Chương 7: Cục cưng, chào buổi sáng
Người trợ lí bên cạnh người phụ nữ bỗng nhiên bước đến gần cô.
“Tổng giám đốc Mộ, anh ta nói sau khi xuống máy bay muốn cô phải gọi lại cho anh ấy!”
“……”
Người phụ nữ không trả lời, cô di chuyển còn nhanh hơn.
“Thịnh Dục Thần, giám đốc điều hành của tập đoàn Thịnh Thế nổi tiếng thế sẽ tổ chức đính hôn với con gái duy nhất của thương nhân nhà họ Thường, Thường Sở tại khách sạn Thế Kỷ vào tối thứ bảy tới, thanh mai trúc mã cuối cùng cũng trở thành thân thuộc……”
Người phụ nữ dẫn dần dừng lại, đứng trong đại sảnh đông đúc, nhìn chằm chằm vào chiếc tv lớn đối diện, khóe môi nở một nụ cười lạnh lùng mà chua xót.
Đính hôn?
Xuyên qua chiếc kính râm, nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông trên TV, người đó rõ ràng yêu thương nhớ nhung nhưng lại trong lạnh lùng tàn nhẫn, Đôi mắt trong veo dưới kính râm hơi nheo lại, liếc nhìn người phụ nữ thanh tú xinh đẹp trong lòng, vẻ mặt nghiêm lại, toàn thân có quanh thân có chút lạnh lẽo.
Duỗi tay vén tóc cô ta, quay mặt về phía hai mươi mấy người luôn nhìn theo sau cô.
“Các người, không cần đi theo tôi nữa!”
Vài người vệ sĩ thân hình cao lớn nhìn nhau, không nhúc nhích.
Mộ Sơ Tình mím môi, dùng giày cao gót dẫm lên mặt đất, phát ra tiếng “Cọc cọc”.
“Nếu tôi đã đứng ở đây, thì sẽ không tùy tiện rời đi. Còn nữa, bất cứ lúc nào chỗ nào, tôi cũng không muốn nhìn thấy mặt các người.”
Mộ Sơ Tình nói xong, xoay người rời đi, để lại một đám người ở sân bay nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của Mộ Sơ Tình đang rời đi.
Ngoài sân bay ngoại sớm đã có xe chờ cô, Mộ Sơ Tình cũng không yêu cầu tài xế chở cô, mà tự mình lái.
Đeo tai nghe Bluetooth, Mộ Sơ Tình gọi điện thoại.
“Alo, anh Lê, như anh mong muốn, tôi đến rồi!”
“Cố lên! Làm tốt!”
Mộ Sơ Tình khẽ cắn môi, phía trước đèn đỏ, cô dừng lại đúng lúc.
“Nói cho anh biết, anh chỉ tạm thời giúp em xem công ty. Anh mau tìm cách kêu con của anh ngoan ngoãn về đi, nhiều nhất một năm, nếu không đừng trách sao tôi mặc kệ!”
“Tiểu Đậu Đậu, muốn nói chuyện với mẹ không con!”
“Mami, chào buổi sáng …”
Vừa nghe giọng nói đó, Mộ Sơ Tình có thể tưởng tượng ra dáng vẻ dễ thương của Tiểu Đậu Đậu đưa tay mũm mĩm lên dụi mắt.
Mặc dù rất tức giận Lê Chính Hoa lảng tránh vấn đề, nhưng vừa nghe đến giọng nói nhẹ nhàng đáng yêu của con gái mình thì cả trái tim cô đều tan chảy.
“Chào buổi sáng, bé cưng!”
Không sai, là con của cô!
Cô thậm chí còn không nghĩ đến, vừa mới làm phẫu thuật tử cung chưa được một tháng, thì trong đêm tối vô tận đó, cô đã đón chào ánh bình minh mới nhất trong cuộc đời cô.
Biết sự tồn tại của đứa nhỏ, cô chưa bao giờ có một ý nghĩ nào muốn từ bỏ.
Cô kết hôn với người đàn ông đó đã hơn một năm, dù có hai người nỗ lực như thế nào, cô cũng chưa có thai, bác sĩ nói cô rất khó có thai.
Rất khó, không có nghĩ là không có khả năng!
Nhưng cái gọi là rất khó này, chỉ hơn một tháng sau khi sảy mất đứa con đầu lòng, cô tự nhiên lại thành công có thai.
Chỉ là lần này, cô lựa chọn rời đi, bỏ lại tất cả những nơi và những người đe dọa cô và đứa bé.
Mộ Sơ Tình rất biết ơn vì sự lựa chọn của cô là vô cùng chính xác.
“Mẹ, khi nào thì mẹ đưa con về nước? Mẹ sống một mình con thật sự không yêu tâm !”
Mộ Sơ Tình cong môi cười nói: “Bé cưng, con nít phải thành thật, con nhớ mẹ thí cứ nói đi!”
Bên kia dường như dừng lại một chút, Mộ Sơ Tình ở bên này đầy đắc ý, cô rốt cuộc cũng thắng con gái mình một lần, phải biết rằng, cãi nhau với con gái cô đều luôn là bên thất bại.
/3237
|