"Mẹ nói con - đứa nhỏ này sao mà không biết điều độ vậy? Mặc dù bây giờ hai đứa đã đính hôn rồi nhưng con bé mới lớn được bao nhiêu chứ? Con còn không biết nhịn nhiều một chút."
Khuôn mặt An Nhiên đen lại.
Rốt cuộc đây là cái gì với cái gì vậy?
Phó Quân Hoàng có chút không giải thích được nhưng vẫn gật đầu, đối với lời nói của Từ Tĩnh Ngưng anh rất ít khi phản đối.
An Nhiên thấy Phó Quân Hoàng gật đầu thì khuôn mặt càng đen hơn.
Lão Soái ca, rốt cuộc anh có biết anh vừa mới gật đầu chuyện gì hay không hả?
Từ Tĩnh Ngưng cười càng vui vẻ hơn, lúc qua cổng lớn bước vào sảnh chính, ông cụ Phó còn kỳ quái nhìn vẻ mặt ấy của bà một.
"Chuyện gì làm cho con cười vui vẻ đến thế?"
"Cha, con nghĩ chúng con không cần phải đợi lâu nữa là con có thể sắp được bế cháu rồi."
"Càn quấy!" Ông cụ Phó nhìn chằm chằm Phó Quân Hoàng, "Cả ngày hôm qua hai đứa biến mất không về, chính là......." Ông cụ chưa nói ra miệng những lời kia, cũng có thể là không biết phải nói như thế nào nhưng vẫn hung hăng nện mạnh cây gậy chống trong tay.
"Ông nội, rốt cuộc thì mọi người đang nghĩ đến chuyện gì thế ạ!" An Nhiên không chịu nổi, cô đang ở trong ngực Phó Quân Hoàng mà nhìn họ giải thích: "Chuyện không phải như mọi người đã tưởng tượng đâu, chỉ là con bị người khác động tay động chân, Lão Soái ca không có làm gì con."
Nụ cười trên mặt Từ Tĩnh Ngưng chợt tắt, vốn bà còn muốn tiếp tục nghe những lời vui vẻ song vẻ mặt bà lại thay đổi.
"Người nào làm?" Phó Văn An ít nói nhất lên tiếng hỏi.
"Con sẽ xử lý." Phó Quân Hoàng không có ý định để người nhà can thiệp vào chuyện giữa anh và An Nhiên, chuyện của họ sẽ do chính bọn họ giải quyết chứ không muốn liên lụy đến người khác.
"Nhóc con, lại đây nói cho mẹ biết, người nào làm?" Từ Tĩnh Ngưng thu lại nụ cười trên mặt, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên nghiêm túc, thế mới chính là bà - người phụ nữ mạnh mẽ trên thương trường - Từ Tĩnh Ngưng.
An Nhiên thở dài, cô biết thế này thì không thể lừa gạt cho qua được: "Bách Lý Lan."
Bách Lý Lan?
Từ Tĩnh Ngưng cau mày, bà và người nhà họ Bách Lý cũng không phải thân quen gì.
Đang vui vẻ nhưng lúc nghe đến cái tên Bách Lý Lan thì vẻ mặt bà cũng không được tốt lắm.
Từ Tĩnh Ngưng làm sao có thể chưa từng biết đến, bà cũng có nghe nói chuyện của Bách Lý Lan.
Mặc dù sản nghiệp của Bách Lý Lan ở Đế Đô nhưng sản nghiệp chủ yếu của gia tộc Bách Lý đã chuyển đến tỉnh S, hơn nữa tâm tư và lòng tham vọng cũng không phải quá lớn, qiudoon... là bề trên, bà không thể không nhường cho cô ta ba phần.
Mặc dù số tuổi không lớn nhưng năng lực cũng rất lợi hại.
Nhưng tại sao Bách Lý Lan lại muốn bắt cóc An Nhiên? Chẳng phải nhà họ Phó và nhà họ Bách Lý không có dính dáng đến lợi ích gì của nhau hay sao?
"Con sẽ giải quyết." Nói xong, Phó Quân Hoàng ôm An Nhiên lập tức đi lên phòng của mình.
"Càn quấy!" Từ Tĩnh Ngưng lạnh lùng nói: "Phó Quân Hoàng, con đừng có đạp lên mặt mũi của mẹ, con đừng quên con bé cũng là con dâu của mẹ! Con đừng tưởng rằng con bé là của một mình con!"
Trong khoảng thời gian ngắn Phó Quân Hoàng không biết phải trả lời như thế nào, chẳng qua chỉ ngẩn người nhìn An Nhiên trong ngực mình.
Tại sao cô lại không phải của một mình anh?
"Cô ấy chính là của một mình con!" Bỏ lại những lời này, Phó Quân Hoàng bế An Nhiên xoải bước rời đi.
Từ Tĩnh Ngững bị chọc cho tức quá hóa cười, "Phó Văn Thắng, ông đi mà nhìn xem con trai ruột của ông nuôi dạy hay lắm!"
Phó Văn Thắng vẫn đang ngồi ở trên ghế salon hoàn toàn trơ mắt nhìn, con ông? Chẳng lẽ không có quan hệ gì với bà?
Lúc này Từ Tĩnh Ngững đã khôi phục tâm trạng, nhưng khi nghĩ đến Bách Lý Lan đó thì đồng tử càng lạnh lẽo.
Dám động vào người nhà họ Phó của bà thì phải suy nghĩ kỹ đến hậu quả!!!
Bọn họ không giết Diêm Tử Diệp là bởi vì Diêm Tử Diệp không thể giết, nhưng cái người tên Bách Lý Lan này thì không nói là người không thể giết.
"Cha, con đi trước xử lý một số chuyện và sẽ cố gắng quay về sớm, buổi tối mọi người không cần chờ con."
Bà cảm thấy chuyện này cần phải được bàn bạc kỹ với cha mình một chút, đôi lúc nhà họ Phó bà cũng nên để những người không hiểu quy củ đi lập lại quy củ một chút.
Nhìn những gì điều tra được trong tay, ánh mắt Diêm Tử Diệp cực lạnh.
"Năm đó cô cũng biết chuyện này?" Diêm Tử Diệp nhìn Kiều Tử Du, khuôn mặt băng lạnh.
Kiều Tử Du hít một hơi thật sâu: "Vâng."
"Tại sao không nói cho tôi biết?"
"Em cho rằng...... Môn chủ không muốn nhớ hoặc là cố ý làm như không nhớ rõ, cho nên........ Em lựa chọn không nói cho anh biết." Kiều Tử Du nói năm đó khi cô trở lại nhà họ Tần, phát hiện Diêm Tử Diệp nói những lời đó và còn cả chuyện hóa vàng mã.
Thật sự là trong đầu Diêm Tử Diệp không có dù chỉ là một chút sự tình năm đó.
Anh không thể nhớ nổi một chút nào.
Nhưng ở trong đầu anh lại thấy mình ra lệnh như thế nào, chuyện chia tay với Tần gia đều có nhưng lại không có chi tiết anh hóa vàng mã, có chỗ nào đó không đúng, rất không đúng.
"Về sau cô có cảm thấy tôi rất kỳ quái?"
Kiều Tử Du lắc đầu.
Không phải môn chủ kỳ quái mà là cô.
Vào lúc điều ra chuyện tình mười bốn năm trước, cô phát hiện có rất nhiều người biết đến cô, biết cô là một chuyện rất bình thường nhưng những người đó đều nói mười bốn năm trước từng hợp tác với cô.
Mười bốn năm trước, vào lúc phát sinh ra chuyện đó cô vẫn luôn làm việc ở nước ngoài, lúc quay về thì tất cả đã thay đổi, cô làm sao có thể sẽ giao dịch với những người đó? Chứ đừng nói đến chuyện mười bốn năm trước đã từng giao dịch với bọn họ.
Kiều Tử Du bắt đầu tiến hành điều tra chuyện này nhưng càng tra cô càng sợ.
Sau một hồi điều tra, cô phát hiện thật sự là tất cả mũi nhọn đều chĩa về mình.
Năm đó cho dù cô đã cố ý làm ra rất nhiều chuyện khiến người khác hiểu lầm, nhưng nếu cô tự mình đi điều tra thì nhất định chuyện đó phải có lời giải thích, nhưng lần này điều tra lại phát hiện ra tất cả mọi chuyện đều là do cô làm.
Thậm chí còn nói là mười năm trước nhà họ Phó xảy ra chuyện lớn cũng là do cô phái người đi làm.
Trong đầu cô càng ngày càng có nhiều nghi vấn, thậm chí còn có cảm giác có một người bên ngoài đang nhìn họ giãy giụa ở bên trong, bọn họ vẫn luôn bị người đó theo dõi.
"Môn chủ, em cảm thấy rất kỳ quái....." Kiều Tử Du hít một hơi thật sâu, cô không biết nên giải thích thế nào về chuyện ấy, anh Diêm sớm đã không còn tin tưởng cô, cô không biết nếu sau khi nói ra mà anh không tin lời cô thì cô nên làm gì, nhưng cô vẫn như cũ lựa chọn mở miệng.
Dưới ánh mắt Diêm Tử Diệp, cô tiếp tục mở miệng nói: "Bây giờ bắt đầu điều tra chuyện năm đó lại thuận lợi một cách đặc biệt, giống như là có người ở sau lưng trợ giúp em vậy. Nhưng chuyện năm đó, tất cả mũi nhọn đều hướng về em: là do em để người ta ám sát Tần gia trên phi cơ, chẳng qua là không hiểu tại sao phi cơ đột nhiên phát nổ, sau đó...."
Diêm Tử Diệp không cắt lời Kiều Tử Du, anh dường như đang trầm tư suy nghĩ vấn đề nào đó.
"Có vấn đề." qiudoon...Ba từ đơn giản làm cho Kiều Tử Du như bắt được một loại phao cứu mạng, cô nhìn chằm chằm Diêm Tử Diệp, cô nhìn anh kích động nói:
"Anh Diêm, anh vẫn còn tin tưởng em phải không?"
Diêm Tử Diệp lạnh nhạt nhìn cô, "Hôm qua Tây Mông đến tìm tôi."
Kiều Tử Du sửng sốt, tức thì cô bật dậy, khẩn trương nhìn Diêm Tử Diệp, "Tại sao Tây Mông lại đột nhiên xuất hiện? Có phải anh ta làm gì anh không? Anh ta có phải......."
Kiều Tử Du có chút lo lắng nhìn Diêm Tử Diệp, Tây Mông là cấp dưới đắc lực tài giỏi nhất của Tần gia, chẳng qua Tây Mông luôn âm thầm hành động, rất ít khi bọn họ có cơ hội được gặp Tây Mông, nhưng Tây Mông đối với gia trung thành không ai có thể nghi ngờ.
Diêm Tử Diệp cười khổ lắc đầu, "Anh ta tin tôi. Anh ta tin không phải tôi giết gia."
Hô hấp Kiều Tử Du tức thì căng thẳng, ".... Anh ta tin anh? Như vậy....." Nói cách khác, anh ta cũng tin cô phải không?
Nếu không, Tây Mông đã giết cô từ sớm.
Anh ta - Tây Mông là sát thủ NO.1 trên bảng xếp hạng thế giới, anh ta muốn giết ai chưa bao giờ có chút sai lầm nào. Nếu như anh ta không tin cô thì có lẽ cô đã chết từ lâu.
Bên trong khóe mắt tựa như có cái gì chảy xuống, Kiều Tử Du lấy tay sờ sờ, là chất lỏng, chất lỏng có vị mặn.
Không ngờ rằng, cô vẫn còn có thể rơi ra thứ chất lỏng này.
"Tây Mông tin cô, tôi sẽ tin cô." Diêm Tử Diệp nói như thế, lúc này đây ngay cả bản thân mình anh còn chẳng tin, anh không biết nên đi tin tưởng người nào, bây giờ người duy nhất anh có thể tin tưởng cũng chỉ có Tây Mông.
Quả nhiên.
Anh Diêm đã không tin tưởng cô nữa.
"Được." Kiều Tử Du vừa cười vừa lau nước mắt trên mặt, sau đó tay cầm lên một ít tài liệu điều tra được về Ceasar đưa cho anh và nói: "Người tên Caesar này giống như là đột nhiên xuất hiện vậy, trước giờ anh ta vẫn luôn sống ở Ý, những năm gần đây mới bắt đầu phát triển lên ở Hoa Hạ. Anh ta làm rất nhiều chuyện không thể giải thích theo lẽ thường nhưng dường như đều nhằm vào nhà họ Phó."
Nhìn báo cáo trong tay, tầm mắt Diêm Tử Diệp không ngừng nhìn tấm ảnh Caesar đeo mặt nạ, dường như anh đã từng gặp người này ở đâu rồi, nhưng bây giờ anh ta lại mang theo mặt nạ, trong khoảng thời gian ngắn nên anh không thể nghĩ ra rốt cuộc mình đã gặp người này ở chỗ nào.
Nhưng mà Diêm Tử Diệp rất tự tin, nhất định anh sẽ gặp cái người đàn ông tên là Caesar này.
Bọn họ điều động người ở Ý nhưng tài liệu lấy được cũng chỉ là hình người đàn ông đeo mặt nạ, dường như bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt mọi người là anh ta đều đeo mặt nạ màu bạc, nghe nói trên thế giới này chưa có ai chính thức nhìn thấy khuôn mặt thật của anh ta.
"Tiếp tục tra. Tra người đó và những người cô tiếp xúc là ai." Vẻ mặt Diêm Tử Diệp cực lạnh, anh nhất định phải đào ra, nhất định phải đào ra chuyện năm đó bằng được!
Kiều Tử Du ngây ngốc, ngay sau đó hiểu được ý của Diêm Tử Diệp.
Nếu năm đó cô không có ở đây vậy thì dĩ nhiên còn có một "Kiều Tử Du", thậm chí còn có một "Diêm Tử Diệp"!
"Em sẽ đi!"
Kiều Tử Du cầm một xấp báo cáo điều tra kia, xoay người rời đi.
Cũng trong lúc ấy.
Lúc ánh nắng ban mai xuyên thấu qua rèm cửa sổ vào trong căn phòng, trên giường rộng lớn có dáng người cử động thân dưới.
Người nọ dường như ngủ rất say sưa ngọt ngào, qiudoon...chẳng qua khi anh chạm vào thứ mềm mại bên tay thì đột nhiên kinh ngạc, chợt mở mắt.
Khi anh thấy khuôn mặt thản nhiên trước mắt, giống như sấm sét đánh trong trời quang, trong nháy mắt sắc mặt của anh trở nên trắng bệch.
Thấy dấu vết trên người người nọ trước mắt, lại nhìn lại dáng vẻ của mình, anh tức thì đã hiểu rõ, Thiện Vũ hoảng sợ không biết nên nói gì, thậm chí không biết phải làm thế nào, cơ thể anh cũng đang run rẩy.
Anh hoảng hốt đứng dậy, bởi vì dùng sức quá mạnh nên suýt nữa anh ngã xuống đất.
Nhưng cho dù như thế, Thiện Vũ vẫn còn run rẩy đưa tay cầm lấy quần áo đã được chuẩn bị xong từ sớm, nhanh chóng mặc xong quần áo lên người, sau đó trực tiếp chạy xuống phòng tắm dưới lầu, khóa trái cửa, lạnh nhạt gỡ mái tóc rậm rạp rối bù, trong nháy mắt tiếng nước vang lên ào ào.
Anh vậy mà với...... Anh thế mà lại làm với cô!
Tại sao anh lại có thể làm ra chuyện như thế!
Trong nháy mắt người nằm trên giường vốn vẫn còn đang ngủ thản nhiên - Bách Lý Lan đã tỉnh lại, thật ra ngay từ lúc Thiện Vũ dậy, cô đã tỉnh, chẳng qua cô không muốn dậy sớm, chẳng qua cô không muốn để cho anh phát hiện cô dậy sớm hơn anh mà thôi.
Cô chỉ muốn biết anh sẽ có phản ứng gì, không ngờ anh lại có biểu hiện tránh không kịp như thế.
Bách Lý Lan nắm thật chặt chăn trong tay, rồi sau đó cô nằm cuộn tròn người, co rúc lại với nhau.
Cô chỉ là thích Thiện Vũ thì có gì không đúng sao? Chẳng qua là cô thích đứa trẻ cô nuôi dưỡng, có cái gì sai sao? Cô yêu bảo bối sâu đậm như thế thì làm sao cô có thể chịu đựng nhường cho kẻ khác?
Nước mắt theo khóe mắt rơi xuống.
Vậy là từ nay trở đi, anh sẽ không bao giờ..... sẽ không bao giờ gọi cô là chị nữa, sẽ không.
...........................
"Hề hề gia yêu quý của con, nghe nói bây giờ người đã quay về nhà họ Phó rồi? Xem ra người lại trốn thoát một phen rồi." Trong viên kim cương của An Nhiên truyền đến giọng nói vui tươi hớn hở của Bàn Gia: "Gia không biết đâu, sau khi người biết mất, trước tiên vị đó của gia chính là vọt đến chỗ này của con, con nói này rốt cuộc cậu ấy có biết người là ai không? Nếu không thì sao mỗi lần người mất tích, cậu ấy đều đến chỗ của con chứ?"
“Nói chuyện." An Nhiên ngắt sống mũi của mình, thở dài.
Đối với chuyện có phải Lão Soái ca đã biết thân phận của cô có vấn đề hay không, cô vẫn luôn tránh.
Phó Quân Hoàng không phải người có sở trường nói, có rất nhiều rất nhiều chuyện anh đều hiểu, chẳng qua là không nói. An Nhiên tình nguyện tin tưởng cho nên anh không hỏi cô là vì anh tin tưởng cô.
Ngay từ lúc Diêm Tử Diệp phát hiện thân phận của cô, An Nhiên có nghĩ đến sẽ tìm một thời điểm thích hợp để nói cho Phó Quân Hoàng biết về vấn đề thân phận của mình, nhưng cái một thời điểm ấy lại kéo dài cho tới bây giờ, lúc này đây cô vẫn chưa tìm được thời điểm nào thích hợp để nói cho anh biết, thậm chí cô cũng không biết phải mở miệng thế nào.
Loại chuyện như vậy, quả thực là quá.......khó tin, thậm chí là quá mức huyền ảo.
Tần Vũ Triết biết gia của mình tức giận rồi, sau khi ho nhẹ một tiếng rồi mới nói: "Vừa mới nhận được tin tức, bây giờ Bổng Tử Quốc (*) nhà họ Kim đang tìm tung tích của Kim Ân Thánh khắp nơi, không biết tổ chức Triêu Thánh đắc tội với ai, bị thương nặng rồi. Chỉ có điều gia nói xem, hình như tổ chức Triêu Thánh này từng đắc tội người đúng không? Dường như cũng không đúng, nhưng mà tin tức con nhận được chính là người Hoa Hạ bên này ra tay với bọn họ."
(*) Bổng Tử Quốc: cách gọi khinh miệt người Hàn
"Cụ thể là người nào?"
"Vẫn chưa tra được, nhưng mà nghe nói bên kia cho cái Tiểu Dã Long đó lên tiếng nói đã đắc tội không biết bao nhiêu người không nên đắc tội. Theo con nghĩ, ở Hoa Hạ người bị Triêu Thánh đắc tội cũng chỉ có một người duy nhất là người. Nhưng Vô Xá của người và Tần Môn, còn có người của Phó Quân Hoàng còn chưa hành động, vậy có thể là ai?" Đây cũng là chỗ mà Tần Vũ Triết vẫn luôn nghi ngờ.
Chân mày An Nhiên nhíu lại, "Thuận theo đó không tìm được người sao?"
"Không tìm thấy." Tần Vũ Triết thở dài: "Nếu không thì gia thăm dò thử, có phải là người của vị kia nhà gia hay không?"
Anh điều tra được không ít người của Phó Quân Hoàng, thân phận của anh ta không đơn giản chỉ là tướng quân à nha, thân phận của anh ta đúng là..... rất nhiều, anh nghĩ gia cũng đã biết nhưng chưa nói.
"Không phải anh ấy." Nếu người của Lão Soái ca ra tay thì không phải chỉ khống chế Triêu Thánh mà sẽ trực tiếp tiêu diệt, hơn nữa bọn họ còn chưa điều tra rõ ràng, Triêu Thánh vẫn chưa thể tiêu diệt.
Tần Vũ Triết khiêu khích: "À đúng rồi, hai ngày trước Tây Mông tới tìm con."
An Nhiên nhẹ ngưng, "Anh ta nói gì?"
"Anh ta hỏi con: Tần Lam và Phó An Nhiên có quan hệ như thế nào." Tần Vũ Triết bất đắc dĩ, anh không biết tại sao Tây Mông - người luôn có cái gương mặt lạnh lùng lại phát hiện ra cái vấn đề này, hơn nữa anh ta đã biến mất nhiều năm mà.
An Nhiên lắc đầu, xem ra ngày đó cô không nhìn lầm người, quả nhiên là Tây Mông, "Cậu đã nói cho anh ta biết?"
"Không có sự cho phép của gia, con làm sao dám nói cho Tây Mông?"
"Không sao, để tự anh ta tra đi." An Nhiên cười cười, "Cho dù đến lúc đó tra được thì cũng không cần ngăn cản anh ta."
"Gia, người cảm thấy thế có ổn không? Đến lúc đó nếu Tây Mông biết người vẫn chưa chết nhưng mà người lại không đi tìm anh ta, không cho anh ta biết, anh ta sẽ tức giận." Tần Vũ Triết có chút chần chờ nói.
Mặc dù Tây Mông là người chín chắn nhất trong cả đám nhưng ở trước mặt gia thì mười phần trẻ con, nếu anh ta biết gia không chết mà lại không tìm anh ta...... qiudoon...Trời ạ, anh hoàn toàn không muốn tiếp cận xem chuyện này sẽ phát triển đến mức nào.
"Không vấn đề gì, anh ta rất dễ dụ." Nếu như mười mấy năm này đứa bé kia vẫn không thay đổi thì vẫn còn dụ tốt.
Khuôn mặt Tần Vũ Triết đen lại, "Gia, bây giờ người chẳng qua mới mười tám tuổi phải không?" Dụ dỗ không tồi?
"Ừ?"
"Không có gì không có gì, ở đây còn có chút chuyện cần xử lí nên cúp máy trước, có chuyện con sẽ thông báo với người đầu tiên, con đi tra là ai ra tay với Triêu Thánh trước, còn có chuyện của Bổng Tử Quốc nhà họ Kim bên kia con cũng sẽ xử lý tốt. Vậy cứ như thế, tạm biệt gia."
Thanh âm ngừng, bên tai An Nhiên truyền đến tiếng tút tút.
An Nhiên lắc đầu, Bàn Gia vẫn luôn như vậy, vẫn là đứa trẻ nóng nảy.
Lúc Phó Quân Hoàng đẩy cửa ra thì thấy vẻ mặt An Nhiên lắc đầu cười, anh đặt chén nước lên khay trà, dặn dò An Nhiên mấy câu, rồi sau đó nói: "Ông nội gọi anh ra phòng sách, nếu em mệt nhọc thì ngủ trước, đợi lúc ăn cơm anh sẽ gọi em."
"Được."
Phó Quân Hoàng cúi người, hôn xuống trán cô, sau đó An Nhiên hôn trả lại, Phó Quân Hoàng mới thoải mái xoay người đến phòng sách của ông nội.
An Nhiên nằm trên giường, nhìn trần nhà có chút ngẩn ra.
Cũng không biết từ lúc nào cô như đi vào chốn nào ở cõi thần tiên, bên trong căn phòng vang lên một giọng khàn khàn, bên trong chất chứa quá nhiều phiền muộn, quá nhiều nhung nhớ và quá nhiều..............
Hận!
"Gia, người biến mất từ mười bốn năm trước, người cũng không nói cho tôi biết người còn sống. Tốt lắm!!! Người phải DỤ DỖ tôi thế nào!!!!"
An Nhiên đột nhiên giật mình, lập tức lật người từ trên giường đứng lên, nhìn bóng người đột nhiên xuất hiện trước giường mình, kinh ngạc nói: "Cậu vào bằng cách nào?"
Khuôn mặt An Nhiên đen lại.
Rốt cuộc đây là cái gì với cái gì vậy?
Phó Quân Hoàng có chút không giải thích được nhưng vẫn gật đầu, đối với lời nói của Từ Tĩnh Ngưng anh rất ít khi phản đối.
An Nhiên thấy Phó Quân Hoàng gật đầu thì khuôn mặt càng đen hơn.
Lão Soái ca, rốt cuộc anh có biết anh vừa mới gật đầu chuyện gì hay không hả?
Từ Tĩnh Ngưng cười càng vui vẻ hơn, lúc qua cổng lớn bước vào sảnh chính, ông cụ Phó còn kỳ quái nhìn vẻ mặt ấy của bà một.
"Chuyện gì làm cho con cười vui vẻ đến thế?"
"Cha, con nghĩ chúng con không cần phải đợi lâu nữa là con có thể sắp được bế cháu rồi."
"Càn quấy!" Ông cụ Phó nhìn chằm chằm Phó Quân Hoàng, "Cả ngày hôm qua hai đứa biến mất không về, chính là......." Ông cụ chưa nói ra miệng những lời kia, cũng có thể là không biết phải nói như thế nào nhưng vẫn hung hăng nện mạnh cây gậy chống trong tay.
"Ông nội, rốt cuộc thì mọi người đang nghĩ đến chuyện gì thế ạ!" An Nhiên không chịu nổi, cô đang ở trong ngực Phó Quân Hoàng mà nhìn họ giải thích: "Chuyện không phải như mọi người đã tưởng tượng đâu, chỉ là con bị người khác động tay động chân, Lão Soái ca không có làm gì con."
Nụ cười trên mặt Từ Tĩnh Ngưng chợt tắt, vốn bà còn muốn tiếp tục nghe những lời vui vẻ song vẻ mặt bà lại thay đổi.
"Người nào làm?" Phó Văn An ít nói nhất lên tiếng hỏi.
"Con sẽ xử lý." Phó Quân Hoàng không có ý định để người nhà can thiệp vào chuyện giữa anh và An Nhiên, chuyện của họ sẽ do chính bọn họ giải quyết chứ không muốn liên lụy đến người khác.
"Nhóc con, lại đây nói cho mẹ biết, người nào làm?" Từ Tĩnh Ngưng thu lại nụ cười trên mặt, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên nghiêm túc, thế mới chính là bà - người phụ nữ mạnh mẽ trên thương trường - Từ Tĩnh Ngưng.
An Nhiên thở dài, cô biết thế này thì không thể lừa gạt cho qua được: "Bách Lý Lan."
Bách Lý Lan?
Từ Tĩnh Ngưng cau mày, bà và người nhà họ Bách Lý cũng không phải thân quen gì.
Đang vui vẻ nhưng lúc nghe đến cái tên Bách Lý Lan thì vẻ mặt bà cũng không được tốt lắm.
Từ Tĩnh Ngưng làm sao có thể chưa từng biết đến, bà cũng có nghe nói chuyện của Bách Lý Lan.
Mặc dù sản nghiệp của Bách Lý Lan ở Đế Đô nhưng sản nghiệp chủ yếu của gia tộc Bách Lý đã chuyển đến tỉnh S, hơn nữa tâm tư và lòng tham vọng cũng không phải quá lớn, qiudoon... là bề trên, bà không thể không nhường cho cô ta ba phần.
Mặc dù số tuổi không lớn nhưng năng lực cũng rất lợi hại.
Nhưng tại sao Bách Lý Lan lại muốn bắt cóc An Nhiên? Chẳng phải nhà họ Phó và nhà họ Bách Lý không có dính dáng đến lợi ích gì của nhau hay sao?
"Con sẽ giải quyết." Nói xong, Phó Quân Hoàng ôm An Nhiên lập tức đi lên phòng của mình.
"Càn quấy!" Từ Tĩnh Ngưng lạnh lùng nói: "Phó Quân Hoàng, con đừng có đạp lên mặt mũi của mẹ, con đừng quên con bé cũng là con dâu của mẹ! Con đừng tưởng rằng con bé là của một mình con!"
Trong khoảng thời gian ngắn Phó Quân Hoàng không biết phải trả lời như thế nào, chẳng qua chỉ ngẩn người nhìn An Nhiên trong ngực mình.
Tại sao cô lại không phải của một mình anh?
"Cô ấy chính là của một mình con!" Bỏ lại những lời này, Phó Quân Hoàng bế An Nhiên xoải bước rời đi.
Từ Tĩnh Ngững bị chọc cho tức quá hóa cười, "Phó Văn Thắng, ông đi mà nhìn xem con trai ruột của ông nuôi dạy hay lắm!"
Phó Văn Thắng vẫn đang ngồi ở trên ghế salon hoàn toàn trơ mắt nhìn, con ông? Chẳng lẽ không có quan hệ gì với bà?
Lúc này Từ Tĩnh Ngững đã khôi phục tâm trạng, nhưng khi nghĩ đến Bách Lý Lan đó thì đồng tử càng lạnh lẽo.
Dám động vào người nhà họ Phó của bà thì phải suy nghĩ kỹ đến hậu quả!!!
Bọn họ không giết Diêm Tử Diệp là bởi vì Diêm Tử Diệp không thể giết, nhưng cái người tên Bách Lý Lan này thì không nói là người không thể giết.
"Cha, con đi trước xử lý một số chuyện và sẽ cố gắng quay về sớm, buổi tối mọi người không cần chờ con."
Bà cảm thấy chuyện này cần phải được bàn bạc kỹ với cha mình một chút, đôi lúc nhà họ Phó bà cũng nên để những người không hiểu quy củ đi lập lại quy củ một chút.
Nhìn những gì điều tra được trong tay, ánh mắt Diêm Tử Diệp cực lạnh.
"Năm đó cô cũng biết chuyện này?" Diêm Tử Diệp nhìn Kiều Tử Du, khuôn mặt băng lạnh.
Kiều Tử Du hít một hơi thật sâu: "Vâng."
"Tại sao không nói cho tôi biết?"
"Em cho rằng...... Môn chủ không muốn nhớ hoặc là cố ý làm như không nhớ rõ, cho nên........ Em lựa chọn không nói cho anh biết." Kiều Tử Du nói năm đó khi cô trở lại nhà họ Tần, phát hiện Diêm Tử Diệp nói những lời đó và còn cả chuyện hóa vàng mã.
Thật sự là trong đầu Diêm Tử Diệp không có dù chỉ là một chút sự tình năm đó.
Anh không thể nhớ nổi một chút nào.
Nhưng ở trong đầu anh lại thấy mình ra lệnh như thế nào, chuyện chia tay với Tần gia đều có nhưng lại không có chi tiết anh hóa vàng mã, có chỗ nào đó không đúng, rất không đúng.
"Về sau cô có cảm thấy tôi rất kỳ quái?"
Kiều Tử Du lắc đầu.
Không phải môn chủ kỳ quái mà là cô.
Vào lúc điều ra chuyện tình mười bốn năm trước, cô phát hiện có rất nhiều người biết đến cô, biết cô là một chuyện rất bình thường nhưng những người đó đều nói mười bốn năm trước từng hợp tác với cô.
Mười bốn năm trước, vào lúc phát sinh ra chuyện đó cô vẫn luôn làm việc ở nước ngoài, lúc quay về thì tất cả đã thay đổi, cô làm sao có thể sẽ giao dịch với những người đó? Chứ đừng nói đến chuyện mười bốn năm trước đã từng giao dịch với bọn họ.
Kiều Tử Du bắt đầu tiến hành điều tra chuyện này nhưng càng tra cô càng sợ.
Sau một hồi điều tra, cô phát hiện thật sự là tất cả mũi nhọn đều chĩa về mình.
Năm đó cho dù cô đã cố ý làm ra rất nhiều chuyện khiến người khác hiểu lầm, nhưng nếu cô tự mình đi điều tra thì nhất định chuyện đó phải có lời giải thích, nhưng lần này điều tra lại phát hiện ra tất cả mọi chuyện đều là do cô làm.
Thậm chí còn nói là mười năm trước nhà họ Phó xảy ra chuyện lớn cũng là do cô phái người đi làm.
Trong đầu cô càng ngày càng có nhiều nghi vấn, thậm chí còn có cảm giác có một người bên ngoài đang nhìn họ giãy giụa ở bên trong, bọn họ vẫn luôn bị người đó theo dõi.
"Môn chủ, em cảm thấy rất kỳ quái....." Kiều Tử Du hít một hơi thật sâu, cô không biết nên giải thích thế nào về chuyện ấy, anh Diêm sớm đã không còn tin tưởng cô, cô không biết nếu sau khi nói ra mà anh không tin lời cô thì cô nên làm gì, nhưng cô vẫn như cũ lựa chọn mở miệng.
Dưới ánh mắt Diêm Tử Diệp, cô tiếp tục mở miệng nói: "Bây giờ bắt đầu điều tra chuyện năm đó lại thuận lợi một cách đặc biệt, giống như là có người ở sau lưng trợ giúp em vậy. Nhưng chuyện năm đó, tất cả mũi nhọn đều hướng về em: là do em để người ta ám sát Tần gia trên phi cơ, chẳng qua là không hiểu tại sao phi cơ đột nhiên phát nổ, sau đó...."
Diêm Tử Diệp không cắt lời Kiều Tử Du, anh dường như đang trầm tư suy nghĩ vấn đề nào đó.
"Có vấn đề." qiudoon...Ba từ đơn giản làm cho Kiều Tử Du như bắt được một loại phao cứu mạng, cô nhìn chằm chằm Diêm Tử Diệp, cô nhìn anh kích động nói:
"Anh Diêm, anh vẫn còn tin tưởng em phải không?"
Diêm Tử Diệp lạnh nhạt nhìn cô, "Hôm qua Tây Mông đến tìm tôi."
Kiều Tử Du sửng sốt, tức thì cô bật dậy, khẩn trương nhìn Diêm Tử Diệp, "Tại sao Tây Mông lại đột nhiên xuất hiện? Có phải anh ta làm gì anh không? Anh ta có phải......."
Kiều Tử Du có chút lo lắng nhìn Diêm Tử Diệp, Tây Mông là cấp dưới đắc lực tài giỏi nhất của Tần gia, chẳng qua Tây Mông luôn âm thầm hành động, rất ít khi bọn họ có cơ hội được gặp Tây Mông, nhưng Tây Mông đối với gia trung thành không ai có thể nghi ngờ.
Diêm Tử Diệp cười khổ lắc đầu, "Anh ta tin tôi. Anh ta tin không phải tôi giết gia."
Hô hấp Kiều Tử Du tức thì căng thẳng, ".... Anh ta tin anh? Như vậy....." Nói cách khác, anh ta cũng tin cô phải không?
Nếu không, Tây Mông đã giết cô từ sớm.
Anh ta - Tây Mông là sát thủ NO.1 trên bảng xếp hạng thế giới, anh ta muốn giết ai chưa bao giờ có chút sai lầm nào. Nếu như anh ta không tin cô thì có lẽ cô đã chết từ lâu.
Bên trong khóe mắt tựa như có cái gì chảy xuống, Kiều Tử Du lấy tay sờ sờ, là chất lỏng, chất lỏng có vị mặn.
Không ngờ rằng, cô vẫn còn có thể rơi ra thứ chất lỏng này.
"Tây Mông tin cô, tôi sẽ tin cô." Diêm Tử Diệp nói như thế, lúc này đây ngay cả bản thân mình anh còn chẳng tin, anh không biết nên đi tin tưởng người nào, bây giờ người duy nhất anh có thể tin tưởng cũng chỉ có Tây Mông.
Quả nhiên.
Anh Diêm đã không tin tưởng cô nữa.
"Được." Kiều Tử Du vừa cười vừa lau nước mắt trên mặt, sau đó tay cầm lên một ít tài liệu điều tra được về Ceasar đưa cho anh và nói: "Người tên Caesar này giống như là đột nhiên xuất hiện vậy, trước giờ anh ta vẫn luôn sống ở Ý, những năm gần đây mới bắt đầu phát triển lên ở Hoa Hạ. Anh ta làm rất nhiều chuyện không thể giải thích theo lẽ thường nhưng dường như đều nhằm vào nhà họ Phó."
Nhìn báo cáo trong tay, tầm mắt Diêm Tử Diệp không ngừng nhìn tấm ảnh Caesar đeo mặt nạ, dường như anh đã từng gặp người này ở đâu rồi, nhưng bây giờ anh ta lại mang theo mặt nạ, trong khoảng thời gian ngắn nên anh không thể nghĩ ra rốt cuộc mình đã gặp người này ở chỗ nào.
Nhưng mà Diêm Tử Diệp rất tự tin, nhất định anh sẽ gặp cái người đàn ông tên là Caesar này.
Bọn họ điều động người ở Ý nhưng tài liệu lấy được cũng chỉ là hình người đàn ông đeo mặt nạ, dường như bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt mọi người là anh ta đều đeo mặt nạ màu bạc, nghe nói trên thế giới này chưa có ai chính thức nhìn thấy khuôn mặt thật của anh ta.
"Tiếp tục tra. Tra người đó và những người cô tiếp xúc là ai." Vẻ mặt Diêm Tử Diệp cực lạnh, anh nhất định phải đào ra, nhất định phải đào ra chuyện năm đó bằng được!
Kiều Tử Du ngây ngốc, ngay sau đó hiểu được ý của Diêm Tử Diệp.
Nếu năm đó cô không có ở đây vậy thì dĩ nhiên còn có một "Kiều Tử Du", thậm chí còn có một "Diêm Tử Diệp"!
"Em sẽ đi!"
Kiều Tử Du cầm một xấp báo cáo điều tra kia, xoay người rời đi.
Cũng trong lúc ấy.
Lúc ánh nắng ban mai xuyên thấu qua rèm cửa sổ vào trong căn phòng, trên giường rộng lớn có dáng người cử động thân dưới.
Người nọ dường như ngủ rất say sưa ngọt ngào, qiudoon...chẳng qua khi anh chạm vào thứ mềm mại bên tay thì đột nhiên kinh ngạc, chợt mở mắt.
Khi anh thấy khuôn mặt thản nhiên trước mắt, giống như sấm sét đánh trong trời quang, trong nháy mắt sắc mặt của anh trở nên trắng bệch.
Thấy dấu vết trên người người nọ trước mắt, lại nhìn lại dáng vẻ của mình, anh tức thì đã hiểu rõ, Thiện Vũ hoảng sợ không biết nên nói gì, thậm chí không biết phải làm thế nào, cơ thể anh cũng đang run rẩy.
Anh hoảng hốt đứng dậy, bởi vì dùng sức quá mạnh nên suýt nữa anh ngã xuống đất.
Nhưng cho dù như thế, Thiện Vũ vẫn còn run rẩy đưa tay cầm lấy quần áo đã được chuẩn bị xong từ sớm, nhanh chóng mặc xong quần áo lên người, sau đó trực tiếp chạy xuống phòng tắm dưới lầu, khóa trái cửa, lạnh nhạt gỡ mái tóc rậm rạp rối bù, trong nháy mắt tiếng nước vang lên ào ào.
Anh vậy mà với...... Anh thế mà lại làm với cô!
Tại sao anh lại có thể làm ra chuyện như thế!
Trong nháy mắt người nằm trên giường vốn vẫn còn đang ngủ thản nhiên - Bách Lý Lan đã tỉnh lại, thật ra ngay từ lúc Thiện Vũ dậy, cô đã tỉnh, chẳng qua cô không muốn dậy sớm, chẳng qua cô không muốn để cho anh phát hiện cô dậy sớm hơn anh mà thôi.
Cô chỉ muốn biết anh sẽ có phản ứng gì, không ngờ anh lại có biểu hiện tránh không kịp như thế.
Bách Lý Lan nắm thật chặt chăn trong tay, rồi sau đó cô nằm cuộn tròn người, co rúc lại với nhau.
Cô chỉ là thích Thiện Vũ thì có gì không đúng sao? Chẳng qua là cô thích đứa trẻ cô nuôi dưỡng, có cái gì sai sao? Cô yêu bảo bối sâu đậm như thế thì làm sao cô có thể chịu đựng nhường cho kẻ khác?
Nước mắt theo khóe mắt rơi xuống.
Vậy là từ nay trở đi, anh sẽ không bao giờ..... sẽ không bao giờ gọi cô là chị nữa, sẽ không.
...........................
"Hề hề gia yêu quý của con, nghe nói bây giờ người đã quay về nhà họ Phó rồi? Xem ra người lại trốn thoát một phen rồi." Trong viên kim cương của An Nhiên truyền đến giọng nói vui tươi hớn hở của Bàn Gia: "Gia không biết đâu, sau khi người biết mất, trước tiên vị đó của gia chính là vọt đến chỗ này của con, con nói này rốt cuộc cậu ấy có biết người là ai không? Nếu không thì sao mỗi lần người mất tích, cậu ấy đều đến chỗ của con chứ?"
“Nói chuyện." An Nhiên ngắt sống mũi của mình, thở dài.
Đối với chuyện có phải Lão Soái ca đã biết thân phận của cô có vấn đề hay không, cô vẫn luôn tránh.
Phó Quân Hoàng không phải người có sở trường nói, có rất nhiều rất nhiều chuyện anh đều hiểu, chẳng qua là không nói. An Nhiên tình nguyện tin tưởng cho nên anh không hỏi cô là vì anh tin tưởng cô.
Ngay từ lúc Diêm Tử Diệp phát hiện thân phận của cô, An Nhiên có nghĩ đến sẽ tìm một thời điểm thích hợp để nói cho Phó Quân Hoàng biết về vấn đề thân phận của mình, nhưng cái một thời điểm ấy lại kéo dài cho tới bây giờ, lúc này đây cô vẫn chưa tìm được thời điểm nào thích hợp để nói cho anh biết, thậm chí cô cũng không biết phải mở miệng thế nào.
Loại chuyện như vậy, quả thực là quá.......khó tin, thậm chí là quá mức huyền ảo.
Tần Vũ Triết biết gia của mình tức giận rồi, sau khi ho nhẹ một tiếng rồi mới nói: "Vừa mới nhận được tin tức, bây giờ Bổng Tử Quốc (*) nhà họ Kim đang tìm tung tích của Kim Ân Thánh khắp nơi, không biết tổ chức Triêu Thánh đắc tội với ai, bị thương nặng rồi. Chỉ có điều gia nói xem, hình như tổ chức Triêu Thánh này từng đắc tội người đúng không? Dường như cũng không đúng, nhưng mà tin tức con nhận được chính là người Hoa Hạ bên này ra tay với bọn họ."
(*) Bổng Tử Quốc: cách gọi khinh miệt người Hàn
"Cụ thể là người nào?"
"Vẫn chưa tra được, nhưng mà nghe nói bên kia cho cái Tiểu Dã Long đó lên tiếng nói đã đắc tội không biết bao nhiêu người không nên đắc tội. Theo con nghĩ, ở Hoa Hạ người bị Triêu Thánh đắc tội cũng chỉ có một người duy nhất là người. Nhưng Vô Xá của người và Tần Môn, còn có người của Phó Quân Hoàng còn chưa hành động, vậy có thể là ai?" Đây cũng là chỗ mà Tần Vũ Triết vẫn luôn nghi ngờ.
Chân mày An Nhiên nhíu lại, "Thuận theo đó không tìm được người sao?"
"Không tìm thấy." Tần Vũ Triết thở dài: "Nếu không thì gia thăm dò thử, có phải là người của vị kia nhà gia hay không?"
Anh điều tra được không ít người của Phó Quân Hoàng, thân phận của anh ta không đơn giản chỉ là tướng quân à nha, thân phận của anh ta đúng là..... rất nhiều, anh nghĩ gia cũng đã biết nhưng chưa nói.
"Không phải anh ấy." Nếu người của Lão Soái ca ra tay thì không phải chỉ khống chế Triêu Thánh mà sẽ trực tiếp tiêu diệt, hơn nữa bọn họ còn chưa điều tra rõ ràng, Triêu Thánh vẫn chưa thể tiêu diệt.
Tần Vũ Triết khiêu khích: "À đúng rồi, hai ngày trước Tây Mông tới tìm con."
An Nhiên nhẹ ngưng, "Anh ta nói gì?"
"Anh ta hỏi con: Tần Lam và Phó An Nhiên có quan hệ như thế nào." Tần Vũ Triết bất đắc dĩ, anh không biết tại sao Tây Mông - người luôn có cái gương mặt lạnh lùng lại phát hiện ra cái vấn đề này, hơn nữa anh ta đã biến mất nhiều năm mà.
An Nhiên lắc đầu, xem ra ngày đó cô không nhìn lầm người, quả nhiên là Tây Mông, "Cậu đã nói cho anh ta biết?"
"Không có sự cho phép của gia, con làm sao dám nói cho Tây Mông?"
"Không sao, để tự anh ta tra đi." An Nhiên cười cười, "Cho dù đến lúc đó tra được thì cũng không cần ngăn cản anh ta."
"Gia, người cảm thấy thế có ổn không? Đến lúc đó nếu Tây Mông biết người vẫn chưa chết nhưng mà người lại không đi tìm anh ta, không cho anh ta biết, anh ta sẽ tức giận." Tần Vũ Triết có chút chần chờ nói.
Mặc dù Tây Mông là người chín chắn nhất trong cả đám nhưng ở trước mặt gia thì mười phần trẻ con, nếu anh ta biết gia không chết mà lại không tìm anh ta...... qiudoon...Trời ạ, anh hoàn toàn không muốn tiếp cận xem chuyện này sẽ phát triển đến mức nào.
"Không vấn đề gì, anh ta rất dễ dụ." Nếu như mười mấy năm này đứa bé kia vẫn không thay đổi thì vẫn còn dụ tốt.
Khuôn mặt Tần Vũ Triết đen lại, "Gia, bây giờ người chẳng qua mới mười tám tuổi phải không?" Dụ dỗ không tồi?
"Ừ?"
"Không có gì không có gì, ở đây còn có chút chuyện cần xử lí nên cúp máy trước, có chuyện con sẽ thông báo với người đầu tiên, con đi tra là ai ra tay với Triêu Thánh trước, còn có chuyện của Bổng Tử Quốc nhà họ Kim bên kia con cũng sẽ xử lý tốt. Vậy cứ như thế, tạm biệt gia."
Thanh âm ngừng, bên tai An Nhiên truyền đến tiếng tút tút.
An Nhiên lắc đầu, Bàn Gia vẫn luôn như vậy, vẫn là đứa trẻ nóng nảy.
Lúc Phó Quân Hoàng đẩy cửa ra thì thấy vẻ mặt An Nhiên lắc đầu cười, anh đặt chén nước lên khay trà, dặn dò An Nhiên mấy câu, rồi sau đó nói: "Ông nội gọi anh ra phòng sách, nếu em mệt nhọc thì ngủ trước, đợi lúc ăn cơm anh sẽ gọi em."
"Được."
Phó Quân Hoàng cúi người, hôn xuống trán cô, sau đó An Nhiên hôn trả lại, Phó Quân Hoàng mới thoải mái xoay người đến phòng sách của ông nội.
An Nhiên nằm trên giường, nhìn trần nhà có chút ngẩn ra.
Cũng không biết từ lúc nào cô như đi vào chốn nào ở cõi thần tiên, bên trong căn phòng vang lên một giọng khàn khàn, bên trong chất chứa quá nhiều phiền muộn, quá nhiều nhung nhớ và quá nhiều..............
Hận!
"Gia, người biến mất từ mười bốn năm trước, người cũng không nói cho tôi biết người còn sống. Tốt lắm!!! Người phải DỤ DỖ tôi thế nào!!!!"
An Nhiên đột nhiên giật mình, lập tức lật người từ trên giường đứng lên, nhìn bóng người đột nhiên xuất hiện trước giường mình, kinh ngạc nói: "Cậu vào bằng cách nào?"
/997
|