Chương 17: Thì ra là…… Tịch Mục Bạch
“Hạ Trí.” Anh ta mở miệng gọi cậu.
Nghe thấy giọng nói của anh ta, Hạ Trí nghiêng đầu liền thấy anh ta.
“Đàn anh……” Cậu mỉm cười, trong nháy mắt nhìn thấy người đàn ông cao lớn bên cạnh Đường Tuấn Đình.
Người đàn ông đó khí chất tôn quý, khiến người ta không thể nào không để ý đến anh, mấy năm qua Hạ Trí không gặp anh, nhưng rất nhanh đã nhận ra anh là ai.
Thì ra là…… Tịch Mục Bạch.
Phía sau anh còn có một trợ đi đi theo tên là Thường An.
Tịch Mục Bạch cũng thấy được cậu, ánh mắt đầu tiên anh chỉ là cảm thấy Hạ Trí có chút quen mắt.
Chung quy anh cũng chỉ gặp cậu một lần vào hôn lễ của Hạ Tinh Hà.
Mấy năm nay Hạ Trí đã cao lớn hơn, cũng thay đổi dáng vẻ bên ngoài, nên anh không nhận ra, nhưng Thường An đứng sau anh thì lại nhận ra Hạ Trí.
Đường Tuấn Đình đi đến trước mặt Hạ Trí, cười nói: “Đến nhanh vậy?”
Hạ Trí làm bộ không quen biết Tịch Mục Bạch, chỉ nói chuyện với Đường Tuấn Đình, “Đàn anh, lần này phiền anh rồi, thật sự là bên ngoài tìm không được sách hay, chỉ có chỗ này của anh mới có sách hay thôi.”
Đường Tuấn Đình cười nói: “Không phải anh không muốn cho em mượn sách hay, chỉ là bây giờ hình như em còn chưa cần đến những sách này?”
Dựa theo học lực hiện tại của Hạ Trí, đúng là cậu không thích hợp xem sách máy tính cao cấp.
Hạ Trí cũng không dấu diếm, “Không phải em xem, là bạn của em muốn xem, cô ấy rất giỏi. Chỉ có sách hay là có sức hấp dẫn, còn lại những thứ khác đều không lọt vào mắt của cô ấy.”
Đường Tuấn Đình có chút ngoài ý muốn, “Giỏi vậy sao? Chính là người làm phần mềm mini game đó hả?”
“Đúng vậy, là cô ấy……”
“Rốt cuộc cô ấy là ai? Tìm cơ hội giới thiệu chút đi.” Đường Tuấn Đình trực tiếp nói, anh ta thật sự có chút tò mò với người kia.
Hạ Trí gật đầu: “Bây giờ cô ấy có hơi không tiện, có cơ hội em nhất định giới thiệu cho anh.”
“Được, cứ như vậy nhé. Những quyển sách này em cầm đi, xem xong rồi lại tìm anh.” Đường Tuấn Đình đưa túi trong tay cho cậu.
“Cảm ơn đàn anh, em đi trước nhé……” Hạ Trí tiếp nhận túi, cười rồi chuồn lẹ.
“Này, chờ một chút……” Đường Tuấn Đình còn muốn giới thiệu với cậu với Tịch Mục Bạch nhưng đáng tiếc, Hạ Trí đã chạy mất rồi.
Đường Tuấn Đình bật cười, “Nhóc con này thật không có mắt, Tịch tổng ở ngay trước mắt mà nó lại nhận không ra.”
Tịch Mục Bạch nhàn nhạt hỏi: “Cậu ấy là ai?”
“Một đàn em khóa dưới của tôi, làm người rất được, năng lực cũng tốt. Tôi định cho cậu ấy đến công ty chúng ta làm việc, từ từ bồi dưỡng, về sau chắc chắn sẽ có thành tựu lớn.”
“Tôi nhìn cậụ ấy khá quen mắt.”
Tịch Mục Bạch mới vừa nói xong, Thường An liền thấp giọng ho khan một tiếng, “Tổng giám đốc, cậu ấy chính là Hạ Trí.”
“Hạ Trí?” Tịch Mục Bạch sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng.
“Là em họ của cô Hạ.”
Tịch Mục Bạch nhanh chóng bừng tỉnh, thì ra là cậu ấy. Anh cảm thấy buồn cười, thế này mà cũng có thể gặp được cậu, cũng thật trùng hợp quá đi.
Đường Tuấn Đình nghe được bọn họ nói chuyện, anh ta tò mò hỏi: “Cô Hạ nào vậy? Cậu biết Hạ Trí?”
“Ừ, xem như có chút quan hệ đi. Nhưng không nghĩ tới cậu cũng quen biết.”
Đường Tuấn Đình cũng không hỏi nhiều, “Vậy thì thật trùng hợp. Vừa rồi những quyển sách đó còn là cậu chọn giúp cậu nhóc đó.”
“Nhưng tôi chỉ tùy ý chọn mấy quyển.” Tịch Mục Bạch nhàn nhạt nói, trong lòng có chút tò mò, là ai muốn xem những quyển sách đó.
Bởi vì những quyển sách này không phải cao thủ máy tính cao cấp, căn bản là xem không hiểu.
Hơn nữa anh còn cố ý chọn những quyển rất khó.
Ai bảo Đường Tuấn Đình vội vàng làm việc, đẩy loại này việc vặt vãnh cho anh chứ. Lúc đẩy cho anh còn nói, tôi có đàn em muốn mượn mấy quyển sách hay về máy tính, Tịch tổng học rộng hiểu nhiều, không bằng giúp chọn mấy quyển đi.
…………..
/994
|