An Nhiên biết vì sao ông ấy lại có phản ứng như vậy.
Năm đó, bên trong nhóm học viên của bọn họ cũng bởi vì có một đào binh không biết thế nào lại chạy đến bên trong ổ buôn bán ma túy, bọn chúng đã sớm thiết lập xong cạm bẫy, có không ít anh em vì bắt người đào binh kia trở lại mà đều chết ở trong những cạm bẫy đó.
Những người anh em đó cũng không nghĩ nhiều, họ chỉ muốn tự mình đi tìm về đào binh, trong tay bọn họ không có bất kỳ vũ khí gì, vì vậy bọn họ rơi vào bên trong mai phục, năm người chết tại trận, có hai người tàn tật suốt đời, còn lại người có thể rút lui chỉ đếm được có mười bốn người.
Mà người đào binh kia cũng không bị tổn thương chút nào, khi bọn họ cứu tên đào binh đó ra, tên đó còn chả rõ việc gì, thậm chí còn không ngừng kể lể khóc lóc rằng mình không chịu nổi, thế nhưng khi biết đã có bao nhiêu người anh em vì gã mà chết, gã ta liền ngây ngẩn cả người, rốt cuộc đã có chuyện gì?
À về sau thì sao hả, người đào binh đó……..
An Nhiên khổ sở ngoắc ngoắc khóe môi, cũng đã qua mấy chục năm rồi, còn tự làm khổ mình.
Chờ Thợ Săn răn đe xong, bóng đêm cũng đã buông xuống: “Hôm nay chỉ đến đây thôi, ngày mai chúng ta chính thức bắt đầu huấn luyện. Hãy cố mà hưởng thụ nốt quãng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi còn lại của mấy người đi.”
Nói xong, Thợ Săn xoay người rời đi.
Buổi chiều lúc An Nhiên không có ở đây, bọn họ đã phân ký túc xá, trong một nhà ký túc tổng cộng có hai mươi người, lần này bởi vì An Nhiên mà bốn mươi mốt người còn lại bốn mươi, một tên bị phế bỏ ngón tay đã không còn cách nào để tham gia huấn luyện tiếp theo, chỉ có thể về nhà trước, còn lúc này đây bốn mươi người, hai mươi người một ký túc xá.
Tám người An Nhiên bọn họ đều ở trong một gian ký túc xá này, bọn họ tìm được giường ngủ có dán tên mình, giường ngủ An Nhiên vừa hay ở trên Phó Quân Hoàng, hai người trên dưới phản.
Phó Quân Hoàng tự giác sửa sang lại giường đệm, anh lại lên sửa sang giường cho An Nhiên: “Nghỉ ngơi thật tốt đi, lát nữa còn không biết có cái gì đang chờ đợi chúng ta.”
Phó Quân Hoàng không xuống giường dưới mà nằm ngay xuống giường trên.
An Nhiên ấm lòng cười cười, Lão Soái ca luôn che chở cô cẩn thận như thế.
An Nhiên bò đến bên cạnh anh, đôi tay vòng trên cổ anh, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trên trán anh, sau đó nói: “Chờ sau khi kết thúc, em dẫn anh đi thăm mấy người bạn.”
Phó Quân Hoàng gật đầu, khuôn mặt lạnh lùng lập tức liền trở nên dịu dàng.
Đột nhiên, một tiếng huýt sáo vang lên, là một gã Trung Úy người Ý, hình như trong miệng gã còn đang nhai thứ gì đó, vẻ mặt gã đầy mập mờ nhìn An Nhiên với Phó Quân Hoàng: “Thì hai người là một đôi nha.”
“Ai ôi, thật đúng là trai tài gái sắc mà.” Người bên cạnh tên Trung Úy kia cũng chêm vào một câu.
An Nhiên mặc kệ bọn họ, theo cô, hôm nay cô uy hiếp đã gần như có tác dụng, chỉ cần không có người để ý thì sau này sẽ không có người đến tìm phiền toái.
Hai người Ý một số 21, một là số 14, người Trung Úy huýt gió đó chính là số 21.
Ngân Lang ngủ giường bên cạnh giường An Nhiên, anh nằm giường trên Từ Chính, Từ chính số 36, Vạn Lỗi là số 9.
“Số 8, hôm nay cô đánh công phu của Hoa Ha đó hả? Thoạt nhìn dáng vẻ rất lợi hại.” Số 14 thoạt nhìn dáng vẻ rất hưng phấn, mặt tò mò nhìn An Nhiên.
“Không phải, chỉ là công phu mèo cào mà thôi.” An Nhiên đáp lại.
Số 14 thấy dáng vẻ An Nhiên không muốn nói, liền nhún nhún vai, đi đến giường của mình.
Dáng vẻ Ngân Lang bọn họ xem ra vẫn còn rất hưng phấn, thật ra họ cành tò mò hơn về chuyện rốt cuộc An Nhiên đi ra ngoài đã làm cái gì, hơn nữa còn không biết có phải ảo giác của bọn họ hay không, họ cảm thấy Blake đối với An Nhiên rất quái lạ.
Chẳng lẽ đúng thật là Tiểu Quái Vật đi đến đâu cũng đều rất được ưa thích?
“Có việc gì thì chờ có thời gian rồi hỏi, bây giờ vấn đề cần thiết nhất là nhanh chóng nghỉ ngơi, chờ mấy người ngủ say rồi, sau này có có thứ chờ đợi mấy người.” An Nhiên lật người xuống giường, trở mình nằm trên giường, cũng không định nói thêm gì, sau khi lạnh giọng nói mấy câu xong, không nói gì cả liền nhắm mắt lại.
Người của U Linh hiểu ý của An Nhiên, lúc bọn họ ở U Linh cũng thường xuyên như vậy, đột nhiên sau khi ngủ dậy, ở Vô Xá, thứ đánh thức bọn họ vẫn luôn là khí ga nổ, người của U Linh từng giờ phút đều duy trì cảnh giác, vì vậy cho dù là lúc ngủ say, thân thể vẫn luôn trong trạng thái tác chiến.
Nghĩ đến, cái trường học thợ săn này chắc cũng sẽ không tới mức đó đi.
Bên trong ký túc xá ầm ỹ dần dần yên tĩnh lại, dần dần đã có người ngáy ngủ, còn có tiếng người nói mớ lung tung, tóm lại cái gì cũng có.
Đêm đã khuya.
Bên ngoài ký túc xá ngay cả một tiếng chó kêu cũng không có, chỉ có tiếng gió vù vù.
Đột nhiên, một tiếng động vang lên, âm thanh rất nhỏ trong tiếng gió rất dễ bị bỏ qua, nhưng An Nhiên đang nằm trên giường đột nhiên mở mắt, nhanh chóng lật người xuống giường.
Mà bước chân cô vừa đặt xuống đất, Phó Quân Hoàng cũng đã từ trên nhảy xuống, Ngân Lang bọn họ cũng đã ngồi dậy ở trên giường.
Trong bóng tối, mấy người nhanh chóng ra mấy dấu tay, bọn họ nhanh chóng di chuyển đến khu vực cửa gần đây, bọn họ cũng không gọi ba người Từ Chính, theo bọn họ, đây hoàn toàn là dựa vào năng lực và tính cảnh giác của chính mình, mấy người họ không có thì bọn họ cũng không thể giúp, chuyện này vẫn phải để bản thân tự mình học được mới tốt.
Đúng như dự đoán, lúc bọn họ vừa đến gần cửa, mấy bình ga nhỏ liền từ khe cửa lăn vào!
Tiếng nổ mạnh khiến tất cả mọi người trên giường đều tỉnh lại, tiếng ho khan, tiếng mắng chửi, tóm lại âm thanh gì cũng có, mà trong cùng lúc, An Nhiên bọn họ nhanh chóng kéo cửa ra, đi ra ngoài.
Toàn bộ năm người của U Linh đều đã ở bên ngoài, trên mặt không tỏ ra chút biểu cảm gì, bọn họ mặc đồng phục do trường học thợ săn phát, vác súng trên tay, đứng nghiêm người ở cửa.
Đám người ở ngoài chứng kiến An Nhiên bọn họ chạy tới như thế thì vẻ mặt đều thay đổi, bọn họ không ngờ người Hoa thế mà lại nhanh đến vậy, thậm chí nét mặt không nhìn ra chút khổ sở nào.
Xây trường bao năm tới giờ, đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải.
Thợ Săn đi tới trước người An Nhiên bọn họ, vừa muốn mở miệng hỏi bọn họ đã có chuyện gì xảy ra, một nhóm người toàn bộ đều lay cửa chạy ra, tường người một không có chút hình tượng nào ngã tê liệt trên đất, thở hỗn hển kịch liệt, vẻ mặt cực kỳ khổ sở.
“Các người đây là bị điên sao!” Một người té ngã xuống đất trong đó lớn tiếng mắng chửi.
“Các người đây chính là muốn mạng của chúng tôi!”
“Tôi sẽ tố cáo các người! Tôi muốn cho các người ra tòa án quân sự!”
Mọi người từ trong ký túc xá chạy ra không kìm được lớn tiếng mắng chửi, Từ Chính, Vạn Lỗi và Vương Hào lúc đi ra, vẻ mặt tất cả đều rất khó coi, sắc mặt trắng bệch, nhưng khi anh nhìn thấy năm người An Nhiên giống như không có bất cứ chuyện gì thì vẻ liền yên lặng.
Sùng bái của Vương Hào đối với Phó Quân Hoàng càng thêm lợi hại, đối với anh mà nói, Phó Quân Hoàng không gì không thể, đương nhiên Phó Quân Hoàng có tránh thoát đợt ga nổ này, chẳng qua là không nghĩ tới tất cả mọi người trong U Linh đều tránh được, bộ đội đặc chủng U Linh này quả nhiên không phải chỉ lài cái danh hão.
Nhưng Vạn Lỗi lại không nghĩ như vậy, cả người anh đều là hận ý nhìn An Nhiên bọn họ, chắc chắn bọn họ cố ý, rõ ràng họ có thể báo cho bọn anh cùng chạy đi, nhưng bọn họ lại không làm! Hừ, muốn bêu xấu bọn anh chứ gì?
Chân mày Từ Chính cũng hơi nhíu, đối với cách làm việc của An Nhiên bọn họ có chút không hiểu, rõ ràng có thể thông báo nhưng vì sao lại không thông báo chứ?
“Tôi không cần biết là các người dù có đang chửi tôi hay là muốn giết tôi, thậm chí muốn tố cáo tôi ra tòa án quân sự, tôi nói cho các người biết, chỉ cần các người còn đang ở đay, các người pahir nghe lệch tôi! Tôi chính là người có toàn quền thi hành cao nhất ở chỗ này! Muốn tố cáo tôi ra tòa án quân sự, trước hết các người có thể rút lui khỏi chỗ này rồi hãy nói!” Thợ Săn đứng giữa một đám người chật vật nằm trên đất, lạnh giọng nói.
Lời của Thợ Săn vừa dứt liền không có ai nói thêm cái gì, thậm chí ngay cả tiếng mắng chửi cũng nhỏ dần.
“Tôi nói cho các người biết, sau này đây chính là cách mấy người rời giường, các người nên làm quen tất cả về nơi này đi! Bây giờ tôi hỏi, có ai không chịu được có thể giơ tay, sau đó gõ vang cái chuông kia thì có thể về nhà, trở về nhà thoải mái mà đi ngủ. Có hay không!”
Trong đám người không có ai lên tiếng, nhưng ánh mắt mọi người đều không giống nhau, thậm chí còn có chút hoảng hốt.
Trong đám người có người muốn đi thì lại bị người bên cạnh kéo lại.
An Nhiên nhìn một chút mấy người bên cạnh mình, phát hiện từng người một thoạt nhìn dáng vẻ đều rất hưng phấn, An Nhiên liền lạnh nhạt, xem ra người Hoa cũng có một laoij không chịu đầu hàng nha.
Nhưng An Nhiên nào biết lý do bọn họ hưng phấn là vì Ngân Lang bọn họ bội phục An Nhiên chứ.
Huấn luyện ở U Linh gần như giống với huấn luyện ở trường học thợ săn, như vậy chẳng phải có thể nói ngày tháng sau này của bọn họ sẽ tốt hơn nhiều so với tưởng tưởng sao?
Lúc ở U Linh, trước khi bọn họ gia nhập U Linh, huấn luyện viên của bọn họ cũng nói như thế, ngày sau bọn họ rời giường đều là những đợt ga nổ, cũng chính là giống như lời Thợ Săn nói nha.
“Rất tốt, xem ra không ai muốn rút lui, vậy bây giờ các người trở về ký túc xá, tôi cho các người ba phút để chuẩn bị kỹ lại đồ cảu các người, sau đó lập tức ra ngoài.”
Thợ Săn vừa dứt lời, toàn bộ mọi người lập tức đều chạy về, mặc dù đáy lòng vẫn còn hậm hực, nhưng vì vinh dự của bản thân mình, bọn họ chỉ có thể tiếp tục chịu đựng.
Người của U Linh đứng yên, bọn họ đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, nếu như bọn họ dự đoán đúng, chờ sau khi những người đó ra ngoài, bọn họ sẽ tiến hành chạy việt dã 10km, hơn nửa đêm chạy việt dã, quả nhiên là việc mà trường học thợ săn có thể làm.
Đợi các học viên khác đã đi, lúc này Thợ Săn mới đi tới bên người Phó Quân Hoàng, hỏi: “Có chuyện gì với mấy người?”
“Nghe thấy tiếng động đã thức dậy.” Phó Quân Hoàng trả lời.
Thợ Săn biết Phó Quân Hoàng, đối với năng lực của anh, dĩ nhiên là ông hết sức hiểu rõ, nhưng những người còn lại này...
“Tất cả mấy người đều nghe thấy tiếng động?”
“Phải!” Đám người Ngân Lang nói.
“Hừ! Trong lòng mấy người tự hiểu!”
“Ha, dĩ nhiên trong lòng chúng tôi đều hiểu. Cuộc sông trước kia của chúng tôi đểu tỉnh lại như thế này, nếu như không giữ vẫn được cảnh giác từng giây phút thì chúng tôi đã ngày ngày ăn ga nổ rồi.” Ngốc Ưng cười ha ha.
Tầm mắt của Thợ Săn đảo qua trên người Phó Quân Hoàng, ngay sau đó hiểu rõ, xem ra tên nhóc này đã mang phương pháp huấn luyện của trường học thợ săn về Hoa Hạ.
Nếu như vậy thì ông gần như đã hiểu lý do tại sao.
Thợ Săn không nói gì nữa, nhảy qua đứng một bên, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng.
An Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu một cái, Tiểu Quỷ đúng là càng ngày càng không đáng yêu.
Sau năm mươi giây tất cả mọi người đã đi ra, mặc dù thoạt nhìn có chút chật vật, nhưng dẫu sao trang bị hành quân không có gì tổn hại.
“Tốt lắm, 10km việt dã, đi theo xe trước mặt, nhanh chóng đi tới!”
Lời Thợ Săn vừa dứt, vẻ mặt mọi người đều căng thẳng, mà vẻ mặt mọi người của U Linh thì không biết nên dùng từ gì để hình dung, nhìn chung Ngốc Ưng có một cảm giác, không phải là Tiểu Quái Vật rập khuôn hạng mục huấn luyện của trường học thợ săn lên người bọn họ chứ?
Đương nhiên là không phải rập khuôn toàn bộ, chẳng qua là một vài bộ phận mà thôi, nếu toàn bộ đều rập khuôn, đám người kia nhất định không chịu nổi.
Mới đầu bọn họ chạy cũng coi như là tương đối trật tự, không bị tụt lại phái sau, nhưng dần dần đã có người tụt lại phía sau, mà thần kỳ là người thứ nhất tụt lại phía sau thế nhưng lại không phải là phái nữ.
“Khó chịu sao?” Phó Quân Hoàng có chút lo lắng nhìn An Nhiên, mặc dù bảo bối lợi hại, nhưng cuối cùng thì cô đã lâu không huấn luyện cường độ cao rồi, anh sợ cô một lát sẽ không trụ nổi.
An Nhiên lắc đầu một cái, tỏ ý không có việc gì: “Yên tâm đi, không chịu nổi em sẽ nói.”
Sau đó Phó Quân Hoàng nhíu mày một chút liền tiếp tục chạy phía trước An Nhiên, anh đang chắn gió cho cô.
Người của U Linh rất ăn ý chạy thành nhóm, bước chân cực kỳ nhất trí trật tự, hô hấp trầm ổn có lực, tạm thời chưa có dấu hiệu nhiễu loạn nào, Vương Hào chơi cảm thấy rất tốt, anh chạy phía sau đội ngũ của bọn họ, đương nhiên Từ Chính cũng gia nhập vào, chỉ có Vạn Lỗi cảm thấy chạy như vậy không có ý nghĩa, chính mình tự chạy lên phía trên đầu đi.
An Nhiên còn nhớ người chạy cuối cùng sẽ không có cơm ăn.
Thế nhưng Phó Quân Hoàng khống chế từng số bước chân rất tốt, người chạy bên cạnh bọn họ đã sớm bắt đầu thở hồng hộc, hơi thở của bọn họ thì vẫn chỉ là có chút thở nhẹ.
An Nhiên cảm thấy lồng ngực mình cực kỳ tức, giống như muốn nổ tung lập tức, cực kỳ khó chịu, quả nhiên thể lực của cô vẫn còn kém một chút như vậy, nhưng không thể ngã xuống, không thể dừng lại, quan trọng hơn là cô phải đuổi theo bước tiến của anh, không thể bị anh bỏ rơi.
Bước chân đã từ từ trở nên trầm trọng, cái này không chỉ là cảm giác của một mình An Nhiên mà đám Ngân Lang bọn họ đều có cảm giác như vậy, trong ngày thường mặc dù bọn họ đều sẽ có người chạy việt dã 10km, nhưng cũng không pải ngày ngày đều có, đương nhiên bọn họ cũng sẽ mệt mỏi, cũng sẽ thở hổn hển.
Dần dần, người tụt lại phía sau càng nhiều, người kêu không được không được cũng bắt đầu nhiều hơn, nhưng mặc dù những người đó la như thế nhưng bước chân lại không hề dừng lại.
Thợ Săn ở trong xe nhìn mọi người chạy phía sau, vẻ mặt thoạt nhìn rất lạnh.
“Huấn luyện viên, ông nói trong một nhóm có bao nhiêu người có thể kiên trì tới cuối?” Lính lái xe cười ê a hỏi Thợ Săn.
Tầm mắt Thợ Săn đảo qua trên người Phó Quân Hoàng cách bọn họ không xa, rồi sau đó lạnh lùng nói: “Một người cũng không.”
“Tôi cảm thấy đám người Hoa kia dường như rất tốt, ôi chao.”
“Lúc ban đầu không tệ, cũng không tỏ vẻ bọn họ có biểu hiện tốt, cũng chỉ là chút khôn vặt thôi.” Thợ Săn chê cười ra tiếng: “Bọn người Hoa này chắc là không biết cái gì.”
Lái xe không nói gì nữa, không biết có pahir ảo giác của mình hay không, anh cảm thấy huấn luyện viên của mình có thành kiến đặc biệt đối với người Hoa, anh nhớ lúc trước kia, huấn luyện viên rất ưa thích người Hoa, nhưng trong mấy năm này, huấn luyện viên cứ như biến thành một người khác, chỉ cần vừa nhắc tới người Hoa, huấn luyện viên sẽ lập tức giậm chân.
Cũng không biết người nào đã trêu chọc cái người huấn luyện viên trong nóng ngoài lạnh này của bọn họ.
An Nhiên đang chạy đột nhiên hắt hơi một cái, mà cái nhảy mũi này liền làm cho vẻ mặt Phó Quân Hoàng lo lắng.
An Nhiên cười cười với Phó Quân Hoàng bày tỏ ý không sao, tiếp tục bước chân bắt đầu chạy.
Chỉ là mới vừa rồi có ai nhắc tơi cô hả?
Năm đó, bên trong nhóm học viên của bọn họ cũng bởi vì có một đào binh không biết thế nào lại chạy đến bên trong ổ buôn bán ma túy, bọn chúng đã sớm thiết lập xong cạm bẫy, có không ít anh em vì bắt người đào binh kia trở lại mà đều chết ở trong những cạm bẫy đó.
Những người anh em đó cũng không nghĩ nhiều, họ chỉ muốn tự mình đi tìm về đào binh, trong tay bọn họ không có bất kỳ vũ khí gì, vì vậy bọn họ rơi vào bên trong mai phục, năm người chết tại trận, có hai người tàn tật suốt đời, còn lại người có thể rút lui chỉ đếm được có mười bốn người.
Mà người đào binh kia cũng không bị tổn thương chút nào, khi bọn họ cứu tên đào binh đó ra, tên đó còn chả rõ việc gì, thậm chí còn không ngừng kể lể khóc lóc rằng mình không chịu nổi, thế nhưng khi biết đã có bao nhiêu người anh em vì gã mà chết, gã ta liền ngây ngẩn cả người, rốt cuộc đã có chuyện gì?
À về sau thì sao hả, người đào binh đó……..
An Nhiên khổ sở ngoắc ngoắc khóe môi, cũng đã qua mấy chục năm rồi, còn tự làm khổ mình.
Chờ Thợ Săn răn đe xong, bóng đêm cũng đã buông xuống: “Hôm nay chỉ đến đây thôi, ngày mai chúng ta chính thức bắt đầu huấn luyện. Hãy cố mà hưởng thụ nốt quãng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi còn lại của mấy người đi.”
Nói xong, Thợ Săn xoay người rời đi.
Buổi chiều lúc An Nhiên không có ở đây, bọn họ đã phân ký túc xá, trong một nhà ký túc tổng cộng có hai mươi người, lần này bởi vì An Nhiên mà bốn mươi mốt người còn lại bốn mươi, một tên bị phế bỏ ngón tay đã không còn cách nào để tham gia huấn luyện tiếp theo, chỉ có thể về nhà trước, còn lúc này đây bốn mươi người, hai mươi người một ký túc xá.
Tám người An Nhiên bọn họ đều ở trong một gian ký túc xá này, bọn họ tìm được giường ngủ có dán tên mình, giường ngủ An Nhiên vừa hay ở trên Phó Quân Hoàng, hai người trên dưới phản.
Phó Quân Hoàng tự giác sửa sang lại giường đệm, anh lại lên sửa sang giường cho An Nhiên: “Nghỉ ngơi thật tốt đi, lát nữa còn không biết có cái gì đang chờ đợi chúng ta.”
Phó Quân Hoàng không xuống giường dưới mà nằm ngay xuống giường trên.
An Nhiên ấm lòng cười cười, Lão Soái ca luôn che chở cô cẩn thận như thế.
An Nhiên bò đến bên cạnh anh, đôi tay vòng trên cổ anh, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trên trán anh, sau đó nói: “Chờ sau khi kết thúc, em dẫn anh đi thăm mấy người bạn.”
Phó Quân Hoàng gật đầu, khuôn mặt lạnh lùng lập tức liền trở nên dịu dàng.
Đột nhiên, một tiếng huýt sáo vang lên, là một gã Trung Úy người Ý, hình như trong miệng gã còn đang nhai thứ gì đó, vẻ mặt gã đầy mập mờ nhìn An Nhiên với Phó Quân Hoàng: “Thì hai người là một đôi nha.”
“Ai ôi, thật đúng là trai tài gái sắc mà.” Người bên cạnh tên Trung Úy kia cũng chêm vào một câu.
An Nhiên mặc kệ bọn họ, theo cô, hôm nay cô uy hiếp đã gần như có tác dụng, chỉ cần không có người để ý thì sau này sẽ không có người đến tìm phiền toái.
Hai người Ý một số 21, một là số 14, người Trung Úy huýt gió đó chính là số 21.
Ngân Lang ngủ giường bên cạnh giường An Nhiên, anh nằm giường trên Từ Chính, Từ chính số 36, Vạn Lỗi là số 9.
“Số 8, hôm nay cô đánh công phu của Hoa Ha đó hả? Thoạt nhìn dáng vẻ rất lợi hại.” Số 14 thoạt nhìn dáng vẻ rất hưng phấn, mặt tò mò nhìn An Nhiên.
“Không phải, chỉ là công phu mèo cào mà thôi.” An Nhiên đáp lại.
Số 14 thấy dáng vẻ An Nhiên không muốn nói, liền nhún nhún vai, đi đến giường của mình.
Dáng vẻ Ngân Lang bọn họ xem ra vẫn còn rất hưng phấn, thật ra họ cành tò mò hơn về chuyện rốt cuộc An Nhiên đi ra ngoài đã làm cái gì, hơn nữa còn không biết có phải ảo giác của bọn họ hay không, họ cảm thấy Blake đối với An Nhiên rất quái lạ.
Chẳng lẽ đúng thật là Tiểu Quái Vật đi đến đâu cũng đều rất được ưa thích?
“Có việc gì thì chờ có thời gian rồi hỏi, bây giờ vấn đề cần thiết nhất là nhanh chóng nghỉ ngơi, chờ mấy người ngủ say rồi, sau này có có thứ chờ đợi mấy người.” An Nhiên lật người xuống giường, trở mình nằm trên giường, cũng không định nói thêm gì, sau khi lạnh giọng nói mấy câu xong, không nói gì cả liền nhắm mắt lại.
Người của U Linh hiểu ý của An Nhiên, lúc bọn họ ở U Linh cũng thường xuyên như vậy, đột nhiên sau khi ngủ dậy, ở Vô Xá, thứ đánh thức bọn họ vẫn luôn là khí ga nổ, người của U Linh từng giờ phút đều duy trì cảnh giác, vì vậy cho dù là lúc ngủ say, thân thể vẫn luôn trong trạng thái tác chiến.
Nghĩ đến, cái trường học thợ săn này chắc cũng sẽ không tới mức đó đi.
Bên trong ký túc xá ầm ỹ dần dần yên tĩnh lại, dần dần đã có người ngáy ngủ, còn có tiếng người nói mớ lung tung, tóm lại cái gì cũng có.
Đêm đã khuya.
Bên ngoài ký túc xá ngay cả một tiếng chó kêu cũng không có, chỉ có tiếng gió vù vù.
Đột nhiên, một tiếng động vang lên, âm thanh rất nhỏ trong tiếng gió rất dễ bị bỏ qua, nhưng An Nhiên đang nằm trên giường đột nhiên mở mắt, nhanh chóng lật người xuống giường.
Mà bước chân cô vừa đặt xuống đất, Phó Quân Hoàng cũng đã từ trên nhảy xuống, Ngân Lang bọn họ cũng đã ngồi dậy ở trên giường.
Trong bóng tối, mấy người nhanh chóng ra mấy dấu tay, bọn họ nhanh chóng di chuyển đến khu vực cửa gần đây, bọn họ cũng không gọi ba người Từ Chính, theo bọn họ, đây hoàn toàn là dựa vào năng lực và tính cảnh giác của chính mình, mấy người họ không có thì bọn họ cũng không thể giúp, chuyện này vẫn phải để bản thân tự mình học được mới tốt.
Đúng như dự đoán, lúc bọn họ vừa đến gần cửa, mấy bình ga nhỏ liền từ khe cửa lăn vào!
Tiếng nổ mạnh khiến tất cả mọi người trên giường đều tỉnh lại, tiếng ho khan, tiếng mắng chửi, tóm lại âm thanh gì cũng có, mà trong cùng lúc, An Nhiên bọn họ nhanh chóng kéo cửa ra, đi ra ngoài.
Toàn bộ năm người của U Linh đều đã ở bên ngoài, trên mặt không tỏ ra chút biểu cảm gì, bọn họ mặc đồng phục do trường học thợ săn phát, vác súng trên tay, đứng nghiêm người ở cửa.
Đám người ở ngoài chứng kiến An Nhiên bọn họ chạy tới như thế thì vẻ mặt đều thay đổi, bọn họ không ngờ người Hoa thế mà lại nhanh đến vậy, thậm chí nét mặt không nhìn ra chút khổ sở nào.
Xây trường bao năm tới giờ, đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải.
Thợ Săn đi tới trước người An Nhiên bọn họ, vừa muốn mở miệng hỏi bọn họ đã có chuyện gì xảy ra, một nhóm người toàn bộ đều lay cửa chạy ra, tường người một không có chút hình tượng nào ngã tê liệt trên đất, thở hỗn hển kịch liệt, vẻ mặt cực kỳ khổ sở.
“Các người đây là bị điên sao!” Một người té ngã xuống đất trong đó lớn tiếng mắng chửi.
“Các người đây chính là muốn mạng của chúng tôi!”
“Tôi sẽ tố cáo các người! Tôi muốn cho các người ra tòa án quân sự!”
Mọi người từ trong ký túc xá chạy ra không kìm được lớn tiếng mắng chửi, Từ Chính, Vạn Lỗi và Vương Hào lúc đi ra, vẻ mặt tất cả đều rất khó coi, sắc mặt trắng bệch, nhưng khi anh nhìn thấy năm người An Nhiên giống như không có bất cứ chuyện gì thì vẻ liền yên lặng.
Sùng bái của Vương Hào đối với Phó Quân Hoàng càng thêm lợi hại, đối với anh mà nói, Phó Quân Hoàng không gì không thể, đương nhiên Phó Quân Hoàng có tránh thoát đợt ga nổ này, chẳng qua là không nghĩ tới tất cả mọi người trong U Linh đều tránh được, bộ đội đặc chủng U Linh này quả nhiên không phải chỉ lài cái danh hão.
Nhưng Vạn Lỗi lại không nghĩ như vậy, cả người anh đều là hận ý nhìn An Nhiên bọn họ, chắc chắn bọn họ cố ý, rõ ràng họ có thể báo cho bọn anh cùng chạy đi, nhưng bọn họ lại không làm! Hừ, muốn bêu xấu bọn anh chứ gì?
Chân mày Từ Chính cũng hơi nhíu, đối với cách làm việc của An Nhiên bọn họ có chút không hiểu, rõ ràng có thể thông báo nhưng vì sao lại không thông báo chứ?
“Tôi không cần biết là các người dù có đang chửi tôi hay là muốn giết tôi, thậm chí muốn tố cáo tôi ra tòa án quân sự, tôi nói cho các người biết, chỉ cần các người còn đang ở đay, các người pahir nghe lệch tôi! Tôi chính là người có toàn quền thi hành cao nhất ở chỗ này! Muốn tố cáo tôi ra tòa án quân sự, trước hết các người có thể rút lui khỏi chỗ này rồi hãy nói!” Thợ Săn đứng giữa một đám người chật vật nằm trên đất, lạnh giọng nói.
Lời của Thợ Săn vừa dứt liền không có ai nói thêm cái gì, thậm chí ngay cả tiếng mắng chửi cũng nhỏ dần.
“Tôi nói cho các người biết, sau này đây chính là cách mấy người rời giường, các người nên làm quen tất cả về nơi này đi! Bây giờ tôi hỏi, có ai không chịu được có thể giơ tay, sau đó gõ vang cái chuông kia thì có thể về nhà, trở về nhà thoải mái mà đi ngủ. Có hay không!”
Trong đám người không có ai lên tiếng, nhưng ánh mắt mọi người đều không giống nhau, thậm chí còn có chút hoảng hốt.
Trong đám người có người muốn đi thì lại bị người bên cạnh kéo lại.
An Nhiên nhìn một chút mấy người bên cạnh mình, phát hiện từng người một thoạt nhìn dáng vẻ đều rất hưng phấn, An Nhiên liền lạnh nhạt, xem ra người Hoa cũng có một laoij không chịu đầu hàng nha.
Nhưng An Nhiên nào biết lý do bọn họ hưng phấn là vì Ngân Lang bọn họ bội phục An Nhiên chứ.
Huấn luyện ở U Linh gần như giống với huấn luyện ở trường học thợ săn, như vậy chẳng phải có thể nói ngày tháng sau này của bọn họ sẽ tốt hơn nhiều so với tưởng tưởng sao?
Lúc ở U Linh, trước khi bọn họ gia nhập U Linh, huấn luyện viên của bọn họ cũng nói như thế, ngày sau bọn họ rời giường đều là những đợt ga nổ, cũng chính là giống như lời Thợ Săn nói nha.
“Rất tốt, xem ra không ai muốn rút lui, vậy bây giờ các người trở về ký túc xá, tôi cho các người ba phút để chuẩn bị kỹ lại đồ cảu các người, sau đó lập tức ra ngoài.”
Thợ Săn vừa dứt lời, toàn bộ mọi người lập tức đều chạy về, mặc dù đáy lòng vẫn còn hậm hực, nhưng vì vinh dự của bản thân mình, bọn họ chỉ có thể tiếp tục chịu đựng.
Người của U Linh đứng yên, bọn họ đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, nếu như bọn họ dự đoán đúng, chờ sau khi những người đó ra ngoài, bọn họ sẽ tiến hành chạy việt dã 10km, hơn nửa đêm chạy việt dã, quả nhiên là việc mà trường học thợ săn có thể làm.
Đợi các học viên khác đã đi, lúc này Thợ Săn mới đi tới bên người Phó Quân Hoàng, hỏi: “Có chuyện gì với mấy người?”
“Nghe thấy tiếng động đã thức dậy.” Phó Quân Hoàng trả lời.
Thợ Săn biết Phó Quân Hoàng, đối với năng lực của anh, dĩ nhiên là ông hết sức hiểu rõ, nhưng những người còn lại này...
“Tất cả mấy người đều nghe thấy tiếng động?”
“Phải!” Đám người Ngân Lang nói.
“Hừ! Trong lòng mấy người tự hiểu!”
“Ha, dĩ nhiên trong lòng chúng tôi đều hiểu. Cuộc sông trước kia của chúng tôi đểu tỉnh lại như thế này, nếu như không giữ vẫn được cảnh giác từng giây phút thì chúng tôi đã ngày ngày ăn ga nổ rồi.” Ngốc Ưng cười ha ha.
Tầm mắt của Thợ Săn đảo qua trên người Phó Quân Hoàng, ngay sau đó hiểu rõ, xem ra tên nhóc này đã mang phương pháp huấn luyện của trường học thợ săn về Hoa Hạ.
Nếu như vậy thì ông gần như đã hiểu lý do tại sao.
Thợ Săn không nói gì nữa, nhảy qua đứng một bên, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng.
An Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu một cái, Tiểu Quỷ đúng là càng ngày càng không đáng yêu.
Sau năm mươi giây tất cả mọi người đã đi ra, mặc dù thoạt nhìn có chút chật vật, nhưng dẫu sao trang bị hành quân không có gì tổn hại.
“Tốt lắm, 10km việt dã, đi theo xe trước mặt, nhanh chóng đi tới!”
Lời Thợ Săn vừa dứt, vẻ mặt mọi người đều căng thẳng, mà vẻ mặt mọi người của U Linh thì không biết nên dùng từ gì để hình dung, nhìn chung Ngốc Ưng có một cảm giác, không phải là Tiểu Quái Vật rập khuôn hạng mục huấn luyện của trường học thợ săn lên người bọn họ chứ?
Đương nhiên là không phải rập khuôn toàn bộ, chẳng qua là một vài bộ phận mà thôi, nếu toàn bộ đều rập khuôn, đám người kia nhất định không chịu nổi.
Mới đầu bọn họ chạy cũng coi như là tương đối trật tự, không bị tụt lại phái sau, nhưng dần dần đã có người tụt lại phía sau, mà thần kỳ là người thứ nhất tụt lại phía sau thế nhưng lại không phải là phái nữ.
“Khó chịu sao?” Phó Quân Hoàng có chút lo lắng nhìn An Nhiên, mặc dù bảo bối lợi hại, nhưng cuối cùng thì cô đã lâu không huấn luyện cường độ cao rồi, anh sợ cô một lát sẽ không trụ nổi.
An Nhiên lắc đầu một cái, tỏ ý không có việc gì: “Yên tâm đi, không chịu nổi em sẽ nói.”
Sau đó Phó Quân Hoàng nhíu mày một chút liền tiếp tục chạy phía trước An Nhiên, anh đang chắn gió cho cô.
Người của U Linh rất ăn ý chạy thành nhóm, bước chân cực kỳ nhất trí trật tự, hô hấp trầm ổn có lực, tạm thời chưa có dấu hiệu nhiễu loạn nào, Vương Hào chơi cảm thấy rất tốt, anh chạy phía sau đội ngũ của bọn họ, đương nhiên Từ Chính cũng gia nhập vào, chỉ có Vạn Lỗi cảm thấy chạy như vậy không có ý nghĩa, chính mình tự chạy lên phía trên đầu đi.
An Nhiên còn nhớ người chạy cuối cùng sẽ không có cơm ăn.
Thế nhưng Phó Quân Hoàng khống chế từng số bước chân rất tốt, người chạy bên cạnh bọn họ đã sớm bắt đầu thở hồng hộc, hơi thở của bọn họ thì vẫn chỉ là có chút thở nhẹ.
An Nhiên cảm thấy lồng ngực mình cực kỳ tức, giống như muốn nổ tung lập tức, cực kỳ khó chịu, quả nhiên thể lực của cô vẫn còn kém một chút như vậy, nhưng không thể ngã xuống, không thể dừng lại, quan trọng hơn là cô phải đuổi theo bước tiến của anh, không thể bị anh bỏ rơi.
Bước chân đã từ từ trở nên trầm trọng, cái này không chỉ là cảm giác của một mình An Nhiên mà đám Ngân Lang bọn họ đều có cảm giác như vậy, trong ngày thường mặc dù bọn họ đều sẽ có người chạy việt dã 10km, nhưng cũng không pải ngày ngày đều có, đương nhiên bọn họ cũng sẽ mệt mỏi, cũng sẽ thở hổn hển.
Dần dần, người tụt lại phía sau càng nhiều, người kêu không được không được cũng bắt đầu nhiều hơn, nhưng mặc dù những người đó la như thế nhưng bước chân lại không hề dừng lại.
Thợ Săn ở trong xe nhìn mọi người chạy phía sau, vẻ mặt thoạt nhìn rất lạnh.
“Huấn luyện viên, ông nói trong một nhóm có bao nhiêu người có thể kiên trì tới cuối?” Lính lái xe cười ê a hỏi Thợ Săn.
Tầm mắt Thợ Săn đảo qua trên người Phó Quân Hoàng cách bọn họ không xa, rồi sau đó lạnh lùng nói: “Một người cũng không.”
“Tôi cảm thấy đám người Hoa kia dường như rất tốt, ôi chao.”
“Lúc ban đầu không tệ, cũng không tỏ vẻ bọn họ có biểu hiện tốt, cũng chỉ là chút khôn vặt thôi.” Thợ Săn chê cười ra tiếng: “Bọn người Hoa này chắc là không biết cái gì.”
Lái xe không nói gì nữa, không biết có pahir ảo giác của mình hay không, anh cảm thấy huấn luyện viên của mình có thành kiến đặc biệt đối với người Hoa, anh nhớ lúc trước kia, huấn luyện viên rất ưa thích người Hoa, nhưng trong mấy năm này, huấn luyện viên cứ như biến thành một người khác, chỉ cần vừa nhắc tới người Hoa, huấn luyện viên sẽ lập tức giậm chân.
Cũng không biết người nào đã trêu chọc cái người huấn luyện viên trong nóng ngoài lạnh này của bọn họ.
An Nhiên đang chạy đột nhiên hắt hơi một cái, mà cái nhảy mũi này liền làm cho vẻ mặt Phó Quân Hoàng lo lắng.
An Nhiên cười cười với Phó Quân Hoàng bày tỏ ý không sao, tiếp tục bước chân bắt đầu chạy.
Chỉ là mới vừa rồi có ai nhắc tơi cô hả?
/997
|