Chương 01: Bản thỏa thuận ly hôn
Edit: Moon Moon
Sấm sét xẹt qua bầu trời âm u, mưa rào đổ xuống, khiến cho phòng giam tĩnh mịch càng trở nên u ám hơn.
Hạ Sơ Lễ tỉnh lại từ trong cơn mê man, cảnh giác nhìn ra bên ngoài.
"Đã đến giờ thăm phạm nhân."
Đi tới phòng gặp mặt dưới sự quan sát của quản giáo, Hạ Sơ Lễ cho rằng người đến thăm mình là người mẹ quan tâm đến cô nhất, nhưng cách một tấm chắn bằng thủy tinh, lại nhìn thấy chị gái Hạ Yên Nhiên.
Không giống mấy phạm nhân lúc trước gặp mặt người thân trong bầu không khí ấm áp rơi lệ, khóe môi Hạ Yên Nhiên mang theo nụ cười, nhưng ý cười này lại không lan đến đáy mắt.
"Sơ Lễ, chị tới thăm em."
Luôn căm ghét chị gái của mình có một nụ cười như thế, bây giờ nhìn thấy, Hạ Sơ Lễ vốn mẫn cảm chợt thấy lòng bất an khó hiểu.
Bị nhốt nhiều ngày như vậy, nhưng cô gái mặc áo tù này vẫn xinh đẹp như cũ, khí chất không giảm, trong đôi mắt đào hoa động lòng người kia còn lóe ra niềm hy vọng đáng cười, khiến cho người nhìn vào muốn đánh cho vỡ nát, giẫm vào trong bùn.
"Vì sao mẹ không đến?"
Nghe thấy Hạ Sơ Lễ hỏi, Hạ Yên Nhiên lấy lại tinh thần từ trong phút xuất thần ngắn ngủi, cô ta cười nói: "Dạo này mẹ bề bộn nhiều việc, không thể phân thân ra tới thăm em."
"Chị lừa tôi! Mẹ không thể nào đối xử với tôi như vậy!" Hạ Sơ Lễ nắm chặt điện thoại, bất giác lên cao giọng: “Mẹ tìm thấy chứng cứ không? Tôi không giết người! Tôi bị oan!"
Nếu vẫn không tìm ra chứng cứ, đến khi ra tòa xét xử, cô sẽ phải ở lại chỗ này rất lâu, Hạ Sơ Lễ nắm chặt lấy cây cột cách ly, không muốn bị đưa trở lại phòng giam đáng sợ kia lần nữa.
Khác với Hạ Sơ Lễ lo lắng không yên, Hạ Yên Nhiên lại chậm rãi nói: "Không nên quá nóng lòng, cả nhà đều đang cố gắng giúp em, sao mẹ có thể từ bỏ em được? Em lại chính là cô con gái nhỏ mà mẹ yêu chiều nhất."
Câu nói này Hạ Sơ Lễ đã nghe vô số lần, mà bây giờ lại bởi vì câu nói này mà sau lưng đột nhiên sinh ra một trận ớn lạnh.
Mắt thấy chớp mắt đã tốn rất nhiều thời gian, Hạ Sơ Lễ vội la lên: "Mẹ biết tôi mang thai không? Chị mau giúp tôi nói cho mẹ biết, một mình tôi ở chỗ này thật khó chịu, sau này tôi sẽ không tiếp tục tùy hứng nữa, tôi rất hối hận..."
Nói đến đây, trong mắt Hạ Sơ Lễ dâng đầy nước mắt, bởi vì quá bi thương và sợ hãi, ngón tay cũng run rẩy không thôi.
Cô thật hối hận, vì sao lại hành động theo cảm tính, một lòng đuổi theo người đàn ông không yêu cô, khiến cho bản thân và đứa trẻ trong bụng rơi vào tình trạng này.
"Đứa bé?" Biểu cảm của Hạ Yên Nhiên trở nên cổ quái: “Cậu hai nhà họ Phó đã thừa nhận đứa trẻ trong bụng em là con của anh ta rồi, kỳ thật lúc đầu chị không nên nói cho em mấy loại chuyện như này, Sơ Lễ, đứa bé này nhà họ Phó sẽ không thừa nhận đâu..."
Hết chuyện này đến chuyện khác đả kích khiến Hạ Sơ Lễ nổi giận, vỗ bàn một cái rồi đứng lên: "Chị đang nói cái gì? Chị biết rất rõ ràng tôi và anh ta không có bất cứ quan hệ nào! Tôi chỉ có một người đàn ông duy nhất, chính là chồng của mình! Sao đứa bé này có thể là con của người khác được? Tại sao anh ta lại có thể nói hươu nói vượn như thế? Không thể nào!"
Ở nhà họ Phó, nhận hết ánh mặt lạnh lẽo của mẹ chồng và những lời lạnh nhạt của chị gái, người duy nhất đứng về phía cô chính là cậu hai nhà họ Phó.
Ánh mắt Hạ Yên Nhiên nhìn cô như đang nhìn người điên: “Sơ Lễ, em bình tĩnh một chút, chị biết bây giờ trong lòng em rất khó chịu, nhưng mà, em cũng không thể bẻ cong sự thật được! Chồng của em cũng đã ký tên lên thỏa thuận ly hôn, lần này em có thể an tâm rồi."
Anh ký tên rồi.
Ra nước ngoài công tác lâu như vậy, người đàn ông không hề đáp lại cho dù cô có làm gì, đã ký tên rồi.
Tin tức này còn kinh khủng hơn cả cái giây phút cô bị bắt vào tù kia, Hạ Sơ Lễ kinh ngạc nhìn Hạ Yên Nhiên.
"Các người không thể như thế này..."
Thấy đôi môi trời sinh đã đỏ tươi xinh đẹp của người phụ nữ đã mất đi tất cả huyết sắc, Hạ Yên Nhiên lấy bản thỏa thuận ly hôn từ trong túi ra đưa cho cô nhìn.
Đúng là chữ viết của anh.
/960
|