☆, Chương 46: Mày đi chết cho tao!
Phó Quân Hoàng nắm tay An Nhiên, thẳng đến thương trường lầu 4, khu độc quyền về tràn phục phái nữ.
Xem Phó Quân Hoàng quen thuộc tiêu sái xuyên qua thẳng đến chỗ bán quần áo cô thường mặc, con ngươi thâm thuý nhìn An Nhiên, bên môi mang theo nụ cười không thể nhận ra.
"Bảo bối, mua quần áo." Giọng nói của Phó Quân Hoàng rất thấp, đầu của anh hơi hơi cúi xuống, gần như dán bên tai An Nhiên nói.
Hơi thở ấm áp làm đáy lòng An Nhiên nảy lên một cỗ cảm giác quái dị, cô hơi hơi lui về phía sau một bước, đáy mắt Phó Quân Hoàng xoẹt qua một tia hơi giật mình.
Bên tai An Nhiên ửng đỏ, cô ho nhẹ một tiếng, bước về phía trước một bước, khoác lên cánh tay Phó Quân Hoàng, "Lão Soái Ca, chọn quần áo chọn quần áo."
"Được."
Quần áo của An Nhiên ngoại trừ làm theo yêu cầu thì hầu như đều là Phó Quân Hoàng tự mình chọn lựa.
Phó Quân Hoàng chọn áo khoác cho An Nhiên đều là màu trắng, An Nhiên mặc ở trên người, người bán hàng ở một bên không ngừng khen bộ dạng An Nhiên xinh đẹp, mặc quần áo xong càng thêm hấp dẫn.
"Quần áo này là hàng mới về, bộ này chỉ còn lại một cái cuối cùng, tiên sinh ngài xem....?" Người bán hàng trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười thoả đáng.
"Lão soái ca, đẹp mắt sao?" An Nhiên đứng ở đối diện Phó Quân Hoàng, cười với anh.
"Đẹp mắt." Phó Quân Hoàng cười, lập tức nghiêng đầu nói với người bán hàng: "Gói lại."
"Được, xin chờ một chút." Người bán hàng mỉm cười rời đi, đóng gói lại.
Kế tiếp Phó Quân Hoàng lại vì An Nhiên chọn lựa mấy bộ quần áo, khi người bán hàng mang danh sách đến giao cho Phó Quân Hoàng, nói cho anh biết nơi thanh toán, anh liền để An Nhiên chờ ở trong này, liền cầm đi trả tiền.
Vốn An Nhiên muốn đi theo nhưng bởi vì đột nhiên chuông di động của cô vang lên nên dừng bước.
Chỉ là một tin nhăna, tin nhắn thật ngắn gọn, lại làm sắc mặt An Nhiên trong nháy mắt lạnh đi.
Người bán hàng đóng gói tốt quần áo, muốn đi lên bắt chuyện với An Nhiên khi nhìn thấy biểu cảm của An Nhiên,trong nháy mắt bước chân dừng lại.
Cô gái nhỏ kia, rất dọa người.
Người bán hàng buồn tha, lại quay lại chỗ của bản thân đứng thẳng.
Thanh toán tiền xong trở về, từ rất xa tầm mắt của Phó Quân Hoàng đã nhìn An Nhiên.
An Nhiên cúi đầu xuống, anh không thấy rõ biểu cảm của cô, nhưng anh lại có thể cảm giác được lúc này tâm tình của cô cực kì không tốt.
Xoải bước về phía trước, tầm mắt của mọi người không tự chủ được nhìn về phía anh.
Chỉ thấy người đàn ông nhìn như lạnh lùng kia xoải bước về phía trước, một tay ôm thiếu nữ vào trong lòng, vẻ mặt của anh vẫn lãnh ngạnh như trước, lại làm cho người ta cảm thấy dị thường ấm áp.
"Sao vậy?"
Đột nhiên bị Phó Quân Hoàng ôm vào trong ngực, con ngươi băng hàn đột nhiên nhắm lại, cô dựa vào trong lòng Phó Quân Hoàng, đầu ngón tay nắm điện thoại di động, dĩ nhiên một mảnh trắng xanh.
An Nhiên không nói, Phó Quân Hoàng một lần lại một lần vỗ về lên lưng cô, anh không biết nói cái gì, chỉ có thể không ngừng lặp lại một động tác như thế.
"Không có việc gì." An Nhiên thật vất vả quyết tâm bình ổn cảm xúc, cô ngẩng đầu, biểu cảm đã thay đổi tốt, môi cô mang theo ý cười, "Không có việc gì."
Phó Quân Hoàng hơi hơi nhíu mày, cô đã không muốn nói cho anh, như vậy anh sẽ không hỏi.
Cầm theo vài túi được đóng gói tinh xảo, An Nhiên túm Phó Quân Hoàng đến tầng năm khu bán trang phục năm.
"Lão soái ca, chúng ta không thể chỉ mặc quân trang , tuy rằng lúc Lão Soái Ca mặc quân trang rất là tuấn tú." Tay An Nhiên luôn luôn đặt ở tròn túi áo khoác, niết nhanh di động, trên mặt vẫn mang theo ý cười.
Mày Phó Quân Hoàng nhíu lại, "Không thoải mái, phải nói cho anh."
"Không có không thoải mái, Lão Soái Ca anh suy nghĩ nhiều, mau mau, chúng ta đi chọn quần áo." An Nhiên một tay lôi kéo Phó Quân Hoàng liền muốn đi thang máy.
"Lần sau." Anh xem ra trong lòng bảo bối có việc.
"Chúng ta cũng đã đến đây."
"Bảo bối có chuyện gạt anh." Phó Quân Hoàng như trước mặt không biểu cảm, chỉ là trong con ngươi thâm thuý chứa một tia bi thương không dễ phát hiện.
An Nhiên thở dài, không để ý ánh mắt của mọi người, cô trực tiếp đứng trước mặt Phó Quân Hoàng, ôm lấy, cúi đầu nói:
"Lão soái ca, em không thích anh xảy ra chuyện."
Phó Quân Hoàng hơi giật mình, lập tức một tay ôm cô, "Sẽ không." Cô là đang lo lắng cho anh sao? Lo lắng cũng không thể dạo phố? "Chuyện bảo bối lo lắng là không cần thiết."
Nhớ tới nội dung tin nhắn trong di động kia, hiện tại An Nhiên đã muốn cầm đao đi giết người.
Hạ mắt xuống giấu đi một chút tâm tình, "Ưm, dư thừa. Anh là Lão Suất Ca của em mà."
Phó Quân Hoàng mỉm cười, anh thích câu nói phía sau của cô.
Anh là của cô.
Cô buông anh ra, ngửa đầu cười với anh, "Đi thôi Lão Suất Ca, chúng ta tiếp tục dạo phố." Cô có nhiều thời gian đi giết chết đám người kia, hiện tại, cô chỉ cần cùng Lão Suất Ca nhà cô là được rồi.
"Được." Phó Quân Hoàng nhìn thấy ý cười tràn đầy trong mắt An Nhiên, thế này mới nắm tay cô, đi về phía thang máy.
"A --!" Một tiếng thét chói tai rõ ràng vang lên!
Thân là quân nhân trước tiên Phó Quân Hoàng dừng ánh mắt trên người phát ra tiếng thét kia!
Chỉ thấy một người phụ nữ trung niên vẻ mặt bất lực đứng ở trong đám người, thân thể của bà ta run run, biểu cảm cực kì tái nhợt.
"Cứu tôi, cứu cứu tôi." Người phụ nữ trung niên ngay cả nói cũng không rõ.
Tất cả mọi người không hiểu nhìn bà ta, lúc có người muốn tiến lên trước hỏi bà ta, tiếng thét chói tai của bà ta làm trong lòng mọi người hoang mang lo lắng!
"Không cần lại đây! Có... Có bom, trên người tôi có bom!" Người phụ nữ trung niên lớn tiếng kêu to , nước mắt hoảng sợ nhịn không được rơi xuống.
Ô ô....!
Nhất thời, mọi người chung quanh đều hoảng sợ nhìn người phụ nữ bất lực! Cũng có người trực tiếp đáp thang máy xuống lầu, muốn rời khỏi nơi này.
Chung quanh bỗng chốc rối loạn, thét chói tai chạy loạn, tò mò đứng ở một bên xem diễn, cũng có người cho rằng, đây là hoạt động thường hay chơi.
Nhưng trong nháy mắt người phụ nữ trung niên thét trói tai, Phó Quân Hoàng theo bản năng kéo AN Nhiên về phía sau lưng mình, biểu cảm lạnh lùng.
"Ở sau lưng anh." Phó Quân Hoàng nói rất nhạt, lại làm An Nhiên dị thường an tâm.
"Được." An Nhiên cười, năm đó có bao nhiêu sóng to gió lớn nào cô không trải qua?
Trường hợp như vậy, thật sự không tính cái gì.
Phó Quân Hoàng vốn định dẫn An Nhiên ra khỏi đây trước, nhưng mà người phụ nữ trung niên đột nhiên nói một câu, làm An Nhiên dừng bước chân.
"Ai... Ai là Phó Quân Hoàng, nơi này, ai... Là Phó Quân Hoàng! Phó Quân Hoàng, cứu cứu tôi, bọn họ nói chỉ có anh có thể cứu tôi , cứu cứu tôi... !"
An Nhiên xoay người sang chỗ khác,nhìn về phía người phụ nữ trung niên, tẩm đầy băng lăng, một lát sau, tầm mắt của cô quét nhìn trong đám người.
Có người giám sát người phụ nữ trung niên kia.
Phó Quân Hoàng vẫn chưa tránh né, thân là quân nhân, trong lúc này anh không thể né tránh, dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, kéo AN Nhiên về phía sau lưng bản thân, từng bước một đi về phía người phụ nữ trung niên.
Nhưng mà, cũng ngay lúc Phó Quân Hoàng tiếp cận người phụ nữ trung niên, trong tay người phụ nữ trung niên bỗng nhiều hơn một khẩu súng.
Súng lục nhắm ngay Phó Quân Hoàng, bà ta điên cuồng hô --
"Mày đi chết cho tao!"
Cò súng, chụp động!
/997
|