Không thể nghi ngờ, những lời của Mike đã mang đến đả kích trầm trọng cho Thợ Săn.
Bàn tay đang cầm điện thoại của hắn khẽ run lên. Hắn bước nhanh qua một bên, cánh tay còn lại chống lên thân cây. Qua một lúc lâu sau, hắn mới bình tĩnh trở lại.
“Tin tức có chính xác không?” Sau khi hỏi, Thợ Săn mới cảm giác mình thật ngu ngốc. Nếu như không nắm chắc, Mike sẽ không nói cho hắn biết.
“Chính xác.” Dường như giọng của Mike cũng không được tốt: “Thế nhưng tôi muốn biết ai đã sử dụng ký hiệu đó. Rốt cuộc là ai?”
Chỉ có bốn người bọn họ biết cái ký hiệu kia, đã qua vài thập niên, Tần Lam cũng đã mất, vốn dĩ không có ai sử dụng nó nữa. Vậy mà bây giờ hắn đột nhiên nhận được tin tức có người đã sử dụng nó.
“Tra được là ai chưa?” Đó mới là chuyện quan trọng.
Bọn họ tự nhận bản thân không phải người tốt lành gì. Bọn họ có thể huấn luyện ra những chiến sĩ xuất sắc, cũng có thể làm ra những điều tồi tệ nhất vì lợi ích bản thân. Lần này, người kia... Cái người đã biến mất hơn mười năm đột nhiên có tin tức, sao bọn họ lại không kích động cơ chứ?
Giọng của Mike trầm xuống: “Không có.”
Hắn cảm thấy rất kỳ quái. Lúc báo tin cho hắn, cấp dưới có nói rằng không thấy rõ vẻ ngoài của người kia, thậm chí ngay cả việc là nam hay nữ cũng không phân biệt được.
Điểm này khiến Mike cảm thấy rất hoài nghi. Trên địa bàn của hắn, vậy mà hắn lại không tra ra một người. Nếu không phải là có người giúp người kia che giấu, thì đây bất quá chỉ là sự trùng hợp.
“Hỏi James chưa?”
“Hỏi anh ta làm gì?” Giọng Mike có hơi cao: “Dạo gần đây, anh ta kiếm tiền đến điên rồi, lấy đâu ra thời gian quản mấy chuyện này?”
“Tôi nghe nói anh ta đã đến trường Thợ Săn, nhưng anh ta lại không đến gặp tôi.”
Hôm qua, Thợ Săn nghe có người nói James đã tới trường, chuyện đó khiến hắn rất kinh ngạc.
Hắn nhớ là đã từ rất lâu rồi, James không đến trường Thợ Săn. Nếu có đến thì cũng là để gặp hắn, nhưng lần này hắn ta lại không đến tìm hắn, quả thật là... Có hơi kỳ quái.
“Chậc, có vấn đề. Tôi đi tìm tên đó, anh đợi tin tức của tôi.” Nói xong, Mike lập tức cúp máy.
Thợ Săn ngây người, đến khi hoàn hồn, hắn lập tức gọi lại, thế nhưng chỉ nghe được âm thanh nhắc nhở máy móc của tổng đài. Xem ra, chỉ cần là những chuyện liên quan đến người kia, thì bọn họ sẽ không còn là chính mình nữa.
Lúc Thợ Săn quay lại chỗ cũ thì hắn phát hiện đám học viên đã ngã trái ngã phải cả rồi. Hơn nữa, còn có mấy người tụ lại thành nhóm, tựa vào nhau để nghỉ ngơi. Tuy trông có vẻ buồn cười, nhưng tốt xấu gì cũng không ngã xuống đất.
Tầm mắt của Thợ Săn thoáng dừng lại trên người An Nhiên. Người này khiến cho hắn có cảm giác rất quen thuộc. Dựa vào một loạt động tác của cô ta trong quá trình huấn luyện, hắn hoàn toàn có thể chắc chắn rằng cô ta không chỉ được đào tạo bởi Phó Quân Hoàng. Thậm chí, có thể cô ta đã từng tham gia khóa huấn luyện của trường Thợ Săn.
Nhưng tư liệu lại cho thấy An Nhiên bất quá chỉ mới mười tám tuổi, hơn nữa, cô ta cũng chưa từng được đào tạo trước đó.
Người này... Rất kỳ quái.
Thợ Săn mang vẻ mặt lạnh lẽo đi đến cạnh người lính đang làm nhiệm vụ giám sát đám học viên kia, hắn giựt lấy súng từ tay người đó, chĩa lên trời, bắn liên tiếp mấy phát.
Tiếng súng đột ngột vang lên khiến cho tất cả mọi người đều hoảng hốt.
Có không ít người còn chưa kịp hoàn hồn thì đã ngã lăn ra đất. Nhóm người của An Nhiên đứng dậy trước tiên, trụ vững, sau đó giơ súng lên, nhắm vào Thợ Săn.
Thợ Săn có hơi khó tin, những người Hoa Hạ này quả đúng là có chút thú vị.
Ngoài đội U Linh, còn có hai học viên người Italy và một thành viên thuộc đội Hải Báo của Mỹ cũng chĩa súng về phía Thợ Săn.
An Nhiên có thể cảm giác được trong lúc huấn luyện, tên học viên người Mỹ kia rất có ý kiến với cô. Ngẫm lại, cô cảm thấy chuyện này cũng là chẳng có gì lạ. Cô đã phế đồng đội của hắn, lẽ dĩ nhiên, hắn sẽ muốn tìm cô báo thù.
Cái tên đội viên của Hải Báo đã bị An Nhiên đánh một trận trước đó có số thứ tự là 33. Hiện tại, hắn không dám đối đầu với cô nữa rồi. Cũng không biết là do thực sự sợ hãi hay là còn có nguyên nhân nào khác.
Còn cái tên nhìn cô không vừa mắt thì có số thứ tự là 11.
“Nhìn lũ to xác các người thử xem!” Tầm mắt của Thợ Săn quét qua một lượt những người đang nằm co quắp trên mặt đất vẫn chưa kịp đứng lên, giọng nói của ông ta vừa lạnh lẽo vừa vô tình: “Lũ yếu đuối, chỉ nghe tiếng súng mà đã thành ra như thế! Toàn bộ đứng lên hết cho tôi! Nhanh!”
Đám học viên đã mệt mỏi đến mức gần như sụp đổ, cả bọn từ từ bò dậy, động tác cũng không còn linh hoạt như trước nữa. Mỗi một động tác đều khiến cho từng bắp thịt của bọn họ run lên, tất cả các tế bào trong người đều đã đến cực hạn, bọn họ thật sự không chống đỡ nổi nữa.
Sau khi cả bọn không dễ gì mới đứng vững được, Thợ Săn lại một lần nữa ra lệnh: “Chống đẩy hai trăm cái, làm xong có thể quay trở lại ký túc xá.”
Những lời này của Thợ Săn không biết là cho bọn họ hi vọng hay là khiến bọn họ càng thêm tuyệt vọng. Với thể lực hiện tại, làm sao có thể tiếp tục chống đẩy hai trăm cái được cơ chứ?
“Không làm cũng được. Vậy thì đêm nay mấy cô cậu cũng không cần ngủ nữa! Chúng ta tiếp tục nội dung huấn luyện ngày mai.” Con ngươi đen nhánh của Thợ Săn chợt lóe lên.
Không ai dám nấn ná thêm nữa, cả bọn rầu rĩ bắt đầu chống đẩy.
Cả người bủn rủn vô lực, cánh tay đang chống trên mặt đất không ngừng run rẩy, thậm chí có người làm chưa được năm cái đã nằm bò ra đất.
Thợ Săn rất hài lòng với tình huống hiện tại của đám học viên, hắn đưa súng trong tay cho người bên cạnh, nói: “Thấy có người sụp xuống thì nổ súng cho tôi.”
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Những người mặc trang phục nhân viên đặc huấn của trường Thợ Săn đều là những người đã theo bên cạnh Thợ Săn nhiều năm, bọn họ hiểu rất rõ thói quen của hắn, cho nên họ nhất định sẽ “chăm sóc thật tốt” đám người mới này.
“Mẹ kiếp, lão Diêm Vương chết tiệt này muốn chơi chết chúng ta hay sao vậy?” Ngốc Ưng vừa chống đẩy vừa thấp giọng mắng.
Sắc mặt của An Nhiên cũng không tốt cho lắm. Nếu như phải huấn luyện với cường độ cao suốt 24 tiếng đồng hồ mà vẫn còn có thể giữ được sắc mặt bình thường, thì đó mới là bất thường. Một ví dụ điển hình, đó chính là Phó Quân Hoàng. Hiện tại, vẻ mặt anh ta cũng chỉ có chút thay đổi mà thôi.
Phó Quân Hoàng thực hiện động tác chống đẩy rất chuẩn, tốc độ cực nhanh. Anh muốn mau chóng làm xong, để có thể đi trông nom bảo bối của mình.
Động tác của Phó Quân Hoàng khiến cho tất cả những nhân viên quản lý trong trường Thợ Săn bị sốc. Kể cả những huấn luyện viên như bọn họ, nếu phải huấn luyện với cường độ cao như thế trong suốt 24 tiếng đồng hồ, thì bọn họ cũng không nắm chắc bản thân có thể thực hiện được động tác chống đẩy vừa nhanh vừa chuẩn như vậy.
Động tác của hắn quá nhanh, thế nhưng, đối với những thành viên của đội U Linh thì cũng không có gì là lạ. Điều khiến bọn họ kinh ngạc chính là An Nhiên. Cô vậy mà cũng có thể làm được động tác đúng chuẩn. Tuy tốc độ không nhanh bằng sĩ quan huấn luyện của bọn họ, nhưng người có thể làm được như cô cũng không nhiều lắm.
Ít nhất là hiện tại, trong đội U Linh, ngoại trừ Ngân Lang ra, thì Ngốc Ưng và Liệp Báo xem như... Tử trận!
Vương Hào gần như dùng ánh mắt cúng bái để nhìn Phó Quân Hoàng. Quả nhiên là thần tượng của hắn, tất cả mọi thứ đều trở nên tầm thường với anh ấy.
Hắn không thể thua kém thần tượng của mình quá nhiều.
Nghĩ như vậy, Vương Hào cũng bắt đầu chống đẩy.
Hiện tại Vạn Lỗi rất mệt, nhưng sao hắn có thể để bản thân bại bởi một người phụ nữ được chứ? Chưa kể đó còn là người phụ nữ mà hắn cực kỳ xem thường.
Dù cho có chết thì cũng phải chống cho được.
Từ Chính không rõ động lực của Vạn Lỗi là gì, nhưng nhìn thấy hắn ta đột nhiên nổi khùng lên, hắn cũng không thể thua kém, chính vì vậy, toàn bộ học viên người Hoa Hạ đều dồn sức để đấu với nhau.
Nhìn thấy vậy, một đám người còn lại đều trợn tròn mắt.
“Đầu óc đám người này chắc chắn là có bệnh.” Không biết là ai đã hô lên một câu như vậy.
Tất cả những thành viên của U Linh vẫn bất vi sở động (*), chỉ tập trung làm việc của mình. Đối với bọn họ, hiện tại, chuyện quan trọng nhất chính là chống đẩy, sau đó quay về giường của mình, ngủ một giấc thật ngon.
Ai biết bọn họ có thể ngủ được một giấc đến bình minh ngày hôm sao hay không? À, không đúng, là bình minh của hôm nay, bây giờ đã gần đến lúc mặt trời lên mất rồi.
An Nhiên cảm giác rất mệt, cả người cô, từ trên xuống dưới không có một cái tế bào nào không kêu gào đòi đình công, nhưng sao có thể được?
“Cố gắng chịu đựng, có anh ở đây.” Giọng nói trong trẻo vang lên bên tai cô.
Phó Quân Hoàng chỉ còn thiếu một cái chống đẩy cuối cùng là đã xong, nhưng anh lại chống hai tay trên mặt đấy, nhìn về phía An Nhiên, không hề có bất kỳ một động tác nào.
Ánh mắt bình thản kia trong đêm tối càng thêm sáng hơn, anh lẳng lặng nhìn An Nhiên, nhìn thấy cô không ngừng cố gắng vì mình, trái tim anh cảm thấy rất ấm áp. Nếu như không phải vì anh, cô sẽ không đến đây chịu tội. Anh biết lúc còn là Tần Lam, thỉnh thoảng cô sẽ đến tham gia huấn luyện, chỉ là không phải ở lớp quốc tế mà thôi.
An Nhiên nghiêng đầu, đáp lại anh bằng một nụ cười trấn an, tuy nhiên, nụ cười kia thoạt nhìn rất khiên cưỡng.
“Nếu lần sau mà tôi còn đến cái nơi quỷ quái này để chịu tội... Thì tôi chính là thằng ngu!” Số 14 lớn tiếng nói. Tuy nhiên, phàn nàn thì phàn nàn, nhưng hắn vẫn chống đẩy không thiếu một cái nào.
“Trước tiên, anh sống qua hôm nay đi, rồi nói.” Số 21 cười lạnh.
Động tác của bọn họ ngày càng trầy trật hơn, cánh tay của Ngốc Ưng đã không còn chống đỡ được bản thân nữa rồi. Ngay lúc đó, một viên đạn lập tức sượt qua tay hắn.
Ngốc Ưng vội vã chống người lên: “Mẹ kiếp, nổ súng thật hả?”
Ngốc Ưng nói câu này bằng tiếng Hoa Hạ, ngoại trừ người Hoa Hạ thì những người khác nghe không hiểu. Nhưng dựa vào ngôn ngữ cơ thể của hắn, mọi người vẫn có thể đoán được hắn đang nói gì.
“Bớt nói nhảm, làm nhanh lên.” Vẻ mặt Liệp Báo trắng bệch, thở hồng hộc nói. Hiện tại, bớt nói một câu sẽ tiết kiệm được một phần thể lực.
Bên này, các học viên vẫn đang chịu khổ.
Thì bên kia, Mike đã xông đến chỗ của James ở Venezuela. Hắn không đợi ai thông báo cho James, mà đã vọt thẳng vào.
“James, anh lăn ra đây cho tôi!” Vừa vào cửa, Mike đã bắt đầu rống lên.
Theo sau hắn là tên đàn em mới vào, hắn ta cũng không nhận ra Mike, không biết rốt cuộc Mike và lão đại nhà mình có quan hệ như thế nào. Hắn theo sát phía sau Mike, không ngừng nói: “Vị tiên sinh này, làm ơn đừng có quát lên như thế, nếu không, đừng trách chúng tôi không khách khí.”
Hiện tại, Mike đang rất sốt ruột, nếu là ngày thường... Hắn nhất định sẽ nói chuyện thật tốt với tên đàn em này, nhưng lúc này thì không được.
Mike không chút khách khí giơ chân đạp tên đàn em kia ngã xuống đất, sau đó xông thẳng vào thư phòng.
Tên đàn em kia dù gì cũng đã từng tốt nghiệp tại trường Thợ Săn, hắn nhịn đau, chống người đứng dậy. Lúc này, hắn cũng không giơ tay ngăn cản Mike, chỉ nói” “Tiên sinh, nếu như ngài muốn gặp lão đại... Vậy thì tôi...”
“Khốn kiếp! Cút xa tôi một chút, nếu không đừng có trách tôi không khách sáo!” Hiện tại, Mike đang bực bội muốn chết đi được. Thời điểm mười năm trước, nhận được tin tức Tần Lam chết, hắn hận không thể lập tức đến Hoa Hạ xem thử. Cái kẻ so với tên điên còn muốn lợi hại hơn, so với Diêm Vương còn muốn đáng sợ hơn, người đàn bà xấu xa kia sao lại có thể tự dưng chết được. Thế mà cô ta đã chết hơn một thập kỷ rồi đấy!
Hắn có cảm giác Mike chắn chắn biết được điều gì đó.
Trước hết, hắn muốn biết chính xác những gì đang xảy ra.
Tên đàn em kia cũng là một người cực kỳ có mắt nhìn người, nếu không hắn cũng sẽ không được làm việc bên cạnh James. Ngay khi Mike ra tay, hắn đã biết là người này không đơn giản. Người có thể có được thân thủ như vậy, lại còn không sợ lão đại của hắn, hiện tại, phóng mắt nhìn, dùng mười đầu ngón tay cũng có thể đếm được.
Vậy thì, người trước mắt chắc chắn là một trong số những người “dùng mười đầu ngón tay có thể đếm được” kia rồi.
“Ơ kìa, nhìn Mike nhỏ bé của chúng ta xem, sao đột nhiên em lại trở nên bạo lực như vậy?” James mặc một cái áo ngủ bằng tơ tằm màu tím, bước xuống cầu thang, cong môi cười.
Nhìn thấy James bước xuống, Mike nhanh chân vọt đến trước mặt hắn. Dưới ánh mắt kinh ngạc của những người ở đây, Mike giơ tay bắt lấy tay James, lôi hắn quay ngược lên thư phòng trên lầu.
James nhướng mày, nhìn bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, hắn nhếch môi cười.
“Anh nói này, Mike nhỏ bé, sao đột nhiên em lại gấp gáp chạy đến chỗ anh như vậy, hử?” Chữ cuối cùng được kéo dài ra, lúc này đây, James gần như đã dán sát vào tai Mike để nói.
Mike cảm thấy trong người lập tức trào lên một cảm giác kỳ lạ, hắn đột ngột dừng bước, cái tay còn lại che kín cổ của mình, giận dữ trừng người đàn ông trước mắt: “Anh nghiêm túc cho tôi! Đi theo tôi!”
James giơ hay tay ra trước ngực, làm động tác đầu hàng: “Mike nhỏ bé đã nói như vậy thì anh đương nhiên phải nghe theo.”
Mike cố nén cơn giận trong lòng, lôi tên kia đi vào thư phòng. Sau khi đã vào phòng, hắn tiện tay khóa trái cửa lại.
Nhìn thấy vậy, James chậc chậc nói:
“Ơ, Mike nhỏ bé của anh đã đợi không kịp nữa rồi? Lại còn chủ động khóa cửa nữa, vậy thì, em nói xem, chúng ta có phải nên là cái gì đó hay không?” James bước từng bước đến gần Mike, đến khi đến trước mặt Mike, hắn giơ tay đẩy Mike dựa vào cánh cửa phòng đen kịt, lười biếng nói.
Mike thật sự không chịu nổi cái tính tình này của James, đây là lý do vì sao hắn không thích đến tìm người đàn ông này. Cũng đã hơn 50 rồi mà vẫn còn chơi trò này, thật sự là...
Thật sự không biết phải nói hắn thế nào nữa.
Mike giơ tay chống vào ngực James, đẩy hắn ra: “Anh tránh xa em ra một chút.”
Hắn gần như có thể cảm giác được hô hấp của hắn ta luôn rồi.
Không dễ gì mới có được cơ hội, sao James có thể chấp nhận để Mike thoát khỏi tay hắn được cơ chứ?
James chống hai tay lên cửa, nhốt Mike trong ngực mình, hơi thở nóng rực của hắn phả vào cổ Mike.
“Mike nhỏ bé, em cũng biết là anh vĩnh viễn không thể nào chủ động rời khỏi em được mà.” Ánh mắt sáng quắc của James chiếu thẳng vào Mike.
Mike cao hơn James một chút, hắn cao khoảng 1 mét 8, trong khi James chỉ có 1 mét 75, nhưng vì dáng người, Mike trông có vẻ nhỏ bé hơn so với James.
Sau khi nghe James nói như vậy, Mike xanh mặt: “James, em...”
“Đừng nói gì cả, trước hết, để anh ôm em một chút. Cũng lâu lắm rồi em không cho anh ôm đấy!” James vòng tay ôm lấy Mike, cằm của hắn khẽ tựa vào vai Mike, biểu cảm thoạt nhìn rất là thỏa mãn.
Mike không ngừng hít sâu, nhưng sao hắn có thể đẩy người đàn ông trước mắt này ra được?
Bọn họ đã ở bên cạnh nhau như vậy gần ba mươi năm rồi, hai người gần gũi thì ít, mà xa cách thì nhiều, nhưng tình cảm lại không hề thay đổi. Quả là rất kì diệu!
Đột nhiên, Mike hốt hoảng, hắn có cảm giác trên cổ mình ẩm ướt, ngay khi hắn còn chưa kịp phản ứng, thì vòng tay đang ôm lấy hắn đã bắt đầu “không thành thật”... Thậm chí, nó đã bắt đầu chui vào trong áo hắn.
Hô hấp của Mike bỗng dưng trở nên gấp gáp, hắn chộp lấy tay James, trong mắt lóe lên sự sắc bén: “James!”
James biết rõ là Mike đang cảnh cáo hắn.
Nhưng biết thì sao, nếu như hiện tại hắn ngừng lại, thì đến lúc đó, chắc chắn tiểu nữ vương sẽ xử lý hắn.
Vấn đề mà Mike muốn hỏi... Chỉ cần một cái liếc mắt, Mike cũng có thể đoán được hắn đang nghĩ gì, thử hỏi, hắn làm sao có thể nói dối được?
James đã từng nói với mình, cả đời này hắn xem như bại trong tay Mike rồi. Mặc dù khi đối mặt với tiểu nữ vương, hắn có thể nói dối mà mặt không biết sắc, nhưng với Mike, thì một câu hắn cũng không nói được.
Bởi vậy, biện pháp tốt nhất chính là kéo người nào đó lên giường...
“Mike nhỏ bé của anh, đã bao lâu rồi chúng ta không gần gũi nhau?” Dường như, James hoàn toàn không để tâm đến sự cảnh cáo của Mike, tay hắn vẫn cố chấp chui vào bên trong quần áo của Mike, cái tay còn lại cũng bắt đầu cởi thắt lưng của mình...
“Em...” Không đúng, hắn còn có việc phải hoàn thành mà!
Nhưng mà câu nói kế tiếp của Mike đã bị James chặn lại, nụ hôn của hai người cứ như một trận chiến. Và trận chiến đó kéo dài mãi từ thư phòng đến phòng nghỉ, sau đó, cả hai quấn lấy nhau...
Trong phòng vang lên tiếng chửi rủa cùng những lời trấn an vô cùng khép nép, tiếng chửi rủa dần dần thay đổi âm điệu, âm thanh trấn an cũng biến thành tiếng thở gấp, rồi sau đó, bên trong vang lên âm thanh tựa như cái gì đó bị kiềm nén đã được giải tỏa...
Không biết đã qua bao lâu, nói tóm lại là âm thanh trong thư phòng đã kéo dài rất lâu, lâu đến mức khi không còn bất kỳ tiếng động nào nữa thì trời cũng đã hoàn toàn sáng.
Khi ánh mặt trời xuyên qua cánh cửa sổ chưa được kéo rèm, chiếu vào phòng, James nhìn Mike đang gối đầu trên cánh tay mình, yên lặng ngủ, hắn thở phào nhẹ nhõm, may mắn thật, Mike không hỏi chuyện của tiểu nữ vương.
Khi Mike nhận được tin tức, hắn cũng đã biết. Thế nhưng hắm cảm thấy rất khó hiểu, tại sao Mike lại không gọi cho hắn, mà lại gọi cho Thợ Săn trước, ở một phương diện nào đó, James tự nhận là mình rất ghen.
Chỉ là... Hiện tại hắn giả vờ giả vịt cho qua, nhưng sau khi người yêu bé bỏng của hắn tỉnh lại, thì hắn nên giải thích như thế nào đây?
Quả thật... Đau đầu.
-----
Thợ Săn nhìn vào màn hình điện thoại của mình, không có cuộc gọi nhỡ, Mike vẫn chưa có được tin tức sao? Ánh mắt Thợ Săn trở nên âm u, hắn liếc nhìn đồng hồ trên bàn, đã sáu giờ rồi.
Thợ Săn xem xét bản báo cáo do cấp cưới vừa mới trình lên. Sau khi nhanh chóng xem qua tình hình của từng học viên, ánh mắt hắn dừng lại trên báo cáo của An Nhiên. Hắn không ngờ là cô gái bé nhỏ người Hoa Hạ này lại có kết quả kiểm tra mạnh hơn rất nhiều so với mấy tên đàn ông kia.
Đến khi tất cả mọi người hoàn thành xong nhiệm vụ chống đẩy thì đã hơn ba giờ sáng. Thực hiện hai trăm cái chống đẩy, vậy mà có người phải mất hơn một tiếng đồng hồ. Thật là lợi hại.
Thợ Săn liếc nhìn vài cái tên cuối cùng trong bản báo cáo, vốn dĩ hắn cứ cho rằng đứng cuối sẽ là nữ học viên, thế nhưng không ngờ là mấy nữ học viên kia đều hoàn thành rất tốt.
Lấy mũ trên giá áo xuống, đội lên đầu, sau đó, hắn bước nhanh về phía ký túc xá của trường.
“Huấn luyện viên!” Binh sĩ canh gác thấy Thợ Săn, lập tức cúi chào.
Thợ Săn đáp lại một tiếng, rồi nhìn về phía cánh cửa ký túc xá đang đóng chặt: “Đã ngủ rồi à?”
“Vâng, vừa ngủ không bao lâu.”
Thợ săn gật đầu.
“Bây giờ đánh thức bọn họ sao?”
Thợ Săn suy nghĩ trong chốc lát, tia sáng trong mắt hắn chuyển động, một lúc sau, hắn phất tay:
“Đánh thức bọn họ.”
Đùng...
Là tiếng nổ gas, tiếng ho khan cùng tiếng kêu rên xen lẫn nhau.
Vẫn như cũ, lao đến trước tiên chính là học viên Hoa Hạ.
Sắc mặt bọn họ thoạt nhìn đều không tốt, nhưng trang phục vẫn chỉnh tề, cả người thẳng tắp, tìm không ra một chút khuyết điểm nào.
Thợ Săn nhướng mày, hắn cũng không hỏi gì, chỉ đưa tay lên, nhìn đồng hồ trên cổ tay mình. Thời điểm kim giây chuyển động được một vòng, toàn bộ người trong ký túc xá đã vọt ra, tuy cách ăn măt có hơi nhếch nhác, nhưng vẫn có thể cho qua được.
Cánh tay của bọn họ đã hoàn toàn mềm nhũn rồi, hiện tại, chỉ riêng việc đong đưa tay khi đi đường cũng đã rất khó khăn. Cánh tay đau nhức, không hề có một chút sức lực, khiến bọn họ cực kỳ khó chịu. Thật ra không chỉ có cánh tay, mà toàn thân bọn họn đều có cảm giác như vậy.
Lúc chưa nghỉ ngơi thì bọn họ không có cảm giác như vậy, chỉ nằm xuống được hơn hai tiếng đồng hồ, nhưng đối với bọn họ thì hai tiếng này vô cùng thoải mái. Tuy là phải mặc một bộ đồ ướt nhẹp nằm trên giường, nhưng đối với bọn họ cũng đã xem là hạnh phúc lắm rồi.
Sau khi tất cả mọi người đã đứng thành hàng, Thợ Săn buông tay, ánh mắt âm trầm chiếu về phía bọn họ.
“Quả thật là một đám phế vật!” Giọng Thợ Săn đột nhiên vang lên: “Chỉ rời giường thôi mà cũng mất một phút đồng hồ, nếu như có kẻ đánh đến cửa nhà các người, thì có phải các người vẫn còn nghĩ xem nên tìm súng ở đâu, đúng không?”
Trong lòng mọi người vô cùng bất mãn, hiện tại bọn họ vừa đói lại vừa mệt, thậm chí trở mình một cái trên giường cũng đã là một vấn đề rồi đấy. Tốc độ của bọn họ vừa nãy đã là rất nhanh rồi, bọn họ chưa mắng hắn là đã nể mặt hắn lắm rồi.
Vậy mà hắn lại mắng bọn họ!
“Sao hả? Cảm thấy không phục? Khó chịu hả? Muốn mắng tôi?” Thợ Săn hừ lạnh: “Chỉ bằng vào các người sao? Bây giờ chỉ sợ là các người còn không bằng một đứa trẻ ba tuổi nữa kìa! Thử nhìn xem, bộ dạng hiện tại của các người như thế nào.”
Lúc này đây, rất ít người có thể giữ được tư thế đứng thẳng người, toàn bộ đều đang khom người, ngay cả súng cũng gần như được dùng để chống. Bây giờ, chỉ cần đụng nhẹ một cái, thì cũng khiến cho bọn họ cảm thấy đau nhức không chịu được.
Bọn người của An Nhiên có thể tốt hơn được bao nhiêu? Bọn họ cùng luyện tập với cường độ giống nhau, cùng làm nhiệm vụ giống nhau, vậy thì cơ thể bọn họ sao lại không có phản ứng được cơ chứ? Chỉ là bọn họ đã quen rồi, các thành viên của U Linh đã quen với cuộc sống như vậy. Thời điểm ở U Linh, bọn họ cũng thường xuyên bị chà đạp như thế.
Chỉ có An Nhiên thoạt nhìn không được tốt cho lắm. Dù cho cô có lợi hại cỡ nào đi nữa, nhưng thời gian huấn luyện của cô không dài, phương diện thân thể cũng kém hơn rất nhiều người, tuy nhiên, vì sao An Nhiên lại không hề thua kém, thậm chí là còn đứng ở vị trí phía trước?
Đơn giản là vì cô kiên trì và không chịu thua. Khi bước chân của mình càng ngày càng nặng nề, trong lòng cô tự hỏi mình đã làm những gì mà phải chịu khổ như vậy, lúc đó, trước mắt cô xuất hiện hình ảnh của lão soái ca.
Cô vì anh mà đến, chỉ bởi cô muốn anh an tâm mà thôi.
Một mình anh ở đây tham gia huấn luyện, gần như sẽ cắt đứt liên hệ với bên ngoài, không có tin tức của cô, đương nhiên anh sẽ lo lắng, đến lúc đó, làm sao anh có thể an tâm mà huấn luyện được?
Đau đớn trên cơ thể sẽ nhanh chóng biến mất, chỉ cần tất cả các cơ đều hoạt động, thì không sao nữa rồi.
Lúc nãy, nhóm người Vạn Lỗi theo sát phía sau An Nhiên, cho nên bọn họ cũng không hít vào bao nhiêu khí gas.
“Đứng theo tư thế quân đội một giờ, sau đó có thể ăn!”
Tư thế quân đội!
Một giờ!
Nếu là ngày thường, đừng nói một giờ, dù cho là hai giờ thì bọn họ cũng sẽ vui vẻ mà làm. Nhưng hiện tại không giống như vậy, cả người bọn họ đều đau nhức, thậm chí có thể nói là mỗi một tấc da thịt đều nhũn ra, đứng một giờ theo tư thế quân đội, họ sẽ chết đó...
“Nếu ai không đúng quy cách, tôi sẽ thưởng.”
Thưởng? Cái tên Diêm Vương chết tiệt này thì thưởng được thứ gì tốt chứ? Hơn nữa còn là không đúng quy cách? Thôi được rồi, vẫn nên đứng thẳng theo tư thế quân đội vậy...
Đối với bọn họ hiện tại, đứng thẳng người cũng đã là cực kỳ khó khăn rồi, chứ đừng nói là đứng thẳng theo tư thế quân đội.
“Người ta thưởng nói phụ nữ đối với bản thân mình có một chút nhẫn tâm, thế nhưng mà tôi nói này, đội trưởng, sao cô có thể nhẫn tâm với mình như vậy?” Ngốc Ưng đứng sau lưng An Nhiên, nhìn thấy cả người An Nhiên thẳng tắp, hắn hoàn toàn cảm phục.
“Ai nói nhảm!” Giọng nói lạnh như băng của Thợ Săn lại vang lên.
Ngốc Ưng nghĩ thầm, chờ đến khi hắn tốt nghiệp khỏi cái trường chết tiệt này, hắn không đánh cho cái tên này thành đầu heo thì cũng sẽ đánh cho hắn nửa tàn phế.
Quả đúng là đồ cầm thú, không phải người mà.
Đám học viên vừa kêu rên vừa cố gắng giữ cho thân thể thẳng tắp, nhưng vẻ mặt bọn họ lại cực kỳ đau khổ.
Bóng của Thợ Săn chuyển động qua lại trong đám người, ánh mắt hắn đột nhiên rơi vào một người. Đó là một gã học viên người da đen, hắn nhanh chóng đi đến trước mặt người kia, giơ chân đá vào bắp đùi hắn ta, sau đó vỗ vào lưng hắn: “Không biết cái gì gọi là tư thế quân đội à?”
Một hạt mồ hôi như đậu nành từ trên trán chảy xuống, hai bàn tay đang dán sát vào chân không ngừng run rẩy, thậm chí, vai hắn cũng run lên.
“Cố gắng chịu đựng, mới được năm phút thôi, đừng vội.”
Nghe được mấy lời này của Thợ Săn, đám học viên hận không thể trực tiếp xông lên đánh cho hắn một trận. Mẹ kiếp, đã qua rất lâu rồi, vậy mà mới có năm phút thôi hả? Xem ra bọn họ phải đánh lâu dài rồi.
Trong vòng một tiếng, bọn họ đừng nghĩ có thể rời khỏi.
-----
Cùng lúc đó, ở một căn hộ xa hoa.
Mike đã tỉnh, đang ngồi nhìn James làm việc. Trong con ngươi xẹt qua một tia thỏa mãn, hắn nhích người lên phía trước, cọ cọ.
Cảm giác được Mike tỉnh, James xoay người lại, ôm hắn vào ngực, máy tính bảng trong tay cũng không buông ta, vẫn tiếp tục xử lý công việc chưa hoàn thành.
Trong lúc làm việc, James rất điển trai.
Mike nhìn nhìn hắn, thầm nghĩ.
Đột nhiên, nét mặt của James hơi thay đổi, hắn xoay người ngồi dậy, bắt lấy một cánh tay của James: “James, có phải là anh đã sớm biết tiểu nữ vương... Xảy ra chuyện?”
Bàn tay đang lướt máy tính bảng của James hơi khựng lại, hắn thầm thở dài, biết chắc là người kia sẽ hỏi mà.
“Không có.” Thật ra, không phải là hắn sớm biết, chỉ là biết sớm hơn so với Mike một ngày mà thôi.
Mike giật mình: “Vậy thì anh biết lúc nào?”
“Khuya ngày hôm trước, cũng vừa mới biết.” Tia sáng trong mắt James đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Địa vị của tiểu nữ vương ở Hoa Hạ rất cao, thậm chí ở Châu Âu cũng vậy, em biết Tần Môn không? Là của cô ấy đấy, cô ấy là người đứng đầu Tần Môn.”
Mike đã hoàn toàn bị sốc, hắn chỉ biết tên của tiểu nữ vương, nhưng hắn chưa từng điều tra thân phân cô ấy. Đối với bọn họ, họ sẽ không điều tra đối phương đang làm gì, hoặc gia đình của đối phương làm gì, điều bọn họ muốn biết chẳng qua là đối phương có an toàn hay không mà thôi.
Nhưng mà Tần Môn là gì? Là một tồn tại vô cùng mạnh mẽ, dù là trường Thợ Săn của họ cũng phải nể mặt Tần Môn vài phần đó.
Tiểu nữ vương là người đứng đầu Tần Môn? Nếu là như vậy thì sao cô ấy có thể chết trẻ như vậy? Cho nên, chỉ có một khả năng, đó là bị mưu sát.
Hơi thở toàn thân Mike lập tức trở nên lạnh lẽo: “Anh còn biết những gì nữa?”
James thở dài, biết ngay là Mike sẽ như vậy mà. Hắn xoay người, kéo Mike vào lòng mình, tiếp tục nói: “Lúc anh cho người điều tra chuyện kia, thì đã không còn nhiều manh mối cho lắm, nhưng mà môn chủ hiện tại của Tần Môn là Diêm Tử Diệp, là đứa bé ngày trước tiểu nữ vương thu dưỡng.”
“Thế nhưng người bán đứng cô ấy lại chính là Diêm Tử Diệp.” Mike nhanh chóng nắm bắt được lòng người, đối với tâm lý học, hắn hiểu rất rõ. Đối ngoại, hắn hoàn toàn có thể xưng là bậc thầy về tâm lý học.
Trên cái thế giới này, có bao nhiêu người có lòng dạ đáng ghê tởm như vậy chứ?
“Tạm thời chúng ta nhận được tin tức là như vậy.”
“Hử?” Chẳng lẽ không phải Diêm Tử Diệp làm sao?
“Trong chuyện này dường như có một vài điểm chưa được giải thích thỏa đáng.” Hơn nữa, hắn còn nhận được tin là có một người lớn lên giống hệt tiểu nữ vương của bọn họ, nhưng mà người nọ hiện không ở Tần Môn, mà đang ở chỗ Caesar.
James biết rõ Caesar, có thể nói, toàn bộ những người đứng đầu Châu Âu, không ai là không biết Caesar. Chẳng qua là một gã thanh niên suốt ngày đeo mặt nạ, lòng dạ độc ác, hung ác hơn lão Caesar không biết bao nhiêu lần.
Nghe nói lão Caesar đã bị chính tay hắn giết chết.
“Em...”
“Chuyện này tạm thời đừng nói với ai hết, chờ anh xử lý tốt, anh sẽ nói cho em biết.”
“Không được.” Mike không chút do dự đã cự tuyệt: “Em vừa mới nhận được tin tức có người sử dụng cái ký hiệu kia, em hoài nghi người đó biết chuyện của tiểu nữ vương, hoặc là người đó biết rõ năm đó tiểu nữ vương đã chết như thế nào. Có thể là người kia đến tìm chúng ta để chúng ta báo thù thay tiểu nữ vương?”
“Không biết.” Đối với khả năng liên tưởng của Mike, James cực kỳ khâm phục: “Nếu người kia thật sự tìm chúng ta để giúp tiểu nữ vương báo thù, vậy thì hắn đã tìm đến từ mười mấy năm trước, chứ không phải là bây giờ.”
Mike ngẫm lại, cám thấy James nói rất đúng: “Vậy người kia rốt cuộc là ai? James, anh cũng biết tình cảm của Thợ Săn đối với tiểu nữ vương, ngày hôm qua, em còn ngu ngốc đi nói với anh ta chuyện tiểu nữ vương đã chết, anh nói anh ta có thể...” Xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không?
“Người kia là ai thì anh vẫn còn đang điều tra. Nhưng với Thợ Săn, trước hết, chúng ta cứ để đấy. Chẳng phải em đã nói với anh ta là có người đã sử dụng cái ký hiệu đó sao? Yên tâm đi, không đến phút cuối cùng, Thợ Săn sẽ không tin đâu.”
Mike ngẫm lại, cảm thấy cũng đúng. Trong lòng Thợ Săn, nữ vương tuyệt đối là một tồn tại không gì không làm được.
“Ngủ một giấc thật ngon, trời vẫn còn sớm...” James khẽ hôn lên trán Mike một cái, sau đó tiếp tục công việc của mình.
Mike cũng không nghĩ nhiều, hắn không phải là người thích suy đoán này nọ, nếu James đã nói tất cả cứ giao cho hắn, vậy thì giao cho hắn là được.
Nếu như hiện tại Mike mở to mắt để nhìn James, hắn chắc chắn sẽ phát hiện James khác thường. Mắt của James đảo loạn lên, rõ ràng là hắn đang nói dối.
James nói nửa thật nửa giả, ở một mức độ nào đó, cũng không tính là hắn lừa gạt người yêu bé bỏng của mình, hắn cũng có nói thật mà, đúng không? Hắn chỉ chưa nói cho Mike biết rằng hắn đã biết tiểu nữ vương là ai mà thôi.
-----
Hoa Hạ.
Đoàng...
Tiếng súng vang lên trong phòng.
Kiều Tử Du nắm chặt súng trong tay, lưng dán sát vách từng, hít một hơi thật sâu, sau đó mới nói: “Simon, tôi biết là anh đang ở trong phòng, hiện tại, chúng ta hoàn toàn không cần phải như vậy.”
Gió đêm thổi vù vù, có vài cái bông tuyết bay vào phòng.
Trong phòng vô cùng yên tỉnh, ngoại trừ tiếng đồng hồ tích tắc thì không còn bất kỳ tiếng động nào khác.
Bên trong căn phòng rộng lớn có một bóng người đang chầm chậm bước đi.
“Simon, tôi biết anh hoài nghi tôi là người đã giết Tần Gia năm đó, tôi không có!” Kiều Tử Du không muốn chết, từ khi Simon biến mất, hắn đã không còn xuất hiện một lần nào nữa. Bọn họ cứ cho rằng Simon đã chết, hoặc là hắn sẽ không quay về nữa, thế nhưng, hôm nay, Simon đã công khai quay trở lại.
Vẫn như trước, không có hồi đáp.
“Nếu như chuyện năm đó là do tôi làm, thì anh sẽ không đợi đến bây giờ mới tìm tôi.” Kiều Tử Du dán sát người vào vách tường. Cô đi đến phía sau cánh cửa, nhẹ nhàng đẩy ra, bất ngờ lách mình vào, sung trong tay lập tức nhắm vào góc tường, nhưng vẫn như cũ, trống rỗng.
“Simon, tôi ganh tị với Tần Gia, tôi hi vọng cô ta chết, thậm chí còn mong cô ta vĩnh viễn không được siêu sinh nữa kìa! Nhưng tôi chỉ nghĩ vậy thôi, tôi không có làm gì cả. Tôi thích Diêm Ca Ca, nhưng tôi càng hi vọng anh ấy có thể hạnh phúc. Tôi thật sự không làm ra chuyện có lỗi với Tần Gia, có lỗi với Tần Môn.”
Kiều Tử Du đang cầm súng trong tay, tìm kiếm khắp phòng, đột nhiên, cả người cô cứng đồ, bởi vì phía sau ót cô có một cây súng chĩa vào.
“Simon, hẳn anh cũng đã biết, tôi không hề nói sai.”
Người đứng phía sau Kiều Tử Du không nói lời nào, hắn lấy súng trong tay cô, thuận tiện lấy luôn toàn bộ dao găm giấu ở bên hông và trong giày của cô, sau đó mới mở miệng nói: “Biết”
Ẩn trong giọng nói của Simon có sự phẫn nộ, Kiểu Từ Du không biết là hắn đang giận cái gì, Tần Gia đã chết rồi, nếu như hắn muốn tìm cô báo thù, thì từ mười mấy năm trước đã ra tay, sao phải chờ đến bây giờ?
Trên đời này, không có mấy người khiến Kiều Tử Du sợ hãi, ngoại trừ Tần Gia, thì chỉ có Simon.
Cô vẫn luôn rất sợ Simon. Hắn ta rất ít nói, số lần hắn mở miệng thậm chí còn ít hơn so với Diêm Tử Diệp, thế nhưng hai con mắt dại ra kia vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, vô cùng dọa người.
Kiều Tử Du rất sợ đối mặt với hắn.
“Từ lúc bắt đầu đã biết là không phải.” Giọng của Simon rất lạnh.
Kiều Tử Du cắn môi, vẫn nên nói ra suy nghĩ của mình với hắn thì hơn.
“Kỹ thuật hóa trang của Nguyên Phi rất cao, muốn tạo ra mặt của Diêm Tử Diệp quả thật rất đơn giản. Năng lực bắt chước của hắn cực mạnh, chỉ cần hắn từng tiếp xúc qua, thì có thể trong thời gian ngắn sao chép toàn bộ.”
Con ngươi Kiều Tử Du lập tức co lại: “Từ lúc bắt đầu, hắn đã lừa gạt tôi.”
Simon cười nhạo, trong mắt hắn chứa đầy sự trào phúng: “Đàn bà ngu xuẩn.”
Nói xong, một kẻ chưa bao giờ đánh phụ nữ như Simon mà lúc này cũng hoàn toàn nổi giận. Nếu không phải bởi người phụ nữ ngu ngốc này không ngừng cung cấp tin tức cho Nguyên Phi, thì mọi chuyện cũng sẽ không phát triển đến mức không thể cứu vãn được như vậy.
Simon dùng cổ tay chặt lên người Kiều Tử Du một cái, cả người cô khẽ run lên, ngay sau đó, toàn thân cô cảm thấy vô cùng đau đớn.
“Xích Hồ, tôi tha cho cô là vì cô không ra tay với Tần Gia, tuy nhiên, mặc dù năm đó cô không ra tay, nhưng cô cũng có tham dự trong đó, không phải sao?”
Câu nói sau cùng của Simon khiến cho Kiều Tử Du run lên: “Không, tôi không có!”
“Có hay không, bản thân cô hiểu rõ!” Simon không chút lưu tình giơ súng bắn vào chân cô, sau đó, ánh mắt lạnh lẽo của hắn rơi trên người cô: “Bây giờ, tốt nhất là cô hãy cầu cho Gia có thể bình an vô sự, nếu không, người mà tôi muốn giết không chỉ có mình cô.”
Phản xạ có điều kiện, Kiều Tử Du dùng tay bảo vệ bụng mình. Đau đớn trên chân đã bị cô quên đi, hiện tại, cô chỉ cảm thấy sợ hãi bởi câu nói sau cùng của Simon.
Sao hắn biết được? Hắn không có khả năng biết được!
“Chậc chậc, nhìn xem đường chủ Xích Hồ tiếng tăm lừng lẫy của tôi này, sao lại thê thảm đến mức như vậy chứ?” Giọng nói quyến rũ đến tận xương đột ngột vang lên, trên rào chắn của sân thượng có một bóng người ngồi đó, hắn cười tít mắt, nhìn về phía Kiều Tử Du đang nằm trên mặt đất với bộ dáng thảm hại.
“Nguyên Không!” Nghiến răng nghiến lợi.
***
(*) Bất vi sở động: Không có bất kỳ hành động gì.
Bàn tay đang cầm điện thoại của hắn khẽ run lên. Hắn bước nhanh qua một bên, cánh tay còn lại chống lên thân cây. Qua một lúc lâu sau, hắn mới bình tĩnh trở lại.
“Tin tức có chính xác không?” Sau khi hỏi, Thợ Săn mới cảm giác mình thật ngu ngốc. Nếu như không nắm chắc, Mike sẽ không nói cho hắn biết.
“Chính xác.” Dường như giọng của Mike cũng không được tốt: “Thế nhưng tôi muốn biết ai đã sử dụng ký hiệu đó. Rốt cuộc là ai?”
Chỉ có bốn người bọn họ biết cái ký hiệu kia, đã qua vài thập niên, Tần Lam cũng đã mất, vốn dĩ không có ai sử dụng nó nữa. Vậy mà bây giờ hắn đột nhiên nhận được tin tức có người đã sử dụng nó.
“Tra được là ai chưa?” Đó mới là chuyện quan trọng.
Bọn họ tự nhận bản thân không phải người tốt lành gì. Bọn họ có thể huấn luyện ra những chiến sĩ xuất sắc, cũng có thể làm ra những điều tồi tệ nhất vì lợi ích bản thân. Lần này, người kia... Cái người đã biến mất hơn mười năm đột nhiên có tin tức, sao bọn họ lại không kích động cơ chứ?
Giọng của Mike trầm xuống: “Không có.”
Hắn cảm thấy rất kỳ quái. Lúc báo tin cho hắn, cấp dưới có nói rằng không thấy rõ vẻ ngoài của người kia, thậm chí ngay cả việc là nam hay nữ cũng không phân biệt được.
Điểm này khiến Mike cảm thấy rất hoài nghi. Trên địa bàn của hắn, vậy mà hắn lại không tra ra một người. Nếu không phải là có người giúp người kia che giấu, thì đây bất quá chỉ là sự trùng hợp.
“Hỏi James chưa?”
“Hỏi anh ta làm gì?” Giọng Mike có hơi cao: “Dạo gần đây, anh ta kiếm tiền đến điên rồi, lấy đâu ra thời gian quản mấy chuyện này?”
“Tôi nghe nói anh ta đã đến trường Thợ Săn, nhưng anh ta lại không đến gặp tôi.”
Hôm qua, Thợ Săn nghe có người nói James đã tới trường, chuyện đó khiến hắn rất kinh ngạc.
Hắn nhớ là đã từ rất lâu rồi, James không đến trường Thợ Săn. Nếu có đến thì cũng là để gặp hắn, nhưng lần này hắn ta lại không đến tìm hắn, quả thật là... Có hơi kỳ quái.
“Chậc, có vấn đề. Tôi đi tìm tên đó, anh đợi tin tức của tôi.” Nói xong, Mike lập tức cúp máy.
Thợ Săn ngây người, đến khi hoàn hồn, hắn lập tức gọi lại, thế nhưng chỉ nghe được âm thanh nhắc nhở máy móc của tổng đài. Xem ra, chỉ cần là những chuyện liên quan đến người kia, thì bọn họ sẽ không còn là chính mình nữa.
Lúc Thợ Săn quay lại chỗ cũ thì hắn phát hiện đám học viên đã ngã trái ngã phải cả rồi. Hơn nữa, còn có mấy người tụ lại thành nhóm, tựa vào nhau để nghỉ ngơi. Tuy trông có vẻ buồn cười, nhưng tốt xấu gì cũng không ngã xuống đất.
Tầm mắt của Thợ Săn thoáng dừng lại trên người An Nhiên. Người này khiến cho hắn có cảm giác rất quen thuộc. Dựa vào một loạt động tác của cô ta trong quá trình huấn luyện, hắn hoàn toàn có thể chắc chắn rằng cô ta không chỉ được đào tạo bởi Phó Quân Hoàng. Thậm chí, có thể cô ta đã từng tham gia khóa huấn luyện của trường Thợ Săn.
Nhưng tư liệu lại cho thấy An Nhiên bất quá chỉ mới mười tám tuổi, hơn nữa, cô ta cũng chưa từng được đào tạo trước đó.
Người này... Rất kỳ quái.
Thợ Săn mang vẻ mặt lạnh lẽo đi đến cạnh người lính đang làm nhiệm vụ giám sát đám học viên kia, hắn giựt lấy súng từ tay người đó, chĩa lên trời, bắn liên tiếp mấy phát.
Tiếng súng đột ngột vang lên khiến cho tất cả mọi người đều hoảng hốt.
Có không ít người còn chưa kịp hoàn hồn thì đã ngã lăn ra đất. Nhóm người của An Nhiên đứng dậy trước tiên, trụ vững, sau đó giơ súng lên, nhắm vào Thợ Săn.
Thợ Săn có hơi khó tin, những người Hoa Hạ này quả đúng là có chút thú vị.
Ngoài đội U Linh, còn có hai học viên người Italy và một thành viên thuộc đội Hải Báo của Mỹ cũng chĩa súng về phía Thợ Săn.
An Nhiên có thể cảm giác được trong lúc huấn luyện, tên học viên người Mỹ kia rất có ý kiến với cô. Ngẫm lại, cô cảm thấy chuyện này cũng là chẳng có gì lạ. Cô đã phế đồng đội của hắn, lẽ dĩ nhiên, hắn sẽ muốn tìm cô báo thù.
Cái tên đội viên của Hải Báo đã bị An Nhiên đánh một trận trước đó có số thứ tự là 33. Hiện tại, hắn không dám đối đầu với cô nữa rồi. Cũng không biết là do thực sự sợ hãi hay là còn có nguyên nhân nào khác.
Còn cái tên nhìn cô không vừa mắt thì có số thứ tự là 11.
“Nhìn lũ to xác các người thử xem!” Tầm mắt của Thợ Săn quét qua một lượt những người đang nằm co quắp trên mặt đất vẫn chưa kịp đứng lên, giọng nói của ông ta vừa lạnh lẽo vừa vô tình: “Lũ yếu đuối, chỉ nghe tiếng súng mà đã thành ra như thế! Toàn bộ đứng lên hết cho tôi! Nhanh!”
Đám học viên đã mệt mỏi đến mức gần như sụp đổ, cả bọn từ từ bò dậy, động tác cũng không còn linh hoạt như trước nữa. Mỗi một động tác đều khiến cho từng bắp thịt của bọn họ run lên, tất cả các tế bào trong người đều đã đến cực hạn, bọn họ thật sự không chống đỡ nổi nữa.
Sau khi cả bọn không dễ gì mới đứng vững được, Thợ Săn lại một lần nữa ra lệnh: “Chống đẩy hai trăm cái, làm xong có thể quay trở lại ký túc xá.”
Những lời này của Thợ Săn không biết là cho bọn họ hi vọng hay là khiến bọn họ càng thêm tuyệt vọng. Với thể lực hiện tại, làm sao có thể tiếp tục chống đẩy hai trăm cái được cơ chứ?
“Không làm cũng được. Vậy thì đêm nay mấy cô cậu cũng không cần ngủ nữa! Chúng ta tiếp tục nội dung huấn luyện ngày mai.” Con ngươi đen nhánh của Thợ Săn chợt lóe lên.
Không ai dám nấn ná thêm nữa, cả bọn rầu rĩ bắt đầu chống đẩy.
Cả người bủn rủn vô lực, cánh tay đang chống trên mặt đất không ngừng run rẩy, thậm chí có người làm chưa được năm cái đã nằm bò ra đất.
Thợ Săn rất hài lòng với tình huống hiện tại của đám học viên, hắn đưa súng trong tay cho người bên cạnh, nói: “Thấy có người sụp xuống thì nổ súng cho tôi.”
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Những người mặc trang phục nhân viên đặc huấn của trường Thợ Săn đều là những người đã theo bên cạnh Thợ Săn nhiều năm, bọn họ hiểu rất rõ thói quen của hắn, cho nên họ nhất định sẽ “chăm sóc thật tốt” đám người mới này.
“Mẹ kiếp, lão Diêm Vương chết tiệt này muốn chơi chết chúng ta hay sao vậy?” Ngốc Ưng vừa chống đẩy vừa thấp giọng mắng.
Sắc mặt của An Nhiên cũng không tốt cho lắm. Nếu như phải huấn luyện với cường độ cao suốt 24 tiếng đồng hồ mà vẫn còn có thể giữ được sắc mặt bình thường, thì đó mới là bất thường. Một ví dụ điển hình, đó chính là Phó Quân Hoàng. Hiện tại, vẻ mặt anh ta cũng chỉ có chút thay đổi mà thôi.
Phó Quân Hoàng thực hiện động tác chống đẩy rất chuẩn, tốc độ cực nhanh. Anh muốn mau chóng làm xong, để có thể đi trông nom bảo bối của mình.
Động tác của Phó Quân Hoàng khiến cho tất cả những nhân viên quản lý trong trường Thợ Săn bị sốc. Kể cả những huấn luyện viên như bọn họ, nếu phải huấn luyện với cường độ cao như thế trong suốt 24 tiếng đồng hồ, thì bọn họ cũng không nắm chắc bản thân có thể thực hiện được động tác chống đẩy vừa nhanh vừa chuẩn như vậy.
Động tác của hắn quá nhanh, thế nhưng, đối với những thành viên của đội U Linh thì cũng không có gì là lạ. Điều khiến bọn họ kinh ngạc chính là An Nhiên. Cô vậy mà cũng có thể làm được động tác đúng chuẩn. Tuy tốc độ không nhanh bằng sĩ quan huấn luyện của bọn họ, nhưng người có thể làm được như cô cũng không nhiều lắm.
Ít nhất là hiện tại, trong đội U Linh, ngoại trừ Ngân Lang ra, thì Ngốc Ưng và Liệp Báo xem như... Tử trận!
Vương Hào gần như dùng ánh mắt cúng bái để nhìn Phó Quân Hoàng. Quả nhiên là thần tượng của hắn, tất cả mọi thứ đều trở nên tầm thường với anh ấy.
Hắn không thể thua kém thần tượng của mình quá nhiều.
Nghĩ như vậy, Vương Hào cũng bắt đầu chống đẩy.
Hiện tại Vạn Lỗi rất mệt, nhưng sao hắn có thể để bản thân bại bởi một người phụ nữ được chứ? Chưa kể đó còn là người phụ nữ mà hắn cực kỳ xem thường.
Dù cho có chết thì cũng phải chống cho được.
Từ Chính không rõ động lực của Vạn Lỗi là gì, nhưng nhìn thấy hắn ta đột nhiên nổi khùng lên, hắn cũng không thể thua kém, chính vì vậy, toàn bộ học viên người Hoa Hạ đều dồn sức để đấu với nhau.
Nhìn thấy vậy, một đám người còn lại đều trợn tròn mắt.
“Đầu óc đám người này chắc chắn là có bệnh.” Không biết là ai đã hô lên một câu như vậy.
Tất cả những thành viên của U Linh vẫn bất vi sở động (*), chỉ tập trung làm việc của mình. Đối với bọn họ, hiện tại, chuyện quan trọng nhất chính là chống đẩy, sau đó quay về giường của mình, ngủ một giấc thật ngon.
Ai biết bọn họ có thể ngủ được một giấc đến bình minh ngày hôm sao hay không? À, không đúng, là bình minh của hôm nay, bây giờ đã gần đến lúc mặt trời lên mất rồi.
An Nhiên cảm giác rất mệt, cả người cô, từ trên xuống dưới không có một cái tế bào nào không kêu gào đòi đình công, nhưng sao có thể được?
“Cố gắng chịu đựng, có anh ở đây.” Giọng nói trong trẻo vang lên bên tai cô.
Phó Quân Hoàng chỉ còn thiếu một cái chống đẩy cuối cùng là đã xong, nhưng anh lại chống hai tay trên mặt đấy, nhìn về phía An Nhiên, không hề có bất kỳ một động tác nào.
Ánh mắt bình thản kia trong đêm tối càng thêm sáng hơn, anh lẳng lặng nhìn An Nhiên, nhìn thấy cô không ngừng cố gắng vì mình, trái tim anh cảm thấy rất ấm áp. Nếu như không phải vì anh, cô sẽ không đến đây chịu tội. Anh biết lúc còn là Tần Lam, thỉnh thoảng cô sẽ đến tham gia huấn luyện, chỉ là không phải ở lớp quốc tế mà thôi.
An Nhiên nghiêng đầu, đáp lại anh bằng một nụ cười trấn an, tuy nhiên, nụ cười kia thoạt nhìn rất khiên cưỡng.
“Nếu lần sau mà tôi còn đến cái nơi quỷ quái này để chịu tội... Thì tôi chính là thằng ngu!” Số 14 lớn tiếng nói. Tuy nhiên, phàn nàn thì phàn nàn, nhưng hắn vẫn chống đẩy không thiếu một cái nào.
“Trước tiên, anh sống qua hôm nay đi, rồi nói.” Số 21 cười lạnh.
Động tác của bọn họ ngày càng trầy trật hơn, cánh tay của Ngốc Ưng đã không còn chống đỡ được bản thân nữa rồi. Ngay lúc đó, một viên đạn lập tức sượt qua tay hắn.
Ngốc Ưng vội vã chống người lên: “Mẹ kiếp, nổ súng thật hả?”
Ngốc Ưng nói câu này bằng tiếng Hoa Hạ, ngoại trừ người Hoa Hạ thì những người khác nghe không hiểu. Nhưng dựa vào ngôn ngữ cơ thể của hắn, mọi người vẫn có thể đoán được hắn đang nói gì.
“Bớt nói nhảm, làm nhanh lên.” Vẻ mặt Liệp Báo trắng bệch, thở hồng hộc nói. Hiện tại, bớt nói một câu sẽ tiết kiệm được một phần thể lực.
Bên này, các học viên vẫn đang chịu khổ.
Thì bên kia, Mike đã xông đến chỗ của James ở Venezuela. Hắn không đợi ai thông báo cho James, mà đã vọt thẳng vào.
“James, anh lăn ra đây cho tôi!” Vừa vào cửa, Mike đã bắt đầu rống lên.
Theo sau hắn là tên đàn em mới vào, hắn ta cũng không nhận ra Mike, không biết rốt cuộc Mike và lão đại nhà mình có quan hệ như thế nào. Hắn theo sát phía sau Mike, không ngừng nói: “Vị tiên sinh này, làm ơn đừng có quát lên như thế, nếu không, đừng trách chúng tôi không khách khí.”
Hiện tại, Mike đang rất sốt ruột, nếu là ngày thường... Hắn nhất định sẽ nói chuyện thật tốt với tên đàn em này, nhưng lúc này thì không được.
Mike không chút khách khí giơ chân đạp tên đàn em kia ngã xuống đất, sau đó xông thẳng vào thư phòng.
Tên đàn em kia dù gì cũng đã từng tốt nghiệp tại trường Thợ Săn, hắn nhịn đau, chống người đứng dậy. Lúc này, hắn cũng không giơ tay ngăn cản Mike, chỉ nói” “Tiên sinh, nếu như ngài muốn gặp lão đại... Vậy thì tôi...”
“Khốn kiếp! Cút xa tôi một chút, nếu không đừng có trách tôi không khách sáo!” Hiện tại, Mike đang bực bội muốn chết đi được. Thời điểm mười năm trước, nhận được tin tức Tần Lam chết, hắn hận không thể lập tức đến Hoa Hạ xem thử. Cái kẻ so với tên điên còn muốn lợi hại hơn, so với Diêm Vương còn muốn đáng sợ hơn, người đàn bà xấu xa kia sao lại có thể tự dưng chết được. Thế mà cô ta đã chết hơn một thập kỷ rồi đấy!
Hắn có cảm giác Mike chắn chắn biết được điều gì đó.
Trước hết, hắn muốn biết chính xác những gì đang xảy ra.
Tên đàn em kia cũng là một người cực kỳ có mắt nhìn người, nếu không hắn cũng sẽ không được làm việc bên cạnh James. Ngay khi Mike ra tay, hắn đã biết là người này không đơn giản. Người có thể có được thân thủ như vậy, lại còn không sợ lão đại của hắn, hiện tại, phóng mắt nhìn, dùng mười đầu ngón tay cũng có thể đếm được.
Vậy thì, người trước mắt chắc chắn là một trong số những người “dùng mười đầu ngón tay có thể đếm được” kia rồi.
“Ơ kìa, nhìn Mike nhỏ bé của chúng ta xem, sao đột nhiên em lại trở nên bạo lực như vậy?” James mặc một cái áo ngủ bằng tơ tằm màu tím, bước xuống cầu thang, cong môi cười.
Nhìn thấy James bước xuống, Mike nhanh chân vọt đến trước mặt hắn. Dưới ánh mắt kinh ngạc của những người ở đây, Mike giơ tay bắt lấy tay James, lôi hắn quay ngược lên thư phòng trên lầu.
James nhướng mày, nhìn bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, hắn nhếch môi cười.
“Anh nói này, Mike nhỏ bé, sao đột nhiên em lại gấp gáp chạy đến chỗ anh như vậy, hử?” Chữ cuối cùng được kéo dài ra, lúc này đây, James gần như đã dán sát vào tai Mike để nói.
Mike cảm thấy trong người lập tức trào lên một cảm giác kỳ lạ, hắn đột ngột dừng bước, cái tay còn lại che kín cổ của mình, giận dữ trừng người đàn ông trước mắt: “Anh nghiêm túc cho tôi! Đi theo tôi!”
James giơ hay tay ra trước ngực, làm động tác đầu hàng: “Mike nhỏ bé đã nói như vậy thì anh đương nhiên phải nghe theo.”
Mike cố nén cơn giận trong lòng, lôi tên kia đi vào thư phòng. Sau khi đã vào phòng, hắn tiện tay khóa trái cửa lại.
Nhìn thấy vậy, James chậc chậc nói:
“Ơ, Mike nhỏ bé của anh đã đợi không kịp nữa rồi? Lại còn chủ động khóa cửa nữa, vậy thì, em nói xem, chúng ta có phải nên là cái gì đó hay không?” James bước từng bước đến gần Mike, đến khi đến trước mặt Mike, hắn giơ tay đẩy Mike dựa vào cánh cửa phòng đen kịt, lười biếng nói.
Mike thật sự không chịu nổi cái tính tình này của James, đây là lý do vì sao hắn không thích đến tìm người đàn ông này. Cũng đã hơn 50 rồi mà vẫn còn chơi trò này, thật sự là...
Thật sự không biết phải nói hắn thế nào nữa.
Mike giơ tay chống vào ngực James, đẩy hắn ra: “Anh tránh xa em ra một chút.”
Hắn gần như có thể cảm giác được hô hấp của hắn ta luôn rồi.
Không dễ gì mới có được cơ hội, sao James có thể chấp nhận để Mike thoát khỏi tay hắn được cơ chứ?
James chống hai tay lên cửa, nhốt Mike trong ngực mình, hơi thở nóng rực của hắn phả vào cổ Mike.
“Mike nhỏ bé, em cũng biết là anh vĩnh viễn không thể nào chủ động rời khỏi em được mà.” Ánh mắt sáng quắc của James chiếu thẳng vào Mike.
Mike cao hơn James một chút, hắn cao khoảng 1 mét 8, trong khi James chỉ có 1 mét 75, nhưng vì dáng người, Mike trông có vẻ nhỏ bé hơn so với James.
Sau khi nghe James nói như vậy, Mike xanh mặt: “James, em...”
“Đừng nói gì cả, trước hết, để anh ôm em một chút. Cũng lâu lắm rồi em không cho anh ôm đấy!” James vòng tay ôm lấy Mike, cằm của hắn khẽ tựa vào vai Mike, biểu cảm thoạt nhìn rất là thỏa mãn.
Mike không ngừng hít sâu, nhưng sao hắn có thể đẩy người đàn ông trước mắt này ra được?
Bọn họ đã ở bên cạnh nhau như vậy gần ba mươi năm rồi, hai người gần gũi thì ít, mà xa cách thì nhiều, nhưng tình cảm lại không hề thay đổi. Quả là rất kì diệu!
Đột nhiên, Mike hốt hoảng, hắn có cảm giác trên cổ mình ẩm ướt, ngay khi hắn còn chưa kịp phản ứng, thì vòng tay đang ôm lấy hắn đã bắt đầu “không thành thật”... Thậm chí, nó đã bắt đầu chui vào trong áo hắn.
Hô hấp của Mike bỗng dưng trở nên gấp gáp, hắn chộp lấy tay James, trong mắt lóe lên sự sắc bén: “James!”
James biết rõ là Mike đang cảnh cáo hắn.
Nhưng biết thì sao, nếu như hiện tại hắn ngừng lại, thì đến lúc đó, chắc chắn tiểu nữ vương sẽ xử lý hắn.
Vấn đề mà Mike muốn hỏi... Chỉ cần một cái liếc mắt, Mike cũng có thể đoán được hắn đang nghĩ gì, thử hỏi, hắn làm sao có thể nói dối được?
James đã từng nói với mình, cả đời này hắn xem như bại trong tay Mike rồi. Mặc dù khi đối mặt với tiểu nữ vương, hắn có thể nói dối mà mặt không biết sắc, nhưng với Mike, thì một câu hắn cũng không nói được.
Bởi vậy, biện pháp tốt nhất chính là kéo người nào đó lên giường...
“Mike nhỏ bé của anh, đã bao lâu rồi chúng ta không gần gũi nhau?” Dường như, James hoàn toàn không để tâm đến sự cảnh cáo của Mike, tay hắn vẫn cố chấp chui vào bên trong quần áo của Mike, cái tay còn lại cũng bắt đầu cởi thắt lưng của mình...
“Em...” Không đúng, hắn còn có việc phải hoàn thành mà!
Nhưng mà câu nói kế tiếp của Mike đã bị James chặn lại, nụ hôn của hai người cứ như một trận chiến. Và trận chiến đó kéo dài mãi từ thư phòng đến phòng nghỉ, sau đó, cả hai quấn lấy nhau...
Trong phòng vang lên tiếng chửi rủa cùng những lời trấn an vô cùng khép nép, tiếng chửi rủa dần dần thay đổi âm điệu, âm thanh trấn an cũng biến thành tiếng thở gấp, rồi sau đó, bên trong vang lên âm thanh tựa như cái gì đó bị kiềm nén đã được giải tỏa...
Không biết đã qua bao lâu, nói tóm lại là âm thanh trong thư phòng đã kéo dài rất lâu, lâu đến mức khi không còn bất kỳ tiếng động nào nữa thì trời cũng đã hoàn toàn sáng.
Khi ánh mặt trời xuyên qua cánh cửa sổ chưa được kéo rèm, chiếu vào phòng, James nhìn Mike đang gối đầu trên cánh tay mình, yên lặng ngủ, hắn thở phào nhẹ nhõm, may mắn thật, Mike không hỏi chuyện của tiểu nữ vương.
Khi Mike nhận được tin tức, hắn cũng đã biết. Thế nhưng hắm cảm thấy rất khó hiểu, tại sao Mike lại không gọi cho hắn, mà lại gọi cho Thợ Săn trước, ở một phương diện nào đó, James tự nhận là mình rất ghen.
Chỉ là... Hiện tại hắn giả vờ giả vịt cho qua, nhưng sau khi người yêu bé bỏng của hắn tỉnh lại, thì hắn nên giải thích như thế nào đây?
Quả thật... Đau đầu.
-----
Thợ Săn nhìn vào màn hình điện thoại của mình, không có cuộc gọi nhỡ, Mike vẫn chưa có được tin tức sao? Ánh mắt Thợ Săn trở nên âm u, hắn liếc nhìn đồng hồ trên bàn, đã sáu giờ rồi.
Thợ Săn xem xét bản báo cáo do cấp cưới vừa mới trình lên. Sau khi nhanh chóng xem qua tình hình của từng học viên, ánh mắt hắn dừng lại trên báo cáo của An Nhiên. Hắn không ngờ là cô gái bé nhỏ người Hoa Hạ này lại có kết quả kiểm tra mạnh hơn rất nhiều so với mấy tên đàn ông kia.
Đến khi tất cả mọi người hoàn thành xong nhiệm vụ chống đẩy thì đã hơn ba giờ sáng. Thực hiện hai trăm cái chống đẩy, vậy mà có người phải mất hơn một tiếng đồng hồ. Thật là lợi hại.
Thợ Săn liếc nhìn vài cái tên cuối cùng trong bản báo cáo, vốn dĩ hắn cứ cho rằng đứng cuối sẽ là nữ học viên, thế nhưng không ngờ là mấy nữ học viên kia đều hoàn thành rất tốt.
Lấy mũ trên giá áo xuống, đội lên đầu, sau đó, hắn bước nhanh về phía ký túc xá của trường.
“Huấn luyện viên!” Binh sĩ canh gác thấy Thợ Săn, lập tức cúi chào.
Thợ Săn đáp lại một tiếng, rồi nhìn về phía cánh cửa ký túc xá đang đóng chặt: “Đã ngủ rồi à?”
“Vâng, vừa ngủ không bao lâu.”
Thợ săn gật đầu.
“Bây giờ đánh thức bọn họ sao?”
Thợ Săn suy nghĩ trong chốc lát, tia sáng trong mắt hắn chuyển động, một lúc sau, hắn phất tay:
“Đánh thức bọn họ.”
Đùng...
Là tiếng nổ gas, tiếng ho khan cùng tiếng kêu rên xen lẫn nhau.
Vẫn như cũ, lao đến trước tiên chính là học viên Hoa Hạ.
Sắc mặt bọn họ thoạt nhìn đều không tốt, nhưng trang phục vẫn chỉnh tề, cả người thẳng tắp, tìm không ra một chút khuyết điểm nào.
Thợ Săn nhướng mày, hắn cũng không hỏi gì, chỉ đưa tay lên, nhìn đồng hồ trên cổ tay mình. Thời điểm kim giây chuyển động được một vòng, toàn bộ người trong ký túc xá đã vọt ra, tuy cách ăn măt có hơi nhếch nhác, nhưng vẫn có thể cho qua được.
Cánh tay của bọn họ đã hoàn toàn mềm nhũn rồi, hiện tại, chỉ riêng việc đong đưa tay khi đi đường cũng đã rất khó khăn. Cánh tay đau nhức, không hề có một chút sức lực, khiến bọn họ cực kỳ khó chịu. Thật ra không chỉ có cánh tay, mà toàn thân bọn họn đều có cảm giác như vậy.
Lúc chưa nghỉ ngơi thì bọn họ không có cảm giác như vậy, chỉ nằm xuống được hơn hai tiếng đồng hồ, nhưng đối với bọn họ thì hai tiếng này vô cùng thoải mái. Tuy là phải mặc một bộ đồ ướt nhẹp nằm trên giường, nhưng đối với bọn họ cũng đã xem là hạnh phúc lắm rồi.
Sau khi tất cả mọi người đã đứng thành hàng, Thợ Săn buông tay, ánh mắt âm trầm chiếu về phía bọn họ.
“Quả thật là một đám phế vật!” Giọng Thợ Săn đột nhiên vang lên: “Chỉ rời giường thôi mà cũng mất một phút đồng hồ, nếu như có kẻ đánh đến cửa nhà các người, thì có phải các người vẫn còn nghĩ xem nên tìm súng ở đâu, đúng không?”
Trong lòng mọi người vô cùng bất mãn, hiện tại bọn họ vừa đói lại vừa mệt, thậm chí trở mình một cái trên giường cũng đã là một vấn đề rồi đấy. Tốc độ của bọn họ vừa nãy đã là rất nhanh rồi, bọn họ chưa mắng hắn là đã nể mặt hắn lắm rồi.
Vậy mà hắn lại mắng bọn họ!
“Sao hả? Cảm thấy không phục? Khó chịu hả? Muốn mắng tôi?” Thợ Săn hừ lạnh: “Chỉ bằng vào các người sao? Bây giờ chỉ sợ là các người còn không bằng một đứa trẻ ba tuổi nữa kìa! Thử nhìn xem, bộ dạng hiện tại của các người như thế nào.”
Lúc này đây, rất ít người có thể giữ được tư thế đứng thẳng người, toàn bộ đều đang khom người, ngay cả súng cũng gần như được dùng để chống. Bây giờ, chỉ cần đụng nhẹ một cái, thì cũng khiến cho bọn họ cảm thấy đau nhức không chịu được.
Bọn người của An Nhiên có thể tốt hơn được bao nhiêu? Bọn họ cùng luyện tập với cường độ giống nhau, cùng làm nhiệm vụ giống nhau, vậy thì cơ thể bọn họ sao lại không có phản ứng được cơ chứ? Chỉ là bọn họ đã quen rồi, các thành viên của U Linh đã quen với cuộc sống như vậy. Thời điểm ở U Linh, bọn họ cũng thường xuyên bị chà đạp như thế.
Chỉ có An Nhiên thoạt nhìn không được tốt cho lắm. Dù cho cô có lợi hại cỡ nào đi nữa, nhưng thời gian huấn luyện của cô không dài, phương diện thân thể cũng kém hơn rất nhiều người, tuy nhiên, vì sao An Nhiên lại không hề thua kém, thậm chí là còn đứng ở vị trí phía trước?
Đơn giản là vì cô kiên trì và không chịu thua. Khi bước chân của mình càng ngày càng nặng nề, trong lòng cô tự hỏi mình đã làm những gì mà phải chịu khổ như vậy, lúc đó, trước mắt cô xuất hiện hình ảnh của lão soái ca.
Cô vì anh mà đến, chỉ bởi cô muốn anh an tâm mà thôi.
Một mình anh ở đây tham gia huấn luyện, gần như sẽ cắt đứt liên hệ với bên ngoài, không có tin tức của cô, đương nhiên anh sẽ lo lắng, đến lúc đó, làm sao anh có thể an tâm mà huấn luyện được?
Đau đớn trên cơ thể sẽ nhanh chóng biến mất, chỉ cần tất cả các cơ đều hoạt động, thì không sao nữa rồi.
Lúc nãy, nhóm người Vạn Lỗi theo sát phía sau An Nhiên, cho nên bọn họ cũng không hít vào bao nhiêu khí gas.
“Đứng theo tư thế quân đội một giờ, sau đó có thể ăn!”
Tư thế quân đội!
Một giờ!
Nếu là ngày thường, đừng nói một giờ, dù cho là hai giờ thì bọn họ cũng sẽ vui vẻ mà làm. Nhưng hiện tại không giống như vậy, cả người bọn họ đều đau nhức, thậm chí có thể nói là mỗi một tấc da thịt đều nhũn ra, đứng một giờ theo tư thế quân đội, họ sẽ chết đó...
“Nếu ai không đúng quy cách, tôi sẽ thưởng.”
Thưởng? Cái tên Diêm Vương chết tiệt này thì thưởng được thứ gì tốt chứ? Hơn nữa còn là không đúng quy cách? Thôi được rồi, vẫn nên đứng thẳng theo tư thế quân đội vậy...
Đối với bọn họ hiện tại, đứng thẳng người cũng đã là cực kỳ khó khăn rồi, chứ đừng nói là đứng thẳng theo tư thế quân đội.
“Người ta thưởng nói phụ nữ đối với bản thân mình có một chút nhẫn tâm, thế nhưng mà tôi nói này, đội trưởng, sao cô có thể nhẫn tâm với mình như vậy?” Ngốc Ưng đứng sau lưng An Nhiên, nhìn thấy cả người An Nhiên thẳng tắp, hắn hoàn toàn cảm phục.
“Ai nói nhảm!” Giọng nói lạnh như băng của Thợ Săn lại vang lên.
Ngốc Ưng nghĩ thầm, chờ đến khi hắn tốt nghiệp khỏi cái trường chết tiệt này, hắn không đánh cho cái tên này thành đầu heo thì cũng sẽ đánh cho hắn nửa tàn phế.
Quả đúng là đồ cầm thú, không phải người mà.
Đám học viên vừa kêu rên vừa cố gắng giữ cho thân thể thẳng tắp, nhưng vẻ mặt bọn họ lại cực kỳ đau khổ.
Bóng của Thợ Săn chuyển động qua lại trong đám người, ánh mắt hắn đột nhiên rơi vào một người. Đó là một gã học viên người da đen, hắn nhanh chóng đi đến trước mặt người kia, giơ chân đá vào bắp đùi hắn ta, sau đó vỗ vào lưng hắn: “Không biết cái gì gọi là tư thế quân đội à?”
Một hạt mồ hôi như đậu nành từ trên trán chảy xuống, hai bàn tay đang dán sát vào chân không ngừng run rẩy, thậm chí, vai hắn cũng run lên.
“Cố gắng chịu đựng, mới được năm phút thôi, đừng vội.”
Nghe được mấy lời này của Thợ Săn, đám học viên hận không thể trực tiếp xông lên đánh cho hắn một trận. Mẹ kiếp, đã qua rất lâu rồi, vậy mà mới có năm phút thôi hả? Xem ra bọn họ phải đánh lâu dài rồi.
Trong vòng một tiếng, bọn họ đừng nghĩ có thể rời khỏi.
-----
Cùng lúc đó, ở một căn hộ xa hoa.
Mike đã tỉnh, đang ngồi nhìn James làm việc. Trong con ngươi xẹt qua một tia thỏa mãn, hắn nhích người lên phía trước, cọ cọ.
Cảm giác được Mike tỉnh, James xoay người lại, ôm hắn vào ngực, máy tính bảng trong tay cũng không buông ta, vẫn tiếp tục xử lý công việc chưa hoàn thành.
Trong lúc làm việc, James rất điển trai.
Mike nhìn nhìn hắn, thầm nghĩ.
Đột nhiên, nét mặt của James hơi thay đổi, hắn xoay người ngồi dậy, bắt lấy một cánh tay của James: “James, có phải là anh đã sớm biết tiểu nữ vương... Xảy ra chuyện?”
Bàn tay đang lướt máy tính bảng của James hơi khựng lại, hắn thầm thở dài, biết chắc là người kia sẽ hỏi mà.
“Không có.” Thật ra, không phải là hắn sớm biết, chỉ là biết sớm hơn so với Mike một ngày mà thôi.
Mike giật mình: “Vậy thì anh biết lúc nào?”
“Khuya ngày hôm trước, cũng vừa mới biết.” Tia sáng trong mắt James đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Địa vị của tiểu nữ vương ở Hoa Hạ rất cao, thậm chí ở Châu Âu cũng vậy, em biết Tần Môn không? Là của cô ấy đấy, cô ấy là người đứng đầu Tần Môn.”
Mike đã hoàn toàn bị sốc, hắn chỉ biết tên của tiểu nữ vương, nhưng hắn chưa từng điều tra thân phân cô ấy. Đối với bọn họ, họ sẽ không điều tra đối phương đang làm gì, hoặc gia đình của đối phương làm gì, điều bọn họ muốn biết chẳng qua là đối phương có an toàn hay không mà thôi.
Nhưng mà Tần Môn là gì? Là một tồn tại vô cùng mạnh mẽ, dù là trường Thợ Săn của họ cũng phải nể mặt Tần Môn vài phần đó.
Tiểu nữ vương là người đứng đầu Tần Môn? Nếu là như vậy thì sao cô ấy có thể chết trẻ như vậy? Cho nên, chỉ có một khả năng, đó là bị mưu sát.
Hơi thở toàn thân Mike lập tức trở nên lạnh lẽo: “Anh còn biết những gì nữa?”
James thở dài, biết ngay là Mike sẽ như vậy mà. Hắn xoay người, kéo Mike vào lòng mình, tiếp tục nói: “Lúc anh cho người điều tra chuyện kia, thì đã không còn nhiều manh mối cho lắm, nhưng mà môn chủ hiện tại của Tần Môn là Diêm Tử Diệp, là đứa bé ngày trước tiểu nữ vương thu dưỡng.”
“Thế nhưng người bán đứng cô ấy lại chính là Diêm Tử Diệp.” Mike nhanh chóng nắm bắt được lòng người, đối với tâm lý học, hắn hiểu rất rõ. Đối ngoại, hắn hoàn toàn có thể xưng là bậc thầy về tâm lý học.
Trên cái thế giới này, có bao nhiêu người có lòng dạ đáng ghê tởm như vậy chứ?
“Tạm thời chúng ta nhận được tin tức là như vậy.”
“Hử?” Chẳng lẽ không phải Diêm Tử Diệp làm sao?
“Trong chuyện này dường như có một vài điểm chưa được giải thích thỏa đáng.” Hơn nữa, hắn còn nhận được tin là có một người lớn lên giống hệt tiểu nữ vương của bọn họ, nhưng mà người nọ hiện không ở Tần Môn, mà đang ở chỗ Caesar.
James biết rõ Caesar, có thể nói, toàn bộ những người đứng đầu Châu Âu, không ai là không biết Caesar. Chẳng qua là một gã thanh niên suốt ngày đeo mặt nạ, lòng dạ độc ác, hung ác hơn lão Caesar không biết bao nhiêu lần.
Nghe nói lão Caesar đã bị chính tay hắn giết chết.
“Em...”
“Chuyện này tạm thời đừng nói với ai hết, chờ anh xử lý tốt, anh sẽ nói cho em biết.”
“Không được.” Mike không chút do dự đã cự tuyệt: “Em vừa mới nhận được tin tức có người sử dụng cái ký hiệu kia, em hoài nghi người đó biết chuyện của tiểu nữ vương, hoặc là người đó biết rõ năm đó tiểu nữ vương đã chết như thế nào. Có thể là người kia đến tìm chúng ta để chúng ta báo thù thay tiểu nữ vương?”
“Không biết.” Đối với khả năng liên tưởng của Mike, James cực kỳ khâm phục: “Nếu người kia thật sự tìm chúng ta để giúp tiểu nữ vương báo thù, vậy thì hắn đã tìm đến từ mười mấy năm trước, chứ không phải là bây giờ.”
Mike ngẫm lại, cám thấy James nói rất đúng: “Vậy người kia rốt cuộc là ai? James, anh cũng biết tình cảm của Thợ Săn đối với tiểu nữ vương, ngày hôm qua, em còn ngu ngốc đi nói với anh ta chuyện tiểu nữ vương đã chết, anh nói anh ta có thể...” Xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không?
“Người kia là ai thì anh vẫn còn đang điều tra. Nhưng với Thợ Săn, trước hết, chúng ta cứ để đấy. Chẳng phải em đã nói với anh ta là có người đã sử dụng cái ký hiệu đó sao? Yên tâm đi, không đến phút cuối cùng, Thợ Săn sẽ không tin đâu.”
Mike ngẫm lại, cảm thấy cũng đúng. Trong lòng Thợ Săn, nữ vương tuyệt đối là một tồn tại không gì không làm được.
“Ngủ một giấc thật ngon, trời vẫn còn sớm...” James khẽ hôn lên trán Mike một cái, sau đó tiếp tục công việc của mình.
Mike cũng không nghĩ nhiều, hắn không phải là người thích suy đoán này nọ, nếu James đã nói tất cả cứ giao cho hắn, vậy thì giao cho hắn là được.
Nếu như hiện tại Mike mở to mắt để nhìn James, hắn chắc chắn sẽ phát hiện James khác thường. Mắt của James đảo loạn lên, rõ ràng là hắn đang nói dối.
James nói nửa thật nửa giả, ở một mức độ nào đó, cũng không tính là hắn lừa gạt người yêu bé bỏng của mình, hắn cũng có nói thật mà, đúng không? Hắn chỉ chưa nói cho Mike biết rằng hắn đã biết tiểu nữ vương là ai mà thôi.
-----
Hoa Hạ.
Đoàng...
Tiếng súng vang lên trong phòng.
Kiều Tử Du nắm chặt súng trong tay, lưng dán sát vách từng, hít một hơi thật sâu, sau đó mới nói: “Simon, tôi biết là anh đang ở trong phòng, hiện tại, chúng ta hoàn toàn không cần phải như vậy.”
Gió đêm thổi vù vù, có vài cái bông tuyết bay vào phòng.
Trong phòng vô cùng yên tỉnh, ngoại trừ tiếng đồng hồ tích tắc thì không còn bất kỳ tiếng động nào khác.
Bên trong căn phòng rộng lớn có một bóng người đang chầm chậm bước đi.
“Simon, tôi biết anh hoài nghi tôi là người đã giết Tần Gia năm đó, tôi không có!” Kiều Tử Du không muốn chết, từ khi Simon biến mất, hắn đã không còn xuất hiện một lần nào nữa. Bọn họ cứ cho rằng Simon đã chết, hoặc là hắn sẽ không quay về nữa, thế nhưng, hôm nay, Simon đã công khai quay trở lại.
Vẫn như trước, không có hồi đáp.
“Nếu như chuyện năm đó là do tôi làm, thì anh sẽ không đợi đến bây giờ mới tìm tôi.” Kiều Tử Du dán sát người vào vách tường. Cô đi đến phía sau cánh cửa, nhẹ nhàng đẩy ra, bất ngờ lách mình vào, sung trong tay lập tức nhắm vào góc tường, nhưng vẫn như cũ, trống rỗng.
“Simon, tôi ganh tị với Tần Gia, tôi hi vọng cô ta chết, thậm chí còn mong cô ta vĩnh viễn không được siêu sinh nữa kìa! Nhưng tôi chỉ nghĩ vậy thôi, tôi không có làm gì cả. Tôi thích Diêm Ca Ca, nhưng tôi càng hi vọng anh ấy có thể hạnh phúc. Tôi thật sự không làm ra chuyện có lỗi với Tần Gia, có lỗi với Tần Môn.”
Kiều Tử Du đang cầm súng trong tay, tìm kiếm khắp phòng, đột nhiên, cả người cô cứng đồ, bởi vì phía sau ót cô có một cây súng chĩa vào.
“Simon, hẳn anh cũng đã biết, tôi không hề nói sai.”
Người đứng phía sau Kiều Tử Du không nói lời nào, hắn lấy súng trong tay cô, thuận tiện lấy luôn toàn bộ dao găm giấu ở bên hông và trong giày của cô, sau đó mới mở miệng nói: “Biết”
Ẩn trong giọng nói của Simon có sự phẫn nộ, Kiểu Từ Du không biết là hắn đang giận cái gì, Tần Gia đã chết rồi, nếu như hắn muốn tìm cô báo thù, thì từ mười mấy năm trước đã ra tay, sao phải chờ đến bây giờ?
Trên đời này, không có mấy người khiến Kiều Tử Du sợ hãi, ngoại trừ Tần Gia, thì chỉ có Simon.
Cô vẫn luôn rất sợ Simon. Hắn ta rất ít nói, số lần hắn mở miệng thậm chí còn ít hơn so với Diêm Tử Diệp, thế nhưng hai con mắt dại ra kia vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, vô cùng dọa người.
Kiều Tử Du rất sợ đối mặt với hắn.
“Từ lúc bắt đầu đã biết là không phải.” Giọng của Simon rất lạnh.
Kiều Tử Du cắn môi, vẫn nên nói ra suy nghĩ của mình với hắn thì hơn.
“Kỹ thuật hóa trang của Nguyên Phi rất cao, muốn tạo ra mặt của Diêm Tử Diệp quả thật rất đơn giản. Năng lực bắt chước của hắn cực mạnh, chỉ cần hắn từng tiếp xúc qua, thì có thể trong thời gian ngắn sao chép toàn bộ.”
Con ngươi Kiều Tử Du lập tức co lại: “Từ lúc bắt đầu, hắn đã lừa gạt tôi.”
Simon cười nhạo, trong mắt hắn chứa đầy sự trào phúng: “Đàn bà ngu xuẩn.”
Nói xong, một kẻ chưa bao giờ đánh phụ nữ như Simon mà lúc này cũng hoàn toàn nổi giận. Nếu không phải bởi người phụ nữ ngu ngốc này không ngừng cung cấp tin tức cho Nguyên Phi, thì mọi chuyện cũng sẽ không phát triển đến mức không thể cứu vãn được như vậy.
Simon dùng cổ tay chặt lên người Kiều Tử Du một cái, cả người cô khẽ run lên, ngay sau đó, toàn thân cô cảm thấy vô cùng đau đớn.
“Xích Hồ, tôi tha cho cô là vì cô không ra tay với Tần Gia, tuy nhiên, mặc dù năm đó cô không ra tay, nhưng cô cũng có tham dự trong đó, không phải sao?”
Câu nói sau cùng của Simon khiến cho Kiều Tử Du run lên: “Không, tôi không có!”
“Có hay không, bản thân cô hiểu rõ!” Simon không chút lưu tình giơ súng bắn vào chân cô, sau đó, ánh mắt lạnh lẽo của hắn rơi trên người cô: “Bây giờ, tốt nhất là cô hãy cầu cho Gia có thể bình an vô sự, nếu không, người mà tôi muốn giết không chỉ có mình cô.”
Phản xạ có điều kiện, Kiều Tử Du dùng tay bảo vệ bụng mình. Đau đớn trên chân đã bị cô quên đi, hiện tại, cô chỉ cảm thấy sợ hãi bởi câu nói sau cùng của Simon.
Sao hắn biết được? Hắn không có khả năng biết được!
“Chậc chậc, nhìn xem đường chủ Xích Hồ tiếng tăm lừng lẫy của tôi này, sao lại thê thảm đến mức như vậy chứ?” Giọng nói quyến rũ đến tận xương đột ngột vang lên, trên rào chắn của sân thượng có một bóng người ngồi đó, hắn cười tít mắt, nhìn về phía Kiều Tử Du đang nằm trên mặt đất với bộ dáng thảm hại.
“Nguyên Không!” Nghiến răng nghiến lợi.
***
(*) Bất vi sở động: Không có bất kỳ hành động gì.
/997
|