Ở một bên khác.
Trong lúc An Nhiên đang bị tập kích ở phòng bệnh, tin tức được truyền đi bốn phương.
Trong căn phòng mang phong cách châu Âu.
“Lại Tư, cậu nói xem, trên thế giới này sao lại có người có thú vui khi đi tập kích tiểu ác ma vậy?” Người đàn ông mang mặt nạ màu bạc ngồi phía dưới ánh đèn, chiếc mặt nạ khúc xạ thành một dòng ánh sáng lạnh lẽo trong bóng đêm.
Lại Tư luôn đứng phía sau người đàn ông đó không chút biểu cảm, “Không biết.”
“Phó Quân Hoàng này thật đúng là chướng mắt, mặc kệ là ở đâu đều có sự xuất hiện của anh ta, thật đúng là chán ghét.” Xem tập văn kiện cùng ảnh vừa mới nhận fax, gương mặt phía dưới mặt nạ màu bạc tràn đầy sự bất mãn.
“Giết anh ta.” Lại Tư nói thẳng.
Con ngươi xẹt qua một tia kinh ngạc, "Lại Tư, cậu đúng là càng ngày càng bạo lực."
Lại Tư không chớp mắt nhìn phía trước, nhưng vẻ mặt của hắn có chút biến hoá nhỏ.
BOSS nói hắn bạo lực ? Khoé miệng hắn run nhẹ.
Xe chạy chậm đến gần lối đi bộ, lão Lưu lấy đồ vừa mới nhận được, xoay người, đem vật trong tay giao cho người ngồi phía sau:
“Môn chú, mới nhận được tin.”
Diêm Tử Diệp hận lấy đồ của lão Lưu giao cho hắn, khi nhìn thấy nội dung bên trong, gương mặt xẹt qua một tia lạnh lẽo, “Ai làm?”
“Nếu tôi đoán không sai, chính là Kim Ân Thánh làm”. Lão Lưu thở dài nói.
Xem ra, vận mệnh của họ Kim sắp kết thúc.
Trong một căn phòng tối, khi một thiếu niên nhận được tin tức, cậu ta suýt chút nữa đã nhảy lên, cậu ta cầm di động, nhưng lại hướng về cầu thang chạy đi, ngay cả cửa phòng cũng không gõ mà trực tiếp đẩy cửa vào, vội vàng nói:
“Chị, chị, cô ấy bị thương, cô ấy bị tập kích, cô ấy…”
Bách Lí Lan mặc một thân váy ngủ thở dài, cô đến trước mặt của thiếu niên đang vội vàng đó, ôm cậu ta vào trong lòng, ôn nhu nói, “Đứa nhỏ ngốc, cô ấy đã không sao.”
“Không sao rồi ư?” Cậu ta không tin, cậu ta mới nhận được tin, sao là chị gái lại nói không có việc gì cả?
Bách Lí Lan kéo cậu ta đến giường của bản thân, nhẹ nhàng vỗ về cậu ta, “Thân ái, sự bình tĩnh thường ngày của em chạy đi đâu rồi?”
Thiếu niên ngẩn ra, “Chị…”
Bách Lí Lan nở nụ cười, “Em đừng quên, người trong lòng em là ai. Cô ấy là Phó An Nhiên, một người kém cõi thì làm sao có thể tổn thương đến cô ấy? Yên tâm đi, cô ấy là một tiểu hồ li giảo hoạt.”
“Nhưng mà…” Nhưng tin tức cậu nhận được, là nói cô bị thương.
“Nào, thân ái, chúng ta không cần suy nghĩ nhiều, em cảm thấy Phó An Nhiên là người thế nào?” Đây là lần đầu tiên Bách Lí Lan hỏi chính diện cậu ta câu này.
Thiếu niên nghiêng đầu nhìn cô ta, không hiểu.
“Được rồi, vậy chị hỏi em một vấn đề, em cảm thấy trên thế giới này, ai có thể làm tổn thương cô ấy được?”
“Phó Quân Hoàng.” Đó là một người đàn ông trong truyền thuyết.
Cậu chưa từng thấy Phó Quân Hoàng, nhưng biết được sự tồn tại của anh.
Anh ta đối với An Nhiên có sự ảnh hưởng rất lớn, cậu nghe không ít chuyện về Phó Quân Hoàng, đồng thời còn biết nhiều chuyện về An Nhiên là Phó Quân Hoàng, mà những chuyện đó làm cậu rất hâm mộ.
Cậu hâm mộ đồng thời cũng đố kị với Phó Quân Hoàng, đố kị anh ta có thể dễ dàng được An Nhiên tín nhiệm.
Cậu biết rõ, có thể được An Nhiên tín nhiệm là chuyện không dễ dàng, nhưng mà cô ấy lại tín nhiệm anh ta không điều kiện.
Bách Lí Lan không ngờ em trai của cô ta cho một đáp án như vậy.
Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, trên thể giới này người chân chính có thể tổn thương An Nhiên, chỉ sợ ngoài Phó Quân Hoàng thì không có một ai.
Tổn thương trên thân thể có là cái gì, chỉ có một vết sẹo, ngoài ra sẽ không có chuyện gì. Nhưng trên thế giới này, ngoại trừ Phó Quân Hoàng, không có kẻ nào có thể tổn thương đến nội tâm của Phó An Nhiên.
“Vậy em cảm thấy anh ta sẽ làm tổn thương cô ấy sao?” Bách Lí Lan tiếp tục hỏi.
Thiến nên cắn chặt môi dưới, không nói lời nào.
Chính cậu ta cũng hiểu được, nên cậu ta không nói chuyện.
Cậu ta nói không nên lời, mặc dù là lừa mình hay dối người, thì cậu cũng không nói được.
“Anh ta sẽ không tổn thương Phó An Nhiên, vậy em còn lo lắng cái gì?” Bách Lí Lan một lần nữa ôm thiếu niên vào lòng, “Thân ái, em quá chú ý cô ấy rồi, sớm hay muộn thì có một ngày em bị tổn thương.”
Hai tay ôm lấy cô, “Em không sợ.” Cậu ta sẽ giống như bươm bướm, biết rõ bay vào sẽ chết, thế nhưng cậu ta không nhịn nỗi, nhịn chú ý không được, muốn rút ngắn khoảng cách với cô ấy.
Đại khái, đây chính là yêu đi, cái tình cảm mà cậu từng xem thường.
Bách Lí Lan chỉ ôm cậu như vậy, ánh mắt rơi vào bức tường trắng xám, làm người ta không nhìn ra biểu cảm của cô ta lúc này.
Một âm thanh nén lực vang lên.
Cửa phòng được mở ra.
Nơi này là một phòng thí nghiệm, trong phòng thí nghiệm không có ai, người tới mang theo một túi văn kiện trong tay, thoạt nhìn hắn cho chút kích động, hắn đến cuối phòng thí nghiệm, mở một cánh cửa thông tới một phòng riêng.
“Lão đại, Phó An Nhiên vừa mới bị tập kích.”
“Kết quả.” Tay người nọ không ngừng làm thí nghiệm, biểu cảm bất động.
“Cô ấy không xảy ra chuyện gì, nhưng lại mang Phó Quân Hoàng từ bệnh viện đi ra, không biết làm cái gì, tôi đã phải người đi theo.”
“Tiếp tục đi. Ai làm?”
“Là tổ chức Hành Hương của Nhật Bản còn có Kim Ân Thánh của Đại Hàn.”
“ Phế bỏ.” Bên trong tiếng nói tràn đầy quyền lực.
Người cầm tập tin run run, lập tức tỉnh ngộ, ý của lão đại của mình, sau đó nhanh chóng rời đi.
Chuyện hiện tại hắn cần làm chính là tìm thời gian thích hợp, sau đó tiêu diệt tổ chức Hành Hương cùng họ Kim.
“Đợi chút.”
“Lão đại?”
“Chuyện giết người liên hoàn lúc trước là do người của Hành Hương làm?” Hắn dừng thí nghiệm trong tay, ánh mắt dừng trên người đến.
“Đúng vậy. Hình như là bọn họ đang tìm kiếm thứ gì.”
“Tra ra không?”
“Không được. Nhưng người của chúng ta đã vào được tổ chức Hành Hương, hẳn sẽ có tin tức sớm."
"Đi xuống đi."Vẫy vẫy tay, một lần nữa tiếp tục làm thí nghiệm của bản thân.
Nhìn thấy lão đại đã bận trở lại, hắn không nên quấy rầy, tuy rằng hắn muốn hỏi lão đại cùng Phó An Nhiên có quan hệ thế nào, nhưng khi hắn muốn hỏi thì lão đại tìm mọi lí do bảo hắn đi.
Lão đại vì Phó An Nhiên, làm không ít chuyện.
Trong lúc An Nhiên đang bị tập kích ở phòng bệnh, tin tức được truyền đi bốn phương.
Trong căn phòng mang phong cách châu Âu.
“Lại Tư, cậu nói xem, trên thế giới này sao lại có người có thú vui khi đi tập kích tiểu ác ma vậy?” Người đàn ông mang mặt nạ màu bạc ngồi phía dưới ánh đèn, chiếc mặt nạ khúc xạ thành một dòng ánh sáng lạnh lẽo trong bóng đêm.
Lại Tư luôn đứng phía sau người đàn ông đó không chút biểu cảm, “Không biết.”
“Phó Quân Hoàng này thật đúng là chướng mắt, mặc kệ là ở đâu đều có sự xuất hiện của anh ta, thật đúng là chán ghét.” Xem tập văn kiện cùng ảnh vừa mới nhận fax, gương mặt phía dưới mặt nạ màu bạc tràn đầy sự bất mãn.
“Giết anh ta.” Lại Tư nói thẳng.
Con ngươi xẹt qua một tia kinh ngạc, "Lại Tư, cậu đúng là càng ngày càng bạo lực."
Lại Tư không chớp mắt nhìn phía trước, nhưng vẻ mặt của hắn có chút biến hoá nhỏ.
BOSS nói hắn bạo lực ? Khoé miệng hắn run nhẹ.
Xe chạy chậm đến gần lối đi bộ, lão Lưu lấy đồ vừa mới nhận được, xoay người, đem vật trong tay giao cho người ngồi phía sau:
“Môn chú, mới nhận được tin.”
Diêm Tử Diệp hận lấy đồ của lão Lưu giao cho hắn, khi nhìn thấy nội dung bên trong, gương mặt xẹt qua một tia lạnh lẽo, “Ai làm?”
“Nếu tôi đoán không sai, chính là Kim Ân Thánh làm”. Lão Lưu thở dài nói.
Xem ra, vận mệnh của họ Kim sắp kết thúc.
Trong một căn phòng tối, khi một thiếu niên nhận được tin tức, cậu ta suýt chút nữa đã nhảy lên, cậu ta cầm di động, nhưng lại hướng về cầu thang chạy đi, ngay cả cửa phòng cũng không gõ mà trực tiếp đẩy cửa vào, vội vàng nói:
“Chị, chị, cô ấy bị thương, cô ấy bị tập kích, cô ấy…”
Bách Lí Lan mặc một thân váy ngủ thở dài, cô đến trước mặt của thiếu niên đang vội vàng đó, ôm cậu ta vào trong lòng, ôn nhu nói, “Đứa nhỏ ngốc, cô ấy đã không sao.”
“Không sao rồi ư?” Cậu ta không tin, cậu ta mới nhận được tin, sao là chị gái lại nói không có việc gì cả?
Bách Lí Lan kéo cậu ta đến giường của bản thân, nhẹ nhàng vỗ về cậu ta, “Thân ái, sự bình tĩnh thường ngày của em chạy đi đâu rồi?”
Thiếu niên ngẩn ra, “Chị…”
Bách Lí Lan nở nụ cười, “Em đừng quên, người trong lòng em là ai. Cô ấy là Phó An Nhiên, một người kém cõi thì làm sao có thể tổn thương đến cô ấy? Yên tâm đi, cô ấy là một tiểu hồ li giảo hoạt.”
“Nhưng mà…” Nhưng tin tức cậu nhận được, là nói cô bị thương.
“Nào, thân ái, chúng ta không cần suy nghĩ nhiều, em cảm thấy Phó An Nhiên là người thế nào?” Đây là lần đầu tiên Bách Lí Lan hỏi chính diện cậu ta câu này.
Thiếu niên nghiêng đầu nhìn cô ta, không hiểu.
“Được rồi, vậy chị hỏi em một vấn đề, em cảm thấy trên thế giới này, ai có thể làm tổn thương cô ấy được?”
“Phó Quân Hoàng.” Đó là một người đàn ông trong truyền thuyết.
Cậu chưa từng thấy Phó Quân Hoàng, nhưng biết được sự tồn tại của anh.
Anh ta đối với An Nhiên có sự ảnh hưởng rất lớn, cậu nghe không ít chuyện về Phó Quân Hoàng, đồng thời còn biết nhiều chuyện về An Nhiên là Phó Quân Hoàng, mà những chuyện đó làm cậu rất hâm mộ.
Cậu hâm mộ đồng thời cũng đố kị với Phó Quân Hoàng, đố kị anh ta có thể dễ dàng được An Nhiên tín nhiệm.
Cậu biết rõ, có thể được An Nhiên tín nhiệm là chuyện không dễ dàng, nhưng mà cô ấy lại tín nhiệm anh ta không điều kiện.
Bách Lí Lan không ngờ em trai của cô ta cho một đáp án như vậy.
Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, trên thể giới này người chân chính có thể tổn thương An Nhiên, chỉ sợ ngoài Phó Quân Hoàng thì không có một ai.
Tổn thương trên thân thể có là cái gì, chỉ có một vết sẹo, ngoài ra sẽ không có chuyện gì. Nhưng trên thế giới này, ngoại trừ Phó Quân Hoàng, không có kẻ nào có thể tổn thương đến nội tâm của Phó An Nhiên.
“Vậy em cảm thấy anh ta sẽ làm tổn thương cô ấy sao?” Bách Lí Lan tiếp tục hỏi.
Thiến nên cắn chặt môi dưới, không nói lời nào.
Chính cậu ta cũng hiểu được, nên cậu ta không nói chuyện.
Cậu ta nói không nên lời, mặc dù là lừa mình hay dối người, thì cậu cũng không nói được.
“Anh ta sẽ không tổn thương Phó An Nhiên, vậy em còn lo lắng cái gì?” Bách Lí Lan một lần nữa ôm thiếu niên vào lòng, “Thân ái, em quá chú ý cô ấy rồi, sớm hay muộn thì có một ngày em bị tổn thương.”
Hai tay ôm lấy cô, “Em không sợ.” Cậu ta sẽ giống như bươm bướm, biết rõ bay vào sẽ chết, thế nhưng cậu ta không nhịn nỗi, nhịn chú ý không được, muốn rút ngắn khoảng cách với cô ấy.
Đại khái, đây chính là yêu đi, cái tình cảm mà cậu từng xem thường.
Bách Lí Lan chỉ ôm cậu như vậy, ánh mắt rơi vào bức tường trắng xám, làm người ta không nhìn ra biểu cảm của cô ta lúc này.
Một âm thanh nén lực vang lên.
Cửa phòng được mở ra.
Nơi này là một phòng thí nghiệm, trong phòng thí nghiệm không có ai, người tới mang theo một túi văn kiện trong tay, thoạt nhìn hắn cho chút kích động, hắn đến cuối phòng thí nghiệm, mở một cánh cửa thông tới một phòng riêng.
“Lão đại, Phó An Nhiên vừa mới bị tập kích.”
“Kết quả.” Tay người nọ không ngừng làm thí nghiệm, biểu cảm bất động.
“Cô ấy không xảy ra chuyện gì, nhưng lại mang Phó Quân Hoàng từ bệnh viện đi ra, không biết làm cái gì, tôi đã phải người đi theo.”
“Tiếp tục đi. Ai làm?”
“Là tổ chức Hành Hương của Nhật Bản còn có Kim Ân Thánh của Đại Hàn.”
“ Phế bỏ.” Bên trong tiếng nói tràn đầy quyền lực.
Người cầm tập tin run run, lập tức tỉnh ngộ, ý của lão đại của mình, sau đó nhanh chóng rời đi.
Chuyện hiện tại hắn cần làm chính là tìm thời gian thích hợp, sau đó tiêu diệt tổ chức Hành Hương cùng họ Kim.
“Đợi chút.”
“Lão đại?”
“Chuyện giết người liên hoàn lúc trước là do người của Hành Hương làm?” Hắn dừng thí nghiệm trong tay, ánh mắt dừng trên người đến.
“Đúng vậy. Hình như là bọn họ đang tìm kiếm thứ gì.”
“Tra ra không?”
“Không được. Nhưng người của chúng ta đã vào được tổ chức Hành Hương, hẳn sẽ có tin tức sớm."
"Đi xuống đi."Vẫy vẫy tay, một lần nữa tiếp tục làm thí nghiệm của bản thân.
Nhìn thấy lão đại đã bận trở lại, hắn không nên quấy rầy, tuy rằng hắn muốn hỏi lão đại cùng Phó An Nhiên có quan hệ thế nào, nhưng khi hắn muốn hỏi thì lão đại tìm mọi lí do bảo hắn đi.
Lão đại vì Phó An Nhiên, làm không ít chuyện.
/997
|