Chương 9: Mẹ nó! Làm mù đôi mắt vàng của chị đây rồi
Tô Noãn là người bạn tốt duy nhất của cô!
Hai ngày trước cô phải về nước cũng là bị cô ta “ép”.
Mộ Sơ Tình đứng lên, thương tiếc lau bia mộ.
“Tạm biệt……”
Mộ Sơ Tình nhẹ nhàng vuốt ve bia mộ, thấp giọng cầu xin, giọng nói lộ ra thương tâm bất lực.
Khi đứng lên lại, khuôn mặt của Mộ Sơ Tình đã lạnh trở lại.
Bách Khê Cư là nhà hàng được xếp hạng do hk mở ở Phụ Thành, chuyên về món Quảng Đông, tiếng nhạc tao nhã chậm rãi trong nhà hàng thực giàu có giai điệu rất lôi cuốn.
“Xin lỗi, tớ tới trễ!”
Mộ Sơ Tình bước đến chỗ Tô Noãn đã ngồi đợi, nghiêm túc chào hỏi.
Tô Noãn ngẩng đầu nhìn cô, người phụ nữ trước mắt mặc một bộ màu rượu đỏ rộng bảy phân của Chanel. Cô đi một đôi giày mũi nhọn màu trắng đính kim cương cao bảy phân, mái tóc dài buộc cao, khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn như bàn tay mang theo nụ cười.
“Sơ Tình?”
Tô Noãn gọi một cách không chắc chắn.
Mộ Sơ Tình mỉm cười,cúi người ngồi đối diện cô ta.
Tô Noãn kinh ngạc mỏ miệng, chỉ vào cô hồi lâu.
“Sao lại thay đổi nhiều như vậy, uổng công làm tớ thấp thỏm lo âu ba năm!”
Trong ba năm, không mất đi quan hệ giữa cô và Tô Noãn, không lâu sau, Tô Noãn giống như trước đây bắt đầu ríu rít nói không ngừng.
Đêm càng lúc càng tối.
Một chiếc màu đen xe tình cờ lướt qua cửa sổ nơi Mộ Sơ Tình đang ăn. Đường công của chiếc xe tuyệt đẹp mượt mà, vẻ ngoài điềm tĩnh và khí chất.
“Mau xem, Aston Martin phiên bản giới hạn toàn thế giới, quả nhiên rất cao cấp!”
Tô Noãn nắm lấy tay Mộ Sơ Tình, có chút kích động kêu lên.
Mộ Sơ Tình quay đầu, ánh mắt mang ý cười nhìn chiếc xe màu đen bên ngoài cửa sổ vừa mới dừng lại.
Aston Martin one77, cả thế giới chỉ có 77 chiếc, hạn ngạch trong nước chỉ có 5 chiếc, nước ngoài giá bán 1 triệu 250 bảng Anh, trong nước tới 40 triệu nhân dân tệ.
Không ngờ tới, có một chiếc ở Phụ Thành.
Xem ra, người trên xe người rất giàu có!
Nhưng mà, cửa xe chậm rãi mở ra, người bên trong xe dần xuất hiện, vẻ mặt của Tô Noãn dần khó coi như ăn phải ớt!
Có người vội vàng mở cửa xe, vòng ra phía sau xe, sau đó động tác nhanh nhẹn mở cửa xe, cư xử rất cung kính đợi trên xe người xuống.
Ngày sau đó, một người đàn ông dáng người cao lớn từ trên xe bước xuống, đèn đường trong bãi đỗ xe có thể dễ dàng cho các cô nhìn thấy mặt người đàn ông.
Khuôn mặt bóng loáng lộ ra góc cạnh sắc bén lạnh lùng, một đôi mắt đen sâu không đáy, lông mày rậm hình kiếm, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng nhấp nhẹ, khóe miệng mang theo ý cười cao quý tao nhã, lạnh lùng như nhẹ nhàng.
Ánh mắt của Mộ Sơ Tình lóe lên, khóe miệng gợi lên một vòng cung như một nụ cười lạnh lại tựa như một nụ cười gượng gạo.
Sau khi người đàn ông xuống xe, cũng không đóng cửa ngay, mà đứng tại chỗ, vươn cánh tay thon dài vào trong xe, một đôi tay mềm yếu nắm lấy tay người đàn ông, kế tiếp, một cặp chân thon dài lần lượt tiếp đất.
Đó là một người phụ nữ nhỏ nhắn, mặc một chiếc váy mùa hè mới nhất của Chanel, cô ta thướt tha lả lướt, duyên dáng động lòng người, ngẩng đầu nhìn người đàn ông nở một nụ cười ngọt ngào.
Người đàn ông tự nhiên ôm lấy eo của người phụ nữ, cả hai bước vào cửa hàng.
“Mẹ nó! Làm mù đôi mắt vàng của chị đây rồi!”
Tô Noãn thấp mắng một tiếng.
Bàn tay đang cầm đôi đũa của Mộ Sơ Tình hơi siết chặt, cô cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào đĩa ăn trước mặt, thấy không rõ vẻ mặt.
“Anh Thịnh, cô Thường, mời đi bên này!”
/3237
|