Chương 19: Cô ta tự gieo gió gặp bão
Mộ Sơ Tình chậm rãi xoay người, đứng ở nơi bên ngoài cách anh mấy bước, y phục rộng rãi bình thường trên người bị gió thổi nghiêng qua một bên, dáng người tinh tế hoạt bát lộ 1 bên, gương mặt xinh đẹp hiện rõ vẻ mặt nghi vấn.
"Anh có ý gì?" cô chớp chớp mắt, trong đầu đã đem lời Thịnh Dục Thần lặp đi lặp lại nhiều lần. Thịnh Dục Thần xoay người nhìn cô, trên gương mặt soái khí lãnh khốc có chút âm trầm, trong đôi mắt đen tràn đầy thần sắc bất minh.
"Hôm nay em rất đắc ý sao!"
"Bệnh thần kinh!" Mộ Sơ Tình nhìn thấy biểu cảm của Thịnh Dục Thần mang theo không thể nói lý.
Thịnh Dục Thần đột nhiên cúi đầu nở nụ cười, anh chậm rãi bước đến bên Mộ Sơ Tình, cúi đầu từ trên cao nhìn xuống cô, bên trong đôi mắt đen ánh lên sự sắc bén của ánh trăng chiếu xuống, hùng hổ dọa người.
"Mộ Sơ Tình, Thường Sở cả đời không thể sinh con, em không cần luôn luôn treo ở trên miệng —— "
"Cô ta không có con, không có tử cung, đây đều là tự cô ấy gieo gió gặp bão, trước giờ tôi không nợ anh cái gì, thế nào, anh vì chuyện này mà muốn đến tính sổ với tôi sao? Tôi thấy tôi không nợ cô ta, là anh nợ cô ta mới đúng, không phải vì anh cô ta cũng không thể biến thành bộ dạng như bây giờ..."
"Em..." trong lòng Thịnh Dục Thần trầm xuống, ánh mắt u ám dường như muốn giết người!
Nắm đấm nắm chặt kêu lên tiếng lộp cộp!
"Thế nào? Anh lại muốn đánh tôi sao? Anh đánh đi, cho dù đánh chết tôi thì vẫn là câu nói đó! Thịnh Dục Thần, anh tự xưng là thông minh, lại là người ngu ngốc nhất trên trên cái thế giới này , rốt cuộc Thường Sở đã rót lời ngon ngọt gì cho anh..."
"..."
Thịnh Dục Thần từng chút một trở nên càng thâm trầm mù mịt, đôi mắt đen đột nhiên trở nên âm u ác liệt, anh chăm chú nhìn Mộ Sơ Tình, hận không thể đem cô nghiền thành tro. Trong lòng dĩ nhiên là sợ hãi cực độ, gương mặt xinh đẹp đã sợ đến mức tái nhợt. Cô thậm chí cảm thấy , cô chưa từng thực sự hiểu rõ người nam nhân trước mắt này. Mộ Sơ Tình không nói gì lùi hai bước, suýt nữa bị bậc thang sau lưng làm trượt chân, cô lảo đảo mấy lần, lại bị Thịnh Dục Thần không kịp chuẩn bị gì vội vàng kéo vào trong ngực của anh. Khuôn mặt tuấn tú của anh cứ như vậy chậm rãi xích lại gần cô, gần trong gang tấc khiến Mộ Sơ Tình sợ hãi. Âm thanh như quỷ mị trong đêm khuya yên tĩnh mà anh phát ra càng làm cho Mộ Sơ Tình không nhịn được run rẩy!
"Mộ Sơ Tình, người muốn kết hôn với anh là em, gây họa bỏ lại đơn ly hôn thoải mái rời đi cũng là em, tiện nghi đều để em chiếm rồi. Thịnh Dục Thần tôi làm sao có thể để người ta dễ dàng sắp xếp chứ?"
Mộ Sơ Tình trong nháy mắt cảm thấy ngũ tạng đều sụp đổ, cả khuôn mặt trở nên trắng bệch không chịu nổi, đôi mắt mang theo sự đau đớn thê thảm vô cùng, Cô tựa hồ như giải tỏa, đối với Thịnh Dục Thần cuồng loạn:
"Không phải! !"
Mộ Sơ Tình bỗng nhiên gầm nhẹ lên, âm thanh phẫn nộ bất lực chấn động đến mức Thịnh Dục Thần đau lòng. Thân hình yếu đuối nhỏ bé trong lòng anh không ngừng run rẩy vì ức, nước mắt lã chã rơi xuống. Cô đã nói cô không tổn thương bất kỳ ai! Thế nhưng, cô vì yêu anh mà phải trả cái giá đau đớn quá lớn rồi! Người nào đến giúp cô đòi lại công đạo? ! Mộ Sơ Tình cắn răng một cách căm hận, cô đưa đôi mắt ngấn lệ nhìn Thịnh Dục Thần, bình tĩnh nói ra:
"Anh là thiên chi kiêu tử, anh có là địa vị, bao nhiêu người chạy theo anh như vịt, anh cao hứng bố thí một chút, không cao hứng thì tùy tiện đưa người ta vào chỗ chết, không có ai có thể nắm giữ được anh, tôi càng không thể. Hôn nhân cùng với anh là tuổi trẻ tôi không hiểu chuyện, phạm vào điều đời này không nên phạm vào nhất, thế nhưng tôi cũng đã nhận báo ứng phải nhận rồi. Anh cao ngạo như vậy, cao cao tại thượng như vậy, buông tha cho tôi, chúng ta đời này người dưng khác đường, cuối cùng anh cùng người anh yêu sâu đậm Thường Sở thành người một nhà, tôi đi tìm hạnh phúc thuộc về tôi ..."
Sắc mặt Thịnh Dục Thần bời vì một chuỗi dài lời nói của Mộ Sơ Tình mà một giây so một giây trở nên hung ác đáng sợ, mà sau cùng vào thời điểm Mộ Sơ Tình nói ra câu cuối cùng, anh đột nhiên dùng hai tay bóp lấy vai Mộ Sơ Tình, sức lực lớn dường như muốn bao trùm lấy khớp xương yếu ớt của Mộ Sơ Tình, hận không thể đem cả người cô bóp nát.
/3237
|