Ông Xã Cưng Chiều Vô Tận: Cô Vợ Nhỏ Ngoan Nào!
Chương 08: Không sai, cô chính là ghen tị với tôi
/960
|
Chương 08: Không sai, cô chính là ghen tị với tôi
Edit: Moon Moon
Từ đầu đến cuối, Hạ Sơ Lễ vẫn bình tĩnh đứng bên cạnh Phó Cận Thâm, khóe môi mang theo đường cong nhàn nhạt, mỉm cười nhìn tất cả.
Phó Ngôn Mặc lúc đầu chỉ ở một bên nhìn, giờ đã ngồi không yên, anh ta đi tới chào Phó Cận Thâm, cung kính nói: "Chú nhỏ, chú đừng giận, cô Bạch hơn phân nửa là nhất thời hồ đồ mà thôi."
Hạ Sơ Lễ cười cười, đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Phó Ngôn Mặc, cô hơi cụp mắt, trong đôi mắt đào hoa trong suốt mang theo chút ảm đạm khó thấy.
"Cô ta nhất thời hồ đồ, vậy tôi thì sao? Cô ta đang vu oan cho tôi." Hạ Sơ Lễ nhẹ nhàng nắm lấy mép váy, chỉ một động tác cô làm như vậy, đã khiến Phó Ngôn Mặc nhìn đến xuất thần.
Anh ta bỗng nhiên hối hận vừa rồi chỉ đứng một bên xem.
"Ngôn Mặc, tôi biết anh ngại phiền phức, nhưng tôi nghĩ dù sao chúng ta cũng được xem như là bạn bè, anh sẽ tới giúp tôi nói một hai câu...." Từ đầu đến cuối, giọng nói của Hạ Sơ Lễ đều hững hờ, không hề trách cứ, lại càng làm cho người nghe cảm thấy tự trách.
"Tôi..." Phó Ngôn Mặc đưa tay định vỗ vỗ Hạ Sơ Lễ, an ủi cô, vươn ra nửa đường lại chạm phải đôi mắt tĩnh mịch u ám của Phó Cận Thâm, anh ta bị dọa cho vội vàng thu lại móng chó.
"Cháu và Bạch Chỉ Nghiên làm cái gì, chú không muốn hỏi, tự mình đi nói cho cảnh sát." Phó Cận Thâm trầm giọng nói, những lời này chỉ là câu trần thuật, đơn phương ra lệnh xuống dưới.
"Chú nhỏ! Chuyện này không liên quan tới cháu mà! Cháu chỉ là một quần chúng cắn hạt dưa đứng xem!" Phó Ngôn Mặc vội vàng rũ sạch quan hệ với mình, nhảy ra sau lưng Phó Cận Thâm: “Vãn Tình, cô cũng giúp tôi nói mấy câu đi! Sao tôi có thể làm loại chuyện khốn nạn như gài bẫy thím mình thế này được?"
Hạ Sơ Lễ nghe đến đó, trong mắt lóe lên chút ý mỉa mai rồi biến mất.
Quả nhiên từ đầu đến cuối, Phó Ngôn Mặc vẫn luôn giữ cái tính không biết xấu hổ của mình, cô liếc mắt nhìn anh ta, ánh mắt trong trẻo giống như đang nói, cô tin tưởng anh ta.
"Sơ Lễ! Cô nhất định phải tin tưởng tôi!" Phó Ngôn Mặc nhìn thấy phản ứng của Hạ Sơ Lễ thì lập tức kích động, ngay cả anh ta cũng không biết loại xúc động trong lòng này là gì.
Hạ Sơ Lễ mỉm cười, cô có điên mới tin anh ta.
Tên khốn đạp thêm cho cô một cước vào đúng thời điểm mà cô thê thảm nhất này, cô tuyệt đối sẽ không tùy tiện buông tha cho gã.
Bạch Chỉ Nghiên thấy mình hoàn toàn bị gạt sang một bên, cô ta gạt đi hai giọt nước mắt, liều mạng giải thích: "Vãn Tình, cậu mau nói giúp mình đi! Sao mình có thể vu khống vừa bãi, hãm hại người phụ nữ này được? Mình bị điên chắc? Mình có mưu đồ gì được? Chẳng lẽ mình còn ghen tị với cô ta sao?"
Nói xong, Bạch Chỉ Nghiên nhìn thẳng vào đôi mắt sạch sẽ hồn nhiên của Hạ Sơ Lễ, lại thấy ý "Không sai, cô chính là ghen tị với tôi", khiến cô ta thiếu chút nữa đã cắn luôn vào lưỡi!
"A Thâm, anh làm chứng cho tôi, tối hôm qua tôi cũng là người bị hại, nếu anh còn cần phải giải thích gì thêm, có thể đến cục cảnh sát rồi từ từ nói." Hạ Sơ Lễ lộ ra ánh mắt yếu đuối khiến người yêu thương: “Cô Bạch cũng đã là người trưởng thành rồi, phỉ báng người khác cũng là tội, tôi khuyên cô nói chuyện cẩn thận một chút."
Bạch Chỉ Nghiên thấy Phó Cận Thâm muốn đi thật, cô ta cũng lo lắng sắp khóc, không biết làm sao để cầu xin người đàn ông bạc tình bạc nghĩa hoàn toàn không để ý tới mình như này.
Cố Vãn Tình lại vẫn luôn an tĩnh đứng ở một bên, hiện giờ không biết đang thấp giọng nói với Phó Cận Thâm cái gì.
Hạ Sơ Lễ nhìn mà cay con mắt, nhu thuận nói: "A Thâm, tôi có thể đi ra ngoài mua một ít đồ không? Dù sao nơi này không có chuyện của tôi nữa."
Phó Cận Thâm vốn còn tưởng rằng sẽ thấy trong mắt Hạ Sơ Lễ sự ghen ghét như trước đây, không hiểu sao cô luôn tỏ ra ghen ghét với Cố Vãn Tình, hệt như mấy người phụ nữ không có não.
Nhưng mà đôi mắt của cô bé này lại trong trẻo không chút tạp chất nào, giống như là một chiếc gương, ở trong đó chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng đơn điệu của anh, soi không thấy bất kỳ thứ gì khác.
Dường như vở kịch náo loạn vừa rồi không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào tới cô.
/960
|