiều thời gia, rất nhanh đã tìm được phòng của An Nhiên.
An Nhiên toàn thân vô lực nằm ở trên giường, trong phòng cách âm hiệu quả vô cùng tốt, cô không nghe được âm thanh bên ngoài, cô chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Chỉ là xuyên thấu qua tai nghe, cô biết Bàn Đôn đã đến đây, chỉ là Phó Quân Hoàng đã đến chưa, cô không biết.
Tần Vũ Triết tới, nhưng hắn không có bất kì lý do gì để dẫn cô đai, thậm chí, cách làm của hắn sẽ chỉ làm kẻ điên Diêm Tử Diệp hoài nghi thân phận của cô.
Đột nhiên, một tiếng gõ cửa vang lên, đáy lòng An Nhiên hồi hộp, trong lòng nảy lên cỗ cảm giác lạ, tlúc đại não của cô còn chưa kịp phản ứng, cô đã hô lên:
"Lão Suất Ca, có phải anh không?"
"Không sợ." Tiếng nói của Phó Quân Hoàng từ ngoài cửa truyền vào, tiếng nói của anh khô khốc mà buộc chặt, giống như đang cực kì nhẫn nại cái gì.
Lòng An Nhiên lập tức bình lặng.
Cô chưa từng ỷ lại vào người khác như vậy?
Cô làm Tần Lam, sống 35 năm. Trong vòng ba mươi lăm naem cô chưa từng một ngày ỷ lại vào người khác, thậm chí một người tín nhiệm bên cạnh cũng không có. Cô một mình một người gánh vác 35 năm, chưa có lúc nào thử qua cảm giác ỷ lại người khác, cô không hề biết, trong vong 35 năm kia, cuộc sống có bao nhiêu mệt mỏi.
Trong mười một năn cô trọng sinh, bên người luôn luôn có một người che chở đầy đủ cho cô, luôn có một người làm trước cô một bước chuẩn bị tốt mọi chuyện cho cô, luôn luôn có một người ở bên người cô yên lặng trả giá, anh ở bên cạnh cô cảm giác rất tốt, có thể, đây chính là thích trọng miệng mọi người vẫn nói.
Cô thích người đàn ông ngoài cửa kia.
Tâm, ở trong khoảnh khắc yên tĩnh trở lại.
Chỉ cần cóngười đàn ông kia ở bên người cô, cô chỉ cần yên lặng chờ đợi là được. Cô, tin anh.
An Nhiên biết cửa phòng ngủ này khó mởbnhư thế nào, cho dù để cho thợ mở khoá giỏi nhất trên thế giới này mở, cũng chưa nhất định có thể mở ra, ổ khóa này là năm đó Diêm Tử Diệp làm để nhốt cô, cố ý làm ra phòng ngừa cô chạy trốn, là có một không hai trên thế giới.
Chỉ cần cô cho Phó Quân Hoàng thời gian, Phó Quân Hoàng có năng lực mở cửa, nhưng anh không muốn lãng phí nhiều thời gian ở trong này, từ trong lồng ngực lấy ra một thứ giống kẹo cao xu, anh thuần thục dính nó trên cánh cửa,, sau khi để An Nhiên rời xa cửa, anh nghiêng người bịt tai.
Cũng ngay lúc Phó Quân Hoàng lắc mình, một tiếng ầm ầm phá huỷ vang lên!
"Kẹo cao su" kia là loại bom chuyên môn dùng cho phá hoại nhỏ, nhìn như nhỏ, nhưng là uy lực lại lớn kinh người.
Phó Quân Hoàng trực tiếp đá văng cánh cửa kia, cửa mở ra, xoải bước lên trước, khi anh nhìn thấy cô gái vô lực nằm trên giường, nhất thời con ngươi hiện ra một mảnh sát ý nông đậm.
" Lão Suất Ca." An Nhiên muốn cười với Phó Quân Hoàng, những sắc mặt Phó Quân Hoàng quá dọa người, bất giác ý cười trên môi cô cũng không duy chì được rồi.
Phó Quân Hoàng không nói gì, cúi người xuống, một tay ôm An Nhiên vào lòng mình, lập tức ôm kiểu ôn công chúa pom cô ra ngoài.
An Nhiên không biết tình huống bên ngoài, nhưng nếu Phó Quân Hoàng có thể công khai tiến vào ôm cô ra ngoài, như vậy hẳn là đã khống chế được Diêm Tử Diệp.
Nhưng mà, khi Phó Quân Hoàng vừa mới ôm An Nhiên đi tới cửa , một tiếng súng đột nhiên vang lên....
Phó Quân Hoàng ôm An Nhiên nhanh chóng lắc mình, khẩn trương che chở cô ở trước ngực, đạn cũng liên tục bay qua đầu Phó Quân Hoàng!
"Thả cô ấy xuống." Con ngươi Diêm Tử Diệp lạnh lẽo, tay đeo bao tay trắng nắm một cái súng lục đen nhánh" Cô ấy không thuộc về mày."
Phó Quân Hoàng vẫn chưa nhìn về phía Diêm Tử Diệp, anh tinh tế kiểm tra An Nhiên ở trong lòng mình, con ngươi chứa dầy lo lắng.
An Nhiên cười nhạt, có chút cật lực dơ tay xoa đôi má lãnh ngạnh của anh, "Em không sao, không cần lo lắng."
- - ầm!
Ngay sau đó lại là một tiếng súng vang lên!
Phó Quân Hoàng ôm An Nhiên lắc mình đến phía sau cửa, khí tức có chút trầm trọng.
"Phó thiếu, đừng để tôi phải nói lại lần nữa." Giọng nói của Diêm Tử Diệp chứa một chút điên cuồng, "Cô ấy là của tôi, Phó Quân Hoàng anh nhớ kỹ, người anh ôm trong lòng, là người phụ nữ của tôi!"
Nháy mắt Phó Quân Hoàng nổi giận, tay ôm An Nhiên bỗng nhiên nắm chặt, lúc An Nhiên còn chưa phản ứng kịp, Phó Quân Hoàng đã ôm cô thần tốc lắc mình, lập tức anh rút từ bên hông ra một cây súng, thần tốc hướng về phía Diêm Tử Diệp nả một phát súng!
Cùng thời gian lúc Phó Quân Hoàng nổ súng vào Diêm Tử Diệp, Diêm Tử Diệp cũng đồng dạng nổ súng về phía Phó Quân Hoàng!
Hai tiếng súng đồng thời vang lên!
Diêm Tử Diệp lắc mình đúng lúc, hắn kề sát trên mặt tường, con ngươi điên cuồng không giảm trái lại còn tăng, hắn hướng về phía Phó Quân Hoàng đang ôm An nhiên né tránh cuồng nộ hô lên:
"Gia, ngài vì cái gì luôn luôn muốn rời khỏi bên cạnh tôi? Tôi ngoan ngoãn phục tùng ngài, tôi chỉ muốn ngài dừng lại nghỉ ngơi một chút, vì sao ngài liền biến mất? Gia, ngài có gì bất mãn đối với tôi! Tôi có thể thay đổi, vì cái gì ngài luôn muốn rời khỏi bên cạnh tôi!"
Trong tiếng nói phẫn nọ chứa đầy hận ý cìng thókng khổ khôn nói thành lời, hắn giơ súng về phía bọn họ, hắn lớn tiếng gầm thét:
"Vì cái gì vì cái gì vì cái gì!"
Bang bang ầm - -
Phó Quân Hoàng trực tiếp che chở Cho An Nhiên trước ngực bản thân, hô hấp của anh không chút hỗ độn, con ngươi của anh chỉ tồn tại một mình An Nhiên, tay anh lần lượt trấn an cô, giọng nói của anh máy móc mà lại ôn nhu, anh ở bên tai cô nói nhỏ:
"Không sợ, không sợ, anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em."
Bên tai truyền đến từng đợt tiếng súng, nhưng trong lòng An Nhiên lại một mảnh yên lặng, cô ở trong lòng anh rụt rụt thân thể, khóe môi mang theo độ cong nhàn nhạt, hai tay quàng trên eo của anh, nói nhỏ:
"Em biết. Em không sợ."
"Ôm chặt anh." Phó Quân Hoàng nói nhỏ bên tai cô, An Nhiên làm theo anh nói, ôm chặt anh.
Cũng ngay lúc cô ôm chặt anh, Phó Quân Hoàng đứng dậy, họng súng chuẩn xác nhắm ngay mi tâm Diêm Tử Diệp!
Đang chuẩn bị đổi đạn Diêm Tử Diệp hơi ngừng lại, gương mặt âm nhu lập tức chứa một tia tươi cười quái dị, "Phó Quân Hoàng, anh khong giết được tôi."
Bằng - -
Đạn ghim vào vai Diêm Tử Diệp!
Bước chân Diêm Tử Diệp lui lại mấy bước, đau đớn làm sắc mặt hắn hơi trắng, nhưng ý cười trên mặt biến mất, lúc hắn còn muốn nói gì đó, một tiếng chuông điện thoại di động nhẹ nhàng bỗng nhiên vang lên, mà phối hợp tiếng chuông điện thoại di động vang lên, là một giọng nói trong veo mà lạnh lùng: Diêm Tử Diệp, cút.
An Nhiên đột nhiên cả kinh, giọng nói kia cô hẳn không nghe lầm, đó là giọng nói của cô.
Diêm Tử Diệp cũng không để ý tới đau đớn trên vai, hắn nhận điện thoại, sau khi nghe người ở đầu bên kia nói vài câu, sắc mặt của hắn nhất thời trở nên tái mét!
Hắn không liếc mắt nhìn An Nhiên một cái, băng bó bả vai, sắc mặt trắng bệch chạy ra ngoài.....
/997
|