Em không tin anh, mà có thể tin anh ta? Người chồng nào khi tận mắt thấy em và trưởng bối của mình mập mờ như vậy lại có thể dễ dàng tha thứ chứ. . . . . . Vẻ mặt Phó Thần Thương giễu cợt.
An Cửu thờ ơ nhún vai: Không logic, không logic cũng không nhất định sẽ là sai. Điều này do anh dạy tôi đấy. Hơn nữa, tôi yêu ai tin ai, ai cần anh lo!
Phó Thần Thương ôm dạ dày.
An Cửu liếc anh một cái, miễn cưỡng dừng công kích, tiếp tục đút cháo.
Kết quả người kia nghiêng đầu sang chỗ khác.
An Cửu cầm chén để bên cạnh, thích ăn hay không thì tùy, cả cô cũng đang đói bụng đây này.
Dù thế nào đi nữa nếu anh thật sự muốn bới móc, mặc kệ cô làm sao, anh cũng có lý do, không cần phải làm anh vui lòng.
Buổi tối cùng ăn cơm với người trong đoàn phim, lo nói chuyện chưa ăn được gì, bận rộn nửa ngày như vậy đã sớm đói đến mức ngực dán vào lưng, An Cửu mang cháo mình mới mua vừa rồi để ăn khuya ra đặt lên khay trà. Điều kiện của phòng bệnh đơn cũng không tệ lắm, có khay trà ghế sa lon đầy đủ, còn có phòng vệ sinh riêng nữa.
Một hộp cơm chiên thịt xông khói cay, hai xiên thịt nướng trà xanh, một phần khoai tây chuối tiêu nướng, một chai nước hoa quả ướp lạnh.
Trông rất ngon, tâm tình An Cửu nhanh chóng tốt hơn.
Vừa mở nắp ra, vị cay hấp dẫn đã lan khắp phòng, mắt An Cửu cũng sáng lên.
Phó Thần Thương còn đang nhăn đầu lông mày, bất mãn nhìn qua cô, người phía sau đang như con chuột đồng nhanh chóng bỏ cơm vào miệng, ăn một miếng cơm cắn một miếng thịt, cay nên không ngừng hít hà không biết mệt, trong chốc lát cái môi nhỏ nhắn cũng cay đỏ, sau đó lại mở nước hoa quả ra uống..., vui vẻ ăn một mình.
Dĩ nhiên, trừ tính cách thích ăn ngon ra, có thể trước mặt một người vì viêm dạ dày chỉ có thể ăn cháo trắng thì được ngoạm miếng thịt lớn uống đồ ướp lạnh, khoái cảm đó thật sự khó có thể dùng lời để diễn tả.
Ăn cay uống nước đá là chuyện vui vẻ nhất rồi, ban đầu ở cùng với Phó Thần Thương, sở thích này đã từng vô tình bị tước đoạt.
Ăn uống no đủ, cho dù tối nay phải ngủ ghế sa lon để giường chiếu cho con cầm thú nào đó cũng cảm thấy không còn khó khăn như vậy nữa.
An Cửu tìm chăn, chuẩn bị nằm xuống ngủ, kết quả mới vừa chợp mắt không bao lâu đã nghe được tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
An Cửu nghĩ có lẽ là y tá, cũng không chú ý, kết quả người nọ cứ gõ cửa mà không vào, An Cửu không thể làm gì khác hơn đành rời giường ra cửa mở.
Ủa? Không có người à?
Đang hoài nghi, bắp chân bị hai móng vuốt nhỏ mềm nằm bò lên.
Mẹ ~ mẹ ~~~
Ặc. . . . . . An Cửu vừa cúi đầu đã nhìn thấy một cô bé khoảng ba bốn tuổi, đang nước mắt lưng tròng ngước đầu nhìn mình.
Cô bé vừa thấy An Cửu không phải mẹ, lập tức lại chui vào phòng bệnh tìm.
Phó Thần Thương thấy một đứa bé đột nhiên xông vào thì ngẩn người, vẻ mặt cũng luống cuống.
Mẹ? Cô bé đạp đạp chân bổ nhào lên giường, vén chăn lên một chút.
An Cửu dở khóc dở cười, chẳng lẽ mẹ bé sẽ trốn trong chăn à?
Người bạn nhỏ, con thật sự sẽ tìm à. . . . . .
Phó Thần Thương thấy cô bé nhào đến trước chân, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, tay nhỏ bé mũm mĩm mò vào chăn đụng phải chân anh, không biết nên phản ứng ra sao.
Cô bé ngẩng đầu lên, tò mò nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh, sau đó, miệng bè ra, oa một tiếng khóc lên, búp bê ôm trong lòng cũng rơi xuống đất.
Rất dễ nhận thấy đã bị vẻ mặt than băng sơn nghiêm túc đáng sợ của Phó Thần Thương dọa sợ.
Phó Thần Thương: . . . . . .
Anh chẳng hề làm gì cả.
Mặc dù, trên thực tế giờ phút này lòng anh tràn đầy dịu dàng, nhưng không biết nên biểu đạt thế nào.
An Cửu liếc Phó Thần Thương một cái, vội vàng đi đến, móc ra một viên kẹo rực rỡ sắc màu từ trong túi áo đưa cho cô bé: Người bạn nhỏ, con tên là gì?
Độ thiện cảm gia tăng thành công, cô bé lập tức bị kẹo đủ màu kia hấp dẫn sự chú ý, khịt mũi trả lời: Khả Khả ~
An Cửu dùng khăn tay giúp cô bé lau nước mắt: Khả Khả biết số điện thoại của ba mẹ không?
Biết ạ. Cô bé nặng nề
An Cửu thờ ơ nhún vai: Không logic, không logic cũng không nhất định sẽ là sai. Điều này do anh dạy tôi đấy. Hơn nữa, tôi yêu ai tin ai, ai cần anh lo!
Phó Thần Thương ôm dạ dày.
An Cửu liếc anh một cái, miễn cưỡng dừng công kích, tiếp tục đút cháo.
Kết quả người kia nghiêng đầu sang chỗ khác.
An Cửu cầm chén để bên cạnh, thích ăn hay không thì tùy, cả cô cũng đang đói bụng đây này.
Dù thế nào đi nữa nếu anh thật sự muốn bới móc, mặc kệ cô làm sao, anh cũng có lý do, không cần phải làm anh vui lòng.
Buổi tối cùng ăn cơm với người trong đoàn phim, lo nói chuyện chưa ăn được gì, bận rộn nửa ngày như vậy đã sớm đói đến mức ngực dán vào lưng, An Cửu mang cháo mình mới mua vừa rồi để ăn khuya ra đặt lên khay trà. Điều kiện của phòng bệnh đơn cũng không tệ lắm, có khay trà ghế sa lon đầy đủ, còn có phòng vệ sinh riêng nữa.
Một hộp cơm chiên thịt xông khói cay, hai xiên thịt nướng trà xanh, một phần khoai tây chuối tiêu nướng, một chai nước hoa quả ướp lạnh.
Trông rất ngon, tâm tình An Cửu nhanh chóng tốt hơn.
Vừa mở nắp ra, vị cay hấp dẫn đã lan khắp phòng, mắt An Cửu cũng sáng lên.
Phó Thần Thương còn đang nhăn đầu lông mày, bất mãn nhìn qua cô, người phía sau đang như con chuột đồng nhanh chóng bỏ cơm vào miệng, ăn một miếng cơm cắn một miếng thịt, cay nên không ngừng hít hà không biết mệt, trong chốc lát cái môi nhỏ nhắn cũng cay đỏ, sau đó lại mở nước hoa quả ra uống..., vui vẻ ăn một mình.
Dĩ nhiên, trừ tính cách thích ăn ngon ra, có thể trước mặt một người vì viêm dạ dày chỉ có thể ăn cháo trắng thì được ngoạm miếng thịt lớn uống đồ ướp lạnh, khoái cảm đó thật sự khó có thể dùng lời để diễn tả.
Ăn cay uống nước đá là chuyện vui vẻ nhất rồi, ban đầu ở cùng với Phó Thần Thương, sở thích này đã từng vô tình bị tước đoạt.
Ăn uống no đủ, cho dù tối nay phải ngủ ghế sa lon để giường chiếu cho con cầm thú nào đó cũng cảm thấy không còn khó khăn như vậy nữa.
An Cửu tìm chăn, chuẩn bị nằm xuống ngủ, kết quả mới vừa chợp mắt không bao lâu đã nghe được tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
An Cửu nghĩ có lẽ là y tá, cũng không chú ý, kết quả người nọ cứ gõ cửa mà không vào, An Cửu không thể làm gì khác hơn đành rời giường ra cửa mở.
Ủa? Không có người à?
Đang hoài nghi, bắp chân bị hai móng vuốt nhỏ mềm nằm bò lên.
Mẹ ~ mẹ ~~~
Ặc. . . . . . An Cửu vừa cúi đầu đã nhìn thấy một cô bé khoảng ba bốn tuổi, đang nước mắt lưng tròng ngước đầu nhìn mình.
Cô bé vừa thấy An Cửu không phải mẹ, lập tức lại chui vào phòng bệnh tìm.
Phó Thần Thương thấy một đứa bé đột nhiên xông vào thì ngẩn người, vẻ mặt cũng luống cuống.
Mẹ? Cô bé đạp đạp chân bổ nhào lên giường, vén chăn lên một chút.
An Cửu dở khóc dở cười, chẳng lẽ mẹ bé sẽ trốn trong chăn à?
Người bạn nhỏ, con thật sự sẽ tìm à. . . . . .
Phó Thần Thương thấy cô bé nhào đến trước chân, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, tay nhỏ bé mũm mĩm mò vào chăn đụng phải chân anh, không biết nên phản ứng ra sao.
Cô bé ngẩng đầu lên, tò mò nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh, sau đó, miệng bè ra, oa một tiếng khóc lên, búp bê ôm trong lòng cũng rơi xuống đất.
Rất dễ nhận thấy đã bị vẻ mặt than băng sơn nghiêm túc đáng sợ của Phó Thần Thương dọa sợ.
Phó Thần Thương: . . . . . .
Anh chẳng hề làm gì cả.
Mặc dù, trên thực tế giờ phút này lòng anh tràn đầy dịu dàng, nhưng không biết nên biểu đạt thế nào.
An Cửu liếc Phó Thần Thương một cái, vội vàng đi đến, móc ra một viên kẹo rực rỡ sắc màu từ trong túi áo đưa cho cô bé: Người bạn nhỏ, con tên là gì?
Độ thiện cảm gia tăng thành công, cô bé lập tức bị kẹo đủ màu kia hấp dẫn sự chú ý, khịt mũi trả lời: Khả Khả ~
An Cửu dùng khăn tay giúp cô bé lau nước mắt: Khả Khả biết số điện thoại của ba mẹ không?
Biết ạ. Cô bé nặng nề
/218
|