Chương 06: Cô đánh tôi, tôi sẽ đánh cô
Edit: Moon Moon
Bởi vì câu nói này của Hạ Sơ Lễ, đám người vốn dĩ còn đang vây kín cô như bức tường không kẽ hở lại lần lượt lui về sau.
Không ít người qua đường đều nghĩ người bị “vây đánh” này chính là một hồ ly tinh phóng đãng ngang ngược, ai biết khi nhìn rõ ràng, đây lại là một cô gái trẻ tuổi trang điểm tươi sáng động lòng người, da trắng mặt xinh, bọn họ đều ngây ngẩn cả người.
Cô gái trẻ này nhìn không giống loại người mà bọn họ đang mắng nhiếc nhỉ?
Phó Ngôn Mặc bưng cà phê ở một bên xem náo nhiệt, nghe thấy Hạ Sơ Lễ lôi cả ông cụ ra để nói, anh ta có chút hăng hái nhìn sang, cũng sững sờ cả người.
Khác hẳn với khí thế nữ vương mạnh mẽ trong yến hội tối hôm qua, cô gái này xõa tung mái tóc dài thẳng, gương mặt ửng đỏ, không hề tô son trát phấn, lại mang đến một loại hấp dẫn mà anh ta chưa từng thấy.
"Không biết xấu hổ! Cô còn dám lấy ông cụ Phó ra để dọa tôi!" Bạch Chỉ Nghiên gắt lên một cái: “Nếu ông cụ mà biết cô là loại người bỉ ổi, làm ra cả hành động bỏ thuốc kích thích như này, ông ấy còn thích cô sao? Dung mạo thì xấu, nghĩ hay quá nhỉ!"
Bạch Chỉ Nghiên chỉ cảm thấy Hạ Sơ Lễ đã xấu người lại xấu nết, phong cách trang điểm đậm luôn luôn ngụy trang cô thành một người phụ nữ thành thục gợi cảm, gặp lần nào buồn nôn lần đó!
"Đây là chuyện riêng của nhà họ Phó chúng tôi, liên quan gì đến một người ngoài như cô?" Hạ Sơ Lễ dùng một câu nói làm Bạch Chỉ Nghiên nghẹn lời, cô cười lạnh nói: "Để tôi nói cho cô biết, tối hôm qua không hề xảy ra chuyện gì, A Thâm cũng không hề trúng thuốc, cô bớt nói hươu nói vượn đi."
"Nói cái rắm! Tôi tận mắt thấy cô bỏ thuốc vào trong ly rượu của A Thâm! Nếu như không phải bị bỏ thuốc, anh ấy sẽ ở cùng phòng với cô chắc? Đúng là mặt dày!"
Không giống với Bạch Chỉ Nghiên đang điên cuồng, Hạ Sơ Lễ bình tĩnh nói: "Anh ấy là chồng của tôi, không ở cùng phòng với tôi, chẳng lẽ lại ở cùng cô?"
"Cô ngậm miệng! Tôi chính là nhân chứng! Cô sử dụng hàng cấm, vi phạm pháp luật, tôi đã báo cảnh sát rồi!" Bạch Chỉ Nghiên tính toán thật hay, cảnh sát và truyền thông đều không thể sai được: “Buổi sáng gõ cửa mà không ai đáp lời, còn nói mình không hề bỏ thuốc!"
Nghe được mấy từ "Báo cảnh sát" này, cả người Hạ Sơ Lễ đều nổi da gà, cô vẫn không thể nào quên được mỗi phút mỗi giây cô chờ đợi trong ngục, có chết cũng sẽ không đến nơi đó lần nữa!
"Cô Bạch, nếu như tôi nhớ không lầm, lúc năm giờ sáng có người tới gõ cửa." Giọng nói của Hạ Sơ Lễ lạnh lẽo như không có chút độ ấm nào: “Người bình thường sẽ tới gõ cửa sớm như vậy sao? Cô cứ nhất định một hai phải đổ chuyện bỏ thuốc kích thích lên đầu tôi, lại thêm những hành động kỳ lạ này của cô, cô cho rằng cảnh sát sẽ tin tôi, hay là tin loại người lén lén lút lút như cô đây?"
Đôi đồng tử trong mắt Bạch Chỉ Nghiên co rụt lại.
Sao có thể như vậy được?
Lúc đó Hạ Sơ Lễ đã tỉnh?
"Cô muốn chối? Hành lang có camera giám sát, không ngại thì yêu cầu kiểm tra xem, dù các cô có động tay động chân, tôi tin là A Thâm cũng có thể tìm ra được thôi." Hạ Sơ Lễ cười khẽ, giương mắt nhìn camera ngoài đại sảnh một chút.
Ở đây là góc chết!
Thừa dịp Bạch Chỉ Nghiên ngây người trong chốc lát, Hạ Sơ Lễ dùng hết toàn lực, vung một cái tát vào mặt cô ta!
"A ——" Bạch Chỉ Nghiên đau tới mức hô lên một tiếng, kinh ngạc nhìn cô, nói: "Cái đồ điên này! Con khốn này! Cô cũng thật to gan! Sao mấy người không ngăn cô ta lại?"
Hạ Sơ Lễ cười nhạt một tiếng, cái kẻ đầu óc ngu xuẩn náy, còn không bằng để cô giúp cô ta tỉnh táo lại.
"Cô đánh tôi, tôi sẽ đánh cô, không có bất kỳ đạo lý gì hết." Hạ Sơ Lễ nói xong, thấy Bạch Chỉ Nghiên nhào tới như bị điên, bèn nghiêng người tránh sang một bên.
Cũng đúng vào lúc này, cửa thang máy mở ra lần nữa, một người đàn ông vẻ mặt lạnh lẽo đi ra từ bên trong.
"A Thâm." Hạ Sơ Lễ cẩn thận từng li từng tí lôi kéo tay áo Phó Cận Thâm, đôi mắt đào hoa trong veo ngước lên nhìn người đàn ông, vẻ tủi thân lộ rõ trên mặt.
/960
|