Nghe cách mà Trần Ngọc Tâm nói, chiếc nhẫn này có vẻ như không phải do Đan lão gia tặng, mà là tự cô ta lấy trộm... vậy nên giờ mới sợ hãi đến mức này mà.
Trần Ngọc Tâm hướng ra phía khung cửa sổ mà dập đầu xin tha tội:
- Từ giờ về sau cháu....cháu nhất định không tùy tiện lấy bất cứ thứ đồ gì nữa, không... không lấy bất kì món đồ gì của...của ông nữa! Xin ông, cầu xin ông hãy tha cho cháu, hãy tha cho cháu!
Cô ta đã tháo chiếc nhật xuống khỏi bàn tay, đặt trên sàn nhà.
Đan Nghi bước lên trước cầm chiếc nhẫn ngọc lên, hỏi cô ta:
- Không phải cô nói là chiếc nhẫn này là do ông ngoại tôi tặng cô sao?
- Không phải, không phải, là tôi tự ý lấy đấy...
Trần Ngọc Tâm lúc này đâu còn gan mà nói dối,ngay cả trước mặt bao người như này thì cũng không còn dám bịa chuyện, đặt điều nữa.
- Cháu không nên tùy tiện lấy đồ của lão gia tử,lão gia tử xin hãy tha cho tôi, tha cho tôi... tha cho tôi...a....a tha cho tôi....
- Thôi nào, Ngọc Tâm, chú nghĩ là do tối qua cháu ngủ không ngon giấc, vừa xong lại uống vài chén rượu nữa nên mới tưởng tượng ra ma ra quỷ. Lấy đâu ra thần ra quỷ chứ?
Trần Hải Minh thật sự phẫn nộ vì sự vô dụng của cô Cháu gái này.
Mọi người đưa mắt nhìn quanh thư phòng, đèn điện sáng chưng, có gian phòng được bày trí theo phong cách cổ sắc cổ hương ,phía ngoài và dưới lầu người hầu kẻ hạ đi lại tấp nập.
Tuy lão gia tử đã qua đời nhưng cả gian phòng này nhìn thế nào chăng nữa cũng không hề có chút gì âm u đáng sợ.
Hơn nữa những người ở đây đều là những người từng trải, già dặn sự đời nên không một ai tin vào sự tồn tại của ma của quỷ của một thế giới u tịch khác.
- Người đâu! Đưa Ngọc Tâm về phòng nghỉ ngơi đi.
Trần Hải Minh cho người đưa Ngọc Tâm lui xuống.
Những vị khách lúc này đều không khỏi lắc đầu cảm than:
- Cái cô Trần Ngọc Tâm này tuy là con gái ân nhân cứu mạng của Đan gia, nhưng một đứa trẻ xuất thân từ tiểu môn tiểu hộ quả là không thể sánh được với cốt cách của đại tiểu thư đây.
- Đúng vậy, mà cô tự ý lấy đồ của người khác như này thì đã có thể coi là kẻ trộm rồi.Các vị khách mời không khỏi lắc đầu ngao ngán, hiển nhiên là đã tự động trừ kha khá điểm nhân phẩm của Trần Ngọc Tâm...
Trần Hải Minh vẫn cố vớt vát:
- Đây có lẽ là cố sự hiểu lầm gì đó thôi, Ngọc Tâm còn nhỏ, sau này nghiêm khắc dậy bảo thì vẫn có thể là một vật giống tốt.
Mọi người thấy ông ta hết lời bênh vực Trần Ngọc Tâm thì cũng không tiện nói gì thêm nữa.
Đan Nghi lặng lẽ thu dọn những món đồ của Đan lão gia, đặc biệt nâng niu chiếc nhẫn ngọc mà ông ngoại đã từng rất yêu quý.
Mọi người chú ý đến hành động này của Đan Nghi, so với Trần Ngọc Tâm thì quả đúng một trên trời, một dưới bùn lầy, cao thấp rõ ràng.
Xong xuôi, Đan Nghi đứng lên, cất lời nói với quan khách:
- Thưa các bác, các chú đang có mặt ở đây, khi trước ông ngoại cháu có dặn dò cháu gửi tặng cho mọi người một vài món quà châu ngọc, nếu các chú các bác không chê thì xin hãy nhận lấy giúp cháu ạ!
- Tiểu thư khách sáo quá, khách sáo quá.
Mọi người đồng thanh đáp lại.
Tuy vừa xảy ra chuyện ma ma quỷ quỷ với Trần Ngọc Tâm là vậy nhưng những bậc tiền bối này cơ bản là không tin vào chuyện đó, và càng không sợ những món quà do ông ngoại Đan Nghi tặng.
Phải biết rằng những món đồ mà Đan lão gia chọn để mang tặng thì đều rất là không tệ, vậy nên tất cả mọi người đều rất trông đợi.
Đan Nghi lấy ra mấy chiếc hộp chuyên đựng đồ trang sức, nói tiếp:
- Ông ngoại cháu có nói rằng các bác các chú đây trước giờ đều hết lòng giúp đỡ cho Đan gia, cháu cũng hi vọng các bác các chú vẫn sẽ quan tâm giúp đỡ cho Đan gia. Cháu xin cảm ơn!
Trong những chiếc hộp ấy là những món đồ trang sức giá trị lớn với tạo hình tinh xảo đẹp mắt, lưu lại dùng cũng tốt mà mang tặng cũng không tệ.
Đan Nghi trước giờ đều luôn rất phóng khoáng, rộng lượng, chịu chơi, thích kết giao rộng rãi. Khi xưa ông ngoại và mẹ cũng từng nói, đến cả Lục Thượng Hàn cũng thường dặn dò cô:
Chỉ cần đối phương là người đáng để kết giao thì không cần phải tiếc tặng những món quà giá trị , dùng thật tâm đổi lấy thật tâm là điều đáng quý hơn tất cả!
Huống hồ dùng danh nghĩa của ông ngoại để đem tặng quà thì mọi người ở đây sẽ càng trân trọng phần tình phần nghĩa này.
Trần Ngọc Tâm hướng ra phía khung cửa sổ mà dập đầu xin tha tội:
- Từ giờ về sau cháu....cháu nhất định không tùy tiện lấy bất cứ thứ đồ gì nữa, không... không lấy bất kì món đồ gì của...của ông nữa! Xin ông, cầu xin ông hãy tha cho cháu, hãy tha cho cháu!
Cô ta đã tháo chiếc nhật xuống khỏi bàn tay, đặt trên sàn nhà.
Đan Nghi bước lên trước cầm chiếc nhẫn ngọc lên, hỏi cô ta:
- Không phải cô nói là chiếc nhẫn này là do ông ngoại tôi tặng cô sao?
- Không phải, không phải, là tôi tự ý lấy đấy...
Trần Ngọc Tâm lúc này đâu còn gan mà nói dối,ngay cả trước mặt bao người như này thì cũng không còn dám bịa chuyện, đặt điều nữa.
- Cháu không nên tùy tiện lấy đồ của lão gia tử,lão gia tử xin hãy tha cho tôi, tha cho tôi... tha cho tôi...a....a tha cho tôi....
- Thôi nào, Ngọc Tâm, chú nghĩ là do tối qua cháu ngủ không ngon giấc, vừa xong lại uống vài chén rượu nữa nên mới tưởng tượng ra ma ra quỷ. Lấy đâu ra thần ra quỷ chứ?
Trần Hải Minh thật sự phẫn nộ vì sự vô dụng của cô Cháu gái này.
Mọi người đưa mắt nhìn quanh thư phòng, đèn điện sáng chưng, có gian phòng được bày trí theo phong cách cổ sắc cổ hương ,phía ngoài và dưới lầu người hầu kẻ hạ đi lại tấp nập.
Tuy lão gia tử đã qua đời nhưng cả gian phòng này nhìn thế nào chăng nữa cũng không hề có chút gì âm u đáng sợ.
Hơn nữa những người ở đây đều là những người từng trải, già dặn sự đời nên không một ai tin vào sự tồn tại của ma của quỷ của một thế giới u tịch khác.
- Người đâu! Đưa Ngọc Tâm về phòng nghỉ ngơi đi.
Trần Hải Minh cho người đưa Ngọc Tâm lui xuống.
Những vị khách lúc này đều không khỏi lắc đầu cảm than:
- Cái cô Trần Ngọc Tâm này tuy là con gái ân nhân cứu mạng của Đan gia, nhưng một đứa trẻ xuất thân từ tiểu môn tiểu hộ quả là không thể sánh được với cốt cách của đại tiểu thư đây.
- Đúng vậy, mà cô tự ý lấy đồ của người khác như này thì đã có thể coi là kẻ trộm rồi.Các vị khách mời không khỏi lắc đầu ngao ngán, hiển nhiên là đã tự động trừ kha khá điểm nhân phẩm của Trần Ngọc Tâm...
Trần Hải Minh vẫn cố vớt vát:
- Đây có lẽ là cố sự hiểu lầm gì đó thôi, Ngọc Tâm còn nhỏ, sau này nghiêm khắc dậy bảo thì vẫn có thể là một vật giống tốt.
Mọi người thấy ông ta hết lời bênh vực Trần Ngọc Tâm thì cũng không tiện nói gì thêm nữa.
Đan Nghi lặng lẽ thu dọn những món đồ của Đan lão gia, đặc biệt nâng niu chiếc nhẫn ngọc mà ông ngoại đã từng rất yêu quý.
Mọi người chú ý đến hành động này của Đan Nghi, so với Trần Ngọc Tâm thì quả đúng một trên trời, một dưới bùn lầy, cao thấp rõ ràng.
Xong xuôi, Đan Nghi đứng lên, cất lời nói với quan khách:
- Thưa các bác, các chú đang có mặt ở đây, khi trước ông ngoại cháu có dặn dò cháu gửi tặng cho mọi người một vài món quà châu ngọc, nếu các chú các bác không chê thì xin hãy nhận lấy giúp cháu ạ!
- Tiểu thư khách sáo quá, khách sáo quá.
Mọi người đồng thanh đáp lại.
Tuy vừa xảy ra chuyện ma ma quỷ quỷ với Trần Ngọc Tâm là vậy nhưng những bậc tiền bối này cơ bản là không tin vào chuyện đó, và càng không sợ những món quà do ông ngoại Đan Nghi tặng.
Phải biết rằng những món đồ mà Đan lão gia chọn để mang tặng thì đều rất là không tệ, vậy nên tất cả mọi người đều rất trông đợi.
Đan Nghi lấy ra mấy chiếc hộp chuyên đựng đồ trang sức, nói tiếp:
- Ông ngoại cháu có nói rằng các bác các chú đây trước giờ đều hết lòng giúp đỡ cho Đan gia, cháu cũng hi vọng các bác các chú vẫn sẽ quan tâm giúp đỡ cho Đan gia. Cháu xin cảm ơn!
Trong những chiếc hộp ấy là những món đồ trang sức giá trị lớn với tạo hình tinh xảo đẹp mắt, lưu lại dùng cũng tốt mà mang tặng cũng không tệ.
Đan Nghi trước giờ đều luôn rất phóng khoáng, rộng lượng, chịu chơi, thích kết giao rộng rãi. Khi xưa ông ngoại và mẹ cũng từng nói, đến cả Lục Thượng Hàn cũng thường dặn dò cô:
Chỉ cần đối phương là người đáng để kết giao thì không cần phải tiếc tặng những món quà giá trị , dùng thật tâm đổi lấy thật tâm là điều đáng quý hơn tất cả!
Huống hồ dùng danh nghĩa của ông ngoại để đem tặng quà thì mọi người ở đây sẽ càng trân trọng phần tình phần nghĩa này.
/263
|