Chương 11: Đó là tờ chi phiếu một trăm triệu
Hạ Trí nghi ngờ, “Ai đó?”
Ngày thường về cơ bản là không có ai tới tìm bọn họ, cho nên cậu rất thắc mắc, rốt cuộc là ai tới.
Hạ Trí đi đến mở cửa liền nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc com-lê, đi giày ra đứng ở bên ngoài.
“Xin hỏi, đây là nhà của cô Hạ Tinh Hà sao?” Người đàn ông lịch sự hỏi.
Hạ Trí gật đầu, “Đúng vậy, anh là ai, tìm chị tôi có việc gì sao?”
Người đàn ông bật cười: “Xin chào, tôi là trợ lý của ngài Tịch Mục Bạch, tôi tên là Thường An. tổng giám đốc của bọn tôi phái tôi tới đưa cho cô Hạ một thứ, không biết cô ấy bây giờ có ở nhà hay không?”
Vẻ mặt của Hạ Trí lập tức liền trở nên không tốt, thế mà lại là người Tịch Mục Bạch phái tới.
Nhưng cậu cũng không nói gì, “Thân thể của chị tôi không thoải mái, anh vào đi.”
“Ừm, cảm ơn.”
Hạ Tinh Hà ở trong phòng ngủ đã nghe được âm thanh của cuộc nói chuyện bên ngoài.
Hiệu quả cách âm của căn nhà này không tốt lắm, hơn nữa, nhà của bọn họ chỉ có hai phòng ngủ một phòng khách, phòng khách lại còn rất nhỏ, cho nên ở phòng ngủ có thể nghe được tiếng từ tận ngoài cửa.
Thường An đi vào phòng ngủ chật hẹp, nhìn thấy Hạ Tinh Hà dựa vào đầu giường, vẻ mặt có hơi không tốt.
Nhưng đây không phải là điều khiến anh ta cảm thấy kinh ngạc, điều khiến anh ta cảm thấy kinh ngạc chính là tại sao cô Hạ lại tiều tụy như vậy?
Anh ta thật sự là không thể nào tưởng tượng ra được, cô đã từng là vợ của tổng giám đốc, là mẹ của cậu chủ nhỏ…
Nhưng Thường An được giáo dục rất tốt, anh ta cũng không biểu hiện gì ra ngoài, mắt nhìn thẳng, cung kính lấy ra một tờ chi phiếu đưa cho cô.
“Xin chào cô Hạ, tôi là trợ lý của tổng giám đốc Tịch, tổng giám đốc Tịch sai tôi tới giao cái này cho cô. Tổng giám đốc nói, đây đồ của cô, mong cô nhất định phải nhận lấy.”
Hạ Tinh Hà không cần nhìn cũng đã biết đó là tờ chi phiếu một trăm triệu.
Năm đó Tịch Mục Bạch cho cô phí sinh hoạt cô không cần, chắc là mẹ anh vẫn chưa nói cho anh, đến bây giờ anh mới biết được nhỉ.
Nhưng năm đó cô đã không cần, bây giờ lại càng không cần.
“Tôi không nhận đâu, anh về nói với Tịch Mục Bạch, anh ta không nợ tôi cái gì, tôi cũng không cần những thứ này.” Hạ Tinh Hà hờ hững nói.
Thường An hơi kinh ngạc, “Cô Hạ, cô không nhìn xem là bao nhiêu tiền sao?”
“Một trăm triệu phải không?”
“Đúng…” Thường An càng kinh ngạc hơn, nếu cô đã biết là nhiều tiền như vậy thì vì sao lại không nhận?
Nhìn ra suy nghĩ của anh ta, Hạ Tinh Hà lại nói: “Chỗ tiền này ba năm trước tôi không cần, ba năm sau tôi lại càng không cần. Anh về nói với Tịch Mục Bạch, anh ta không cần cho tôi bất cứ cái gì cả, chăm sóc Tiểu Lâm cho tốt là được.”
“Thế nhưng…”
“Tiểu Trí, tiễn khách.”
Hạ Trí lập tức tới tiễn khách, “Ngài Thường, mời ngài ra về, chỗ tiền này bọn tôi không cần.”
Thường An chưa từ bỏ ý định, lúc rời đi vẫn còn cố gắng khuyên nhủ Hạ Trí nhận hộ Hạ Tinh Hà, nhưng cậu kiên quyết từ chối.
Nhìn cánh cửa đóng lại, Thường An cảm thấy cái nhà này thật khó hiểu.
Rõ ràng là rất thiếu tiền, vì sao lại không có ai động lòng với số tiền này?
Đây là một trăm triệu đó, vì sao cả hai người đều không cần? Do lòng tự trọng của bọn họ quá cao hay là do cảm thấy quá ít?
Thường An không nghĩ ra nổi, cũng chỉ đành phải tuân lệnh trở về.
Anh ta mau chóng trở lại công ty, tới văn phòng tổng giám đốc báo cáo lại chuyện này.
Tịch Mục Bạch cũng không cảm thấy bất ngờ đối với phản ứng của Hạ Tinh Hà , “Cô ấy nói như vậy sao?”
“Vâng. Cô ấy nói cô ấy không cần cái gì cả, chỉ cần tổng giám đốc chăm sóc cậu chủ nhỏ cho tốt là được.”
Tịch Mục Bạch buồn cười nói: “Tiểu Lâm cũng là con trai của tôi, chả cần cô ấy nhắc nhở tôi vẫn sẽ chăm sóc cho nó thật tốt. Nếu chỗ tiền này cô ấy không cần thì bỏ đi.”
“Tổng giám đốc, tôi đi làm việc ạ.” Thường An xoay người định rời đi, bỗng nhiên Tịch Mục Bạch lại mở miệng, “Từ từ…”
…………...
/994
|