Tuy danh tiếng Đại học Hành Châu không được như Đại học A này, nhưng tiếng tăm ở trong nước thì quả thật là không tồi, có sức ảnh hưởng không nhỏ trong xã hội.
Vậy nên, hiệu trượng và chủ nhiệm của Đại học Hàng Châu xuất hiện cùng một lúc thế này thì cũng đủ khiến cho thầy giáo chủ nhiệm kinh ngạc, lập tức đứng dậy chào hỏi.
- Không biết các vị bất ngờ đến thăm trường chúng tôi như này là có chuyện gì cần chỉ giáo sao?
Thầy giáo chủ nhiệm không khỏi khách sáo mà hỏi han.
Đan Nghi cũng khá là bất ngờ,những nhân vật lớn như vậy sao lại cùng lúc mà chạy tới đây?
Tuy chức vụ hiệu trưởng, chủ nhiệm trên thương trường đều chẳng có tên có tuổi là gì, nhưng ở trong lãnh thành của họ thì đây đều là những nhân vật rất nổi danh.
Mạnh hiệu trưởng cười mà rằng:
- Chuyện là thế này, lúc trước chúng tôi có ý định hợp tác cùng trường các vị, cùng nhau phát triển, đóng góp cho sự nghiệp giáo dục của đất nước. Thời gian này vừa hay đã hoàn thành một vai hạng mục, nên muốn trao đổi một vài sinh viên với trường các vị, để sinh viên hai trường cùng cọ sát, tiếp xúc, giúp đỡ nhau cùng tiến bộ.
Nghe Mạnh hiệu trưởng nói vậy, thầy giáo chủ nhiệm lập tức vui vẻ trả lời:
- Được, được được. Tôi cũng nghe ngài hiệu trưởng nói qua chuyện này. Nhưng Mạnh hiệu trưởng lần này đích thân tới đây, quả là niềm vinh hạnh của trường chúng tôi.
- Lần này đến, chủ yếu là để bàn bạc về việc hợp tác của hai trường. À đúng rồi,còn cần bàn bạc về chuyện trao đổi sinh viên nữa.
Mãnh hiệu trưởng vừa nói vừa hướng ánh nhìn sang phía Đan Nghi.
- Đan Nghi cũng ở đây thì tốt quá,trong đợt trao đổi sinh viên lần một này, có cả em đấy. Em là người của thành phố Hành Châu, lại là một học sinh ưu tú nhất của Đại học A, nếu em có thể chuyển sang Đại học Hàng Châu thì chúng tôi thật sự sẽ rất vui.
Đan Nghi không khỏi sững lại, gì mà sinh viên trao đổi, sao trước giờ chưa bao giờ cô nghe nói đến?
Cô vốn còn đang sợ, thôi học ở Đại hịc A, muốn chuyển về Đại học Hành Châu thì sẽ phải khá là vất vả.
Ai ngờ, bây giờ lại có chuyện tốt như này, cô lấy luôn danh nghĩa sinh viên trao đổi của Đại học A chuyển đến Đại học Hành Châu.
Đan Nghi lập tức cười đáp lại:
- Dạ được ạ, có thể trở thành sinh viên trao đổi với Đại học Hành Châu là niềm vinh dự lớn của em.
Mãnh hiệu trưởng cười rằng:
- Vậy em hãy trân trọng cơ hội này, sau khi tham gia trao đổi,em sẽ được cấp bằng của cả hai trường, đây là một điều mà không ít người muốn có.
- Em nhất định sẽ trân trọng ạ! Cảm ơn Mãnh hiệu trưởng!
Mộng Diệp Kỳ đứng cạnh đang chuẩn bị đứng nhìn Đan Nghi trở thành trò cười, nghe Mãnh hiệu trưởng nói vậy thì không khỏi lạnh người, có nằm mơ cô ta cũng chẳng ngờ Đan Nghi lại được hưởng phúc tới vậy.
Còn bản thân cô ta và Bạch Văn Bình thì vẫn phải đối mặt với nguy cơ bị khai trừ mà không có cách gì để thoát ra được.
Cô ta mấp máy miệng,như muốn nói gì đó với Mãnh hiệu trưởng.... nhưng trên người Mãnh hiệu trưởng luôn tỏa ra một loại sức ép rất lớn khiến cô ta không dám mở miệng ra nói gì...
Huống hồ cô ta sớm đã bị khai trừ khỏi Đại học A, đâu có tư cách mà đi cầu xin Đại học Hành Châu thu nhận được chứ?
Thầy chủ nhiệm nghiêm giọng nói với Bạch Văn Bình cùng Diệp Mộng Kỳ nói:
- Được rồi, hai người nhanh đi về đi!
Ý là,hết kiên nhẫn, không muốn để tâm tới chuyện của hai người bọn họ nữa.
....
Đan Nghi bước ra ngoài, tinh thần hết sức thoải mái, bầu trời như xanh thêm, không khí dường như trong lành hơn không ít.
Giờ với thân phận này đến theo học tại Đại học Hành Châu, vừa không cần bỏ học ở Đại học A, lại không phải xa quê hương, vừa lại có thể coi quản mọi chuyện của Đan gia... thật là đẹp cả đôi đường.
Nhưng, cơ hội đến với cô dường như có vẻ quá trùng hợp rồi mà?
Trước mắt còn chưa bước vào năm học mới mà Mạnh hiệu trưởng đã đích thân đến đây lại còn chỉ đích danh cô làm sinh viên trao đổi, mọi thứ có lợi đều hoàn toàn nghiêng về cô.
Vả lại,trong các trường đại học trong nước, từ bao giờ đã có tồn tại việc trao đổi sinh viên như này chứ?
Đây chẳng phải chỉ là việc chỉ tồn tại ở những ngôi trường Quốc tế khi nhắm đến trường đại học của một đất nước khác sao?
Vậy nên, hiệu trượng và chủ nhiệm của Đại học Hàng Châu xuất hiện cùng một lúc thế này thì cũng đủ khiến cho thầy giáo chủ nhiệm kinh ngạc, lập tức đứng dậy chào hỏi.
- Không biết các vị bất ngờ đến thăm trường chúng tôi như này là có chuyện gì cần chỉ giáo sao?
Thầy giáo chủ nhiệm không khỏi khách sáo mà hỏi han.
Đan Nghi cũng khá là bất ngờ,những nhân vật lớn như vậy sao lại cùng lúc mà chạy tới đây?
Tuy chức vụ hiệu trưởng, chủ nhiệm trên thương trường đều chẳng có tên có tuổi là gì, nhưng ở trong lãnh thành của họ thì đây đều là những nhân vật rất nổi danh.
Mạnh hiệu trưởng cười mà rằng:
- Chuyện là thế này, lúc trước chúng tôi có ý định hợp tác cùng trường các vị, cùng nhau phát triển, đóng góp cho sự nghiệp giáo dục của đất nước. Thời gian này vừa hay đã hoàn thành một vai hạng mục, nên muốn trao đổi một vài sinh viên với trường các vị, để sinh viên hai trường cùng cọ sát, tiếp xúc, giúp đỡ nhau cùng tiến bộ.
Nghe Mạnh hiệu trưởng nói vậy, thầy giáo chủ nhiệm lập tức vui vẻ trả lời:
- Được, được được. Tôi cũng nghe ngài hiệu trưởng nói qua chuyện này. Nhưng Mạnh hiệu trưởng lần này đích thân tới đây, quả là niềm vinh hạnh của trường chúng tôi.
- Lần này đến, chủ yếu là để bàn bạc về việc hợp tác của hai trường. À đúng rồi,còn cần bàn bạc về chuyện trao đổi sinh viên nữa.
Mãnh hiệu trưởng vừa nói vừa hướng ánh nhìn sang phía Đan Nghi.
- Đan Nghi cũng ở đây thì tốt quá,trong đợt trao đổi sinh viên lần một này, có cả em đấy. Em là người của thành phố Hành Châu, lại là một học sinh ưu tú nhất của Đại học A, nếu em có thể chuyển sang Đại học Hàng Châu thì chúng tôi thật sự sẽ rất vui.
Đan Nghi không khỏi sững lại, gì mà sinh viên trao đổi, sao trước giờ chưa bao giờ cô nghe nói đến?
Cô vốn còn đang sợ, thôi học ở Đại hịc A, muốn chuyển về Đại học Hành Châu thì sẽ phải khá là vất vả.
Ai ngờ, bây giờ lại có chuyện tốt như này, cô lấy luôn danh nghĩa sinh viên trao đổi của Đại học A chuyển đến Đại học Hành Châu.
Đan Nghi lập tức cười đáp lại:
- Dạ được ạ, có thể trở thành sinh viên trao đổi với Đại học Hành Châu là niềm vinh dự lớn của em.
Mãnh hiệu trưởng cười rằng:
- Vậy em hãy trân trọng cơ hội này, sau khi tham gia trao đổi,em sẽ được cấp bằng của cả hai trường, đây là một điều mà không ít người muốn có.
- Em nhất định sẽ trân trọng ạ! Cảm ơn Mãnh hiệu trưởng!
Mộng Diệp Kỳ đứng cạnh đang chuẩn bị đứng nhìn Đan Nghi trở thành trò cười, nghe Mãnh hiệu trưởng nói vậy thì không khỏi lạnh người, có nằm mơ cô ta cũng chẳng ngờ Đan Nghi lại được hưởng phúc tới vậy.
Còn bản thân cô ta và Bạch Văn Bình thì vẫn phải đối mặt với nguy cơ bị khai trừ mà không có cách gì để thoát ra được.
Cô ta mấp máy miệng,như muốn nói gì đó với Mãnh hiệu trưởng.... nhưng trên người Mãnh hiệu trưởng luôn tỏa ra một loại sức ép rất lớn khiến cô ta không dám mở miệng ra nói gì...
Huống hồ cô ta sớm đã bị khai trừ khỏi Đại học A, đâu có tư cách mà đi cầu xin Đại học Hành Châu thu nhận được chứ?
Thầy chủ nhiệm nghiêm giọng nói với Bạch Văn Bình cùng Diệp Mộng Kỳ nói:
- Được rồi, hai người nhanh đi về đi!
Ý là,hết kiên nhẫn, không muốn để tâm tới chuyện của hai người bọn họ nữa.
....
Đan Nghi bước ra ngoài, tinh thần hết sức thoải mái, bầu trời như xanh thêm, không khí dường như trong lành hơn không ít.
Giờ với thân phận này đến theo học tại Đại học Hành Châu, vừa không cần bỏ học ở Đại học A, lại không phải xa quê hương, vừa lại có thể coi quản mọi chuyện của Đan gia... thật là đẹp cả đôi đường.
Nhưng, cơ hội đến với cô dường như có vẻ quá trùng hợp rồi mà?
Trước mắt còn chưa bước vào năm học mới mà Mạnh hiệu trưởng đã đích thân đến đây lại còn chỉ đích danh cô làm sinh viên trao đổi, mọi thứ có lợi đều hoàn toàn nghiêng về cô.
Vả lại,trong các trường đại học trong nước, từ bao giờ đã có tồn tại việc trao đổi sinh viên như này chứ?
Đây chẳng phải chỉ là việc chỉ tồn tại ở những ngôi trường Quốc tế khi nhắm đến trường đại học của một đất nước khác sao?
/263
|