Chương 13: Nó vẫn còn trẻ con
Edit: Moon Moon
Phó Cận Thâm nhìn thấy trong mắt Hạ Sơ Lễ có vẻ không tin tưởng mình thì hơi cong khóe môi, không nói gì.
"A Thâm..." Hạ Sơ Lễ cẩn thận từng li từng tí gọi Phó Cận Thâm một tiếng, trong lòng lại đang nghĩ, nếu như người đàn ông này không nói lời nào đã đứng về phía mẹ anh ta, thì cô phải kết thúc chuyện này như thế nào đây.
Đứng giữa mẹ ruột và vợ, có rất ít người đàn ông sẽ che chở vợ mình vô điều kiện, huống chi là loại vợ "cho không" giống như cô đây?
Đã sớm hiểu rõ ràng đạo lý này, thế nhưng trong chớp mắt này, cô vẫn không nhịn được cười nhạo sự mong chờ vô vọng này của mình.
Mục Văn Quân vốn dĩ không hề quá lo lắng, Hạ Sơ Lễ vào nhà bọn họ một thời gian lâu như vậy, mà mỗi lần mẹ chồng nàng dâu xảy ra tranh cãi, bà ta chưa từng bị thua.
Nghĩ tới đây, Mục Văn Quân yên lòng nhìn Phó Cận Thâm một chút, cảm nhận rất sâu sắc một điều là mình làm mẹ rất chi là có mặt mũi, con trai lại có năng lực, lại hiếu thuận và rất tôn trọng bà ta.
Nhưng khi Phó Cận Thâm mở miệng, lại lập tức khiến cho Mục Văn Quân thất vọng!
"Ngôn Mặc." Phó Cận Thâm cũng không hề trách móc Hạ Sơ Lễ, chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua Phó Ngôn Mặc.
Cái nhìn này có vẻ như hời hợt, nhưng lại mang theo một sự uy nghiêm khiến cho người ta không dám kháng cự.
Phó Ngôn Mặc bị gọi tên, thì giật mình một cái, kính cẩn nghe theo lời anh, đi tới bên cạnh Khâu Xảo Vân, “bịch" một tiếng, quỳ xuống.
"Chú nhỏ, Sơ Lễ, là cháu sai rồi, là cháu khốn nạn!" Giọng Phó Ngôn Mặc đau thấu tim gan: “Cháu không nên biết Bạch Chỉ Nghiên định giở trò quỷ, lại chỉ ở bên cạnh đứng xem chứ không ngăn cản, làm cho chú nhỏ và Sơ Lễ phát sinh chuyện hoang đường như này! Cháu sai rồi! Cháu tình nguyện nhận bất kỳ hình phạt nào!"
Khâu Xảo Vân muốn che miệng Phó Ngôn Mặc lại thì cũng đã muộn rồi, bà ta vội vàng nói: "Ngôn Mặc! Con đang nói bậy bạ cái gì đó! Con nghĩ lại cho rõ đi! Không phải chuyện do con làm thì con không thể nhận bừa được!"
Lời nói của Khâu Xảo Vân có ý ám chỉ rất rõ ràng, muốn lừa gạt Phó Ngôn Mặc, làm sao mà không hiểu được?
"Chị hai." Phó Cận Thâm bình thản nói: "Camera giám sát tại đồn công an, cần em lấy ra cho chị xem không?"
Một câu nói này của Phó Cận Thâm đã dọa Khâu Xảo Vân sợ hãi, cái "vết thương" trên người bà ta cũng đã hết đau, lấy tay đè đầu Phó Ngôn Mặc sát xuống đất, cầu xin tha thứ: "A Thâm, em đừng so đo với đứa cháu này của mình được không! Thằng bé còn chưa hiểu chuyện! Không phải cố tình đâu!"
"Hai mươi hai, còn lớn hơn Sơ Lễ vài tuổi." Đôi mắt đen nhánh của Phó Cận Thâm hơi nheo lại, ánh mắt vô cùng quyết đoán khiến cho Khâu Xảo Vân còn đang muốn nói ra khỏi miệng câu "nó vẫn còn trẻ con", cũng đành phải nuốt xuống.
Đây là lần đầu tiên nghe thấy tên của mình phát ra từ miệng Phó Cận Thâm, trong mắt Hạ Sơ Lễ chợt lóe lên nét kinh ngạc rồi lập tức biến mất.
Có vẻ như người đàn ông này vẫn luôn phân biệt được đúng sai, bởi vì anh ta thấy cô ngay thẳng, nên mới có thể như vậy đi.
Chuyện đã tới mức này, Hạ Sơ Lễ cũng không dám có bất kỳ chờ mong nào, cô không muốn phải sống thảm như trước khi trùng sinh nữa.
"Chú nhỏ! Cháu thật sự biết sai rồi ạ! Cháu, cháu chỉ là thấy quan hệ của chú và Sơ Lễ vẫn luôn rất căng thẳng, nghĩ nếu cứ làm như vậy có lẽ sẽ có cải thiện, cho nên..." Phó Ngôn Mặc còn muốn tiếp tục biện hộ cho mình, đã bị Phó Cận Thâm đạp một cái lên bả vai.
"A..."
Phó Ngôn Mặc ngã ngửa trên mặt đất hệt như con rùa, đau đến mức anh ta không lật lại người được.
"Ngôn Mặc! Ngôn Mặc con vẫn ổn chứ?" Khâu Xảo Vân vừa tức giận vừa lo lắng, hết lần này tới lần khác bà ta lại không dám tỏ chút thái độ bất mãn nào, chuyện mà con trai bà ta gây ra, nếu như Phó Cận Thâm khăng khăng truy cứu, rất có thể sẽ nhốt nó luôn mấy ngày thì bà ta cũng không ngăn nổi.
Phó Ngôn Mặc đau đến mức hít vào một ngụm khí lạnh, lắc đầu tỏ ra mình không có việc gì.
Hạ Sơ Lễ bỗng dưng chạm phải ánh mắt ác độc của Khâu Xảo Vân, khóe môi cô cong lên, thú vị thật, cảm thấy cô dễ bị bắt nạt thế sao?
/960
|