Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 217 - Đại Kết Cục (1)

/218


Hành động vừa rồi của Phó Cảnh Hi giống như là khích bác ly gián, nhưng trực giác của cô cho thấy anh cũng không phải cố tình mà chỉ như đang xả giận. . . . . .

Phó Thần Thương lạnh lùng chăm chú nhìn môi cô, vươn tay nắm lấy cằm cô, sau đó không ngừng chà lau, cho đến khi môi vừa đỏ vừa sưng lên thậm chí sắp rách da cũng không dừng lại.

Có lẽ anh nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi trong phòng khách, ánh mắt càng lúc càng thô bạo, lực tay cũng từ từ mạnh hơn. . . . . .

An Cửu đã nhẫn nại đến cực hạn, đẩy tay anh ra, Phó Thần Thương, anh đủ chưa, người bị hôn là anh không phải em, sao anh không chặt bỏ tay mình đi!

Phó Thần Thương che mu bàn tay bị cô đánh đỏ, ánh mắt rét lạnh, ngoài ra còn có chút uất ức khó nhận thấy.

An Cửu vuốt cánh môi sưng đau nóng rực vì bị chà sát, Em không hề làm bất cứ chuyện gì quá phận, có tin hay không thì tùy anh.

Đứng ở lập trường của cả hai bên thì hành động vừa rồi của Phó Cảnh Hi có thể hiểu là khích bác ly gián, nhưng trực giác của cô cho thấy anh cũng không cố tình làm như vậy. . . . . .

Mặc dù Phó Thần Thương không lên tiếng, nhưng nét mặt lại như đang nói Chưa từng làm qua vậy thì vừa rồi là cái gì”.

Vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn. An Cửu mệt mỏi giải thích.

Nếu như anh không tới. . . . . .

Nếu anh không tới thì em cũng sẽ đẩy anh ấy ra.

Phó Thần Thương nhìn cô một cái, rồi chế giễu cô đang lừa mình dối người, con mắt đen nhánh nhìn bầu trời đêm sau lưng cô, im lặng một lúc lâu mới mở miệng.

Nếu như anh và Phó Cảnh Hi không phải người Phó gia, cũng không có bất cứ quan hệ gì, nếu như giữa em và cậu ta không có chướng ngại, nếu như ban đầu em không gả cho anh, nếu như khi đó người cưới em là Cảnh Hi. . . . . .Có phải em sẽ . . . . .

Câu nói tiếp theo Phó Thần Thương không nói được, tay nắm chặt đến nỗi nghe thấy tiếng răng rắc.

Có phải sẽ cam tâm tình nguyện hay không, có phải biết rõ mình bị lừa nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng hay không, giúp nó một cách toàn tâm toàn ý, có phải sẽ hạnh phúc hơn lúc này rất nhiều không. . . . . .

Nghĩ đến việc mình không phải người mà cô thật lòng muốn lấy, chỉ cần nghĩ tới khả năng này là anh lại đau lòng.

Trong đầu toàn là vẻ mặt đau lòng của cô khi vừa rồi nhìn Phó Cảnh Hi. Cô quả thật muốn đẩy ra, nhưng cô thật sự bỏ được nó sao?

Mặc kệ anh chém giết quyết đoán trên thương trường, mạnh mẽ vang dội ra sao, nhưng ở trước mặt cô anh lại không có bất cứ lợi thế nào, chỉ có hai bàn tay trắng, như vậy thì sao tự tin được.

Từ sau khi cô gặp Phó Cảnh Hi trong trường thi, 3 năm học cấp 3, học lại hai năm, tổng cộng là có hơn năm năm cùng vượt qua quãng thời gian tươi đẹp, cùng có những ký ức của tuổi thanh xuân, cộng thêm việc cô bị mình lừa cho tan nát cõi lòng, cậu ta đến nước Mĩ xa xôi ở bên cạnh cô dốc lòng chăm sóc năm năm. . . . . .

Mười năm! Tổng cộng là mười năm!

Anh lấy cái gì để so với cậu ta đây?

Có lẽ là báo ứng, tất cả những tổn thương lúc trước anh gây ra cho cô bây giờ đều báo ứng lên người anh.

Sau đó không biết sẽ lại là cái gì nữa đây?

An Cửu thật sự không thể giải thích, rõ ràng cô và anh đã trải qua nhiều chuyện như vậy, có yêu có hận, có sinh ly tử biệt, nhưng đến cuối cùng bọn họ vẫn ở bên nhau mà.

Tại sao anh còn phải tức giận vì một chút chuyện nhỏ như vậy, chẳng lẽ giữa bọn họ ngay cả một điều cơ bản như lòng tin mà cũng không có sao?

Cô tự nhận mình đã nhượng bộ rồi, nhưng cứ nhất định phải bắt cô và Phó Cảnh Hi coi nhau như người lạ, như nước lửa, thấy anh ấy ngã bệnh, bị thương cũng coi như không thấy thì anh mới hài lòng sao?

Giờ phút này nghe anh nói những câu giả thuyết như vậy, trong lòng An Cửu lại càng phiền não, thái độ cũng không khá hơn chút nào, lúc nói chuyện cũng có chút nóng vội.

Phó Thần Thương, những điều anh nói vốn không có bất cứ ý nghĩa gì, chuyện này không thể nào xảy ra, lấy những chuyện không thể xảy ra để chất vấn em là có ý gì?

Đây không phải lần đầu tiên anh biết chuyện giữa em và Cảnh Hi, nhưng mỗi một lần đều đến tranh chấp với em. Em có lén lút lên giường cùng anh ấy sau lưng anh không mà anh phải tức giận như vậy?

Anh và người phụ nữ khác yêu nhau mười năm, sau khi cưới anh vẫn vương vấn không dứt em cũng có thể chấp nhận, cũng tha thứ, nhưng còn anh, suốt ngày để bụng những chuyện vốn không thể xảy ra này, Phó Thần Thương, anh. . . . . .

An Cửu vốn còn muốn tiếp tục nói, nhưng thấy trên mặt Phó Thần Thương cứng đờ không có sức sống thì trái tim lại run lên, quay đầu lại, cắn môi im lặng.

Nếu như hôm nay không phải bị anh ép đến mức nóng nảy, cô cũng sẽ không lỡ miệng nhắc tới Tô Hội Lê, cũng sẽ không nói chuyện phải trái với anh, bởi vì như vậy quá đau đớn cho cả anh và cô.

Hai mắt Phó Thần Thương sâu thẳm, lạnh lẽo không thấy đáy, anh không hề nói gì, nhưng bàn tay đặt trên eo cô siết càng lúc càng chặt, giống như muốn hòa tan cô vào trong xương cốt.

Ngón tay luồn vào giữa những sợi tóc mềm mại, hôn xoáy tóc của cô, kiềm chế thì thầm bên tai cô một cách cực đoan: An Cửu, anh yêu em. . . . . .

Lời tâm tình lưu luyến, giống như vừa rồi không có gì xảy ra cả.

An Cửu cũng không muốn cãi nhau với anh, vươn tay ôm anh coi như là lấy lòng, dùng cách này để chấm dứt cãi vả.

Mặc dù vẫn lo lắng cho Phó Cảnh Hi ở dưới lầu, nhưng lúc này vất vả lắm mới khiến Phó Thần Thương bình tĩnh lại nên tất nhiên là không thể nói gì được, chỉ có thể tìm cơ hội rồi nói sau.

Phó Thần Thương cúi đầu hôn môi của cô, dịu dàng liếm mút, giống như muốn trấn an hành vi bạo ngược xúc động vừa rồi của mình. . . . . .

Anh xuất thần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngẩng lên của cô dưới ánh trăng, đôi mắt mông lung. . . . . .

An Cửu, anh yêu em, cho nên không khống chế nổi, mặc kệ trong lòng em có ai, mặc kệ em có yêu anh hay không, anh đều không thể nào, không thể nào buông tay.

Mò tay vào dưới váy ngủ cởi quần lót của cô, dùng ngón tay tách cánh hoa mềm mại vẫn còn khô khốc của cô ra, ngón tay xoa hoa hạch nhạy cảm, chỉ dạo đầu qua loa một chút rồi liền chen vào giữa hai chân cô, động người một cái liền xâm nhập vào chỗ sâu nhất cảu cô. . . . . .

Lần này có chút đáng sợ hơn bất kỳ lần nào, trên da đầy những vết hôn xanh tím, thậm chí có thể cảm thấy mạch máu dưới da nhảy lên.

Giây kế tiếp là cảm giác tê liệt rất đáng sợ, An Cửu lui mông ra sau muốn trốn, nhưng đằng sau là cửa sổ, mặc dù bên ngoài là cái ban công nhỏ, nhưng nếu trở mình cũng sẽ té không nhẹ, trong tức thì không thể lui được nữa.

Cô nhìn anh cầu xin, giọng nói nghẹn ở cổ họng, Đừng, đừng ở chỗ này, chúng ta trở về phòng có được không?

Anh không nói lời nào, dùng hành động để đáp lại yêu cầu của cô, chậm chạp nặng nề bắt đầu ra vào, giống như một Tướng quân đã lên chiến trường rồi thì sẽ không lui về phía sau mà quất roi giữ vững lãnh địa của mình.

Lúc cô cho là anh đã vào sâu nhất rồi thì anh lại mạnh mẽ tiến sâu hơn thế nữa, cảm giác lạ lẫm khiến cho cô hoảng sợ, hai tay đặt trên vai của anh co lại, vất vả lắm mới có thể thở nhẹ một hơi, lúc anh sắp rút ra hết thì anh lại ấn mạnh vào không chút lưu tình.

An Cửu che miệng sắp kêu lên thành tiếng, bị buộc ôm cổ anh để ổn định lại cơ thể bị anh đụng đén sắp ngã. . . . . .

Anh vươn tay kéo hai chân trắng nõn của cô vòng lên hông của mình, cơ thể nghiêng về phía trước, bắp thịt, bả vai và sống lưng dưới ánh trăng căng phồng, tiếp tục động tác vừa rồi, eo cử động một chút, tốc độ đụng chạm càng lúc càng nhanh, cơ thể như Hoa Sơn Chi xinh đẹp mê hoặc người trong bóng đêm.

Vẻ mặt cô đáng yêu nhịn không nổi nên cầu xin tha thứ, miệng cô há ra, nương theo động tác của anh mà không ngừng chảy nước bọt, miệng vốn dĩ là ngậm chặt, sau đó anh lại áp người xuống mút, cứ lặp đi lặp lại như thế.

Cùng lúc đó động tác phía dưới không ngừng chút nào, dù có đổi tư thế thì từ đầu tới đuôi cũng không có một khe hở nào, cứ liên tục khiến cô chịu không nổi.

Nhìn cô ở dưới người mình kêu tên của mình, nở rộ vì mình, khóc thút thít vì mình, run rẩy vì mình, vui thích vì mình. . . . . .

--- ------ ------ ---------

Ngày hôm sau, lúc ăn sáng cũng không thấy Phó Cảnh Hi, chỉ nghe Tô Nhu nói là nửa đêm phát sốt nên đã đi bệnh viện, lúc này An Cửu mới an tâm.

Dù thế nào thì nhà cũ cũng không thể đợi được nữa, đúng lúc hôm nay đứa bé phải đi học, An Cửu cũng có lý do nhã nhặn để từ chối, sau khi ăn sáng xong liền để đứa bé nói tạm biệt rồi rời đi.

Tuy nói đây là chuyện của nhà họ Phó, nhưng An Cửu cũng không thể không lo lắng, vì tối hôm qua đã đả kích Phó Thần Thương ngoài ý muốn, vì mình đã đối xử độc ác với Phó Cảnh Hi, vì vậy dù vô tình hay cố ý thì vẫn nghe ngóng vài tin tức thông qua Phó Hoa Sênh, nhưng lại không có kết quả gì, trong chuyện này, Phó Thần Thương sẽ làm như thế nào đây, không có bất kỳ ai biết cả.

Sau đó cô cũng dần dần mở lòng, không phải nói phải tin tưởng đối phương sao?

Sau khi trở về Phó Thần Thương không hề đề cập đến chuyện đã xảy ra ở nhà cũ, tất cả đều giống như thường ngày, ngoại trừ việc anh rất bận ra, giống như là rồng thần thấy đầu mà không thấy đuôi vậy, số lần đẫn Phạn Phạn và Đoàn Đoàn cùng đến công ty hoặc là đi chơi cũng nhiều hơn, có lẽ là muốn thân với mấy đứa nhỏ nhiều hơn, An Cửu cũng không nghĩ nhiều.

Còn về Phó Hoằng Văn thì tạm thời không có động tĩnh gì, Phó Thần Thương vẫn không ra tay, cũng không biết đang tính toán cái gì.

-

Tập đoàn Hoa Kiến, phòng làm việc của Tổng giám đốc.

Mặc dù cô nán lại đây không lâu, nhưng Phó Thần Thương còn dặn dò Tống Hưng Quốc đến phòng làm việc trang trí lại theo yêu cầu của anh, nhìn qua rất ấm áp và thoải mái.

An Cửu ngồi ở trước bàn làm việc đang hoàn tất công việc, Lục Châu đã về công ty để giao dịch, lúc này điện thoại di động trên bàn reo lên, là Phó Thần Thương gọi tới.

Bảo bối ~ Đầu dây bên kia vang lên giọng nói chán ngấy của Phó Thần Thương.

Thấy người nào đó hôm nay có tâm trạng rất tốt.

An Cửu cười khẽ, Hả?

Tối nay có thể để dành thời gian cho anh không? Phó Thần Thương hỏi.

Có chuyện gì sao? An Cửu nhíu mày, cố ý hỏi anh.

Phó Thần Thương có chút bất mãn vì cô không hiểu phong tình, Hẹn hò.

Sau khi nói xong vẫn không quên cố ý bổ sung thêm một câu: Là hẹn hò riêng, Phạn Phạn, Đoàn Đoàn đã giao cho Phó Hoa Sênh chăm sóc.

Nhịp tim của An Cửu không khống chế được đập nhanh hơn, nhưng giọng nói lại làm bộ như rất bình tĩnh, Được, vừa đúng lúc đã giải quyết xong mọi chuyện rồi.

Phó Thần Thương nói địa điểm, sau đó dặn cô sau khi tan việc thì đến thẳng nơi hẹn, rồi nói thêm mấy câu tâm tình nữa.

An Cửu cúp điện thoại, lỗ tai nóng lên, trái tim còn đang đập loạn nhịp.

Tâm trạng khẩn trương cộng thêm sự mong đợi, một lát sau lại cảm thấy quần áo mình mặc trong phòng làm việc không thích hợp để đi hẹn hò, một lát sau lại suy nghĩ có nên trang điểm hay đi làm tóc lại không?

Mặc dù ngày nào cũng gặp mặt anh nhưng phần lớn thời gian đều là ở cùng bọn nhỏ, thời gian ở riêng cũng không nhiều lắm, chứ đừng nói đến việc chính thức đi hẹn hò như vậy.

Nghĩ đến việc mình đã làm mẹ người khác rồi mà còn cư xử như nữ sinh thì lại thấy hơi ngượng ngùng.

Rốt cuộc cũng chịu đựng được đến lúc tan việc, An Cửu đã sớm sắp xếp tất cả mọi chuyện ổn thỏa, lập tức nhanh chân rời khỏi phòng làm việc.

Xuống dưới lầu, đang muốn cầm chìa khóa đi lấy xe, điện thoại di động lại reo lên, An Cửu lập tức nghe, .

Đã xuống lầu rồi, lập tức đến ngay, chẳng qua em phải trở về thay quần áo. . . . . .

An Cửu đang nói, đột nhiên phát giác có cái gì không đúng, cầm điện thoại lên liếc mắt nhìn số điện thoại hiển thị.

Phó Cảnh Hi. . . . . .

Xong đời rồi, vừa rồi nghĩ là Phó Thần Thương gọi tới nên không thèm nhìn đã nhấn nghe, An Cửu lúng túng không chịu được, quyết định lờ chuyện lúc nãy đi, ho nhẹ một tiếng hỏi: Cảnh Hi, tìm em có việc sao?

Đầu dây điện thoại bên kia không có bất cứ âm thanh nào.

Rõ ràng vẫn còn kết nối nhưng tại sao lại không có ai nói chuyện? An Cửu thấy kỳ quái, liên tục hỏi mấy tiếng, nhưng đầu dây bên kia vẫn không có ai đáp lại.

Trái tim An Cửu chợt lạnh đi, trong đầu thoáng có một dự cảm xấu, Này, Cảnh Hi, có nghe thấy em nói không? Anh đã xảy ra chuyện gì? Cảnh Hi?

Dần dần, đầu dây bên kia vang lên tiếng thở gấp, An Cửu lập tức nín thở lắng nghe, âm thanh đó càng lúc càng rõ, sau đó rốt cuộc cô nghe thấy Phó Cảnh Hi đáp lại, Không có việc gì, chỉ muốn nghe giọng của em một chút.

Không có việc gì ư? Sao có thể không có việc gì được! ! !

Anh nói mỗi một chữ đều cực kỳ khó khăn, phải thở hổn hển, giọng cũng run rẩy không ra hơi, nghe suy yếu lạ thường.

An Cửu nghe thấy thì sợ hết hồn hết vía, cũng không kịp nhiều lời, trực tiếp hỏi anh: Anh ở đâu? Nói cho em biết anh đang ở đâu!

Vừa hỏi vừa mở ghi âm điện thoại.

Đầu dây bên kia đã hoàn toàn im lặng không có bất kỳ lời hồi đáp nào.

An Cửu chuẩn bị hỏi lại lần nữa thì điện thoại đã bị cúp.

Này, Cảnh Hi! Cảnh Hi. . . . . . An Cửu khẽ nguyền rủa một tiếng, cô gấp đến độ thiếu chút nữa ném cả điện thoại đi.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh đang ở đâu?

Suy nghĩ đầu tiên của An Cửu là anh lại bị đánh, cho nên hoài nghi anh đang ở nhà cũ, nhưng nhà cũ có ông cụ và Phùng Uyển, Phó Hoằng Văn và Tô Nhu không thể nào càn rỡ như vậy được.

Đúng! Cô vẫn luôn biết. . . . . .Người có thể khiến cho anh cam tâm tình nguyện bị thương thành như vậy, trừ cha mẹ của anh ra thì còn ai vào đây?

An Cửu suy nghĩ một hồi lâu cũng không có kết quả, cuối cùng mở ghi âm của di động ra xem thử có đầu mối gì hay không.

Ghi âm chỉ có mười mấy giây, An Cửu trầm ngâm lắng nghe, mới vừa rồi cô toàn tâm nghe giọng của Phó Cảnh Hi cho nên không chú ý tới cái khác, bây giờ nghe lại thì không ngờ lại thật sự phát hiện ra đầu mối. . . . . .

Trong đoạn ghi âm có thể mơ hồ nghe ra chút âm thanh quen thuộc, rất giống như loa truyền thanh trong trường học. . . . . .

Trong đầu An Cửu lóe lên một ý, đại học A.

Không thể là ở trong ký túc xá của sinh viên được, nhưng còn nhà trọ riêng sau ký túc xá của trường học mà Cảnh Hi thuê thì sao?

Nhưng anh đã tốt nghiệp lâu như vậy rồi mà phòng bên đó còn có thể ở được sao?

Không kịp nghĩ nhiều, An Cửu lập tức lái xe tới đó.

-

Dọc theo đường đi, lòng cô loạn như ma.

Giọng Phó Cảnh Hi nghe như đang bị thương nặng, mà vừa đúng tối nay Phó Thần Thương lại hẹn mình đi ra ngoài, hơn nữa trước đó Phó Thần Thương có bị xe đụng. . . . . . Chẳng lẽ trong chuyện này có quan hệ gì sao?

Phó Thần Thương chuẩn bị ăn miếng trả miếng nhưng lại lo lắng mình sẽ phát hiện rồi ngăn cản cho nên mới dùng kế điệu hổ ly sơn kêu cô đi hẹn hò sao?

An Cửu cắn chặt môi, cô tuyệt đối không tin cũng không muốn tin vào sự suy đoán cảu mình, nhưng càng suy đoán. . . . . . Lại càng thấy có thể.

Dù là suy nghĩ Logic hay là từ tác phong làm việc của Phó Thần Thương.

Nhưng trước khi làm rõ chuyện này thì cô không muốn định tội anh bằng bất cứ cách nào, cho dù là suy nghĩ một chút cũng không thể.

Ngay vào lúc này, chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.

An Cửu bị tiếng chuông dọa sợ đến hết hồn hết vía, cầm lên nhìn, lần này là Phó Thần Thương.

An Cửu nhắm mắt lại ổn định tinh thần, A lô ?

Đã tới chưa? Phó Thần Thương hỏi.

Giờ phút này trong đầu An Cửu đã hỗn loạn không chịu nổi, cô không biết nên trả lời như nào, rốt cuộc có nên nói chuyện của Phó Cảnh Hi cho anh biết không.

Nếu quả thật là anh làm thì nói cho anh biết chỗ của Phó Cảnh Hi chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp sao, trước khi biết rõ sự thật thì nàng không thể mạo hiểm như vậy.

Hiện tại chỉ có thể tạm thời kéo dài thời gian. . . . . .

Vẫn chưa, em muốn về thay đồ trước.

Phó Thần Thương cũng không nghi ngờ, Được, anh chờ em.

--- ------ ------ -------

An Cửu lái xe chạy tới nhà trọ của Phó Cảnh Hi với tốc độ nhanh nhất, nhưng khi đến nơi thì lại đột nhiên sợ hãi.

Nhớ lại lần cuối cùng tới nơi này, là anh phí hết tâm tư muốn cô rời khỏi Phó Thần Thương, thậm chí cô còn nhớ rõ lúc ấy trên mặt anh đỏ ửng.

Khi đó Phó Thần Thương đột nhiên chạy tới, sau đó anh và Phó Thần Thương, một người che lỗ tai cô lại không biết là đang thương lượng bí mật gì. . . . . .

Chỉ trì hoãn mấy giây, An Cửu nhanh chóng tỉnh táo lại, vừa vội vàng nhấn chuông cửa vừa gõ cửa rầm rầm.

Bên trong cửa không ai đáp lại, An Cửu gấp đến độ không biết làm gì cho đúng, trong lúc vô tình cúi đầu xuống thì thấy trên mặt đất trước cửa có vết máu màu đỏ sậm, cô nhìn theo bậc thang, vết máu kia chảy dọc theo con đường lúc cô đến đây, bởi vì vừa rồi chạy quá gấp cho nên không có phát hiện.

Phó Cảnh Hi nhất định ở bên trong, hơn nữa tuyệt đối bị thương không nhẹ, nghe giọng nói vừa rồi của anh thì có thể phán đoán là không phải chỉ bị thương ngoài da bình thường.

An Cửu cắn răng, dùng sức đạp cửa, khi cửa phòng hơi mở ra thì nghiêng bả vai đụng tới, cảm giác xương cũng sắp nứt ra, đau đớn tan lòng nát dạ, cũng may cửa đã bị cô đụng gãy.

Vốn không cần tìm kiếm căn phòng này trừ một cái giường lớn ra thì không có gì cả, phòng trống rỗng, cô liếc mắt một cái liền thấy Phó Cảnh Hi vô lực nghiêng đầu tựa vào bệ cửa sổ, cửa sổ mở rộng, rèm cửa sổ bay phấp phới bên cạnh anh, đây là động tĩnh duy nhất trong căn phòng im ắng này.

Rèm cửa sổ màu vàng ấm áp, ga giường bằng nhung màu hồng. . . . . . Tất cả mọi thứ ở đây không khác gì so với lần trước cô tới đây.

Phó Cảnh Hi thấy trên sàn nhà bên cạnh anh có một vết máu lớn, bởi vì anh mặc áo sơmi màu đen cho nên vốn không nhìn thấy máu trên người, nhưng áo của anh được cởi nhiều nút nên có thể nhìn thấy những vết thương dễ sợ trong quần áo.

Mà tay anh vẫn đặt ở bụng, đã hoàn toàn bị máu tươi nhiễm ướt. . . . . .

Anh lẳng lặng dựa vào chỗ đó, không hề có sức sống. . . . . .

Cảnh tượng đáng sợ này cứ đập vào mắt cô, tay chân An Cửu lạnh lẽo, đứng sững sờ tại chỗ, cả người giống như đứng trong hầm băng, thật lâu sau mới run rẩy chậm rãi đi tới gần anh.

Cảnh Hi. . . . . . Cảnh Hi. . . . . . Môi cô run lên ngồi chồm hổm xuống đất, vươn tay muốn thăm dò hơi thở của anh.

Phó Cảnh Hi đột nhiên cảm nhận được nhíu mày, sau đó lúc cô còn chưa hoàn hồn từ từ mở mắt ra, hoảng hốt nhìn bóng người mơ hồ không rõ trước mắt, giọng nói khàn khàn mà khô khốc, An Cửu. . . . . .

Ừ! Là em! Em lập tức đưa anh đến bệnh viện!

Không có chết! Anh không có chết!

An Cửu vui đến khóc, đang chuẩn bị đỡ anh đi, bàn tay suy yếu của anh đột nhiên bóp chặt cổ tay của cô, ánh mắt kiên quyết khác thường, Không cần, không cần đi bệnh viện, cũng không cần gọi xe cứu thương. . . . . .

Nói xong dựt lấy điện thoại di động trong tay cô ném ra ngoài cửa sổ.

An Cửu bị hành động bất thường của anh dọa sợ ngây người, Anh nói bậy bạ gì đó?

Ném xong Phó Cảnh Hi đã giận đến thở hổn hển, nhưng sắc mặt cũng buông lỏng hơn, lẳng lặng nhìn cô.

Trong mắt của anh không có chút ý sống sót nào.

Phó Cảnh Hi khó khăn mỉm cười, Trước khi chết có thể gặp em một lần cuối thì anh đã rất thỏa mãn rồi.

Anh gọi cuộc điện thoại kia cũng là hi vọng gặp cô một lần cuối, nhưng sau khi nghe giọng nói của cô thì lại thay đổi chủ ý.

Bây giờ cô quả thật rất hạnh phúc.

Ít nhất, còn có người hạnh phúc, như vậy là đủ rồi.

Cần gì. . . . . . Cần gì phải khiến cô nhìn thấy mình thê thảm như vậy.

Trong phòng đầy mùi máu tươi đáng sợ, An Cửu cảm giác mình đang gặp một cơn ác mộng hoang đường, hoàn toàn không có cách nào để hiểu chuyện gì đang xảy ra, Chuyện này. . . . . .Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Dù có thế nào thì anh . . . . . .

Phó Cảnh Hi ngắt lời cô, Đừng nói chuyện, hãy nghe anh nói, có mấy lời, nếu không nói thì sẽ không có cơ hội nữa. . . . . .

Lúc này An Cửu đều một lòng tập trung vào vết thương trên người anh, mặc kệ là đã xảy ra chuyện gì, hiện tại điều quan trọng nhất là đưa anh đi bệnh viện, trong lúc nóng nảy, lại bị những lời nói của anh làm cho phân tâm --

An Cửu, năm đó anh là người đưa ra ý bắt cóc em.

Anh. . . . . . Anh nói cái gì?

Giống như có một tảng đá nện vào tim vậy, cả người An Cửu lờ đờ.

Dù cô có hoài nghi đó không phải là một vụ bắt cóc đơn thuần mà là có người đứng sau nhưng cô cũng chưa bao giờ nghi ngờ người đó là Phó Cảnh Hi, bởi vì người bắt cóc đó rõ ràng muốn đẩy cô vào chỗ chết.

Ngoại trừ anh ra, còn ai biết em ăn tết cùng Vương Uy nữa chứ, hơn nữa còn che dấu không kẽ hở. . . . . .

Tản đá lớn nhất đè nén ở trong lòng cũng đã vỡ vụn, mặc dù cú nổ này khiến anh thương tích đầy mình, nhưng Phó Cảnh Hi lại có biểu cảm giải thoát, tiếp tục nói từng câu một.

Chuyện Tô Hội Lê trúng đạn cũng là kế hoạch của anh, kế hoạch ban đầu là ám sát Phó Thần Thương, nhưng kế hoạch này quá mạo hiểm, dù Phó Thần Thương chết rồi thì vẫn còn có Phó Hoa Sênh.

Khụ khụ, bao gồm. . . . . . Kỷ Bạch sẽ kể hết mọi chân tướng


/218

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status