Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Chương 64.5

/997


Bọn họ không chờ Phó lão gia lên tiếng, tất cả đều chuẩn bị, toàn bộ bác sĩ đều sẵn sàng vào chỗ, bác sĩ tốt nhất tại bệnh viện quân khu đều có mặt trong phòng mổ

Sau một trần ồn ào, trong hành lang khôi phục yên tĩnh

Từ Tĩnh Ngưng còn đứng tại chỗ, nước mắt không ngừng rơi xuống

“Tĩnh Ngưng, bà….” Phó Văn Thắng một tay ôm lấy Từ Tĩnh Ngưng, thở dài
Phó lão gia luôn ngồi trên băng ghế lạnh lẽo, trong tay cầm cây gậy, biểu cảm bất động, nhưng tầm mắt luôn nhìn ở cửa phòng mổ.

“An Nhiên, trời a, An Nhiên của chúng ta tại sao có thể như vậy? Hôm qua con bé còn tốt lắm, đứa nhỏ tốt vậy mà, một đứa trẻ tốt như vây, thì tại sao” Từ Tĩnh Ngưng gắt gao ôm Phó Văn Thắng, nước mắt rơi liên tục

Phó Văn Thắng, ôm thật chặt người trong lòng khóc run dữ dội, ánh mắt âm trầm
“An Nhiên không thể xảy ra chuyện gì, bằng không, Quân Hoàng nó sẽ  như thế nào, con của chúng ta không biết sẽ như thế nào”. Vừa rồi, khi đứa nhỏ đó nhìn bà, bà rõ ràng nhìn thấy trong mắt của đứa nhỏ đó tĩnh mịch, đứa nhỏ, khôi phục lại bô dáng khi mười ba tuổi

Phó Quân Hoàng tự tay đem An Nhiên đặt trên bàn mổ, viện trưởng cảm nhận được sát khí của người đàn ông này, người trẻ tuổi nhất Hoa Hạ có hàm thiếu tướng, Phó Quân Hoàng!

Lúc này anh giống như một pho tượng tu la, ở bệnh viện quân khu này cái dạng gì chiến sĩ chưa từng thấy qua? Thậm chí, chiến sĩ từ trên chiến trường đi ra, binh lính bị thương đủ dạng, thế nhưng bọn họ đều không sợ.

Nhưng hiện tại, không có một lời nói, đứng bên cạnh người đàn ông này, làm cho họ cảm thấy run sợ

Viện trưởng cẩn trọng, dè dặt, nhìn Phó Quân Hoàng nói : “Phó thiếu tướng, chúng tôi muốn bắt đầu phẫu thuật, ngài hiện tại…?”

Phó Quân Hoàng vậy mà phi thường phối hợp, anh nhìn sắc mặt không chút huyết sắc của An Nhiên, anh khom người,  dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh khẽ hôn lên trán cô một cái

“Anh ở bên ngoài chờ em. Đợi em đi ra”

Cửa phòng mổ lại mở ra, Phó Quân Hoàng đi từ bên trong ra

Cửa ở sau lưng anh phịch một tiếng bị khép lại.

Phó Quân Hoàng đứng trước bức tượng kế cánh cửa, gương mặt tái nhợt dựa sát vào tường, đầu cúi xuống, mắt nhắm lại, không một ai có thể thấy được vẻ mặt của anh lúc này, cả người nhường như một con dã thú đang rên rĩ vì bị thương.

Nghe được tiếng mở cửa từ phòng giải phẫu, Từ Tĩnh Ngưng đột nhiên ngẩn đầu, bà nhìn thấy Phó Quân Hoàng, bà buông Phó Văn Thắng đang ôm bà ra, chạy đến chổ của Phó Quân Hoàng, dang tay ôm cả người Phó Quân Hoàng lạnh băng vào lòng.

“Đứa nhỏ, con trai của mẹ, nhất định mọi chuyện sẽ ổn, An Nhiên sẽ không có chuyện gì.” Từ Tĩnh Ngưng tuy là nói như vậy, nhưng nước mắt không ngừng rơi xuống, bà không khống chế được, trong đầu không ngừng hiện liên khuôn mặt không còn chút máu của An Nhiên, nước mắt lã chã rơi nhiều hơn.

Ánh mắt tối đen nhìn Từ Tĩnh Ngưng, nhìn thấy khuôn mặt của bà đầy nước mắt, ngón tay lạnh lẽo lau nước mắt trên mặt bà, khô ráp nói:

“ Sẽ không có  việc gì”. Lời này, không biết là anh nói với chính mình hay là an ủi bà

Sẽ không có chuyện gì, anh biết cô sẽ không có chuyện. Mạch của cô còn đập, có mạch đập sẽ có hi vọng

Từ Tĩnh Ngưng nước mắt chảy còn nhiều hơn

“Ông nội!”  Một tiếng nói của một thanh niên trẻ vang lên đầy sốt ruột, chỉ thấy Phó Quân Nghị một thân trang phục thể thao chạy đến, người đầy mồ hôi.

Phó lão gia tử nhìn thấy Phó Quân Nghị, mở miệng nói: “ Đi xem anh trai của cháu”. Đứa nhỏ đó nắm chặt tay cơ hồ muốn làm gãy từng khớp xương

Đáy mắt Phó lão gia hiện lên đau xót, tay nắm gậy càng chặt hơn

Phó Văn Thắng đưa lưng về phía Phó Quân Nghị, Phó Quân Nghị đi ngang qua ông, thì nhìn thấy Phó Quân Hoàng toàn thân đều là máu, đây là lần đầu tiện cậu nhìn thấy anh trai toàn thân máu như vậy

Tuy rằng hiện tại nhiều người xung quanh anh như vậy, được mẹ ôm, nhưng lúc này anh giống như một con sói bị thương, không một ai có thể bước vào nội tâm của anh.

Hốc mắt bỗng nhiên đỏ lên

Phó Quân Nghị từ nhỏ cho đến bay giờ đều súng bái nhất là Phó Quân Hoàng, không có lúc nào là không nghe Từ Tĩnh Ngưng nói về những chiến công vĩ đại của Phó Quân Hoàng, từ lúc cậu chưa sinh ra thì đã bắt đầu nghe, nghe cho đến khi được năm tuổi, cho đến khi người anh trai này bị mất tích.

Năm đó, cậu còn nhỏ, nhưng có thể nhớ rõ được, trong ba năm mất tích của anh trai, mẹ chưa nói cho cậu biết nguyên nhân, thậm chí khí thức dậy cậu vô tình hỏi thì mẹ vĩnh viễn đều là khóc, rồi cậu cũng ôm mẹ khóc theo

Lúc ấy, cậu chưa hiểu chuyện nhiều, cậu ít khi thấy Phó Quân Hoàng, bởi vị trong trí nhớ của cậu, Phó Quân Hoàng không mất tích, mà chỉ là lâu không về nhà thôi
Cậu đem Phó Quân Hoàng là mục tiêu lớn nhất đời mình, muốn trở nhà người đàn ông lợi hại giống anh trai, muốn trở thành niềm kiêu ngạo của họ Phó.

Nhưng mà, trong nhận thức của cậu anh trai đều tồn tại như một vị thần, lúc này lại giống như một con sói cô đơn, thu mình lại, tự liếm láp vết thương của bản thân, giờ khắc này, cậu phát hiện, bản thân cậu không hiểu anh trai, không biết con người luôn luôn lạnh lùng này, trên thực tế cũng là một người anh trai trọng tình bình thường

Phó Quân Nghị đứng sau lưng Từ Tĩnh Ngưng, ôm lấy hai người, “Mẹ, đừng khóc, mọi chuyện sẽ ổn”

Từ Tĩnh Ngưng bỗng chịu không nổi nữa, vừa rồi Phó Quân Hoàng tự mình lau nước mắt cho bà, mặc dù là nói không có việc gì, nhưng đó là động tác máy móc của con trai bà, con người tĩnh mịch, như muốn nói cho bà biết, tình hình thật sự rất nghiêm trọng.

Y tá đi ra từ phòng phẫu thuật

Biểu cảm của những người đó không có chút lạc quan, mày luôn luôn nhíu lại, lúc cửa được mở ra, bọn họ nghe được tiếng của bác sĩ hô to mang đầy áp lực
Hai tay bên người nắm lại sớm đã trở nên trắng.

Anh liền dựa vào tường, không làm cái gì khác, chỉ có thể như vậy, mới có thể gần được với An Nhiên hơn

“Ba, người đi về trước đi”. Phó Văn Thắng nhìn thấy ba mẹ con ôm nhau, thở dài
Phó lão gia tử nhường như đang kìm nén cảm xúc, như vậy là không được
Hai tay Phó lão gia nắm chặt gậy, dựa người vào bức tường lạnh lẽo phía sau, ở đây không ít người mời Phó lão gia vào phòng nghỉ, nhưng đều bị ông trừng mắt đi cả rồi

Nhìn cháu gái bảo bối của mình chưa biết sống chết như thế nào thì làm sao nghỉ ngơi được.

“Đừng nói lời vô ích”. Phó lão gia tuy là nhắm mắt, nhưng đầu óc lại dị thường thanh tỉnh

Tầng trên của bệnh viện quân khu, một nhóm người không ngừng chạy qua bên này, sợ là chuẩn bị không tốt, sợ mọi người ở đó đói, họ nghĩ những người chờ ngoài phòng không thể chờ được lâu, sẽ trở về nhà, nhưng mà, cả một đêm, người họ Phó đều đứng trước cửa phòng mổ chờ đợi

Nhận được tin, sáng tinh mơ phóng viên liền chạy tới, nhưng bọn họ chưa tiếp cận được bệnh viện thì bị người ta cản lại

Lãnh Hạo cùng đám người Phong Lượng không dám đi vào trong bênh viện chờ, sợ người họ Phó thấy được, vì thế chỉ có thể đứng ngoài bênh viện mà chờ
Bọn họ không thể nghĩ ra, người lợi hại như quân chủ, thì làm sao lại xuất hiện nguy hiểm tính mạng

Từ khi thấy Phó Quân Hoàng ôm An Nhiên vào bệnh viện, thì Lãnh Hạo hắn liền phái người trông coi bênh viện quân khu, khi nhìn thấy nhân vật khả nghi đều khống chế bọn họ

Hắn không nhịn bất cứ kẻ làm quấy rầy khi quân chủ trị liệu

Người biết tin này nhất định không ít, Phó lão gia không tính sẽ đem chuyện này giấu đi, mà sự việc này, Phó lão gia muốn tra rõ, cái này không cần ông lên tiếng mà sẽ có người chủ động thăm dò.

Phẫu thuật đã tiến hành được 12 tiếng, nhưng không có dấu hiệu dừng lại

Tư thế của Phó Quân Hoàng không thay đổi, Từ Tĩnh Ngưng được Phó Quân Nghị dìu đến ghế ngồi, lúc này bà dựa vào người của Phó Văn Thắng, bà vẫn chưa chợp mắt, luôn nhìn cánh cửa lớn của phòng giải phẫu.

Trên hành lang cực kì yên tĩnh

Bữa sáng được mang đến, đều bị từ chối, hiện tại bọn họ không có tâm tình để ăn cơm

Phanh---

Cánh cửa phòng phẫu thuật được mở ra!

Phó Quân Hoàng luôn dựa trên tường đứng bật dậy, hai mắt sáng như đuốc nhìn bác sĩ mổ chính, biểu cảm buộc chặt, thân người thẳng tắp

Bác sĩ mổ chính là bác sĩ tốt nhất bệnh viện quân khu, là Phó viện trưởng – Thẩm Thanh, vẻ mặt của ông lộ ra mệt mỏi, ông tháo khẩu trang, ánh mắt mệt mỏi nhìn Phó Quân Hoàng.

Phó Quân Hoàng cùng ông đối diện nhau

Anh không nói một câu gì, yên tĩnh chờ, giống như đang chờ toà tuyên án, yên tĩnh mà chờ đợi

Dần dần, khoé môi của Thẩm Thanh cũng nổi lên một độ cong “Giải phẩu thành công, không có việc gì”.

Từ Tĩnh Ngưng bên này nghe được câu nói của Thẩm Thanh chạy tới, hỏi “Không có việc gì? An Nhiên nhà chúng tôi không có sao?”

“Vâng. Phó tiểu thư thật kiên cường. Trong lúc làm phẫu thuật tim bị ngừng đập một lần, nhưng con bé đã rất cố gắng, ý thức muốn sống của con bé rất mãnh liệt. Nhưng cần phải quan sát vài ngày, đầu tiên phải chuyển đến phòng ICU ( Phòng chăm sóc đặc biệt), chỉ cần qua hôm nay mà không có chuyện gì phát sinh thì mọi chuyển sẽ ổn”

Đứa nhỏ mà ông gặp tối qua là một bệnh nhân kiên cường

Khi ông nhìn thấy cả người An Nhiên đầy máu trên bàn mổ, ông từng cho rằng, đứa nhỏ này sẽ không cứu được, máu trên người hầu như bị chảy ra hết, gần như thấy được xương trong người, xem ra không có chút cơ hội sống sót nào.

Nhưng lạ ở một chổ, mạch vậy mà còn đập, nhịp tim tuy rằng rất yếu, nhưng ít nhất là tim con bé ấy còn đập

Trong quá trình phẫu thuật, bọn họ cảm thấy rất kì tích, đứa bé đó đã vướt qua mà chịu đựng

Ngực trúng đạn, ảnh hưởng đến trái tim, nhưng làm sao có thể kiên trì lâu được như vậy? Khi ông gấp viên đạn ra thì cũng biết được đáp án.

Trên thế giới, rất ít người có trái tim nằm ở bên phải, mà An Nhiên con bé đó lại nằm trong số đó

Vì vậy, mà con bé tránh được một nạn

Từ Tĩnh Ngưng không ngừng nói: “ Trên trời phù hộ, trên trời phù hộ”.

Người ở một bên luôn chờ, Phó Văn Thắng cũng thở ra một hơi dài, không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi!

Phó lão gia luôn ngồi bất động cuối cùng cũng động, được Phó Văn Thắng dìu đứng dậy, đi đến trước mặt Thẩm Thanh, khom người, làm Thẩm Thanh hoảng sợ, ánh mắt trịnh trọng nói: 

“Cảm ơn bác sĩ! Cảm ơn bác sĩ đã cứu cháu gái của tôi!”

“Đây là việc nên làm! Chủ…Phó lão tiên sinh, không còn làm như vậy, ông làm như vậy tôi không gánh nỗi”. Thẩm Thanh sợ tới mức mặt mũi trắng bệch

“Không, là bác sĩ nên nhận.” Phó Văn Thắng khẽ cười “Thật cảm ơn bác sĩ”

Nếu đứa nhỏ An Nhiên kia không cứu được, bọn họ không phải chỉ mất một đứa nhỏ

Từ Tĩnh Ngưng cùng Phó Quân Nghị đều đối với Thẩm Thanh cảm tạ, khi ông không biết phải làm như thế nào thì cửa phòng phẫu thuật được đẩy ra, An Nhiên được đưa ra ngoài

Từ trong phòng phẩu thuật đi ra, sắc mặt của An Nhiên càng thêm tái nhợt, trên mặt là cái chụp dưỡng khí to, cô giống như đang ngủ, ngủ thật an ổn.

An Nhiên được đẩy vào phòng ICU, không cho phép người nào bước vào.
Phó Quân Hoàng cách cái cửa thuỷ tinh, nhìn An Nhiên nằm trên giường bệnh
Khi bác sĩ nói cho anh biết, phẫu thuật thành công, anh mới cảm thấy được trái tim mình còn đập.



/997

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status