Chương 15: Vô cùng khát vọng
Ở đây không có ai biết rõ quá khứ của cô.
Bọn họ chỉ biết cô là một sinh viên xuất sắc hàng đầu khoa số học của đại học S.
“Chị từ nhỏ đã tiếp xúc với máy tính, học rất nhiều năm rồi.” Hạ Tinh Hà thản nhiên giải thích.
Hạ Trí bừng tỉnh, “Ừ ha, chị lớn lên ở nước ngoài, nhất định là đã tiếp xúc với máy tính từ rất sớm. Nhưng chị ơi, chị cũng thật đỉnh quá đi, phần mềm dân chuyên như em còn phải mất mấy ngày mới có thể làm xong, thế mà chị chưa đến một giờ đã làm xong. Chị lại còn mất trí nhớ sáu năm nữa…”
Càng nói, Hạ Trí càng cảm thấy mình vô dụng.
Thành tích ở trường học của cậu vẫn luôn xuất sắc, sao tự dưng lại bị một người không nghiệp đánh bại chứ?
“Chị, rốt cuộc là chị thông thạo đến mức nào? Em thấy trình độ này của chị còn giỏi hơn cả đàn anh của em gấp mười lần ấy chứ.” Hạ Trí chờ mong hỏi, trái tim nhỏ cũng đã chuẩn bị sẵn để nghe câu trả lời.
Hạ Tinh Hà lắc đầu, “Chị cũng không biết chị thông thạo đến mức độ nào nữa, công nghệ thông tin thay đổi rất nhanh, chị nghĩ chị không thạo hơn em nhiều lắm đâu. Gần đây chị cũng không có việc gì làm, em nhiều tìm thêm sách mấy năm gần đây cho chị xem.”
Hạ Trí bật cười, “Chị, chị khiêm tốn quá. Phần mềm chị làm em đã thử nghiệm rồi, không có lỗi gì cả. Em cũng đã gửi cho đàn anh, đàn anh nói thật hoàn hảo, tuy rằng phương pháp có hơi cũ, nhưng mà vẫn rất đẳng cấp. Đàn anh chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra không phải là em làm, anh ấy hỏi em là ai làm, em nói là một người bạn, nhưng vẫn chưa nói là chị.”
Hạ Tinh Hà hiểu rõ gật đầu, “Ừm, đừng nói là chị, giải thích rất phiền toái.”
“Đúng vậy, còn phải giải thích vì sao chị mất trí nhớ, trước kia đã làm nghề gì. Em cũng không muốn tiết lộ quá nhiều quá khứ của chị nên mới chưa nói sự thật.”
“Vậy anh ta đưa tiền chưa?” Hạ Tinh Hà chỉ quan tâm đền chuyện này.
Hạ Trí nhìn cô cười hớn hở, “Đã đưa rồi! Chị, chị muốn ăn gì, em đi mua, nhân tiện mang luôn cho chị mấy cuốn sách đến.”
“Ăn gì cũng được, em tự mua đi.”
“Ok, em đi ngay.”
Hạ Trí đeo ba lô vui vẻ đi mua cơm trưa.
Nhưng cậu đến trường học một chuyến trước, mượn mấy quyển sách về lập trình ở thư viện trường, sau đó mua cháo sườn và một ít trái cây cho Hạ Tinh Hà.
Sau khi Hạ Tinh Hà ăn xong liền gấp không chờ nổi mà đọc sách.
Hạ Trí khuyên cô nghỉ ngơi thế nào đi chăng nữa cô cũng không nghe.
Sao cô có thể nghe cậu được, trong lòng cô vô cùng khát vọng được tiếp thu càng nhiều tri thức hơn nữa, nhanh chóng làm lại từ đầu.
Nếu không phải thân thể quá suy yếu, cô hận không thể nghĩ cách kiếm tiền ngay lập tức.
Nhưng cô không thể gấp được, bây giờ trên đầu cô đang có vết thương, sử dụng trí não quá mức sẽ cảm thấy thật không thoải mái, hơn nữa trình độ của cô đã bị thụt lùi sáu năm rồi, trước hết cần phải bổ sung lại đã.
“Chị, chị đọc sách thật nhanh…” Hạ Trí cắn quả táo kinh ngạc cảm thán, chỉ một lát sau, một quyển sách đã bị Hạ Tinh Hà lật được một phần ba.
Hạ Tinh Hà cũng không ngẩng đầu lên, “Chẳng qua là chị quen thuộc với thế giới công nghệ thông tin bây giờ mà thôi.”
Cho nên cô không cần đọc từ đầu đến cuối, không cần xem kỹ từng câu từng chữ.
Chỉ cần quét mắt qua một cái là cô đã có thể nhanh chóng nhìn ra có thứ cô cần học hay không.
Còn những thứ cô đã từng học thì cô sớm đã nhớ kỹ ở trong lòng…
Lật xong một quyển sách, Hạ Tinh Hà lại bắt đầu lật sang quyển thứ hai.
Hạ Trí vẫn luôn yên tĩnh nhìn cô, cho đến bây giờ cậu còn chưa phục hồi tinh thần lại từ những bất ngờ Hạ Tinh Hà tạo ra cho cậu.
Cậu không thể nào ngờ được chị cậu lại là một cao thủ lập trình viên.
“Chị, sao ba năm qua em chưa từng thấy chị động vào máy tính bao giờ?” Hạ Trí tò mò hỏi.
Cho dù Hạ Tinh Hà mất trí nhớ, những thứ đã từng học hẳn là còn nhớ một ít chứ?
Huống chi cậu cũng học về máy tính, ở nhà đã từng nói không ít chuyện về phương diện này, nhưng sao chưa từng thấy cô có phản ứng gì cả?
……….
/994
|