Editor: Hành Hoa
Beta-er: Norah
Phó Quân Nghị lập tức đen mặt lại: “Chị dâu? Cô lại dám xưng là chị dâu tôi?”
“Chẳng lẽ không đúng?” Trong nháy mắt đồng tử đen nhánh dừng ở trên người Phó Quân Nghị, Phó Quân Nghị lập tức xìu xuống.
Sao anh có thể quên mất anh trai vẫn đang ở đây chứ?
“Này, tôi nói này Phó Quân Nghị, cậu nói lời đó lại không đúng nha, cái gì gọi là dám tự xưng là chị dâu cậu? Chẳng lẽ cậu còn muốn người khác tới đây giành người với tôi sao?”
Lần này Phó Quân Nghị hoàn toàn ngay cả có khổ cũng không nói được, anh hoàn toàn trở thành mồm miệng hèn nhát: “Không phải vậy, ý của tôi muốn nói là: cô xem cô nhỏ hơn tôi nhiều như vậy, còn để tôi gọi là chị dâu, này…”
“Vợ của anh, chị dâu cậu.” Phó Quân Hoàng ném ra sáu từ, lột một quả cam đút vào miệng An Nhiên.
Trong lòng Phó Quân Nghị tức giận đến giậm chân, nhưng lúc anh còn chưa kịp nhảy dựng lên, Phó Quân Hoàng đã nói một câu khác làm cho anh hoàn toàn chết trận.
“Mấy ngày nữa đưa cô gái kia về.” Anh cũng muốn nhìn xem kiểu con gái em trai mình thích là gì, thuận tiện điều tra kỹ thân phận, hoàn cảnh của người nọ.
“Anh à, anh là anh ruột em, em vừa mới bắt đầu với cô ấy không bao lâu mà, anh…..” Có cần dáng vẻ như thế không, đến lúc đó sẽ dọa con gái người ta sợ đấy.
“Ôi chao? Thật sự có bạn gái nhỏ rồi hả?” Từ Tĩnh Ngưng mới vừa bưng hoa quả và các món nguội đến, vừa vặn nghe thấy thế, lập tức hưng phấn: “Mau, mau, bây giờ con gọi điện thoại chúc Tết người ta đi, mẹ nghe xem giọng nói cô bé kia thế nào.”
Lúc này trong lòng Phó Quân Nghị đã hoàn toàn có ý định tìm chết, mẹ ơi rốt cuộc là anh gặp phải cái gì đây.
“Nếu người nhà con bé đồng ý thì cũng có thể đưa tới đây mừng lễ năm mới, người nhà họ Phó chúng ta vẫn luôn rất hiếu khách.” Ông cụ Phó ăn cam, lên tiếng nói chậm rãi.
Người nhà họ Phó vẫn luôn rất hiếu khách? Phó Quân Nghị nghe lời này, chân mày không khỏi hung hăng chuyển động.
Mấy ngày nay là ai trực tiếp dùng gậy đánh người đuổi đi? Mấy ngày nay là ai nhìn cũng chưa nhìn người đến tặng quà đã đuổi người ta ra khỏi nhà hả? Mấy ngày nay là ai sau khi người ta đi khỏi liền phát bực tức, mắng đám người kia một trận? Cái này gọi là hiếu khách? Hiếu khách?!
“Nếu như cô bé kia hợp mắt hợp duyên, các con liền định ngày tháng luôn đi.” Phó Văn Thắng cảm thấy chuyện như thế là vẫn có thể được.
Năm đó ông và Từ Tĩnh Ngưng mới gặp một lần liền định ra tất cả mọi chuyện, nào có lằng nhằng giống như bây giờ, không chừng đến lúc đó lại vạch ra mấy vạch.
“Con nói, mấy người còn có cho con tự do hay không, còn không cho con cơ hội giải thích.” Lúc này Phó Quân Nghị chỉ thiếu chút nữa là hỏng mất.
Nhưng đầu sỏ gây chuyện nào đó bây giờ vẫn đang vui thích được Phó Quân Hoàng thong thả săn sóc, khóe môi vẫn luôn nở một nụ cười đẹp mắt.
Phó Quân Nhã cũng vẫn luôn cười, số lần cô gặp mặt Phó Quân Nghị không nhiều lắm, nhưng đối với anh họ này cô vẫn rất thích, ít nhất thoạt nhìn chung sống thoải mái hơn anh Quân Hoàng nhiều.
Hơn nữa anh còn chơi đùa vui như vậy, dáng vẻ xù lông thật biết điều.
“Em cũng rất tò mò, rốt cuộc anh Nghị thích cô gái có hình dáng thế nào.” Phó Quân Nhã không chút khách khí nhả một câu như vậy.
Phó Quân Nghị trực tiếp ôm gối không ngẩng đầu lên: “Mọi người tha cho con đi, chờ con cảm thấy đến lúc thích hợp, con sẽ đưa người về, chẳng qua là đến lúc đó mọi người đừng dọa cho người ta sợ chạy mất.”
An Nhiên khoát tay: “Yên tâm đi, người ta có thể nhịn cậu như vậy, cô ấy đương nhiên là không có gì sợ hãi với chúng ta.”
“Phó An Nhiên!”
“Là chị dâu.” Phó Quân Hoàng trừng anh.
Phó Quân Hoàng lập tức liền xìu xuống, hồ ly đáng xấu hổ, hồ ly hèn hạ, chẳng phải là ỷ lại có anh trai che chở cho cô ư, đợi đến lúc cô ra ngoài một mình đấu với anh xem, đến lúc đó cô có ngon thì đứng lại đi, cô đừng có mà để anh trai che chở cô đi!
Tất cả biểu cảm của Phó Quân Nghị liền hiện lên trên mặt, An Nhiên dễ dàng nhìn ra anh ta đang suy nghĩ cái gì, đây không chỉ có An Nhiên nhận ra, dường như tất cả mọi người đều nhìn ra, thậm chí ngay cả Phó Quân Nhã cũng nhìn ra, Phó Quân Nhã che miệng cười trộm, anh Nghị này thật đúng là rất thú vị.
Người một nhà ngồi quây quần một chỗ không lâu liền bắt đầu bận việc bắt đầu chuẩn bị cơm trưa tất niên.
Mặc dù bình thường Từ Tĩnh Ngưng bề bộn nhiều việc nhưng về phương diện nấu ăn, khẳng định là bà rất giỏi.
Nhà họ Phó vẫn luôn tự mình làm cơm tất niên, chưa bao giờ mời đầu bếp đặc biệt về làm cơm cho mình, xuống bếp vẫn luôn là Từ Tĩnh Ngưng, còn có một đám già trẻ nhà họ Phó, theo lời nói của ông cụ Phó thì lúc này mới có thể cảm nhận được đầy đủ hương vị của năm mới.
Bây giờ hương vị của năm mới càng ngày càng nhạt, cho dù bên ngoài thế nào thì nhà họ Phó của ông năm mới vẫn không hề phai nhạt.
Đối với chuyện sáng sớm An Nhiên đã trêu chọc Phó Quân Nghị, anh vẫn luôn canh cánh trong lòng, ghi hận trong lòng, vẫn muốn tìm chuyện khiến cô ngột ngạt, nhưng mà là làm gì thì anh suy nghĩ mãi cũng chưa nghĩ ra.
“Có phải muốn tóm được nhược điểm của tôi không? Dễ thôi mà, có cần tôi nói cho cậu biết không?” An Nhiên vẫn đang dọn đồ ăn cười híp mắt nhìn Phó Quân Nghị.
Trực giác nói cho Phó Quân Nghị biết không thể tin tưởng lời cô nói, không cần trả lời, nếu không anh sẽ hối hận, nhưng mà đầu não đã không khống chế được cái miệng, anh lập tức đáp:
“Cần, cô mau nói cho tôi biết!”
Lời này vừa nói xong, Phó Quân Nghị hận không tự cho bản thân một cái tát, khi nào thì anh mới có thể không mắc bẫy cô lần nữa đây?
“Tôi chỉ có một nhược điểm.”
“Là gì?” Đôi mắt Phó Quân Nghị vẫn sáng lấp lánh như cũ nhìn An Nhiên, dù gì đã không còn mặt mũi rồi, biết nhược điểm của cô mới là quan trọng nhất.
Từ Tĩnh Ngưng và Đào Ngữ Song ở trong phòng bếp nấu ăn nhìn nhau cười một tiếng, mọi người ở đây đều có thể nhìn ra mà thằng nhóc đó vẫn bị con bé chọc, lại còn có thể chuyên chú như vậy, cũng không biết có phải đầu óc nó bị cửa kẹp rồi hay không.
An Nhiên cười cười, đưa ngón tay chỉ Phó Quân Hoàng ở bên cạnh Từ Tĩnh Ngưng đang thành thạo xử lý con vịt.
Phó Quân Nghị không hiểu: “Cô chỉ vào anh tôi làm gì? Tôi nói cho cô biết nha hồ ly, cô làm như vậy là không được, cô không thể luôn lấy anh tôi ra đàn áp tôi, có giỏi cô tự mình đấu đi”
“Ồ?” An Nhiên nhướng mày: “Một mình cậu đánh thắng được tôi à?”
Phó Quân Nghị không khỏi nghĩ đến khoảng thời gian năm đó anh và An Nhiên cùng học tập võ thuật, anh bị An Nhiên nhỏ hơn mình bốn tuổi đánh cho hoa rơi nước chảy, không chừa mảnh giáp, mới đầu anh còn tưởng đó chỉ là ngẫu nhiên, nhưng sự thật chứng minh, mỗi ngày từ đó về sau, anh chưa bao giờ đánh thắng cô.
Chuyện này đối với anh mà nói chính là một loại sỉ nhục!
“...... Cái đó, đó chẳng qua là chuyện hồi bé, bây giờ tôi đã rất lợi hại!” Đúng, bây giờ anh đã rất lợi hại, nhưng anh nghe nói từ khi cô lên cấp 3 trở đi chưa bao giờ tập luyện võ thuật, nhưng anh đông hè đều luyện, chưa từng gián đoạn.
Anh cũng không tin, như thế còn không đánh lại cô?
“Cậu không phải là đối thủ của bảo bối.” Giọng nói Phó Quân Hoàng đột nhiên trầm thấp vang lên.
Phó Quân Nghị liền sửng sốt, An Nhiên bật cười.
“Thật ra thì cậu muốn đánh bại tôi còn có một cách nha.” An Nhiên cười.
“Hồ ly chết tiệt! Cô không được cười, cười rất khó coi!” Bây giờ Phó Quân Nghị tin tưởng, anh vốn còn nghĩ muốn có thể lật bài một ván, nhưng một câu nói kia của anh trai đã hoàn toàn đưa anh vào địa ngục.
Mặc dù anh trai vẫn luôn rất che chở hồ ly nhưng anh chưa bao giờ nói láo, anh ấy nói anh đánh không lại, đương nhiên là anh đánh không lại An Nhiên. Chỉ là vì sao vậy, anh không tin trên thế giới này thật sự có loại thiên tài thế này.
Anh nhớ năm đó ban đầu thầy dạy võ thuật cho bọn họ chỉ vào An Nhiên nói cô là thiên tài tập võ, khi đó anh rất hâm mộ và ghen tị.
“Sao nào, chỉ cần cậu nắm được nhược điểm của tôi trong tay, tôi chắc chắn sẽ tự động buông tha, trực tiếp nhận thua.” An Nhiên nhún nhún vai, sau đó tiếp tục khuấy cái thìa trong tay mình.
“Cô vẫn chưa nói cho tôi nhược điểm của cô là WHAT?? Sao tôi có thể nắm trong tay?” Phó Quân Nghị hừ lạnh.
“Anh Nghị quá ngốc rồi đó, sao anh có thể sống lớn được bằng này vậy?” Phó Quân Nhã ở bên cạnh thật sự không nghe nổi nữa, An Nhiên đã nói rõ như vậy, sao anh còn không nghe rõ đây?
Phó Quân Nghị trợn mắt, một Phó An Nhiên cũng đã đủ khiến anh sốt ruột rồi, không ngờ bây giờ còn mọc ra một Phó Quân Nhã, Phó Quân Nghị anh thì sao, anh giống như đồ đần ở đâu!
“Phó Quân Nhã! Em mau nói rõ cho anh!”
“An Nhiên cũng đã chỉ cho anh, cô ấy đã nói cho anh biết nhược điểm là anh Quân Hoàng, sao anh vẫn đần như thế hỏi nhược điểm của người ta là gì hả?” Cô thật sự lo lắng thay cho bạn gái của anh Nghị, anh Nghị đần như thế, sau này chị gái kia sẽ rất khổ cực.
Thấy Phó Quân Nhã nhìn mình với ánh mắt như thế, Phó Quân Nghị cũng lười xù lông, nhưng mà cái gì gọi là nhược điểm của cô ta chính là anh Quân Hoàng?
“Hồ ly đáng chết! Anh ấy là nhược điểm của cô? Đấy rõ ràng là bùa hộ mệnh của cô có được không hả!” Nếu không phải vì có anh trai nhìn, anh đã sớm đánh nhau với cô, nào còn ở đây nói chuyện với cô?
Phó An Nhiên cười: “Không quan trọng, chỉ cần cậu điều khiển được anh ấy trong tay, tôi liền thua nha.”
Lúc này Phó Quân Nghị thực sự muốn chửi tục, nhưng dưới con mắt của mọi người, nếu anh mắng An Nhiên, tất nhiên sẽ bị mọi người công kích, anh là đàn ông, anh có thể im hơi lặng tiếng!
“Ông nội Phó, chúc mừng năm mới!” Trong phòng khách lập tức truyền đến một tiếng hô lớn, mềm mại, rất êm tai.
Ông cụ Phó đặt tờ báo trong tay xuống, Dieen dann leee quuuyy donnnn thấy Tô Nặc theo quản gia vào, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn tràn ngập ý cười.
“Ôi chao, nhóc con Nặc của ông đến.”
Tô Nặc nhào vào trong ngực ông cụ Phó, ôm ôm ông, sau đó híp mắt cười nói: “Ông nội Phó, ngày mai nhớ lì xì cho con nha, chú nhỏ bảo hôm nay không cho được, ngày mai mới có thể cho, ông không được quên đó.”
Ông cụ Phó ha ha cười lên tiếng: “Được được, đến lúc đó bao lì xì của ai ít cũng không cho nhóc Nặc bao lì xì ít.”
Tô Nặc lấy được đáp án này, lập tức liền thỏa mãn, sau đó lên tiếng chào Phó Văn Thắng và Phó Văn An, lần đầu tiên cô gặp Phó Văn An, lúc cô gọi ông còn hơi sửng sốt, nhưng không có chú nhỏ, cô chính là trời sinh khéo léo hiểu chuyện.
Nhưng mà quay một vòng xong, cô không thấy An Nhiên, lúc này mới lôi kéo tay ông cụ Phó, tò mò hỏi:
“Tiểu Nhiên đâu ạ? Tiểu Nhiên đang ở đâu ạ?”
“Ở trong phòng bếp đấy.”
Ông cụ Phó vừa dứt lời, cô nhóc con liền chạy ra ngoài, cô vừa chạy vừa gọi:
“Tiểu Nhiên Tiểu Nhiên, mình tới nè, có mong mình hay không nha? Mình và chú nhỏ tới mừng năm mới nè.”
Từ Tĩnh Ngưng biết Tô Nặc và Tô Kình Thiên muốn qua mừng năm mới, bà quay đầu lại nhìn Tô Nặc mặc cả người sắc đỏ, cười nói: “Ôi chao, nhóc Nặc nhà chúng ta đến rồi.”
“Chúc mừng năm mới dì xinh đẹp.” Tô Nặc ngọt như mật chúc Tết Từ Tĩnh Ngưng, sau đó đàng hoàng ngồi xổm bên cạnh An Nhiên, đôi tay còn lay đùi An Nhiên: “Tiểu Nhiên Tiểu Nhiên, cậu vẫn chưa nói chuyện với mình đâu, mình rất nhớ cậu đấy…., nhưng chú nhỏ không cho mình nhớ cậu, ôi chao, cậu nói, chú nhỏ rất hư có phải hay không?”
“Mau tránh ra chút đi, trên tay mình toàn là đất, một lát làm bẩn hết quần áo của cậu.” Trên khóe môi An Nhiên cười, Nặc Nặc vẫn luôn tràn đầy sức sống như vậy.
“Mình cũng muốn nhặt rau, mình cũng muốn làm mà.”
“Trước hết thay quần áo.” Tô Kình Thiên không biết đã xuất hiện sau lưng Tô Nặc từ lúc nào, trong tay anh cầm một áo khoác mỏng, chân mày khẽ nhướng lên.
Lúc này Tô Nặc hoàn toàn không có ý định nói lý với Tô Kình Thiên, cô nhìn An Nhiên nhặt rau, cô cũng muốn giúp Tiểu Nhiên, cô cứ nhìn An Nhiên như vậy, đưa tay, để cho Tô Kình Thiên thay quần áo cho mình.
Từ Tĩnh Ngưng nhìn một lúc liền cười, Tô Kình Thiên này thật giống Phó Quân Hoàng, vẫn luôn đối tốt với người của mình như thế, bà cũng từng nghe nói về chuyện của Tiểu Tô, cũng là một đứa nhỏ đáng thương, nhưng thật may là bây giờ đã tốt.
Tô Kình Thiên thay đồ cho Tô Nặc xong mới vén tay áo mình lên, dienffdan liequdon đến bên cạnh Phó Quân Hoàng, bắt đầu bận rộn giúp đỡ.
“Tiểu Nhiên, mình nói cho cậu nghe, một lát nữa, nếu cậu thấy chú nhỏ trừng cậu, cậu liền quất chú ấy!” Tô Nặc vừa nhặt rau, vừa nhỏ giọng nói gì đó với An Nhiên: “Mình nói cho cậu biết, sáng sớm hôm nay lúc ở trong xe, chú nhỏ còn không cho mình chơi với cậu, cậu nói xem sao chú nhỏ càng ngày càng xấu rồi hả?”
An Nhiên liếc Tô Kình Thiên một cái, nụ cười châm biếm trong đáy mắt càng ngày càng rõ ràng: “Bởi vì chú nhỏ của cậu sợ cậu bị mình cướp mất nha.”
“Nhưng mình không phải là cậu nha. Mình vẫn luôn là của chú nhỏ mà.” Gương mặt Tô Nặc ngốc nghếch: “Ừ, chú nhỏ cũng nói, chú ấy là của một mình mình.”
Thấy dáng vẻ cô nhóc con hạnh phúc, đáy lòng An Nhiên mềm mại: “Bởi vì chú nhỏ của cậu ăn dấm chua của mình.”
Gương mặt Tô Nặc khiếp sợ: “Nhưng Tiểu Nhiên cậu là nữ mà, Tiểu Nhiên là bạn thân tốt nhất của mình mà.”
“Cô bé ngốc.” An Nhiên cười: “Không có chuyện gì, nếu hôm nay chú nhỏ của cậu trừng mình, cậu liền ôm mình.” Cho anh ta tức chết nha.
Lúc An Nhiên nói lời này, giọng cô hơi lớn, hiển nhiên là cô cố ý để Tô Kình Thiên nghe thấy.
Quả nhiên sau khi Tô Kình Thiên nghe được, tay thái cà hơi ngừng, tầm mắt không chút khách khí bắn lên người Phó Quân Hoàng: “Nhìn xem bảo bối cậu dạy dỗ thật tốt!”
“Ừ, rất tốt.” Vẻ mặt Phó Quân Hoàng không đổi, chẳng qua là ánh mắt kia dịu dàng khiến Tô Kình Thiên muốn dùng dao thái trực tiếp chém anh.
Phó Quân Nghị liền không hiểu, sao hai người này thích người khẩu vị kỳ quái như vậy nhỉ.
Anh trai thích hồ ly đáng chết còn chưa tính, anh Tô này sao lại cứ như vậy thích Tô Nặc đây? Được rồi, Tô Nặc chính là một cô nhóc tốt, đương nhiên đó là khi không có An Nhiên bên cạnh cô, hoàn toàn cô chính là một cô gái xinh đẹp đáng yêu, cô chỉ ngồi một chỗ là có thể khiến mọi người wow wow kinh ngạc, nhưng mà chỉ cần hồ ly chết tiệt kia xuất hiện bên cạnh cô, trong nháy mắt cô nữ sinh nhỏ đáng yêu này biến thành một với An Nhiên.
Thực sự không hiểu sao anh Tô có thể chịu được bảo bối của mình trở thành bạn thân của hồ ly chết tiệt kia!
Anh thấy, cho dù hồ ly đáng chết bán Tô Nặc đi, cô còn có thể giúp cô ta đếm tiền, còn có thể nói: Tiểu Nhiên cậu thật lợi hại.
Suy nghĩ đến tình huống như thế, đơn giản chính là… không đành lòng nhìn thẳng!
Bên trong thư phòng.
Vẻ mặt Phó Văn Thắng có chút không tốt, Die nd an l e qu ydo nn thậm chí thoạt nhìn có chút nghiêm trọng.
“Có chuyện thì nói, con không có chuyện gì thì bày ra cái vẻ mặt này làm gì?” Ông cụ Phó hừ lạnh.
Sau bữa cơm trưa, Phó Văn Thắng nhận được điện thoại, vẻ mặt liền như thế, cũng chưa từng giãn ra.
Chờ mọi người đều vội cơm tất niên rồi, Phó Văn Thắng mới gọi ông cụ Phó và Phó Văn An đến phòng sách.
“Anh, cuộc điện thoại kia có chuyện gì sao?” Phó Văn An hỏi.
“Ba, ba thấy trường học thợ săn như thế nào?” Phó Văn Thắng trầm giọng hỏi.
“Cái nơi Venezuela đó?” Ông cụ Phó hỏi, nếu như chẳng qua chỉ là một loại trường học, Phó Văn Thắng cũng sẽ không có vẻ mặt này.
Phó Văn Thắng gật đầu: “Là chỗ Venezuela kia.”
“Có nhiệm vụ?” Giọng nói Phó Văn An vẫn ôn hoà như cũ, chỉ là vẻ mặt cũng nhìn không tốt.
Trường học thợ săn ở Venezuela, trại huấn luyện bộ đội đặc chủng cao cấp nhất, huấn luyện tàn khốc nhất, không nơi nào thấy được hi vọng, chỉ là tuyệt vọng và đen tối đến vô tận.
Có bao nhiêu bộ đội đặc chủng cao cấp đã chết ở đó, lại có bao nhiêu người muốn trở thành thủ lĩnh hoàn toàn khẳng định ý chí của mình?
Phó Văn Thắng hít một hơi thật sâu: “Phải. Cấp trên yêu cầu Quân Hoàng dẫn đội, bảy người bộ đội đặc chủng đi trước học tập.”
“Đây là vinh dự của nhà họ Phó chúng ta!” Ông cụ Phó trực tiếp nói: “Này có cái gì mà than thở? Sao nào, không tin con trai mình? Con không biết năng lực của thằng nhóc thúi đó sao? Trên thế giới này có mấy ai có thể là đối thủ của nó? Từ bao giờ mà con không có lòng tin vào con trai mình như vậy?”
Phó Văn Thắng cười khổ, nếu như chỉ có một người Quân Hoàng, ông ngược lại sẽ không lo lắng như thế, vấn đề là, đầu bên kia điện thoại chỉ tên, cần phải mang một người nữa đi.
Sắc mặt Phó Văn An hơi đổi: “Có phải là không đơn giản như trong tưởng tượng của chúng ta? Chuyện gì xảy ra?”
“Bên trong danh sách cấp trên kia phân có tên An Nhiên.”
Ông cụ Phó chợt đứng dậy khỏi chỗ ngồi, ‘Phía sau ghi chú chính là Đội phó đại đội đặc chủng U Linh Phó An Nhiên. Sẽ không sai, là con bé.”
Đội phó đại đội đặc chủng U Linh?
Ông cụ Phó sửng sốt, sao ông chưa nghe nói bao giờ?
“Hoa Hạ chưa từng có cô gái nào tham gia huấn luyện trường học thợ săn. Mặc dù con bé An Nhiên mạnh hơn so với người thường, nhưng mà đây là trường học thợ săn đấy! Nhất định Quân Hoàng sẽ không đồng ý!”
Ông cụ Phó chợt nắm chặt cây gậy trong tay, có người nhằm vào nhà họ Phó của ông! Có người muốn mượn chuyện này làm cho hai đứa nhỏ chết ở bên ngoài!
Thật là thủ đoạn! Nhưng Phó Chiến ông cũng không phải là người dễ dàng bị hạ gục như vậy!
Muốn chơi đúng không, được, rất tốt!
“Ba, bên trên không thông báo chuyện này cho người sao?” Phó Văn An hơi nghi ngờ, nếu như đây là quyết định của phía trên, không thể nào không thông báo trước với ông cụ một tiếng.
Sắc mặt ông cụ Phó rất khó coi: “Bọn họ muốn chơi đùa, chúng ta sẽ thật chu đáo chơi đùa với bọn họ!” Muốn làm cho con cháu nhà họ Phó trở thành vật hy sinh? Không có cửa đâu!
Beta-er: Norah
Phó Quân Nghị lập tức đen mặt lại: “Chị dâu? Cô lại dám xưng là chị dâu tôi?”
“Chẳng lẽ không đúng?” Trong nháy mắt đồng tử đen nhánh dừng ở trên người Phó Quân Nghị, Phó Quân Nghị lập tức xìu xuống.
Sao anh có thể quên mất anh trai vẫn đang ở đây chứ?
“Này, tôi nói này Phó Quân Nghị, cậu nói lời đó lại không đúng nha, cái gì gọi là dám tự xưng là chị dâu cậu? Chẳng lẽ cậu còn muốn người khác tới đây giành người với tôi sao?”
Lần này Phó Quân Nghị hoàn toàn ngay cả có khổ cũng không nói được, anh hoàn toàn trở thành mồm miệng hèn nhát: “Không phải vậy, ý của tôi muốn nói là: cô xem cô nhỏ hơn tôi nhiều như vậy, còn để tôi gọi là chị dâu, này…”
“Vợ của anh, chị dâu cậu.” Phó Quân Hoàng ném ra sáu từ, lột một quả cam đút vào miệng An Nhiên.
Trong lòng Phó Quân Nghị tức giận đến giậm chân, nhưng lúc anh còn chưa kịp nhảy dựng lên, Phó Quân Hoàng đã nói một câu khác làm cho anh hoàn toàn chết trận.
“Mấy ngày nữa đưa cô gái kia về.” Anh cũng muốn nhìn xem kiểu con gái em trai mình thích là gì, thuận tiện điều tra kỹ thân phận, hoàn cảnh của người nọ.
“Anh à, anh là anh ruột em, em vừa mới bắt đầu với cô ấy không bao lâu mà, anh…..” Có cần dáng vẻ như thế không, đến lúc đó sẽ dọa con gái người ta sợ đấy.
“Ôi chao? Thật sự có bạn gái nhỏ rồi hả?” Từ Tĩnh Ngưng mới vừa bưng hoa quả và các món nguội đến, vừa vặn nghe thấy thế, lập tức hưng phấn: “Mau, mau, bây giờ con gọi điện thoại chúc Tết người ta đi, mẹ nghe xem giọng nói cô bé kia thế nào.”
Lúc này trong lòng Phó Quân Nghị đã hoàn toàn có ý định tìm chết, mẹ ơi rốt cuộc là anh gặp phải cái gì đây.
“Nếu người nhà con bé đồng ý thì cũng có thể đưa tới đây mừng lễ năm mới, người nhà họ Phó chúng ta vẫn luôn rất hiếu khách.” Ông cụ Phó ăn cam, lên tiếng nói chậm rãi.
Người nhà họ Phó vẫn luôn rất hiếu khách? Phó Quân Nghị nghe lời này, chân mày không khỏi hung hăng chuyển động.
Mấy ngày nay là ai trực tiếp dùng gậy đánh người đuổi đi? Mấy ngày nay là ai nhìn cũng chưa nhìn người đến tặng quà đã đuổi người ta ra khỏi nhà hả? Mấy ngày nay là ai sau khi người ta đi khỏi liền phát bực tức, mắng đám người kia một trận? Cái này gọi là hiếu khách? Hiếu khách?!
“Nếu như cô bé kia hợp mắt hợp duyên, các con liền định ngày tháng luôn đi.” Phó Văn Thắng cảm thấy chuyện như thế là vẫn có thể được.
Năm đó ông và Từ Tĩnh Ngưng mới gặp một lần liền định ra tất cả mọi chuyện, nào có lằng nhằng giống như bây giờ, không chừng đến lúc đó lại vạch ra mấy vạch.
“Con nói, mấy người còn có cho con tự do hay không, còn không cho con cơ hội giải thích.” Lúc này Phó Quân Nghị chỉ thiếu chút nữa là hỏng mất.
Nhưng đầu sỏ gây chuyện nào đó bây giờ vẫn đang vui thích được Phó Quân Hoàng thong thả săn sóc, khóe môi vẫn luôn nở một nụ cười đẹp mắt.
Phó Quân Nhã cũng vẫn luôn cười, số lần cô gặp mặt Phó Quân Nghị không nhiều lắm, nhưng đối với anh họ này cô vẫn rất thích, ít nhất thoạt nhìn chung sống thoải mái hơn anh Quân Hoàng nhiều.
Hơn nữa anh còn chơi đùa vui như vậy, dáng vẻ xù lông thật biết điều.
“Em cũng rất tò mò, rốt cuộc anh Nghị thích cô gái có hình dáng thế nào.” Phó Quân Nhã không chút khách khí nhả một câu như vậy.
Phó Quân Nghị trực tiếp ôm gối không ngẩng đầu lên: “Mọi người tha cho con đi, chờ con cảm thấy đến lúc thích hợp, con sẽ đưa người về, chẳng qua là đến lúc đó mọi người đừng dọa cho người ta sợ chạy mất.”
An Nhiên khoát tay: “Yên tâm đi, người ta có thể nhịn cậu như vậy, cô ấy đương nhiên là không có gì sợ hãi với chúng ta.”
“Phó An Nhiên!”
“Là chị dâu.” Phó Quân Hoàng trừng anh.
Phó Quân Hoàng lập tức liền xìu xuống, hồ ly đáng xấu hổ, hồ ly hèn hạ, chẳng phải là ỷ lại có anh trai che chở cho cô ư, đợi đến lúc cô ra ngoài một mình đấu với anh xem, đến lúc đó cô có ngon thì đứng lại đi, cô đừng có mà để anh trai che chở cô đi!
Tất cả biểu cảm của Phó Quân Nghị liền hiện lên trên mặt, An Nhiên dễ dàng nhìn ra anh ta đang suy nghĩ cái gì, đây không chỉ có An Nhiên nhận ra, dường như tất cả mọi người đều nhìn ra, thậm chí ngay cả Phó Quân Nhã cũng nhìn ra, Phó Quân Nhã che miệng cười trộm, anh Nghị này thật đúng là rất thú vị.
Người một nhà ngồi quây quần một chỗ không lâu liền bắt đầu bận việc bắt đầu chuẩn bị cơm trưa tất niên.
Mặc dù bình thường Từ Tĩnh Ngưng bề bộn nhiều việc nhưng về phương diện nấu ăn, khẳng định là bà rất giỏi.
Nhà họ Phó vẫn luôn tự mình làm cơm tất niên, chưa bao giờ mời đầu bếp đặc biệt về làm cơm cho mình, xuống bếp vẫn luôn là Từ Tĩnh Ngưng, còn có một đám già trẻ nhà họ Phó, theo lời nói của ông cụ Phó thì lúc này mới có thể cảm nhận được đầy đủ hương vị của năm mới.
Bây giờ hương vị của năm mới càng ngày càng nhạt, cho dù bên ngoài thế nào thì nhà họ Phó của ông năm mới vẫn không hề phai nhạt.
Đối với chuyện sáng sớm An Nhiên đã trêu chọc Phó Quân Nghị, anh vẫn luôn canh cánh trong lòng, ghi hận trong lòng, vẫn muốn tìm chuyện khiến cô ngột ngạt, nhưng mà là làm gì thì anh suy nghĩ mãi cũng chưa nghĩ ra.
“Có phải muốn tóm được nhược điểm của tôi không? Dễ thôi mà, có cần tôi nói cho cậu biết không?” An Nhiên vẫn đang dọn đồ ăn cười híp mắt nhìn Phó Quân Nghị.
Trực giác nói cho Phó Quân Nghị biết không thể tin tưởng lời cô nói, không cần trả lời, nếu không anh sẽ hối hận, nhưng mà đầu não đã không khống chế được cái miệng, anh lập tức đáp:
“Cần, cô mau nói cho tôi biết!”
Lời này vừa nói xong, Phó Quân Nghị hận không tự cho bản thân một cái tát, khi nào thì anh mới có thể không mắc bẫy cô lần nữa đây?
“Tôi chỉ có một nhược điểm.”
“Là gì?” Đôi mắt Phó Quân Nghị vẫn sáng lấp lánh như cũ nhìn An Nhiên, dù gì đã không còn mặt mũi rồi, biết nhược điểm của cô mới là quan trọng nhất.
Từ Tĩnh Ngưng và Đào Ngữ Song ở trong phòng bếp nấu ăn nhìn nhau cười một tiếng, mọi người ở đây đều có thể nhìn ra mà thằng nhóc đó vẫn bị con bé chọc, lại còn có thể chuyên chú như vậy, cũng không biết có phải đầu óc nó bị cửa kẹp rồi hay không.
An Nhiên cười cười, đưa ngón tay chỉ Phó Quân Hoàng ở bên cạnh Từ Tĩnh Ngưng đang thành thạo xử lý con vịt.
Phó Quân Nghị không hiểu: “Cô chỉ vào anh tôi làm gì? Tôi nói cho cô biết nha hồ ly, cô làm như vậy là không được, cô không thể luôn lấy anh tôi ra đàn áp tôi, có giỏi cô tự mình đấu đi”
“Ồ?” An Nhiên nhướng mày: “Một mình cậu đánh thắng được tôi à?”
Phó Quân Nghị không khỏi nghĩ đến khoảng thời gian năm đó anh và An Nhiên cùng học tập võ thuật, anh bị An Nhiên nhỏ hơn mình bốn tuổi đánh cho hoa rơi nước chảy, không chừa mảnh giáp, mới đầu anh còn tưởng đó chỉ là ngẫu nhiên, nhưng sự thật chứng minh, mỗi ngày từ đó về sau, anh chưa bao giờ đánh thắng cô.
Chuyện này đối với anh mà nói chính là một loại sỉ nhục!
“...... Cái đó, đó chẳng qua là chuyện hồi bé, bây giờ tôi đã rất lợi hại!” Đúng, bây giờ anh đã rất lợi hại, nhưng anh nghe nói từ khi cô lên cấp 3 trở đi chưa bao giờ tập luyện võ thuật, nhưng anh đông hè đều luyện, chưa từng gián đoạn.
Anh cũng không tin, như thế còn không đánh lại cô?
“Cậu không phải là đối thủ của bảo bối.” Giọng nói Phó Quân Hoàng đột nhiên trầm thấp vang lên.
Phó Quân Nghị liền sửng sốt, An Nhiên bật cười.
“Thật ra thì cậu muốn đánh bại tôi còn có một cách nha.” An Nhiên cười.
“Hồ ly chết tiệt! Cô không được cười, cười rất khó coi!” Bây giờ Phó Quân Nghị tin tưởng, anh vốn còn nghĩ muốn có thể lật bài một ván, nhưng một câu nói kia của anh trai đã hoàn toàn đưa anh vào địa ngục.
Mặc dù anh trai vẫn luôn rất che chở hồ ly nhưng anh chưa bao giờ nói láo, anh ấy nói anh đánh không lại, đương nhiên là anh đánh không lại An Nhiên. Chỉ là vì sao vậy, anh không tin trên thế giới này thật sự có loại thiên tài thế này.
Anh nhớ năm đó ban đầu thầy dạy võ thuật cho bọn họ chỉ vào An Nhiên nói cô là thiên tài tập võ, khi đó anh rất hâm mộ và ghen tị.
“Sao nào, chỉ cần cậu nắm được nhược điểm của tôi trong tay, tôi chắc chắn sẽ tự động buông tha, trực tiếp nhận thua.” An Nhiên nhún nhún vai, sau đó tiếp tục khuấy cái thìa trong tay mình.
“Cô vẫn chưa nói cho tôi nhược điểm của cô là WHAT?? Sao tôi có thể nắm trong tay?” Phó Quân Nghị hừ lạnh.
“Anh Nghị quá ngốc rồi đó, sao anh có thể sống lớn được bằng này vậy?” Phó Quân Nhã ở bên cạnh thật sự không nghe nổi nữa, An Nhiên đã nói rõ như vậy, sao anh còn không nghe rõ đây?
Phó Quân Nghị trợn mắt, một Phó An Nhiên cũng đã đủ khiến anh sốt ruột rồi, không ngờ bây giờ còn mọc ra một Phó Quân Nhã, Phó Quân Nghị anh thì sao, anh giống như đồ đần ở đâu!
“Phó Quân Nhã! Em mau nói rõ cho anh!”
“An Nhiên cũng đã chỉ cho anh, cô ấy đã nói cho anh biết nhược điểm là anh Quân Hoàng, sao anh vẫn đần như thế hỏi nhược điểm của người ta là gì hả?” Cô thật sự lo lắng thay cho bạn gái của anh Nghị, anh Nghị đần như thế, sau này chị gái kia sẽ rất khổ cực.
Thấy Phó Quân Nhã nhìn mình với ánh mắt như thế, Phó Quân Nghị cũng lười xù lông, nhưng mà cái gì gọi là nhược điểm của cô ta chính là anh Quân Hoàng?
“Hồ ly đáng chết! Anh ấy là nhược điểm của cô? Đấy rõ ràng là bùa hộ mệnh của cô có được không hả!” Nếu không phải vì có anh trai nhìn, anh đã sớm đánh nhau với cô, nào còn ở đây nói chuyện với cô?
Phó An Nhiên cười: “Không quan trọng, chỉ cần cậu điều khiển được anh ấy trong tay, tôi liền thua nha.”
Lúc này Phó Quân Nghị thực sự muốn chửi tục, nhưng dưới con mắt của mọi người, nếu anh mắng An Nhiên, tất nhiên sẽ bị mọi người công kích, anh là đàn ông, anh có thể im hơi lặng tiếng!
“Ông nội Phó, chúc mừng năm mới!” Trong phòng khách lập tức truyền đến một tiếng hô lớn, mềm mại, rất êm tai.
Ông cụ Phó đặt tờ báo trong tay xuống, Dieen dann leee quuuyy donnnn thấy Tô Nặc theo quản gia vào, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn tràn ngập ý cười.
“Ôi chao, nhóc con Nặc của ông đến.”
Tô Nặc nhào vào trong ngực ông cụ Phó, ôm ôm ông, sau đó híp mắt cười nói: “Ông nội Phó, ngày mai nhớ lì xì cho con nha, chú nhỏ bảo hôm nay không cho được, ngày mai mới có thể cho, ông không được quên đó.”
Ông cụ Phó ha ha cười lên tiếng: “Được được, đến lúc đó bao lì xì của ai ít cũng không cho nhóc Nặc bao lì xì ít.”
Tô Nặc lấy được đáp án này, lập tức liền thỏa mãn, sau đó lên tiếng chào Phó Văn Thắng và Phó Văn An, lần đầu tiên cô gặp Phó Văn An, lúc cô gọi ông còn hơi sửng sốt, nhưng không có chú nhỏ, cô chính là trời sinh khéo léo hiểu chuyện.
Nhưng mà quay một vòng xong, cô không thấy An Nhiên, lúc này mới lôi kéo tay ông cụ Phó, tò mò hỏi:
“Tiểu Nhiên đâu ạ? Tiểu Nhiên đang ở đâu ạ?”
“Ở trong phòng bếp đấy.”
Ông cụ Phó vừa dứt lời, cô nhóc con liền chạy ra ngoài, cô vừa chạy vừa gọi:
“Tiểu Nhiên Tiểu Nhiên, mình tới nè, có mong mình hay không nha? Mình và chú nhỏ tới mừng năm mới nè.”
Từ Tĩnh Ngưng biết Tô Nặc và Tô Kình Thiên muốn qua mừng năm mới, bà quay đầu lại nhìn Tô Nặc mặc cả người sắc đỏ, cười nói: “Ôi chao, nhóc Nặc nhà chúng ta đến rồi.”
“Chúc mừng năm mới dì xinh đẹp.” Tô Nặc ngọt như mật chúc Tết Từ Tĩnh Ngưng, sau đó đàng hoàng ngồi xổm bên cạnh An Nhiên, đôi tay còn lay đùi An Nhiên: “Tiểu Nhiên Tiểu Nhiên, cậu vẫn chưa nói chuyện với mình đâu, mình rất nhớ cậu đấy…., nhưng chú nhỏ không cho mình nhớ cậu, ôi chao, cậu nói, chú nhỏ rất hư có phải hay không?”
“Mau tránh ra chút đi, trên tay mình toàn là đất, một lát làm bẩn hết quần áo của cậu.” Trên khóe môi An Nhiên cười, Nặc Nặc vẫn luôn tràn đầy sức sống như vậy.
“Mình cũng muốn nhặt rau, mình cũng muốn làm mà.”
“Trước hết thay quần áo.” Tô Kình Thiên không biết đã xuất hiện sau lưng Tô Nặc từ lúc nào, trong tay anh cầm một áo khoác mỏng, chân mày khẽ nhướng lên.
Lúc này Tô Nặc hoàn toàn không có ý định nói lý với Tô Kình Thiên, cô nhìn An Nhiên nhặt rau, cô cũng muốn giúp Tiểu Nhiên, cô cứ nhìn An Nhiên như vậy, đưa tay, để cho Tô Kình Thiên thay quần áo cho mình.
Từ Tĩnh Ngưng nhìn một lúc liền cười, Tô Kình Thiên này thật giống Phó Quân Hoàng, vẫn luôn đối tốt với người của mình như thế, bà cũng từng nghe nói về chuyện của Tiểu Tô, cũng là một đứa nhỏ đáng thương, nhưng thật may là bây giờ đã tốt.
Tô Kình Thiên thay đồ cho Tô Nặc xong mới vén tay áo mình lên, dienffdan liequdon đến bên cạnh Phó Quân Hoàng, bắt đầu bận rộn giúp đỡ.
“Tiểu Nhiên, mình nói cho cậu nghe, một lát nữa, nếu cậu thấy chú nhỏ trừng cậu, cậu liền quất chú ấy!” Tô Nặc vừa nhặt rau, vừa nhỏ giọng nói gì đó với An Nhiên: “Mình nói cho cậu biết, sáng sớm hôm nay lúc ở trong xe, chú nhỏ còn không cho mình chơi với cậu, cậu nói xem sao chú nhỏ càng ngày càng xấu rồi hả?”
An Nhiên liếc Tô Kình Thiên một cái, nụ cười châm biếm trong đáy mắt càng ngày càng rõ ràng: “Bởi vì chú nhỏ của cậu sợ cậu bị mình cướp mất nha.”
“Nhưng mình không phải là cậu nha. Mình vẫn luôn là của chú nhỏ mà.” Gương mặt Tô Nặc ngốc nghếch: “Ừ, chú nhỏ cũng nói, chú ấy là của một mình mình.”
Thấy dáng vẻ cô nhóc con hạnh phúc, đáy lòng An Nhiên mềm mại: “Bởi vì chú nhỏ của cậu ăn dấm chua của mình.”
Gương mặt Tô Nặc khiếp sợ: “Nhưng Tiểu Nhiên cậu là nữ mà, Tiểu Nhiên là bạn thân tốt nhất của mình mà.”
“Cô bé ngốc.” An Nhiên cười: “Không có chuyện gì, nếu hôm nay chú nhỏ của cậu trừng mình, cậu liền ôm mình.” Cho anh ta tức chết nha.
Lúc An Nhiên nói lời này, giọng cô hơi lớn, hiển nhiên là cô cố ý để Tô Kình Thiên nghe thấy.
Quả nhiên sau khi Tô Kình Thiên nghe được, tay thái cà hơi ngừng, tầm mắt không chút khách khí bắn lên người Phó Quân Hoàng: “Nhìn xem bảo bối cậu dạy dỗ thật tốt!”
“Ừ, rất tốt.” Vẻ mặt Phó Quân Hoàng không đổi, chẳng qua là ánh mắt kia dịu dàng khiến Tô Kình Thiên muốn dùng dao thái trực tiếp chém anh.
Phó Quân Nghị liền không hiểu, sao hai người này thích người khẩu vị kỳ quái như vậy nhỉ.
Anh trai thích hồ ly đáng chết còn chưa tính, anh Tô này sao lại cứ như vậy thích Tô Nặc đây? Được rồi, Tô Nặc chính là một cô nhóc tốt, đương nhiên đó là khi không có An Nhiên bên cạnh cô, hoàn toàn cô chính là một cô gái xinh đẹp đáng yêu, cô chỉ ngồi một chỗ là có thể khiến mọi người wow wow kinh ngạc, nhưng mà chỉ cần hồ ly chết tiệt kia xuất hiện bên cạnh cô, trong nháy mắt cô nữ sinh nhỏ đáng yêu này biến thành một với An Nhiên.
Thực sự không hiểu sao anh Tô có thể chịu được bảo bối của mình trở thành bạn thân của hồ ly chết tiệt kia!
Anh thấy, cho dù hồ ly đáng chết bán Tô Nặc đi, cô còn có thể giúp cô ta đếm tiền, còn có thể nói: Tiểu Nhiên cậu thật lợi hại.
Suy nghĩ đến tình huống như thế, đơn giản chính là… không đành lòng nhìn thẳng!
Bên trong thư phòng.
Vẻ mặt Phó Văn Thắng có chút không tốt, Die nd an l e qu ydo nn thậm chí thoạt nhìn có chút nghiêm trọng.
“Có chuyện thì nói, con không có chuyện gì thì bày ra cái vẻ mặt này làm gì?” Ông cụ Phó hừ lạnh.
Sau bữa cơm trưa, Phó Văn Thắng nhận được điện thoại, vẻ mặt liền như thế, cũng chưa từng giãn ra.
Chờ mọi người đều vội cơm tất niên rồi, Phó Văn Thắng mới gọi ông cụ Phó và Phó Văn An đến phòng sách.
“Anh, cuộc điện thoại kia có chuyện gì sao?” Phó Văn An hỏi.
“Ba, ba thấy trường học thợ săn như thế nào?” Phó Văn Thắng trầm giọng hỏi.
“Cái nơi Venezuela đó?” Ông cụ Phó hỏi, nếu như chẳng qua chỉ là một loại trường học, Phó Văn Thắng cũng sẽ không có vẻ mặt này.
Phó Văn Thắng gật đầu: “Là chỗ Venezuela kia.”
“Có nhiệm vụ?” Giọng nói Phó Văn An vẫn ôn hoà như cũ, chỉ là vẻ mặt cũng nhìn không tốt.
Trường học thợ săn ở Venezuela, trại huấn luyện bộ đội đặc chủng cao cấp nhất, huấn luyện tàn khốc nhất, không nơi nào thấy được hi vọng, chỉ là tuyệt vọng và đen tối đến vô tận.
Có bao nhiêu bộ đội đặc chủng cao cấp đã chết ở đó, lại có bao nhiêu người muốn trở thành thủ lĩnh hoàn toàn khẳng định ý chí của mình?
Phó Văn Thắng hít một hơi thật sâu: “Phải. Cấp trên yêu cầu Quân Hoàng dẫn đội, bảy người bộ đội đặc chủng đi trước học tập.”
“Đây là vinh dự của nhà họ Phó chúng ta!” Ông cụ Phó trực tiếp nói: “Này có cái gì mà than thở? Sao nào, không tin con trai mình? Con không biết năng lực của thằng nhóc thúi đó sao? Trên thế giới này có mấy ai có thể là đối thủ của nó? Từ bao giờ mà con không có lòng tin vào con trai mình như vậy?”
Phó Văn Thắng cười khổ, nếu như chỉ có một người Quân Hoàng, ông ngược lại sẽ không lo lắng như thế, vấn đề là, đầu bên kia điện thoại chỉ tên, cần phải mang một người nữa đi.
Sắc mặt Phó Văn An hơi đổi: “Có phải là không đơn giản như trong tưởng tượng của chúng ta? Chuyện gì xảy ra?”
“Bên trong danh sách cấp trên kia phân có tên An Nhiên.”
Ông cụ Phó chợt đứng dậy khỏi chỗ ngồi, ‘Phía sau ghi chú chính là Đội phó đại đội đặc chủng U Linh Phó An Nhiên. Sẽ không sai, là con bé.”
Đội phó đại đội đặc chủng U Linh?
Ông cụ Phó sửng sốt, sao ông chưa nghe nói bao giờ?
“Hoa Hạ chưa từng có cô gái nào tham gia huấn luyện trường học thợ săn. Mặc dù con bé An Nhiên mạnh hơn so với người thường, nhưng mà đây là trường học thợ săn đấy! Nhất định Quân Hoàng sẽ không đồng ý!”
Ông cụ Phó chợt nắm chặt cây gậy trong tay, có người nhằm vào nhà họ Phó của ông! Có người muốn mượn chuyện này làm cho hai đứa nhỏ chết ở bên ngoài!
Thật là thủ đoạn! Nhưng Phó Chiến ông cũng không phải là người dễ dàng bị hạ gục như vậy!
Muốn chơi đúng không, được, rất tốt!
“Ba, bên trên không thông báo chuyện này cho người sao?” Phó Văn An hơi nghi ngờ, nếu như đây là quyết định của phía trên, không thể nào không thông báo trước với ông cụ một tiếng.
Sắc mặt ông cụ Phó rất khó coi: “Bọn họ muốn chơi đùa, chúng ta sẽ thật chu đáo chơi đùa với bọn họ!” Muốn làm cho con cháu nhà họ Phó trở thành vật hy sinh? Không có cửa đâu!
/997
|