Anh không cầu cô có thể lại nhìn anh, không cầu cô có thể lại ở bên cạnh anh, anh suy nghĩ cẩn thận rồi, chỉ cần, chỉ cần gia của anh có thể vui vẻ, chỉ cần gia của anh có thể hạnh phúc, tất cả đau khổ đều để cho mình anh chịu là được rồi.
Bây giờ anh không cầu cái khác, chỉ cầu gia của anh có thể đừng không để ý tới anh, đừng làm như không biết anh, anh, không chịu nổi, không chịu nổi sự lạnh nhạt của gia, không chịu nổi cô không muốn nhìn thấy anh.
Anh thà rằng gia đánh anh, mắng anh, cũng không muốn thấy gia đối với anh như vậy.
Cho nên: “Gia, tôi biết sai rồi, sau này thật sự tôi cái gì cũng không làm.” Cái gì cũng sẽ không làm nữa.
Lại Tư đứng ở sau lưng Ceasar có chút kỳ quặc nhìn Diêm Tử Diệp, cơ hội đấu nhau giữa anh và Diêm Tử Diệp không phải là ít, có lẽ anh đối với thái độ làm người của Diêm Tử Diệp phải hiểu nhiều hơn một chút so với người bình thường, chính là bởi vì biết rõ, anh mới có thể ngạc nhiên như vậy.
Diêm Tử Diệp, một người kiêu ngạo như vậy, làm sao sẽ làm ra tư thế như vậy, chỉ vì nhận được một ánh mắt hoặc một câu nói của cô?
Theo anh biết, trên đời này chỉ có một người có thể làm cho Diêm Tử Diệp như vậy, đó chính là Tần Lam, người phụ nữ trong truyền thuyết kia.
Nhưng mà hầu như tất cả mọi người đều biết, Tần Lam chết rồi, đã chết tròn mười bốn năm. Nhưng mà vừa rồi anh lại gọi Phó An Nhiên là gia… Chẳng lẽ tin tức bọn họ tra được kia là thật sao? Phó An Nhiên chính là Tần Lam? Tần Lam sau khi chết đi sao?
Như vậy, Tần Lam bị bọn họ nhốt lại kia là ai? Đã làm so sánh tất cả gen, Tần Lam kia là thật, ít nhất, thân thể của cô là thật, nhưng mà bên trong cô…
Tầm mắt Lại Tư thoáng nhìn qua ở trên người An Nhiên, hơi nhíu chân mày lại, đầu rũ xuống, trong ánh mắt xẹt qua vẻ sáng ngời.
Phó An Nhiên này, đúng là nên tra kỹ lại một chút.
“Tiểu Nhiên Tiểu Nhiên!” Một giọng nói trong mềm mại mang theo nồng đậm vui mừng phá vỡ bầu không khí kỳ quặc giữa mấy người.
Lúc An Nhiên còn chưa lấy lại tinh thần, một thân thể mềm mại đã nhào vào trong ngực An Nhiên, Tô Nặc núp ở trong ngực An Nhiên, cười ha ha.
“Tiểu Nhiên, mình rất nhớ bạn, chú nhỏ lái xe rất chậm, ở trên đường làm chậm trễ thật lâu.” Cô đây là đang trước tiên tố cáo.
An Nhiên vững vàng ôm Tô Nặc, vẻ mặt hơi mềm mại lại: “Bao nhiêu người, còn hấp ta hấp tấp như vậy.”
Sau khi Tô Nặc không kiêng nể cọ ở trong ngực An Nhiên, mới đi ra từ trong ngực của cô: “Tiểu Nhiên, đã thật lâu chúng ta không gặp nhau, mình rất nhớ bạn, bạn có nhớ mình không? Chú nhỏ là người xấu, chú cũng không cho mình đến tìm bạn, cũng không cho mình đến.” Cô nhất định muốn Tiểu Nhiên biết, không phải là cô không đến tìm Tiểu Nhiên, mà là chú nhỏ không cho cô đến.
“Chú là người xấu? Chú không cho con đến sao? Hả?” Trong giọng nói tràn đầy từ tính mang theo một chút âm u, Tô Kình Thiên dễ dàng nhấc cô bé lên, sau đó một tay ôm chặt cô, tầm mắt dừng ở trên người Phó Quân Hoàng: “Sau này quản chặt người nhà anh, không có chuyện gì thì đừng lừa gạt bảo bối nhà tôi.”
Phó Quân Hoàng vẫn không nói gì, cô nhóc bị Tô Kình Thiên ôm vào trong ngực liền không vui: “Chú nhỏ chú thật xấu! Vậy mà chú lại không cho Tiểu Nhiên tới tìm con! Chú lại không cho con có bạn tốt, chú đây là tiện mộ tật đố hận (*)! Từ tiện mộ tất đố hận này chính là cô nhóc vừa mới học được không bao lâu.
(*) Tiện mộ tật đố hận: ước ao ghen tị.
“Tô Kình Thiên, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói lung tung.” An Nhiên vòng hai tay trước ngực tựa vào trong ngực Phó Quân Hoàng, tầm mắt trong trẻo lạnh lùng dừng ở trên người Tô Kình Thiên.
Tô Kình Thiên hừ lạnh, ôm Tô Nặc xoay người rời đi: “Chú nhỏ đến nói cho con biết, cái gì mới là hư thật sự.”
Cô nhóc vốn còn đang giãy dụa ở trong ngực Tô Kình Thiên lập tức liền bất động, cô núp ở trong ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, bàn tay mềm mại nắm chặt ở trên vạt áo của anh, nhỏ giọng nói:
“Chú nhỏ, chúng ta, chúng ta không thể như vậy, hôm nay là tiệc rượu sinh nhật của Tiểu Nhiên, chúng ta phải hơn…”
Tô Kình Thiên cũng không nói cái gì, chính là ôm cô bước đi dài về phía ra ngoài phòng tiệc, dù sao cách lúc tiệc rượu còn có một đoạn thời gian, anh vẫn có thời gian làm tiếp chuyện chưa làm xong ở trên xe.
“Bảo bối, bây giờ chú nhỏ có hơi khó chịu, giúp chú nhỏ một chút, hả?” Lúc Tô Kình Thiên bước ra sảnh lớn tiệc rượu, đôi mắt hẹp dài thật sâu dừng ở trên người cô nhóc gương mặt đã sớm đỏ lên.
Tô Nặc nắm chặt quần áo trước ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn thật sâu ở trong ngực anh, dạ một tiếng gần như không thể nghe thấy.
Tô Kình Thiên cười ha ha ôm cô nhóc đi đến phòng dành riêng cho mình, khách sạn này là sản nghiệp trong tay Từ Tĩnh Ngưng, tình cảm của Tô Kình Thiên và hai người Phó Quân Hoàng làm cho Từ Tĩnh Ngưng để dành lại một căn phòng riêng cho anh trong khách sạn này.
Tô Kình Thiên một đường ôm cô nhóc đi vào phòng, nhân viên phục vụ đưa anh tới cửa phòng, chờ ở ngoài cửa, chờ anh cho gọi bất cứ lúc nào.
Chỉ là dần dần, bên trong gian phòng kia vang lên âm thanh làm cho nhân viên phục vụ nghe thấy cũng đỏ mặt tim đập nhanh…
Mà lúc này bên trong phòng tiệc.
Âm nhạc êm dịu đã ngừng lại, cụ Phó đi lên bục, thoạt nhìn gương mặt bình thường cực kỳ nghiêm túc lúc này lại cực kỳ hiền hậu, ông bây giờ không phải là ông cụ cấp trên mà chỉ là một ông cụ chúc mừng sinh nhật cho đứa nhỏ nhà mình.
“Vô cùng cảm ơn mọi người có thể nể mặt đến tham gia tiệc rượu lần này.” Cụ Phó cười híp mắt nhìn mọi người: “Cháu của tôi Phó Quân Hoàng mọi người cũng đều biết, cả ngày thâm trầm im lìm, không biết nói chuyện, chỉ biết im lặng làm việc. Nếu như nó có chỗ nào trêu chọc mọi người không vui, mọi người liền đến tìm tôi, đến lúc đó tôi sẽ nói chuyện đàng hoàng với đứa nhỏ này. Thoạt nhìn đứa nhỏ Quân Hoàng này hơi lạnh lùng, là hơi cứng nhắc, nhưng mà nó là một đứa nhỏ rất tốt.”
Mọi người không ngờ cụ Phó vừa lên thì sẽ nói như vậy, không có ai lại nói đứa nhỏ nhà mình như vậy.
Đừng nói Phó Quân Hoàng chưa từng trêu chọc bọn họ, cho dù anh thật sự trêu chọc họ, trêu chọc bọn họ không vui, bọn họ cũng không thể thật sự đến tìm chỗ của cụ Phó, nhà họ Phó chính là nổi danh bao che khuyết điểm, nếu như bọn họ đây thật sự đi, không chừng còn sẽ bị cụ Phó chèn ép.
Người nhà họ Phó bao che khuyết điểm nhất, nhưng chỉ là cụ Phó.
“Tôi nghĩ đa số mọi người cũng đều biết An Nhiên nhà tôi là đi vào nhà họ Phó tôi như thế nào, con bé An Nhiên kia mạng khổ, là đứa nhỏ Quân Hoàng đưa về trong một lần nhiệm vụ, đứa nhỏ kia sợ chúng ta không thu nhận con bé, mới có thể nói đó là con của mình. Quân Hoàng đứa nhỏ kia là loại người gì, người trong nhà ai mà không biết chứ? Huống chi, khi đó đứa nhỏ kia nhỏ như vậy. Vì để cho con bé An Nhiên lớn lên thật tốt, chúng ta cũng vẫn nói cho nó biết như vậy, Quân Hoàng là ba của nó, chúng ta là người nhà của nó.” Cụ Phó cười, lúc ban đầu, quả thực là như vậy, chỉ là bọn họ không biết, từ lúc vừa mới bắt đầu đứa nhỏ kia, đã biết đây toàn bộ là giả.
Mọi người không rõ ông cụ đây là muốn nói gì, vì vậy cứ tiếp tục chờ.
Tầm mắt Caesar trong đám người vẫn luôn dừng ở trên người An Nhiên, vẻ mặt không thay đổi.
Tầm mắt Diêm Tử Diệp từ lúc sau khi đi vào phòng tiệc, tầm mắt cũng chưa có dời đi khỏi từ trên người An Nhiên.
Tầm mắt Khang Ni theo Caesar dừng ở trên người An Nhiên, thoạt nhìn vẻ mặt có hơi sâu hiểm khó dò.
Mà cũng liền trong cùng một lúc, Tần Vũ Triết đã nói cho An Nhiên toàn bộ tình hình của (Khang Ni) Connie Ryton.
An Nhiên cũng không có nghe cụ Phó nói như thế nào, cô đang nghe Tần Vũ Triết báo cáo.
“Bối cảnh của Khang Ni này rất đơn giản, nhà Ryton chỉ là một nhà kinh doanh bình thường, sở dĩ Khang Ni có thể thông đồng với Caesar, là bởi vì ba của Khang Ni muốn cho cô ta leo lên giường Caesar, dụ dỗ được Caesar này, cứu vớt xí nghiệp sắp phá sản của dòng họ.” Tần Vũ Triết nhìn tin tức vừa mới tra được, đọc từng chút một cho An Nhiên nghe.
An Nhiên không nói lời nào, chỉ là tầm mắt thoáng nhìn qua ở trên người Khang Ni.
“Lão soái ca, có nhìn ra người phụ nữ kia giống ai không?” An Nhiên chọc chọc Phó Quân Hoàng bên cạnh đang tập trung tinh thần nghe cụ Phó phát biểu.
Phó Quân Hoàng nhanh chóng quay đầu lại, nhìn An Nhiên, vẻ mặt không hiểu, thoạt nhìn rất là ngốc nghếch dễ thương: “Hả?” Vừa rồi bảo bối có nói cái gì sao?
Đáy mắt An Nhiên xẹt qua một chút nhàn nhạt cười: “Anh xem người phụ nữ kia một chút, có nhớ đến người nào không?”
Phó Quân Hoàng theo ánh mắt An Nhiên nhìn, tầm mắt dừng ở trên người Khang Ni, sau đó hơi nhíu chân mày lại, anh khẽ lắc đầu: “Không biết.”
“Có giống Kim Duy Hi hay không?”
Không sai, Kim Duy Hi.
Lúc cô mới nhìn Khang Ni, cô cho là Kim Duy Hi đến đây.
Mặc dù màu tóc và màu mắt thay đổi, nhưng mà ngoại trừ những thứ này ra, cả người cô hoàn toàn chính là Kim Duy Hi, người mất tích không thấy, Kim Duy Hi.
“Kim Duy Hi? Ai vậy?” Vẻ mặt Phó Quân Hoàng tiếp tục nghi ngờ.
An Nhiên thở dài, được rồi, cô nói nhiều như vậy toàn bộ là vô ích, rõ ràng lão soái ca đều đã quên hết người nhà họ Kim.
Lúc An Nhiên muốn thu tầm mắt lại, đúng lúc đối diện với ánh mắt chào đón của Khang Ni, hai đôi mắt đối diện lẫn nhau, rõ ràng Khang Ni không ngờ cô có thể đối diện ánh mắt với An Nhiên, sau một thoáng ngây ngốc, cô căng thẳng cười với An Nhiên.
An Nhiên bình thản gật đầu, lần nữa đưa ánh mắt dừng ở trên người cụ Phó vẫn còn đang nói cái gì đó.
“… Giữa hai đứa nhỏ này là không có quan hệ máu mủ, con bé An Nhiên là chúng tôi cùng nhau chăm sóc đến lớn, Quân Hoàng đối với nó càng để tâm hơn bất kỳ ai, sự trân trọng của nó đối với đứa nhỏ An Nhiên kia đã làm cho chúng tôi không xen tay vào được. Thoạt nhìn hai đứa nhỏ cũng xứng đôi, gả An Nhiên ra ngoài, chúng tôi cũng sợ nó ra ngoài bị tủi thân, cho nên, chúng tôi liền bàn bạc, sẽ để cho con bé An Nhiên này gả vào nhà của chúng tôi, cứ như vậy, con bé cũng coi như danh chính ngôn thuận là người nhà họ Phó, miễn cho đến lúc đó có người nói lời khó nghe như con bé bảo bối nhà tôi là cái gì mà con gái riêng.”
Từ đầu đến cuối lời nói của ông cụ đều rất điềm đạm.
Sau khi Hùng Sơn nghe thấy lời nói của ông cụ, sau lưng ông cũng không nhịn được mà bắt đầu chảy ra mồ hôi, quả thực hôm nay ông chính là phát điên mới có thể đưa con gái ông đến tham gia tiệc rượu long trọng như vậy, mặc dù là bây giờ ông cụ đã lui xuống, nhưng mà trọng lượng lời nói của ông cụ ở bên trên vẫn không phải là nhỏ, nếu như ông cụ bởi vì chuyện này mà sinh ra khoảng cách với ông, như vậy ông thật sự là… thật sự là muốn đánh chết con gái bảo bối của mình!
Lúc Hùng Linh Ngọc nghe thấy mấy chữ cuối cùng cụ Phó nói, cơ thể đều là bất giác cứng lên, sắc mặt chợt trắng lại.
Lúc đó cũng không có nhiều người nghe được, cô không tin Phó An Nhiên sẽ truyền lời này đến trong lỗ tai ông cụ, nhưng mà cho dù là Phó An Nhiên không nói, không có nghĩa là người khác sẽ không truyền đúng không? Hình như cô… cô đã gây họa rồi, hơn nữa còn gây họa không nhỏ.
Hùng Linh Ngọc đã sắp muốn khóc, cô vẫn luôn là nghe nói Phó Quân Hoàng có một cô con gái rất lớn, nhưng mà căn bản cũng không có nghĩ đến cô con gái này lại không phải là con ruột, càng không nghĩ đến nhà họ Phó này sẽ cưới đứa nhỏ mình tự tay nuôi lớn về nhà mình.
Cô đưa tay đến chỗ Hùng Sơn, muốn tìm an ủi, nhưng mà bây giờ bản thân Hùng Sơn cũng buồn bực muốn chết, chỗ nào có thời gian đi quan tâm cô chứ? Lúc tay của cô còn chưa có đụng tới Hùng Sơn, Hùng Sơn cũng đã hất tay của cô ra, đôi mắt hổ kia hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, không khỏi lại nói:
Xem chuyện tốt con làm!
Toàn bộ người ở chỗ này lập tức hiểu rõ ý của ông cụ, từ lúc bắt đầu ông nói lời mở đầu dài như vậy, thật ra thì sau cùng mới là trọng điểm? Ông đây là đang giới thiệu đối tượng cho cháu của mình.
Ông chính là muốn lấy An Nhiên nhà họ Phó về nhà, làm cháu dâu của mình.
Tất cả mọi người đều là vô cùng hâm mộ nhìn An Nhiên, chẳng qua cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi, nhưng mà từ nhỏ cô lại được nhà họ Phó ở đế đô che chở mà lớn lên, cô có người thân như Phó Quân Hoàng che chở, này trưởng thành, còn liền trực tiếp gả cho Phó Quân Hoàng.
Chuyện tốt cỡ này, sao cũng không để cho bọn họ gặp được chứ?
Phó An Nhiên buồn cười nhìn cụ Phó, cụ Phó cũng không ngại mệt mỏi, nói một tràng dong dong dài dài, chỉ là cô rất tò mò chính là, sao năm đó lão soái ca lại không nói lời nào liền ôm cô quay về nhà.
Sau khi An Nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Phó Quân Hoàng, cả người cô đều ngây ngẩn tại chỗ.
Chỉ thấy tầm mắt Phó Quân Hoàng bình tĩnh dừng ở trên người cụ Phó, trong đôi mắt đen nhánh mà lại sâu xa mang theo quá nhiều cảm xúc, khiếp sợ, vui mừng, không thể tin, phấn khởi… Rất nhiều cảm xúc trộn lẫn vào nhau, An Nhiên rất ngạc nhiên vậy mà mình lại xem hiểu.
“Lão soái ca?” An Nhiên không xác định Phó Quân Hoàng đây thật sự là vừa mới biết đây là tiệc rượu đính hôn của bọn họ.
Nguồn tin của Phó Quân Hoàng còn nhanh hơn cô nhiều, giống như cô còn không có tra được chuyện của Caesar, nhưng mà người của anh lại tra được. Chuyện tiệc rượu đính hôn này rất nhiều người đều không sai biệt lắm biết trước, lão soái ca hẳn là đã biết càng sớm hơn.
Nhưng mà nhìn vẻ mặt của anh bây giờ, rõ ràng, là vừa mới nghe được từ trong miệng cụ Phó.
Không sai, điều An Nhiên nghĩ là không sai, thủ hạ của Phó Quân Hoàng đầu tiên đã biết cái gọi là tiệc rượu sinh nhật trên thực tế là tiệc rượu đính hôn của hai người Phó Quân Hoàng và Phó An Nhiên, cũng là bởi vì bọn họ biết quá rõ ràng, cho nên bọn họ mới không tính nói cho Phó Quân Hoàng.
Đám người kia có suy nghĩ giống như An Nhiên, chuyện như vậy không thể nói cho lão đại nhà mình, nếu không lão đại sẽ trực tiếp bỏ qua lễ đính hôn, một đường đi đến lễ kết hôn.
Không nói cái khác kết hôn hay không kết hôn, nếu như thật sự nói cho lão đại của bọn họ, chờ đến lúc đó thật sự đến tiệc rượu chỗ này, lão đại của bọn họ nhất định rất không có tiền đồ mà căng thẳng.
Bây giờ anh không cầu cái khác, chỉ cầu gia của anh có thể đừng không để ý tới anh, đừng làm như không biết anh, anh, không chịu nổi, không chịu nổi sự lạnh nhạt của gia, không chịu nổi cô không muốn nhìn thấy anh.
Anh thà rằng gia đánh anh, mắng anh, cũng không muốn thấy gia đối với anh như vậy.
Cho nên: “Gia, tôi biết sai rồi, sau này thật sự tôi cái gì cũng không làm.” Cái gì cũng sẽ không làm nữa.
Lại Tư đứng ở sau lưng Ceasar có chút kỳ quặc nhìn Diêm Tử Diệp, cơ hội đấu nhau giữa anh và Diêm Tử Diệp không phải là ít, có lẽ anh đối với thái độ làm người của Diêm Tử Diệp phải hiểu nhiều hơn một chút so với người bình thường, chính là bởi vì biết rõ, anh mới có thể ngạc nhiên như vậy.
Diêm Tử Diệp, một người kiêu ngạo như vậy, làm sao sẽ làm ra tư thế như vậy, chỉ vì nhận được một ánh mắt hoặc một câu nói của cô?
Theo anh biết, trên đời này chỉ có một người có thể làm cho Diêm Tử Diệp như vậy, đó chính là Tần Lam, người phụ nữ trong truyền thuyết kia.
Nhưng mà hầu như tất cả mọi người đều biết, Tần Lam chết rồi, đã chết tròn mười bốn năm. Nhưng mà vừa rồi anh lại gọi Phó An Nhiên là gia… Chẳng lẽ tin tức bọn họ tra được kia là thật sao? Phó An Nhiên chính là Tần Lam? Tần Lam sau khi chết đi sao?
Như vậy, Tần Lam bị bọn họ nhốt lại kia là ai? Đã làm so sánh tất cả gen, Tần Lam kia là thật, ít nhất, thân thể của cô là thật, nhưng mà bên trong cô…
Tầm mắt Lại Tư thoáng nhìn qua ở trên người An Nhiên, hơi nhíu chân mày lại, đầu rũ xuống, trong ánh mắt xẹt qua vẻ sáng ngời.
Phó An Nhiên này, đúng là nên tra kỹ lại một chút.
“Tiểu Nhiên Tiểu Nhiên!” Một giọng nói trong mềm mại mang theo nồng đậm vui mừng phá vỡ bầu không khí kỳ quặc giữa mấy người.
Lúc An Nhiên còn chưa lấy lại tinh thần, một thân thể mềm mại đã nhào vào trong ngực An Nhiên, Tô Nặc núp ở trong ngực An Nhiên, cười ha ha.
“Tiểu Nhiên, mình rất nhớ bạn, chú nhỏ lái xe rất chậm, ở trên đường làm chậm trễ thật lâu.” Cô đây là đang trước tiên tố cáo.
An Nhiên vững vàng ôm Tô Nặc, vẻ mặt hơi mềm mại lại: “Bao nhiêu người, còn hấp ta hấp tấp như vậy.”
Sau khi Tô Nặc không kiêng nể cọ ở trong ngực An Nhiên, mới đi ra từ trong ngực của cô: “Tiểu Nhiên, đã thật lâu chúng ta không gặp nhau, mình rất nhớ bạn, bạn có nhớ mình không? Chú nhỏ là người xấu, chú cũng không cho mình đến tìm bạn, cũng không cho mình đến.” Cô nhất định muốn Tiểu Nhiên biết, không phải là cô không đến tìm Tiểu Nhiên, mà là chú nhỏ không cho cô đến.
“Chú là người xấu? Chú không cho con đến sao? Hả?” Trong giọng nói tràn đầy từ tính mang theo một chút âm u, Tô Kình Thiên dễ dàng nhấc cô bé lên, sau đó một tay ôm chặt cô, tầm mắt dừng ở trên người Phó Quân Hoàng: “Sau này quản chặt người nhà anh, không có chuyện gì thì đừng lừa gạt bảo bối nhà tôi.”
Phó Quân Hoàng vẫn không nói gì, cô nhóc bị Tô Kình Thiên ôm vào trong ngực liền không vui: “Chú nhỏ chú thật xấu! Vậy mà chú lại không cho Tiểu Nhiên tới tìm con! Chú lại không cho con có bạn tốt, chú đây là tiện mộ tật đố hận (*)! Từ tiện mộ tất đố hận này chính là cô nhóc vừa mới học được không bao lâu.
(*) Tiện mộ tật đố hận: ước ao ghen tị.
“Tô Kình Thiên, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói lung tung.” An Nhiên vòng hai tay trước ngực tựa vào trong ngực Phó Quân Hoàng, tầm mắt trong trẻo lạnh lùng dừng ở trên người Tô Kình Thiên.
Tô Kình Thiên hừ lạnh, ôm Tô Nặc xoay người rời đi: “Chú nhỏ đến nói cho con biết, cái gì mới là hư thật sự.”
Cô nhóc vốn còn đang giãy dụa ở trong ngực Tô Kình Thiên lập tức liền bất động, cô núp ở trong ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, bàn tay mềm mại nắm chặt ở trên vạt áo của anh, nhỏ giọng nói:
“Chú nhỏ, chúng ta, chúng ta không thể như vậy, hôm nay là tiệc rượu sinh nhật của Tiểu Nhiên, chúng ta phải hơn…”
Tô Kình Thiên cũng không nói cái gì, chính là ôm cô bước đi dài về phía ra ngoài phòng tiệc, dù sao cách lúc tiệc rượu còn có một đoạn thời gian, anh vẫn có thời gian làm tiếp chuyện chưa làm xong ở trên xe.
“Bảo bối, bây giờ chú nhỏ có hơi khó chịu, giúp chú nhỏ một chút, hả?” Lúc Tô Kình Thiên bước ra sảnh lớn tiệc rượu, đôi mắt hẹp dài thật sâu dừng ở trên người cô nhóc gương mặt đã sớm đỏ lên.
Tô Nặc nắm chặt quần áo trước ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn thật sâu ở trong ngực anh, dạ một tiếng gần như không thể nghe thấy.
Tô Kình Thiên cười ha ha ôm cô nhóc đi đến phòng dành riêng cho mình, khách sạn này là sản nghiệp trong tay Từ Tĩnh Ngưng, tình cảm của Tô Kình Thiên và hai người Phó Quân Hoàng làm cho Từ Tĩnh Ngưng để dành lại một căn phòng riêng cho anh trong khách sạn này.
Tô Kình Thiên một đường ôm cô nhóc đi vào phòng, nhân viên phục vụ đưa anh tới cửa phòng, chờ ở ngoài cửa, chờ anh cho gọi bất cứ lúc nào.
Chỉ là dần dần, bên trong gian phòng kia vang lên âm thanh làm cho nhân viên phục vụ nghe thấy cũng đỏ mặt tim đập nhanh…
Mà lúc này bên trong phòng tiệc.
Âm nhạc êm dịu đã ngừng lại, cụ Phó đi lên bục, thoạt nhìn gương mặt bình thường cực kỳ nghiêm túc lúc này lại cực kỳ hiền hậu, ông bây giờ không phải là ông cụ cấp trên mà chỉ là một ông cụ chúc mừng sinh nhật cho đứa nhỏ nhà mình.
“Vô cùng cảm ơn mọi người có thể nể mặt đến tham gia tiệc rượu lần này.” Cụ Phó cười híp mắt nhìn mọi người: “Cháu của tôi Phó Quân Hoàng mọi người cũng đều biết, cả ngày thâm trầm im lìm, không biết nói chuyện, chỉ biết im lặng làm việc. Nếu như nó có chỗ nào trêu chọc mọi người không vui, mọi người liền đến tìm tôi, đến lúc đó tôi sẽ nói chuyện đàng hoàng với đứa nhỏ này. Thoạt nhìn đứa nhỏ Quân Hoàng này hơi lạnh lùng, là hơi cứng nhắc, nhưng mà nó là một đứa nhỏ rất tốt.”
Mọi người không ngờ cụ Phó vừa lên thì sẽ nói như vậy, không có ai lại nói đứa nhỏ nhà mình như vậy.
Đừng nói Phó Quân Hoàng chưa từng trêu chọc bọn họ, cho dù anh thật sự trêu chọc họ, trêu chọc bọn họ không vui, bọn họ cũng không thể thật sự đến tìm chỗ của cụ Phó, nhà họ Phó chính là nổi danh bao che khuyết điểm, nếu như bọn họ đây thật sự đi, không chừng còn sẽ bị cụ Phó chèn ép.
Người nhà họ Phó bao che khuyết điểm nhất, nhưng chỉ là cụ Phó.
“Tôi nghĩ đa số mọi người cũng đều biết An Nhiên nhà tôi là đi vào nhà họ Phó tôi như thế nào, con bé An Nhiên kia mạng khổ, là đứa nhỏ Quân Hoàng đưa về trong một lần nhiệm vụ, đứa nhỏ kia sợ chúng ta không thu nhận con bé, mới có thể nói đó là con của mình. Quân Hoàng đứa nhỏ kia là loại người gì, người trong nhà ai mà không biết chứ? Huống chi, khi đó đứa nhỏ kia nhỏ như vậy. Vì để cho con bé An Nhiên lớn lên thật tốt, chúng ta cũng vẫn nói cho nó biết như vậy, Quân Hoàng là ba của nó, chúng ta là người nhà của nó.” Cụ Phó cười, lúc ban đầu, quả thực là như vậy, chỉ là bọn họ không biết, từ lúc vừa mới bắt đầu đứa nhỏ kia, đã biết đây toàn bộ là giả.
Mọi người không rõ ông cụ đây là muốn nói gì, vì vậy cứ tiếp tục chờ.
Tầm mắt Caesar trong đám người vẫn luôn dừng ở trên người An Nhiên, vẻ mặt không thay đổi.
Tầm mắt Diêm Tử Diệp từ lúc sau khi đi vào phòng tiệc, tầm mắt cũng chưa có dời đi khỏi từ trên người An Nhiên.
Tầm mắt Khang Ni theo Caesar dừng ở trên người An Nhiên, thoạt nhìn vẻ mặt có hơi sâu hiểm khó dò.
Mà cũng liền trong cùng một lúc, Tần Vũ Triết đã nói cho An Nhiên toàn bộ tình hình của (Khang Ni) Connie Ryton.
An Nhiên cũng không có nghe cụ Phó nói như thế nào, cô đang nghe Tần Vũ Triết báo cáo.
“Bối cảnh của Khang Ni này rất đơn giản, nhà Ryton chỉ là một nhà kinh doanh bình thường, sở dĩ Khang Ni có thể thông đồng với Caesar, là bởi vì ba của Khang Ni muốn cho cô ta leo lên giường Caesar, dụ dỗ được Caesar này, cứu vớt xí nghiệp sắp phá sản của dòng họ.” Tần Vũ Triết nhìn tin tức vừa mới tra được, đọc từng chút một cho An Nhiên nghe.
An Nhiên không nói lời nào, chỉ là tầm mắt thoáng nhìn qua ở trên người Khang Ni.
“Lão soái ca, có nhìn ra người phụ nữ kia giống ai không?” An Nhiên chọc chọc Phó Quân Hoàng bên cạnh đang tập trung tinh thần nghe cụ Phó phát biểu.
Phó Quân Hoàng nhanh chóng quay đầu lại, nhìn An Nhiên, vẻ mặt không hiểu, thoạt nhìn rất là ngốc nghếch dễ thương: “Hả?” Vừa rồi bảo bối có nói cái gì sao?
Đáy mắt An Nhiên xẹt qua một chút nhàn nhạt cười: “Anh xem người phụ nữ kia một chút, có nhớ đến người nào không?”
Phó Quân Hoàng theo ánh mắt An Nhiên nhìn, tầm mắt dừng ở trên người Khang Ni, sau đó hơi nhíu chân mày lại, anh khẽ lắc đầu: “Không biết.”
“Có giống Kim Duy Hi hay không?”
Không sai, Kim Duy Hi.
Lúc cô mới nhìn Khang Ni, cô cho là Kim Duy Hi đến đây.
Mặc dù màu tóc và màu mắt thay đổi, nhưng mà ngoại trừ những thứ này ra, cả người cô hoàn toàn chính là Kim Duy Hi, người mất tích không thấy, Kim Duy Hi.
“Kim Duy Hi? Ai vậy?” Vẻ mặt Phó Quân Hoàng tiếp tục nghi ngờ.
An Nhiên thở dài, được rồi, cô nói nhiều như vậy toàn bộ là vô ích, rõ ràng lão soái ca đều đã quên hết người nhà họ Kim.
Lúc An Nhiên muốn thu tầm mắt lại, đúng lúc đối diện với ánh mắt chào đón của Khang Ni, hai đôi mắt đối diện lẫn nhau, rõ ràng Khang Ni không ngờ cô có thể đối diện ánh mắt với An Nhiên, sau một thoáng ngây ngốc, cô căng thẳng cười với An Nhiên.
An Nhiên bình thản gật đầu, lần nữa đưa ánh mắt dừng ở trên người cụ Phó vẫn còn đang nói cái gì đó.
“… Giữa hai đứa nhỏ này là không có quan hệ máu mủ, con bé An Nhiên là chúng tôi cùng nhau chăm sóc đến lớn, Quân Hoàng đối với nó càng để tâm hơn bất kỳ ai, sự trân trọng của nó đối với đứa nhỏ An Nhiên kia đã làm cho chúng tôi không xen tay vào được. Thoạt nhìn hai đứa nhỏ cũng xứng đôi, gả An Nhiên ra ngoài, chúng tôi cũng sợ nó ra ngoài bị tủi thân, cho nên, chúng tôi liền bàn bạc, sẽ để cho con bé An Nhiên này gả vào nhà của chúng tôi, cứ như vậy, con bé cũng coi như danh chính ngôn thuận là người nhà họ Phó, miễn cho đến lúc đó có người nói lời khó nghe như con bé bảo bối nhà tôi là cái gì mà con gái riêng.”
Từ đầu đến cuối lời nói của ông cụ đều rất điềm đạm.
Sau khi Hùng Sơn nghe thấy lời nói của ông cụ, sau lưng ông cũng không nhịn được mà bắt đầu chảy ra mồ hôi, quả thực hôm nay ông chính là phát điên mới có thể đưa con gái ông đến tham gia tiệc rượu long trọng như vậy, mặc dù là bây giờ ông cụ đã lui xuống, nhưng mà trọng lượng lời nói của ông cụ ở bên trên vẫn không phải là nhỏ, nếu như ông cụ bởi vì chuyện này mà sinh ra khoảng cách với ông, như vậy ông thật sự là… thật sự là muốn đánh chết con gái bảo bối của mình!
Lúc Hùng Linh Ngọc nghe thấy mấy chữ cuối cùng cụ Phó nói, cơ thể đều là bất giác cứng lên, sắc mặt chợt trắng lại.
Lúc đó cũng không có nhiều người nghe được, cô không tin Phó An Nhiên sẽ truyền lời này đến trong lỗ tai ông cụ, nhưng mà cho dù là Phó An Nhiên không nói, không có nghĩa là người khác sẽ không truyền đúng không? Hình như cô… cô đã gây họa rồi, hơn nữa còn gây họa không nhỏ.
Hùng Linh Ngọc đã sắp muốn khóc, cô vẫn luôn là nghe nói Phó Quân Hoàng có một cô con gái rất lớn, nhưng mà căn bản cũng không có nghĩ đến cô con gái này lại không phải là con ruột, càng không nghĩ đến nhà họ Phó này sẽ cưới đứa nhỏ mình tự tay nuôi lớn về nhà mình.
Cô đưa tay đến chỗ Hùng Sơn, muốn tìm an ủi, nhưng mà bây giờ bản thân Hùng Sơn cũng buồn bực muốn chết, chỗ nào có thời gian đi quan tâm cô chứ? Lúc tay của cô còn chưa có đụng tới Hùng Sơn, Hùng Sơn cũng đã hất tay của cô ra, đôi mắt hổ kia hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, không khỏi lại nói:
Xem chuyện tốt con làm!
Toàn bộ người ở chỗ này lập tức hiểu rõ ý của ông cụ, từ lúc bắt đầu ông nói lời mở đầu dài như vậy, thật ra thì sau cùng mới là trọng điểm? Ông đây là đang giới thiệu đối tượng cho cháu của mình.
Ông chính là muốn lấy An Nhiên nhà họ Phó về nhà, làm cháu dâu của mình.
Tất cả mọi người đều là vô cùng hâm mộ nhìn An Nhiên, chẳng qua cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi, nhưng mà từ nhỏ cô lại được nhà họ Phó ở đế đô che chở mà lớn lên, cô có người thân như Phó Quân Hoàng che chở, này trưởng thành, còn liền trực tiếp gả cho Phó Quân Hoàng.
Chuyện tốt cỡ này, sao cũng không để cho bọn họ gặp được chứ?
Phó An Nhiên buồn cười nhìn cụ Phó, cụ Phó cũng không ngại mệt mỏi, nói một tràng dong dong dài dài, chỉ là cô rất tò mò chính là, sao năm đó lão soái ca lại không nói lời nào liền ôm cô quay về nhà.
Sau khi An Nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Phó Quân Hoàng, cả người cô đều ngây ngẩn tại chỗ.
Chỉ thấy tầm mắt Phó Quân Hoàng bình tĩnh dừng ở trên người cụ Phó, trong đôi mắt đen nhánh mà lại sâu xa mang theo quá nhiều cảm xúc, khiếp sợ, vui mừng, không thể tin, phấn khởi… Rất nhiều cảm xúc trộn lẫn vào nhau, An Nhiên rất ngạc nhiên vậy mà mình lại xem hiểu.
“Lão soái ca?” An Nhiên không xác định Phó Quân Hoàng đây thật sự là vừa mới biết đây là tiệc rượu đính hôn của bọn họ.
Nguồn tin của Phó Quân Hoàng còn nhanh hơn cô nhiều, giống như cô còn không có tra được chuyện của Caesar, nhưng mà người của anh lại tra được. Chuyện tiệc rượu đính hôn này rất nhiều người đều không sai biệt lắm biết trước, lão soái ca hẳn là đã biết càng sớm hơn.
Nhưng mà nhìn vẻ mặt của anh bây giờ, rõ ràng, là vừa mới nghe được từ trong miệng cụ Phó.
Không sai, điều An Nhiên nghĩ là không sai, thủ hạ của Phó Quân Hoàng đầu tiên đã biết cái gọi là tiệc rượu sinh nhật trên thực tế là tiệc rượu đính hôn của hai người Phó Quân Hoàng và Phó An Nhiên, cũng là bởi vì bọn họ biết quá rõ ràng, cho nên bọn họ mới không tính nói cho Phó Quân Hoàng.
Đám người kia có suy nghĩ giống như An Nhiên, chuyện như vậy không thể nói cho lão đại nhà mình, nếu không lão đại sẽ trực tiếp bỏ qua lễ đính hôn, một đường đi đến lễ kết hôn.
Không nói cái khác kết hôn hay không kết hôn, nếu như thật sự nói cho lão đại của bọn họ, chờ đến lúc đó thật sự đến tiệc rượu chỗ này, lão đại của bọn họ nhất định rất không có tiền đồ mà căng thẳng.
/997
|