Đến ngày thứ ba, Phó Quân Hoàng xuất viện, đi cùng hắn còn có Ngân Sói.
Ngân Sói còn phải ở lại bệnh viện vài ngày nhưng hắn muốn xuất viện sớm vì nhóm chiến hữu trào phúng, trêu chọc, thật sự là làm cho hắn chịu không nổi, có thể xuất viện sớm một ngày, hắn tuyệt đối không thể lãng phí một phút đồng hồ nào nữa!
Cấp trên cho hai người được nghỉ mười ngày, nhưng mà hiện tại vừa mới nghỉ được bốn ngày, bọn họ còn có sáu ngày nghỉ: chuyện này đối với Ngân Sói mà nói đúng là cực kì quý giá .
Ngân Sói nhìn Phó Quân Hoàng mặc thường phục liền vui tươi hớn hở tiêu sái, An Nhiên nhìn Phó Quân Hoàng, cười hỏi, "Lão soái ca, có muốn đi chơi không?"
Mùa đông trời rất nhanh tối.
Phó Quân Hoàng nhìn người trên đường cũng không nhiều, dắt tay nàng, con ngươi tối đen dừng ở trên người của nàng, "Về nhà."
"Ta đây kêu..."
Cuối cùng cũng không có nói hết câu, Phó Quân Hoàng cũng đã nắm tay nàng chậm rãi đi về phía trước.
"Lão soái ca?" An Nhiên ngạc nhiên nhìn Phó Quân Hoàng, nàng đi sau hắn một bước, đi sau lưng hắn, hắn giống như một bức điêu khắc.
"Đi nhanh một chút." Hắn cúi xuống nhìn bước chân, nàng đứng im tại chỗ, hắn để tay nàng vào trong túi áo của hắn, khóe môi cong lên.
An Nhiên trong nháy mắt sững sờ, nhưng rất nhanh liền bật cười.
"Chúng ta cùng đi."
Tuyết liên tục rơi, ven đường bồn hoa lí tích phủ một lớp tuyết dày, tuyết trắng xóa cả bầu trời , rất là đẹp mắt.
"Bảo bối..." Hắn nắm tay nàng, tay để ở trong túi áo nhẹ nhàng vuốt ve.
"Ân?" Lúc này An Nhiên giống như tiểu cô nương, dựa vào ở nam nhân mình yêu, bên môi nở nụ cười nhàn nhạt.
"Chúng ta cứ như vậy đi." Cứ như vậy gắn bó làm bạn, luôn luôn đi cùng nhau, không có người khác, không có nghười nhảy ra nhận là cha mẹ, không có bất luận kẻ nào, cũng chỉ có hai bọn họ.
An Nhiên có chút không hiểu rõ ý tứ của Phó Quân Hoàng, nhưng đáy lòng cảm thấy vài phần không minh bạch, nhưng loại cảm giác này nói không nên lời.
Thấy An Nhiên không nói chuyện, Phó Quân Hoàng nghiêng đầu nhìn, con ngươi tối đen bình tĩnh dừng trên người An Nhiên, "Không có người khác, chỉ có hai chúng ta."
"Hảo." Không có người khác, chỉ có bọn họ.
Con ngươi tối đen như có thêm tinh thần, ánh mắt cười cong cong, bộ dáng đơn thuần kia khiến tâm An Nhiên nhất thời mềm mại.
Hai người gắn bó kề cận bên nhau ở trên đường, hai người giống như đôi tình lữ.
Khoảng cách không xa có một chiếc xe màu đen luôn luôn đi phía sau, ở chỗ ngồi là lão quản gia, lão gia tử bảo hắn đến đón thiếu gia cùng tiểu thư về nhà dùng cơm, nhưng đợi đến khi trời đổ may đen, hai người đều không muốn lên xe, hắn cũng không ngốc mà đi quấy rầy hai vợ chồng son, hắn thật đúng là...
Không biết nên làm gì bây giờ.
Một bên khác.
Tiếng đập cửa nhẹ nhàng vang lên.
"Vào đi." Người ngồi ở trước bàn làm việc thanh đạm nói.
Đẩy cửa vào là một thanh niên đội tơ vàng, thoạt nhìn cực kì nghiêm túc.
"Chủ tịch, bên kia có động tĩnh ."
"Ừ?" Người nọ buông bút máy trong tay ra, ngẩng đầu nhìn Trương Tuấn.
"Quả nhiên giống như chủ tịch lường trước, hắn đã giết hai người kia."
Nhẹ nhàng chậm chạp cười, thong thả nói, "Hắn a, không hổ là đứa nhỏ ta thích nhất, đáng tiếc, không phải con trai ta ."
"Chủ tịch, bước tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?"
"Tiếp tục nhìn chằm chằm." Nói xong, một lần nữa cầm lấy bút máy.
"Hắn đã bắt đầu điều tra hai người kia, nếu đến lúc đó tra được chúng ta, chỉ sợ..." Trương Tuấn lời còn chưa dứt, nhưng hắn biết chủ tịch có thể nghe ý tứ trong câu nói của hắn.
Chủ tịch ngẩng đầu lên, khiến băn khoăn của Trương Tuấn có lời giải khi ông ta nói, "Yên tâm đi, hắn tra không ra chúng ta ." Bởi vì, hắn căn bản là sẽ không hỏi, việc hắn phải làm chính là giết hai người kia.
Trương Tuấn có chút không rõ chân tướng, trong lòng còn là có chút băn khoăn, đó là! Hắn cùng Phó Quân Hoàng đấu nhiều năm như vậy, năng lực của Phó Quân Hoàng như thế nào, hắn biết rất rõ, nếu Phó Quân Hoàng muốn tra hỏi, làm sao có thể không tra ra bọn họ?
"Đi xuống đi." Chủ tịch hiện tại hiển nhiên không muốn cùng hắn nói thêm cái gì, phất phất tay cho hắn đi xuống.
Trương Tuấn gật đầu, hướng chủ tịch khom người đi ra, xoay người liền đi.
Nhưng mà tay hắn vừa mới nắm chốt cửa, chủ tịch liền gọi hắn lại.
"Đợi chút."
Trương Tuấn xoay người lại.
"Thí nghiệm thế nào rồi?"
"Vẫn đang theo tiến độ."
Sắc mặt chủ tịch trong nháy mắt lạnh lẽo, tay nắm bút máy cũng dần dần nắm chặt.
"Làm cho bọn họ đẩy nhanh tiến độ, thời gian."
"Vâng."
Sắc trời càng ngày càng tối , người đi bộ trên đường cũng càng ngày càng ít.
Mà lúc này, thanh âm một trận đánh nhau đột nhiên truyền đến.
Nhìn vào trong hẻm, có hai người đang đánh nhau.
"Kiều Tử Du, ngươi tốt nhất không cần ở đây dây dưa không rõ, bằng không, ta sẽ không hạ thủ lưu tình!" Cố ý đè thấp tiếng nói mang một chút phẫn nộ.
Kiều Tử Du lạnh lùng đứng một bên, khóe môi có vết máu, mâu quang băng hàn, "Vậy xem ai có thể còn sống đi ra ngoài."
Biểu cảm nam tử nháy mắt biến đổi, chỉ thấy Kiều Tử Du trên tay đang cầm một khẩu súng!
SHIT! Kiều Tử Du đúng là nữ nhân điên!
"Nguyên Phi, ngươi dám lừa gạt ta, sẽ vì giết ngươi để lấy lại công đạo!" Kiều Tử Du mâu quang lạnh như băng, tròng mắt trắng thượng che kín tơ máu.
Nguyên Phi vẻ mặt tức giận nhìn Kiều Tử Du, lúc đó hắn quả thực là điên rồi mới chịu đáp ứng người kia đi trêu chọc nữ nhân điên này, tuy rằng công phu trên giường của nàng rất kĩ thuật, nhưng nữ nhân này thích thích Diêm Tử Diệp đến điên rồi.
"Kiều Tử Du, ngươi đừng quên, ngươi tự trèo lên giường của ta." Sườn mặt của Nguyên Phi cùng Diêm Tử Diệp rất giống nhau, nàng bị mê hoặc.
Phanh ——
Tiếng vang cắt qua bầu trời đêm yên tĩnh.
Nguyên Phi biểu cảm kinh biến, may mắn hắn sớm có phòng bị, bằng không, hiện tại hắn xác định đã chết.
"Kiều Tử Du, ngươi đúng là nữ nhân điên!"
Không sai, nàng là người điên, Diêm ca ca không tin nàng , hiện tại Diêm ca ca dùng đôi mắt lạnh như băng nhìn nàng, sẽ không bao coi nàng là em gái nữa.
"Ta muốn giết ngươi, giết ngươi Diêm ca ca liền tha thứ cho ta , đều là ngươi sai, đều là ngươi sai!" Kiều Tử Du hiển nhiên đã bị vây bởi trạng thái điên cuồng, nàng không chút do dự nổ súng về phía Nguyên Phi!
Đáy lòng Nguyên Phi là nỗi sợ, hắn không thể tiếp tục ở cùng nữ nhân điên này tiêu hao sức lực , bằng không hắn sẽ chết.
"Chính ngươi mới là kẻ giở thủ đoạn." Kiều Tử Du này không thể giết, bằng không về sau hắn diễn xướng thế nào?
Nguyên Phi lắc mình rời đi dưới ánh mắt tức giận của Kiều Tử Du.
"Nguyên Phi!" Nàng nhất định sẽ giết hắn! Giết hắn!
Ầm một tiếng!
Nguyên Phi vứt bộ âu phục ra xa, mặt tức giận lái xe đến chỗ hẹn, hai tay đập lên bàn, ánh mắt gắt gao trừng người mang mặt nạ màu bạc.
"Như thế nào?" Môi mỏng mê người nhẹ nhàng nói.
"Như thế nào? Ngươi còn hỏi ta như thế nào? Ngươi xem ngươi bảo ta trêu chọc kẻ điên? Bởi vì ngươi, ta sắp bị cô ta làm điên rồi!" Nguyên Phi trực tiếp giơ chân lên với hắn, "Ngươi nói rất đơn giản! Bất quá chỉ là một cái Tần môn, sao không giải quyết cho xong? Ngươi cần gì phải lâu la như vậy?"
Mâu quang mặt nạ bạc nhìn Nguyên Phi, bị con ngươi tối đen kia nhìn hắn không tự chủ được rối lên.
"Kia cái gì, ta nói cho ngươi, ngươi mặc dù nhìn ta như vậy cũng vô dụng, ta, ta... Ta hiện tại rất tức giận! Rất tức giận!" Cả người Nguyên Phi liền giãy nảy lên.
"Vậy đi xuống đi."
"Nga." Đối với loại người này không tức giận mới đáng sợ nhất, hắn cúi đầu xuống, yên lặng tránh đi, nhưng mà hắn vừa mới đi đến cửa, nháy mắt cảm thấy không đúng, "Không đúng! Ngươi đừng tưởng nói sang chuyện khác mà ta quên! Ngươi để cho ta giết Kiều Tử Du, hiện tại ta nhìn thấy nàng ta liền rộn lòng."
"Rộn lòng, vậy đem lòng người chôn đi." Khó được lúc mặt nạ nói đùa với Nguyên Phi.
Biểu cảm Nguyên Phi đột ngột cả kinh, "Ta chỉ biết, ta chỉ biết ngươi đã sớm nhìn ta không vừa mắt, muốn giải quyết ta , ngươi xem ngươi thật là nhẫn tâm, ngươi đối với Tần Lam cuồng dại như vậy, thế nào lại tuyệt tình với ta?"
Ngân Sói còn phải ở lại bệnh viện vài ngày nhưng hắn muốn xuất viện sớm vì nhóm chiến hữu trào phúng, trêu chọc, thật sự là làm cho hắn chịu không nổi, có thể xuất viện sớm một ngày, hắn tuyệt đối không thể lãng phí một phút đồng hồ nào nữa!
Cấp trên cho hai người được nghỉ mười ngày, nhưng mà hiện tại vừa mới nghỉ được bốn ngày, bọn họ còn có sáu ngày nghỉ: chuyện này đối với Ngân Sói mà nói đúng là cực kì quý giá .
Ngân Sói nhìn Phó Quân Hoàng mặc thường phục liền vui tươi hớn hở tiêu sái, An Nhiên nhìn Phó Quân Hoàng, cười hỏi, "Lão soái ca, có muốn đi chơi không?"
Mùa đông trời rất nhanh tối.
Phó Quân Hoàng nhìn người trên đường cũng không nhiều, dắt tay nàng, con ngươi tối đen dừng ở trên người của nàng, "Về nhà."
"Ta đây kêu..."
Cuối cùng cũng không có nói hết câu, Phó Quân Hoàng cũng đã nắm tay nàng chậm rãi đi về phía trước.
"Lão soái ca?" An Nhiên ngạc nhiên nhìn Phó Quân Hoàng, nàng đi sau hắn một bước, đi sau lưng hắn, hắn giống như một bức điêu khắc.
"Đi nhanh một chút." Hắn cúi xuống nhìn bước chân, nàng đứng im tại chỗ, hắn để tay nàng vào trong túi áo của hắn, khóe môi cong lên.
An Nhiên trong nháy mắt sững sờ, nhưng rất nhanh liền bật cười.
"Chúng ta cùng đi."
Tuyết liên tục rơi, ven đường bồn hoa lí tích phủ một lớp tuyết dày, tuyết trắng xóa cả bầu trời , rất là đẹp mắt.
"Bảo bối..." Hắn nắm tay nàng, tay để ở trong túi áo nhẹ nhàng vuốt ve.
"Ân?" Lúc này An Nhiên giống như tiểu cô nương, dựa vào ở nam nhân mình yêu, bên môi nở nụ cười nhàn nhạt.
"Chúng ta cứ như vậy đi." Cứ như vậy gắn bó làm bạn, luôn luôn đi cùng nhau, không có người khác, không có nghười nhảy ra nhận là cha mẹ, không có bất luận kẻ nào, cũng chỉ có hai bọn họ.
An Nhiên có chút không hiểu rõ ý tứ của Phó Quân Hoàng, nhưng đáy lòng cảm thấy vài phần không minh bạch, nhưng loại cảm giác này nói không nên lời.
Thấy An Nhiên không nói chuyện, Phó Quân Hoàng nghiêng đầu nhìn, con ngươi tối đen bình tĩnh dừng trên người An Nhiên, "Không có người khác, chỉ có hai chúng ta."
"Hảo." Không có người khác, chỉ có bọn họ.
Con ngươi tối đen như có thêm tinh thần, ánh mắt cười cong cong, bộ dáng đơn thuần kia khiến tâm An Nhiên nhất thời mềm mại.
Hai người gắn bó kề cận bên nhau ở trên đường, hai người giống như đôi tình lữ.
Khoảng cách không xa có một chiếc xe màu đen luôn luôn đi phía sau, ở chỗ ngồi là lão quản gia, lão gia tử bảo hắn đến đón thiếu gia cùng tiểu thư về nhà dùng cơm, nhưng đợi đến khi trời đổ may đen, hai người đều không muốn lên xe, hắn cũng không ngốc mà đi quấy rầy hai vợ chồng son, hắn thật đúng là...
Không biết nên làm gì bây giờ.
Một bên khác.
Tiếng đập cửa nhẹ nhàng vang lên.
"Vào đi." Người ngồi ở trước bàn làm việc thanh đạm nói.
Đẩy cửa vào là một thanh niên đội tơ vàng, thoạt nhìn cực kì nghiêm túc.
"Chủ tịch, bên kia có động tĩnh ."
"Ừ?" Người nọ buông bút máy trong tay ra, ngẩng đầu nhìn Trương Tuấn.
"Quả nhiên giống như chủ tịch lường trước, hắn đã giết hai người kia."
Nhẹ nhàng chậm chạp cười, thong thả nói, "Hắn a, không hổ là đứa nhỏ ta thích nhất, đáng tiếc, không phải con trai ta ."
"Chủ tịch, bước tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?"
"Tiếp tục nhìn chằm chằm." Nói xong, một lần nữa cầm lấy bút máy.
"Hắn đã bắt đầu điều tra hai người kia, nếu đến lúc đó tra được chúng ta, chỉ sợ..." Trương Tuấn lời còn chưa dứt, nhưng hắn biết chủ tịch có thể nghe ý tứ trong câu nói của hắn.
Chủ tịch ngẩng đầu lên, khiến băn khoăn của Trương Tuấn có lời giải khi ông ta nói, "Yên tâm đi, hắn tra không ra chúng ta ." Bởi vì, hắn căn bản là sẽ không hỏi, việc hắn phải làm chính là giết hai người kia.
Trương Tuấn có chút không rõ chân tướng, trong lòng còn là có chút băn khoăn, đó là! Hắn cùng Phó Quân Hoàng đấu nhiều năm như vậy, năng lực của Phó Quân Hoàng như thế nào, hắn biết rất rõ, nếu Phó Quân Hoàng muốn tra hỏi, làm sao có thể không tra ra bọn họ?
"Đi xuống đi." Chủ tịch hiện tại hiển nhiên không muốn cùng hắn nói thêm cái gì, phất phất tay cho hắn đi xuống.
Trương Tuấn gật đầu, hướng chủ tịch khom người đi ra, xoay người liền đi.
Nhưng mà tay hắn vừa mới nắm chốt cửa, chủ tịch liền gọi hắn lại.
"Đợi chút."
Trương Tuấn xoay người lại.
"Thí nghiệm thế nào rồi?"
"Vẫn đang theo tiến độ."
Sắc mặt chủ tịch trong nháy mắt lạnh lẽo, tay nắm bút máy cũng dần dần nắm chặt.
"Làm cho bọn họ đẩy nhanh tiến độ, thời gian."
"Vâng."
Sắc trời càng ngày càng tối , người đi bộ trên đường cũng càng ngày càng ít.
Mà lúc này, thanh âm một trận đánh nhau đột nhiên truyền đến.
Nhìn vào trong hẻm, có hai người đang đánh nhau.
"Kiều Tử Du, ngươi tốt nhất không cần ở đây dây dưa không rõ, bằng không, ta sẽ không hạ thủ lưu tình!" Cố ý đè thấp tiếng nói mang một chút phẫn nộ.
Kiều Tử Du lạnh lùng đứng một bên, khóe môi có vết máu, mâu quang băng hàn, "Vậy xem ai có thể còn sống đi ra ngoài."
Biểu cảm nam tử nháy mắt biến đổi, chỉ thấy Kiều Tử Du trên tay đang cầm một khẩu súng!
SHIT! Kiều Tử Du đúng là nữ nhân điên!
"Nguyên Phi, ngươi dám lừa gạt ta, sẽ vì giết ngươi để lấy lại công đạo!" Kiều Tử Du mâu quang lạnh như băng, tròng mắt trắng thượng che kín tơ máu.
Nguyên Phi vẻ mặt tức giận nhìn Kiều Tử Du, lúc đó hắn quả thực là điên rồi mới chịu đáp ứng người kia đi trêu chọc nữ nhân điên này, tuy rằng công phu trên giường của nàng rất kĩ thuật, nhưng nữ nhân này thích thích Diêm Tử Diệp đến điên rồi.
"Kiều Tử Du, ngươi đừng quên, ngươi tự trèo lên giường của ta." Sườn mặt của Nguyên Phi cùng Diêm Tử Diệp rất giống nhau, nàng bị mê hoặc.
Phanh ——
Tiếng vang cắt qua bầu trời đêm yên tĩnh.
Nguyên Phi biểu cảm kinh biến, may mắn hắn sớm có phòng bị, bằng không, hiện tại hắn xác định đã chết.
"Kiều Tử Du, ngươi đúng là nữ nhân điên!"
Không sai, nàng là người điên, Diêm ca ca không tin nàng , hiện tại Diêm ca ca dùng đôi mắt lạnh như băng nhìn nàng, sẽ không bao coi nàng là em gái nữa.
"Ta muốn giết ngươi, giết ngươi Diêm ca ca liền tha thứ cho ta , đều là ngươi sai, đều là ngươi sai!" Kiều Tử Du hiển nhiên đã bị vây bởi trạng thái điên cuồng, nàng không chút do dự nổ súng về phía Nguyên Phi!
Đáy lòng Nguyên Phi là nỗi sợ, hắn không thể tiếp tục ở cùng nữ nhân điên này tiêu hao sức lực , bằng không hắn sẽ chết.
"Chính ngươi mới là kẻ giở thủ đoạn." Kiều Tử Du này không thể giết, bằng không về sau hắn diễn xướng thế nào?
Nguyên Phi lắc mình rời đi dưới ánh mắt tức giận của Kiều Tử Du.
"Nguyên Phi!" Nàng nhất định sẽ giết hắn! Giết hắn!
Ầm một tiếng!
Nguyên Phi vứt bộ âu phục ra xa, mặt tức giận lái xe đến chỗ hẹn, hai tay đập lên bàn, ánh mắt gắt gao trừng người mang mặt nạ màu bạc.
"Như thế nào?" Môi mỏng mê người nhẹ nhàng nói.
"Như thế nào? Ngươi còn hỏi ta như thế nào? Ngươi xem ngươi bảo ta trêu chọc kẻ điên? Bởi vì ngươi, ta sắp bị cô ta làm điên rồi!" Nguyên Phi trực tiếp giơ chân lên với hắn, "Ngươi nói rất đơn giản! Bất quá chỉ là một cái Tần môn, sao không giải quyết cho xong? Ngươi cần gì phải lâu la như vậy?"
Mâu quang mặt nạ bạc nhìn Nguyên Phi, bị con ngươi tối đen kia nhìn hắn không tự chủ được rối lên.
"Kia cái gì, ta nói cho ngươi, ngươi mặc dù nhìn ta như vậy cũng vô dụng, ta, ta... Ta hiện tại rất tức giận! Rất tức giận!" Cả người Nguyên Phi liền giãy nảy lên.
"Vậy đi xuống đi."
"Nga." Đối với loại người này không tức giận mới đáng sợ nhất, hắn cúi đầu xuống, yên lặng tránh đi, nhưng mà hắn vừa mới đi đến cửa, nháy mắt cảm thấy không đúng, "Không đúng! Ngươi đừng tưởng nói sang chuyện khác mà ta quên! Ngươi để cho ta giết Kiều Tử Du, hiện tại ta nhìn thấy nàng ta liền rộn lòng."
"Rộn lòng, vậy đem lòng người chôn đi." Khó được lúc mặt nạ nói đùa với Nguyên Phi.
Biểu cảm Nguyên Phi đột ngột cả kinh, "Ta chỉ biết, ta chỉ biết ngươi đã sớm nhìn ta không vừa mắt, muốn giải quyết ta , ngươi xem ngươi thật là nhẫn tâm, ngươi đối với Tần Lam cuồng dại như vậy, thế nào lại tuyệt tình với ta?"
/997
|